Thần Mộ

Chương 152: Bĩ tử nhất nhất tủ kim thần long




Tử kim Thần long mặc dù nhìn có vẻ côn đồ nhưng kỳ thực lại rất thận trọng. Nó đầu tiên thử truyền vào trong ngọc Như ý một chút long nguyên yếu ớt.
Thần Nam nhìn bộ dạng cẩn thận của nó, trong lòng hồi hộp. Không ngờ tên này trông thô kệch thế mà cũng thật cẩn thận, không giống với bề ngoài thô lỗ đáng sợ của nó. "Ha ha... Tên nhãi nhà ngươi quả nhiên không lừa ta. Đúng là có thể nhanh chóng tập trung linh khí thiên địa, ha ha ha..."
Tử kim Thần long đắc ý cười điên cuồng, tiếng cường vạng dội rung động đất trời, khiến cho hai tai Thần Nam váng động. Thần Nam lập tức bịt chặt tai lại. Ngọc Như ý không phải là một cường đạo đi cướp linh khí sao, nó quả thật có thể tập trung linh khí thiên địa sao?
Tử kim Thần long hoàn toàn nới lỏng vuốt, nắm chặt lấy ngọc Như ý truyền vào đó thật nhiều long nguyên: "Ha ha, có bảo bối như thế này, long nguyên ta bị tổn thất trong mấy nghìn năm qua chỉ cần mấy năm là có thể hồi phục lại."
Tuy nhiên đúng trong lúc này một biến cố đáng kinh ngạc xảy ra. Tiếng cười của Tử kim Thần long tắt vụt, vẻ mặt nó sợ hãi, kinh hãi nhìn miếng ngọc Như ý ở trong tay.
"Thật đáng chết!" Tử kim Thần long gầm lên liên tục. Nó phát hiện ra rằng long nguyên trong người đang nhanh chóng mất đi, một lượng lớn long nguyên chuyển vào trong ngọc Như ý. Ngọc Như ý từ tập trung linh khí đã biến thành hút lấy long nguyên trong người Tử kim Thần long.
Thần Nam cảm thấy thật bất ngờ. Ngọc Như ý đã lừa được con rồng. Nó quả thật có một ý thức hoàn chỉnh.
Tử kim Thần long tập trung toàn bộ sức lực chống cự lại ngọc Như ý, muốn cướp lại long nguyên đã bị đoạt mất. Tuy nhiên ở trước mắt một đại đạo là ngọc Như ý này thì Tử kim Thần long hùng mạnh như vậy cũng không là gì, cứ cố gắng như vậy long nguyên mất đi càng nhanh.
Nó gầm lên vang trời, bắt đầu sống chết giữ lại long nguyên. Nó không thể nào có thể chấp nhận được long nguyên khổ luyện trong hàng nghìn năm lại bị mất trắng như vậy. Nhưng ngọc Như ý là một vật cấm kị của thời thượng cổ, Tử kim Thần long rõ ràng chỉ có tốn công vô ích, long nguyên trong người nó cứ thế lưu chuyển ra ngoài.
Ngọc Như ý phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, ánh sáng thánh khiết dần dần lan tỏa khắp không gian, bao phủ Thần long ở bên trong.
"Thằng nhãi đáng chết, đã dám giở trò với Long gia gia. Ta phải bóp chết ngươi!" Tử kim Thần long vừa chống chọi với ngọc Như ý vừa nắm chặt vuốt, muốn bóp nát Thần Nam.
Tuy nhiên cục diện sớm đã vượt qua sự kiểm soát của nó. Tới lúc này, nó mới phát hiện ra đã không thể nào cử động được, ngọc Như ý phát ra thần lực mạnh khủng khiếp cố định hoàn toàn Tử kim Thần long, tên đại đạo này hút lấy hút để long nguyên trong người nó.
Tử kim Thần long cho tới tận lúc này mới ý thức được mình đã phạm phải một lỗi vô cùng lớn, hai con mắt tím của nó nhìn chằm chằm vào ngọc Như ý gầm lên tuyệt vọng.
"Hu hu, ngươi rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, chẳng lẽ lại là vật cấm kị trong truyền thuyết, thật đáng chết, hu hu, thật đáng chết, mau thả ta ra, cầu xin ngươi, mau ngừng lại đi, vật cấm kị vạn năng, Tiểu long biết sai rồi, tha cho ta đi!"
Tử kim Thần long trở nên nhỏ nhẹ, cuối cùng liên tục xin tha.
Nhưng ngọc Như ý căn bản không hề có chút phản ứng, vẫn không ngừng hút lấy long nguyên.
