Thần Nobita

Chương 158: Tự Buộc Đá Vào Chân




“ Và bây giờ! Xin mời quý ông quý bà đang ngồi ở đây chứng kiến thời khắc công chiếu lần đầu tiên mang dấu mốc lịch sử của bộ phim hứa hẹn sẽ đình đám… The Avenger!!!”
Một mặt trịnh trọng diễn thuyết Suneo vẫn là được đám bạn bè nhiệt tình mà phồng lên chưởng vỗ được kêu là một tiếng vang.
Cũng không phải Suneo diễn giảng có cái gì hay, cũng không phải mọi người nịnh hót cái gì, mà bộ phim này đều là những người ngồi nơi đây bỏ công bỏ sức ra để hoàn thành, có rất nhiều kì vọng được đặt vào đó.
Suneo cũng là cực kì khéo léo một người, biết mọi người lúc nào muốn nghe bản thân lảm nhảm, lúc nào không, bởi thế cũng không lằng nhằng mà nhanh chóng cho băng ghi hình vào đầu đọc.
Nhắc đến lại khiến Nobita không biết nhổ nước bọt ở đâu. Một sản phẩm siêu cấp tân tiến như bảo bối máy thu hình của Doraemon, cuối cùng lại thu ra băng ghi hình mà không phải là đĩa hay usb…
Dẫu sao đĩa hay usb ở thời này vẫn là chưa thể đưa ra khoa học kĩ thuật, thôi thì băng thu cũng được.
Thực ra chiếc máy thu hình của Doraemon là có thể dùng như máy chiếu phim ở rạp chiếu bóng, phát ra bộ phim đã được biên tập chỉnh lí tốt, nhưng mà Suneo nói là còn cần sau này muốn gửi bộ phim lên đài truyền hình công chiếu các loại nên Doraemon mới đành sao lưu ra băng thu hình.
Bộ phim cũng chỉ mới hoàn thành mấy tập riêng lẻ về mấy vị anh hùng xuất thân các loại, nhưng vẫn là chưa đi đến cao trào cả đám tụ hợp lại xoạt Boss, bởi thế mà vẫn đang phân biệt thành mấy bộ phim chia thành… “Yasuo, Phong Kiếm Lãng Tử”, “Người Khổng Lồ Xanh Jai-Huck”, “Iron Man”, “Tối cường pháp sư”…
Dĩ nhiên là vẫn dựa trên tinh thần sửa cũ thành mới, Nobita sửa sang cho mấy cái kịch bản của mấy bộ phim này được nói là một cái nhọc lòng.
Nhìn thấy Nobita trong vai Yasuo nhất kiếm như tiên, như gió nam nhân, các cô bé ngồi đây là hai mắt mạo tinh tinh, bất kể lớn tuổi nhất như Lot, vẫn là nhỏ tuổi nhất Non-chan…
Cho đến cuối phim khi Nobita diễn tả ra một anh hùng bi tình, xả thân vì thế giới, cuối cùng còn bị tầng lớp tư bản chủ nghĩa độc ác phản bội, cả đám mau nước mắt con gái được nói là một cái khóc hôn thiên ám địa.
Nhưng đến đoạn cuối phim cô nàng vu nữ điện Phong Thần do Shizuka thủ vai nhảy xuống biển hóa thành băng điêu thì Shizuka ngược lại kiêu ngạo như chim khổng tước mà nhìn về phía mấy cô gái đang ngồi đây như muốn nói:
“Thấy chưa? Cái gì là cùng sống chết? Đây chính là cùng sống chết!”
Ánh mắt của cô bé khiến những cô gái khác ngồi đây phải nói là tràn đầy uất ức nhưng không biết làm sao giải phóng.
Ai cũng biết đây cũng chỉ là bộ phim, nhưng mà không hiểu sao nhìn ánh mắt Shizuka các cô gái ở đây vẫn là có cảm giác như bản thân thấp hơn cô ấy một đầu vậy.
