Thần Mộ

Chương 42: Viễn cổ cự nhân




Mặt đất đột nhiên rung chuyển, hai thân ảnh cao lớn ẩn hiện tại hẻm núi, Thần Nam kinh động, hắn biết các cự nhân đang quay về. Không cần hắn ra lệnh, Tiểu Ngọc cấp tốc nhắm hướng sơn lâm bay tới, sau khi tiến vào rừng, vẫn tiếp tục chạy trốn, nhưng bị Thần Nam giữ chặt hai tai, bất đắc dĩ phải dừng lại, nhưng trong vẫn mắt ánh lên vẻ kinh khủng.
" Sắc hổ yên nào, không được loạn động!"
Thần Nam và Hổ vương ở dưới chân núi từ xa quan sát, chỉ thấy hai cự nhân chiều cao bất đồng từ phía tây nam sơn lâm tiến vào sơn cốc, những bước chân nặng nề tạo thành trận rung chuyển. Toàn thân phía dưới được bao bọc bởi đám lông, như lông thú vừa dày vừa dài.
Cự nhân cao hơn thân cao cũng có khoảng mười sáu trượng, tay trái ôm một cây thạch côn, xem ra cũng dài khoảng bảy, tám trượng. Dưới mắt thường nhân nó giống như một trụ đá, nhưng trong tay họ thì nó bất quá chỉ là một món vũ khí tinh xảo.
Trên vai phải to lớn hùng vĩ của hắn vác một cái đầu phi long dài đến bảy, tám trượng, nhưng con phi long dường như đã chết từ lâu, hai cánh không cử động, đầu và đuôi vô lực rủ xuống, rung động theo từng bước của cự nhân.
Cự nhân còn lại cao khoảng mười ba trượng, trong tay cũng là một thạch côn, trên vai cũng vác một cái đầu địa long, vai của cự nhân vác đầu địa long giống như người thường vác đầu hổ.
Thần Nam kinh hãi dị thường, phi long và địa long cường hãn vô cùng, nhưng trong mắt cự nhân chỉ là vật thực, thật sự làm người kinh sợ.
" Thiên a!" Hắn phát ra một tiếng kinh thán, sau đó quay đầu hỏi Tiểu Ngọc:" Phi long sao không bay, lại để cự nhân săn bắt dược thế?"
Tiểu Ngọc nhìn cự nhân trong sơn cốc, trong mắt đầy nét kinh khủng, khi nghe Thần Nam hỏi thì song trảo phía trước bấu chặt vào tảng đá, sau đó dùng lực nhấc lên.
" Ngươi nói cự nhân dùng đá ném phi long rơi xuống?"
Tiểu Ngọc gật mạnh đầu.
" Không lạ là sắc hổ ngươi lại e ngại nơi đây, nguyên lai là như vậy!"
Hai cự nhân đó từ xa tiến lại gần cốt sơn, đến cách cốt sơn khoảng mười trượng thì bỏ những thứ săn được từ trên vai xuống, thành một đống, sau đó hai cự nhân ngồi xuống đất.
Yên tĩnh độ một thời thần, mặt đất lại rung chuyển trở lại, lại có ba cự nhân quay về, trong tay mỗi cự nhân là một cái đầu cự đại quái thú dài ba, bốn trượng.
Thần Nam và Hổ vương Tiểu Ngọc ẩn trong sơn lâm quan sát mọi tình hình trông sơn cốc, trước khi mặt trời xuống núi các cự nhân lục đục quay về sơn cốc. Hiện tại tổng cộng có mười một cự nhân, người cao nhất là mười bảy trượng, thấp nhất là một cự nhân chưa trưởng thành, cao chừng tám trượng, còn lại cao từ khoảng mười đến mười sáu trượng.
Sau khi vật săn được để lại một chỗ, tất cả các cự nhân nhất tề quay về phía bạch cốt sơn ở đại điện quỳ xuống, từ miệng mỗi tên phát ra từng hồi âm thanh liên tục vang dội , tựa hồ như đang cầu nguyện, sau đó tất cả cự nhân đứng lên tiến đến chỗ để đồ săn được.
Tại hiện trường đầy mùi máu, các cự nhân bắt đầu xé thịt ăn, lông khắp thân ướt đẫm máu. Thần Nam vội quay đầu đi, Tiểu Ngọc cũng đã quay đầu, trên mặt hiểu hiện hết sức sinh động, tựa hồ không nguyện ý thấy cảnh máu me này.