Thần Nam nhìn thấy tất cả, trong lòng hắn thầm nói: "Vật thượng cổ cấm kị."
Lúc này, những người khổng lồ ẩn nấp ở vách núi phía tây sơn cốc đều chui ra, chạy trốn về phía cánh rừng phía xa, khắp đất trời như rung động, phát ra những âm thanh vang dội.
Một canh giờ sau, người Tử kim Thần long hóa thành chính mươi trượng, hai canh giờ sau hóa thành bảy mươi trượng, ba canh giờ sau hóa thành bốn mươi trượng, năm canh giờ sau một tiếng cười lớn từ trong sơn cốc phát ra.
"Ha ha ha.. Tên nhãi kia! Ta sẽ bóp nát ngươi, khiến ngươi sống cũng không được mà chết cũng không xong!"
Thần Nam mình trần như nhộng đứng trong sơn cốc, tay cầm một con vật hình con rắn cười lớn, hai tay vừa kéo vừa bóp con vật đó, coi nó giống như một sợi mì: "Ha ha ha, đúng là phong thủy chuyển động luân hồi. Tiểu trường trùng! Xem ngươi làm sao uy phong nữa đây, ha ha ha!"
Lúc này Tử kim Thần long bất lực giãy giụa. Nó đã thu nhỏ lại chỉ còn dài hai mét, còn nhỏ hơn Long Bảo Bảo rất nhiều, trở thành một Tiểu Long nhỏ xíu.
Ngọc Như ý quả thật rất tàn nhẫn đã hút hết toàn bộ nguyên long do Tử kim Thần long tu luyện trong hàng nghìn năm không để lại một giọt, khiến cho nó biến thành bộ dạng như mới ra đời. Nếu như nó không phải là đích thân hậu thế của vương giả long tộc, trong tình trạng bị hút cạn long nguyên thì nó sớm đã chết rồi. Đường đường là vua của loài rồng, Tử kim Thần long đã bị biến thành một con giống bé tí yếu ớt, nó giận dữ điên người.
Tử kim Thần long ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thần nam nói: "Tên nhãi kia, mau mau đặt Long đại gia xuống. Nếu không ta sẽ bóp nát ngươi!"
"Muốn bóp nát ta, xem ai giải quyết ai." Thần Nam ném mạnh Tử kim Thần long ra mặt đất, nói: "Ta giẫm! Ta giẫm! Ta giẫm thật mạnh! Ta đạp thật lực..."
"Hừ hừ, dám bất kính với Long đại gia của ngươi? Tên nhãi, ta muốn ăn thịt ngươi!" Tử kim Thần long đáng thương bị Thần Nam giẫm lên giẫm xuống. Điều này đối với nó mà nói thật không thể nào có thể tưởng tượng được. Đường đường là một Thần long vậy mà lại chịu sự đối đãi như vậy.
"Ha ha ha... Thích quá!" Thần Nam nắm chặt lấy Tử kim Thần long, lắc lắc nói: "Tiểu trường trùng, bây giờ có còn muốn bóp nát ta nữa không?"
"Khốn nạn! Hỗn xược! Ta là Tử kim Thần long ngũ trảo, là Ngũ trảo long. Ngươi có nhìn rõ không vậy. Ta là vua của loài rồng mà còn bất kính với ta, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Tử kim Thần long nhe nanh múa vuốt đe dọa Thần Nam
Chẳng qua cũng chỉ là nhiều hơn một chân so với những con rồng khác, trong mắt Thần Nam điều đó cũng chẳng có gì khác cả. Hắn cứ giẫm, đạp khiến cho Thần long thật là khổ sở. Thần Nam vất nó trên mặt đất, điên cuồng giẫm một hồi.
"Hừ hừ... Dừng lại, tiểu tử! Ta thỏa hiệp..." Tử kim Thần long yếu ớt kêu lên.
Lúc Thần Nam nhấc nó lên. Tử kim Thần long khôn ngoan đã bị buộc phải chấp nhận sự thật này. Nó đã không còn là Thần long ở mãi trên cao nữa mà hiện đã trở thành một kẻ bị cầm tù hạ cấp.
Nhìn lại cơ thể mình chỉ còn dài hơn một mét, nó giận dữ muốn thổ huyết: "Trời ơi, ông trời ơi! Ông đã đùa con quá rồi. Bị nhốt trong lòng đất hàng nghìn năm, khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi được, bây giờ lại thế này... hu hu hu..."