Nobita hắn là hoàn toàn không hiểu về mấy cái vấn đề đầy triết học như vậy, nhìn thấy bộ phim bản thân đóng rất thành công nên cũng thỏa mãn mà gật gật đầu.
Đến các tập phim khác của Suneo, Jaian… thì vẫn là hay, nhưng mà không hiểu sao cả đám cứ nhăn chặt lông mày, cảm thấy vẫn như đang thiếu cái gì đó.
Quả như các bậc tiền nhân đã nói, không sợ hàng kém hay tốt, chỉ sợ hàng so với hàng.
Vốn dĩ nắm giữ kĩ xảo điện ảnh vượt quá hiện tại, cùng với trường quay phải nói là đầy đủ hoành tráng, phải biết dưới lòng đất do bom tạo không gian tạo ra kia chính là cả một thành phố thu nhỏ, để quay ra những cảnh quay chân thật nhất thì đám người cũng phải dùng đèn phin thu nhỏ đến phù hợp kích thước, phim quay ra phải nói là cực độ chân thật.
Được đầu tư lớn đến vậy, dẫu cho diễn xuất không bằng được ca sĩ diễn viên như vậy chuyên nghiệp thì cũng là có thể đưa lên được mặt bàn ngang tầm phim rạp á.
Chưa nói đến nếu diễn không quá đạt thì vẫn có thể sử dụng bảo bối camera của Doraemon chỉnh sửa, cộng thêm Suneo khí chất con nhà giàu, ham hư vinh, cực độ phù hợp nhân vật.
Jaian thì tuy lúc đóng giáo sư tiến sỹ bàng thân bảy cái học vị thì có chút gượng ép, nhưng mà lúc cao trào biến thân vừa mập vừa lục, thật sự là diễn được hết sức chân thật, cho mọi người biết hai chữ “hung bạo” nó viết như thế nào.
Bởi vậy, đáng lẽ ra tất cả mọi người cũng phải thấy đủ hay, đủ hấp dẫn. Nhưng khổ nỗi phần phim của Nobita được công chiếu trước, xem xong nó rồi thì cảm thấy mấy bộ phim sau thiếu đi mấy cái gì đó.
“Đúng rồi!”
Đang một mặt mặt ủ mày chau Suneo bỗng nhiên giật mình la lên, thu hút hết ánh mắt của mọi người lại.
“Đúng cái gì cơ?”
Đang bực mình vì bị Nobita đè một đầu Jaian sừng sộ nói.
Suneo một mặt thần bí nói:
“Tớ phát hiện ra tại sao bộ phim của Nobita hay thế mà bộ phim của chúng ta nhàm chán như vậy nguyên nhân.”
Thật không hổ là Suneo, chuyên đổi trắng thay đen. Mấy bộ phim kia tuy có không so ra được với Nobita, nhưng mỗi bộ đều là siêu phẩm, thế mà cậu ta dám bảo là nhàm chán.
“Nguyên nhân? Là gì vậy?”
Jaian ngạc nhiên mà hỏi. Đối với cái đầu được thay thế toàn bằng bắp thịt cậu ta là hoàn toàn không nhận ra nguyên nhân gì.
“Là Sự Thật.”
Một mặt chắc chắn, Suneo nói:
“Nobita cậu ta sử dụng chắc là một cái bảo bối của Doraemon, một thanh kiếm có thể phun ra cuồng phong. Cộng thêm mọi người chắc ai cũng còn nhớ, Nobita cậu ta là truyền nhân của dòng dõi Nobi, kiếm thuật là tuyệt đối không yếu. Hai điều đó cộng lại khiến cho bộ phim của Nobita cực kì chân thật.”
Dừng lại một chút, cậu ta tiếp tục phân tích:
“Trong khi tớ và mọi người ở đây đóng phim thì chỉ là phân biệt đóng động tác, sau đó dùng kĩ xảo bù lấp vào đặc hiệu, cho dù có cao minh đến đâu kĩ xảo cũng là cảm thấy một chút gì đó không thật.”