" Sắc hổ, ngươi không phải cũng ăn vật sống sao, sao lại có biểu tình đó?"
Tiểu Ngọc nhìn hắn hống nhẹ một tiếng, tựa hồ như phản bác.
Lúc cự nhân còn đang thưởng thức thì bầu trời đã sụp tối, những vật săn đã ăn bị ăn hết một nửa, trong cốc liền có thêm một đống bạch cốt lớn, vài cự nhân ném những mảnh bạch cốt này lên bạch cốt sơn.
Thần Nam dù kinh hãi minh bạch rằng bạch cốt sơn do vậy hình thành, nhưng thật sự không biết tại sao các cự nhân dồn xương lại thành núi, càng không biết tòa đại điện âm khí dày đặc trên bạch cốt sơn có gì tồn tại trong đó.
Cốt phấn có ở dưới bạch cốt sơn chắc là do những bộ bạch cốt trải qua khoảng ngìn năm năm tạo thành, nói cách khác hàng thế hệ cư nhân đã sinh sống tại đây, vì vậy mới bạch cốt mới tích thành núi.
Từ việc tất cả các cự nhân đều cúi lạy đại điện trên đỉnh bạch cốt sơn, có thể đoán việc họ không rời đi, nhất định là cùng tòa đại điện tỏa ra ô quang yêu dị kia có quan hệ.
" Sắc hổ ngươi lúc trước ngươi lấy thần cốt từ nơi đâu, có phải từ tòa cung điện trên bạch cốt sơn?"
Tiểu Ngọc gật gật đầu.
" À, nguyên lai là vậy, trong đó có gì cố quái không?"
Tiểu Ngọc dùng đôi hổ trào đầy lông của nó quơ quào diễn tả, đồng thời trong mắt lộ xuất xuất hiện tia kinh khủng. Tuy nó rất thông linh, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể nói, khiến Thần Nam như lạc trong mây mù, không biết nó muốn biểu đạt điều gì, chỉ biết đó chắc chắn không phải nơi tốt lành gì.
Sắc trời càng lúc càng tối, trong cốc các cự nhân dọn dẹp tất cả vật săn trên đất đi về hưóng tây sơn lâm, nhìn về phía chân núi ẩn ước có thể thấy được một thạch quật vô cùng to lớn, là nơi nghỉ đêm của cự nhân.
Thần Nam cảm giác bụng đói cồn cào, hắn bắt Tiểu Ngọc dẫn đường, đi khỏi sơn cốc, vì ở đó có mùi hôi nồng nặc, căn bản làm cho người khác không thể có tý nào muốn ăn. Sau khi rời xa nơi đó, hắn lấy ra cái bao thức ăn đã mua từ trước, bắt đầu hưởng dụng bữa ăn tối.
Tiểu Ngọc hoá lại thành tiểu miêu nhỏ bé, đưa cặp mắt ươt át nhìn cái chân gà trong tay hắn, lộ rõ tia sáng thèm thuồng.
" Sắc hổ, bao thức ăn của ta đưa hết cho ngươi cũng không đủ nhét kẻ răng, tên ngốc ngươi đi săn một con heo rừng hay nai được à. Bất quá ta phải nói với ngươi, đừng có mà đào tẩu, ta ở đây đợi ngươi."
Tiểu Ngọc đứng thên thảm cỏ, liếm nước bọt, cười hề hề nhìn Thần Nam, đồng thời liên tục khịt mũi, như đang ngửi mùi thịt bay trong không trung.
" Ngươi không phải là sắc hổ, mà là sàm hổ*." Thần Nam xé con gà nướng ra, ném cho nó một nửa.
Tiểu Ngọc nằm trên thảm cỏ thưởng thức hương vị, chỉ trong chốc lát đã giải quyết sạch nửa con gà, sau khi ăn xong bắt đầu chảy nước miếng nhìn Thần Nam. Một lúc lâu không thấy Thần Nam có phản ứng gì, trực tiếp nhìn tới cái bao đựng thức ăn trên bãi cỏ, cuối cùng không thể chịu đựng được, thử nhấc một cái tiểu hổ trảo đầy lông đưa lên phía trước dò xét.
" Sàm hổ ngươi ăn trộm hả? " Thần Nam đưa tay gỏ đầu một cái, đồng thời đặt bao thức ăn sang một vị trí khác.