Tới lúc này, Thần Nam mới phát hiện người Tử kim Thần long có điều gì đó không bình thường, cẩn thận xem xét một hồi mới phát hiện ra trên người Tử kim Thần long ngoài đuôi và năm chiếc chân ra thì tất cả những chỗ khác đều không có vẩy.
"Hà hà! Tiểu trường trùng, nhìn không ra là ngươi cũng rất đẹp đó. Lại bảo vệ da tốt như vậy, thật là mượt mà. Nói đi, ngươi làm thế nào khiến cho những đám vẩy này biến mất thế?" Thần Nam trêu chọc nó.
Tử kim Thần long giận điên người, hai mắt nó đảo liên hồi, sau đó cúi gằm đầu xuống.
"Tiểu trường trùng, mau nói đi! Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Tử kim Thần long cảm thấy Thần Nam đang kích bác nó. Nó trợn ngược mắt lên, nhưng không dám làm gì, chỉ cố nén cơn giận: "Ngươi không tự nhìn được hay sao?"
"Hừm, thì ra ngươi mặc một bộ mã giáp, giống với màu của ngươi. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra." Thần Nam lật qua lật lại Tử kim Thần long giống như lật một con búp bê vải, sau đó đột nhiên cao giọng nói: "Nói đi, đây có phải là Tiên bảo Huyền Vũ giáp trong truyền thuyết hay không?"
Tử kim Thần long nghe câu nói này, cơ thể vốn mềm mại dựng đứng lên, cảnh giác nói: "Ngươi, ngươi làm sao lại biết?"
"Ha ha ha..." Thần Nam cười lớn, giống hệt như tiếng cười của Tử kim Thần long khi vừa mới thoát khỏi giam cầm. Hắn nói: "Đúng là không thể ngờ rằng có một ngày ta được nhìn thấy bộ thần giáp trong truyền thuyết này, ha ha ha...."
Huyền Vũ giáp màu tím ánh sáng ẩn hiện, nhìn bên ngoài vô cùng rực rỡ, tuy nhiên trên thực tế dường như lại phát ra màu xanh sẫm cổ xưa, khiến cho người ta có cảm giác thật mâu thuẫn.
"Ý, không đúng! Huyền Vũ giáp trong truyền thuyết là màu xanh, bây giờ sao lại biến thành màu tím thế này? Tiều trường trùng, nói đi, sao lại như vậy?"
"Lúc đầu là màu xanh nhưng mặc lên người, ta thấy hơi chói mắt nên đã dùng phép thuật để giấu đi hình dạng ban đầu của nó."
Thần Nam càng nhìn càng hiếu kỳ, nói: "Rồng dài trăm trượng cũng mặc vừa, tiểu xà dài một mét cũng vẫn mặc vừa, Huyền Vũ giáp đúng là thật thần kì. Tiểu trường trùng! Mau cởi ra, trả lại hình dạng ban đầu của nó, để ta xem thần bảo từ thời viễn cổ lưu truyền tới ngày nay có hình dạng như thế nào?"
Tử kim Thần long trợn ngược mắt lên, nói: "Ngươi cho rằng muốn trả lại nguyên dạng là trả lại được sao? Huyền Vũ giáp không biết đã bị thần lực khủng khiếp nào phong ấn rồi, khi xưa ta đã hao tổn biết bao nhiêu long nguyên, luyện trong hàng trăm năm mới có thể mặc lên người, bây giờ để nửa giọt long nguyên cũng không còn, đến cởi cũng không thể được nữa rồi."
Thần Nam một tay nắm đầu rồng, một tay nắm đuôi rồng, cười nói: "Tiểu trường trùng, đã rơi vào tay ta rồi lại còn định giở trò sao? Không cởi ra, ta kéo đứt ngươi."
Tử kim Thần long vốn dĩ là dị loại của loài rồng, có không ít tính lưu manh côn đồ. Nó đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, chửi tục ầm ĩ: "......"
"Dám chửi ta hả? Ta lôi, ta kéo, ta xé, hì hì hì... Ngươi cũng thật rắn chắc đó, ta không nghĩ không kéo đứt được ngươi." Thần Nam ra sức kéo Tử kim Thần long. Mặc dù hắn làm giống như đang giết lợn nhưng cũng không thể nào kéo đứt được, chỉ thấy người Tử kim Thần long không phải chỉ cứng như bình thường. Hắn đã dùng hết sức cũng không thể nào có thể làm gì được nó.
"Ta đã mạnh tay như vậy, mà người ngươi vẫn không hề bị biến dạng. Đừng có khóc lóc kêu gào làm trò trước mặt ta."