Mọi người cũng cúi đầu suy nghĩ và cũng không thể phủ nhận sự nhận xét của Suneo là không sai.
“Bởi thế… để công bằng, tớ đề nghị Doraemon phải giúp chúng tớ mỗi người làm một cái thực sự đồ diễn, như vậy mới công bằng.”
Thấy hỏa hầu đã đủ, Suneo cuối cùng cũng lòi cái đuôi cáo ra.
Cậu ta phát huy tối đa tinh thần không biết xấu hổ cùng với liều mạng chiếm tiện nghi đến một mức đăng phong tạo cực.
Mọi người đón hùa mà ồn ào phân phó Doraemon làm dụng cụ diễn xuất. Xong xuôi cả đám kéo nhau đi mất tiêu, để lại Nobita và Doraemon hai người hai mặt nhìn nhau tràn đầy bất đắc dĩ.
Dẫu sao cũng là trẻ con, đòi hỏi, nhõng nhẽo, cảm thấy thế giới quay chung quanh bản thân là điều dễ hiểu.
Nhưng mà Nobita và Doraemon cũng hết cách rồi, không biết từ chối như thế nào. Cũng không thể nói Nobita hắn cái kiếm kia là hắn tự tay khắc lên mười mấy loại ma văn khống Phong vào nên mới có thể tạo ra gió lốc, bởi vậy mọi người muốn có đồ thì tự bản thân làm đi được á.
Nhìn một dãy danh sách đồ dùng mấy người để lại mà Nobita và Doraemon mồ hôi rơi như mưa.
“chiếc nhẫn có thể sử dụng ra phép thuật, mở được cổng không gian” cái này là yêu cầu của đại pháp sư Ancient One, dẫu sao thì Nobita hắn là một Ma Pháp đại sư, mấy việc này thực sự không khó.
“Bộ giáp sắt có thể bay lượn linh hoạt trên trời, có vũ khí tầm xa và… phải đẹp” cái này ngoài Suneo ra không có ai khác. Cái này thực chất là rất khó, nhưng Nobita vẫn nhớ đến Doraemon có cái bảo bối có thể phần nào giải quyết.
Cơ mà “Hãy làm ra thứ có thể khiến tớ hóa thành thực sự người khổng lồ xanh” là cái gì quỷ???
Nobita hắn nghĩ nát óc, từ kiến thức về Ma pháp của bản thân lẫn đống bảo bối bát nháo của Doraemon để tìm ra giải pháp, nhưng kết quả là không mấy khả quan.
Phải biết, tại tương lai thì con người và người vũ trụ đã có mối quan hệ ngoại giao. Ở cái thời đại mà giữa các chủng tộc có trí tuệ cùng nhau chung sống, đối ngoại, thì thứ mà cả hai bên bảo tồn nhất chính là huyết thống của bản thân.
Ví dụ như người trái đất và người hành tinh A đi vào ngoại giao, hai chủng tộc đều là cao trí tuệ sinh vật, thế giới quan, suy nghĩ, không có quá lớn khác biệt.
Lúc này, thứ có thể làm đặc điểm phân ra giữa người trái đất và người hành tinh A chính là huyết thống nhân loại của bản thân.
Bảo vệ huyết thống của bản thân cũng là bảo vệ cho chủng tộc của bản thân không bị thôn phệ một loại tự vệ mà thôi.
Bởi thế mà các nghiên cứu của thế giới tương lai cực độ tránh xa các loại liên quan đến lĩnh vực gene, đặc biệt là gene người.
Dẫn đến Doraemon bảo bối có thể dẫn đến biến thân ít đến thương cảm, có thì cũng chỉ là đồ chơi như kẹo thú vật hay kem chó sói, hoàn toàn không dính dáng nhiều đến cải biến gene loại.
Đối với cứ tức giận là lại phồng to hóa lục Huck thì Nobita vẫn là thật sự không biết nên bắt tay vào nơi nào.
Càng nghĩ càng đau đầu a… biết thế không nhận lời cùng bọn họ đóng cái quái gì phim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.