Tiểu Ngọc tuy bị gỏ một cái, nhưng tịnh không có ý thù địch, ngược lại nhìn Thần Nam vẻ chờ đợi, sau cùng đến bên Thần Nam cọ đầu vào bắp đùi hắn.
" Sắc hổ không được cọ, nước bọt dính đầy quần áo của ta, tên gia hỏa ngươi không phải bình thường cũng vỗ mông ngựa tiểu ác ma như thế này chứ?" Thần Nam từ trong bao lấy ra một miếng thịt trâu, nói:" Muốn ăn cũng được, nhưng tên ngốc ngươi khi trời tối phải dẫn ta tới cung điện, có nghe không hả?"
Tiểu Ngọc nghe xong lùi về sau hai bước, nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt trâu.
" Kì thực Sắc hổ ngươi không có quyền lựa chọn, không cần biết ngươi nguyện ý hay không, tên ngốc ngươi phải đưa ta đến toà cung điện."
Tiểu Ngọc gầm lên một tiếng, như đang kháng nghị. Thần Nam đưa thịt trâu tới trước, nó không khách khí mở miệng đón lấy, cuối cùng một nửa bao thức ăn đã đi vào bao tử nó.
" Ngươi là một con sắc hổ tham ăn, nhà bếp cùa Thần phong học viện sớm muộn cũng bị ngươi gây hại."
Tiểu Ngọc nghe xong hai mắt phát sáng, cảm thấy cao hứng nhìn thần Nam gật gật đầu, như là đang tạ ơn.
Thần Nam thấy thần thái đó, gỏ một cái, nói: "Không ngờ ta vô ý nói lời này, lại đề tỉnh ngươi. Nhớ là có bị người ta bắt, không được nói là ta đã chỉ điểm." Sau đó mỉm cười: "Sắc hổ tham ăn trong đại trù phòng vừa trộm ăn vừa trộm uống... , hắc hắc, thật là làm người ta mong đợi."
Một người một hổ đều chìm đắm trong ảo tưởng không được lương thiện, một tên thì tưởng tượng tình cảnh buồn cười khi cả Thần Phong học viện nhốn nháo tìm tên trộm, một tên thì dệt giấc mộng đẹp với đầy thức ăn.
Sau khi trời tối hẳn, Thần Nam cùng Hổ Vương Tiểu Ngọc nhắm huớng sơn cốc nơi nơi cự nhân ở đi tới. Bầu trời chỉ có vài tinh tú, trời đất một màu tối đen, một màng vân vụ màu đen bao quanh bạch cốt sơn và đại điện, tựa như khí ma quỷ, chỉ nhìn cũng cảm thấy lạnh cả người.
Lúc này thạch quật ở hướng tây lúc này chỉ toàn màu đen, Thần Nam bức bách Tiểu Ngọc bay đến đó, nhưng khi cách thạch quật hai trăm trượng thì thà chết không chịu đi tiếp. Thần Nam thận trong lắng nghe, hàng loạt tiếng hô hấp bay đến tai hắn, tất cả cự nhân dường như đang chìm trong giấc mộng.
" Tất cả chúng đã ngủ say, mọi việc đều thuận lợi, Sắc hổ đưa ta lên cung điện trên bạch cốt sơn đi."
Tiểu Ngọc vạn phần không tinh nguyện nhắm hướng bạch cốt sơn trong cốc bay tới, trong bóng đen của đêm tối, bạch cốc sơn trăm trượng này lân hoả lập loè, quỷ khí âm u. Đại điện trên cốt sơn trong màn đêm càng thêm phần âm u đáng sợ, tựa như đầu của một cự đại ác ma, cùng với ngàn vạn khô cốt tạo thành một cái đầu sọ đáng sợ.
Tiểu Ngọc đưa Thần Nam từ trên không hạ xuống, bay đến chính môn là cái miệng lớn của ác ma. Cửa vào đại điện là một cầu thang có chín bậc cấp, mỗi bậc cấp cầu thang đều phát ra ánh sáng.
Thần Nam trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh, mỗi bậc cấp cầu thang đều bày ra thần cốt, quang mang ảm đạm này chính là do thần cốt phóng ra!
Thần cốt phơi bày trên đất, đơn giản làm người ta không thể tương tượng có một nơi như thế này.
* sàm hổ: hổ tham lam - trong đây là tham ăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.