"Tên tiểu tử trời đánh nhà ngươi, nếu như ngươi có thể kéo đứt được rồng thì ngươi đã thành thần rồi. Nhưng người ta không bị đứt không có nghĩa là ta không cảm thấy đau, hu hu hu..."
"Biết đau rồi thì mau cởi Huyền Vũ giáp ra, nếu không thì, hì hì hì..." Thần Nam tìm một viên đá, túm lấy đầu Tử kim Thần long ấn xuống đất nói: "Không cởi, ta sẽ từ từ đánh ngươi. Thời gian còn dài, ta không tin không đập nát được ngươi."
"Tên tiểu tử trời đánh, ngươi quả nhiên độc ác!"
Thần Nam nhìn thấy nó trợn mắt nên không chịu khuất phục, quả thật đã bắt đầu đánh nó. Nhưng khi đá đập vào người Tử kim Thần long lại phát ra âm thanh của kim loại va đập vào nhau, tuy như vậy không làm cho Tử kim Thần long bị thương nhưng làm cho nó đau đớn kêu khóc rầm trời.
"Thằng khốn nạn, dám mạo phạm tới Long gia gia như vậy, ta... ta..." Nó mặc dù kêu khóc liên tục nhưng khi nói tới những lời độc địa nó lại vô cùng kém cỏi. Với tình trạng bây giờ của nó, từ từ hẵng nói tới có làm gì được Thần Nam không, mà ngay cả tới những dã thú bình thường cũng chẳng có cách nào để đối phó.
"Tên tiểu trường trùng nhà ngươi, đúng là thịt nát nhưng mồm không nát, ta không tin không trị được ngươi. Hừ, bây giờ mặt trời sắp lặn rồi, một ngày một đêm không ăn gì rồi, mẹ nó chứ, hôm nay ta phải sống một cuộc sống của hoàng đế! Phải ăn thịt rồng nướng."
"......" Tử kim Thần long luôn miệng chửi bới.
Thần Nam nhấc nó lên, bước ra ngoài sơn cốc, nhanh chóng kiếm lấy một đống củi, hai tay xát vào nhau một cái tạo thành một ngọn lửa, đốt đám củi.
Lúc này Tử kim Thần long vừa giận vừa sợ hãi. Vút một tiếng nó chạy trốn vào trong cánh rừng, nhưng chỉ chạy được nửa mét liền bị Thần Nam giẫm chặt lấy.
"Hu hu, thằng khốn nạn thả ta ra!"
"Hì hì, muốn chạy à? Không dễ thế đâu!"
Thần Nam túm lấy đuôi của Tử kim Thần long, đặt lên đống lửa bắt đầu nướng.
"Thịt rồng trên trời, thịt lừa dưới đất, mới nghĩ thôi đã muốn ăn. Hôm nay đã có cơ hội được ăn thịt rồng, ha ha, đúng là việc vui mừng của đời người!"
Bị lửa nướng, Tử kim Thần long lại kêu lên ầm ĩ. "Hu hu... Tên tiểu tử trời đánh, ta coi như sợ ngươi rồi, ta phục ngươi rồi được chưa? Mau thả ta ra, chúng ta từ từ nói chuyện, nóng chết đi được."
Ngũ trảo Thần long không hổ là vua của loài rồng. Bây giờ long nguyên đã mất hết nhưng lửa lớn cũng không thể nào làm tổn hại gì tới nó.
Thần Nam không thèm để ý tới nó, cầm lấy nó nướng trên đống lửa không buông ra.
"Hu hu... Chín rồi, không chịu được nữa rồi, mau thả ta ra!" Tử kim Thần long kêu gào thảm thiết, không ngừng giãy giụa, nhưng làm sao có thể thoát được khỏi tay Thần Nam đây.
"Hu hu... Ta gọi người là đại ca được chưa? Đại ca hãy tha cho tiểu đệ đi, hu hu... Nóng chết đi được... hu hu..."
Tử kim Thần long kêu gào trên đống lửa, hoàn toàn vất bỏ đi tôn nghiêm của Thần long. Thần Nam nhìn nó cũng đã bị dày vò đủ rồi, nó không thể lại ngang bướng nữa, bèn nhấc nó ra khỏi đống lửa.
Sau khi được tự do, Tử kim Thần long vừa kêu gào vừa nhảy trên đám cỏ: "Hu hu hu..."
Thần Nam thầm tặc lưỡi, đối diện với lửa thiêu đốt mà nó chỉ cảm thấy có chút nóng, chứ chẳng hề bị tổn thương nào, đúng không hổ là Thần long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.