Thần Nobita

Chương 174: Binh Đoàn Giáng Lâm




“Nobita-kun, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Nhìn Lilulu một mặt nghiêm trọng đi đến, Nobita cũng biết cuối cùng việc gì đến cũng sẽ phải đến.
Nhìn thấy Nobita một bộ nghiêm túc lắng nghe, Lilulu cũng không dài dòng mà nói:
“Tổng bộ vừa liên lạc với khu căn cứ thông báo vào trưa mai 10h binh đoàn Mecatopia sẽ đến địa cầu.”
Dẫu biết trước rằng ngày này cũng sẽ đến nhưng dẫu sao nghe tận tin binh đoàn ngoài hành tinh Robot ngày mai sẽ đổ bộ đến địa cầu thì Nobita cũng là một mặt ngưng trọng, chưa nói đến Jaian và Suneo đám trẻ khác đều là một mặt lo lắng sợ hãi.
Nobita cũng không hỏi rõ ràng về binh đoàn kia sẽ như thế nào xâm lược trái đất hay binh lực, sức chiến đấu của chúng ra sao mà một mặt nghiêm túc hướng về Lilulu hỏi:
“Cậu nghĩ như thế nào với lời tớ đã nói trước đó?”
Nghe Nobita nói vậy Lilulu một mặt xoắn xuýt không biết làm sao cho đúng:
“Trái Đất thật xinh đẹp và tớ cũng rất thích ở nơi đây, nhưng tớ không thể phản bội tổ quốc của mình được…”
Thấy Lilulu cũng không nói chắc phản đối, Nobita tiếp tục tung ra “miệng độn” mà bản thân đã trui rèn mấy hôm ra:
“Thực chất không có gì phản bội không phản bội cả. Cậu cũng không bán đứng hành tinh, quốc gia mình mà chỉ là làm công tác tư tưởng cho họ để họ cảm nhận được lòng thương người và cái xấu khi gây chiến tranh.”
Nghe thấy Nobita nói vậy Lilulu cũng có chút dao động. Quả thực là cô cũng chán ngấy chiến tranh liên miên không hồi kết của quốc gia mình, nếu không vi phạm ai cả mà có thể ngăn cản lại sự hiếu chiến của người dân Mecatopia thì không hẳn là không tốt.
Thấy Lilulu đã có dấu hiệu lỏng ra, Nobita ngay lập tức ra đòn quyết định:
“Vả lại, theo kế hoạch là cậu trở về quá khứ lúc “thượng đế” của các cậu tạo ra tổ tiên các cậu và nói cho ngài nghe về tương lai và xin ngài ấy chữa trị sai lầm.
Dẫu sao hành động có thành công hay không cũng tùy thuộc vào “thượng đế” của các cậu ý chí nữa a.”
Nhìn Nobita một mặt chân thành, lại nhìn một mặt chờ mong Shizuka, Pipo, Mami, Jaian, Suneo,… cuối cùng Lilulu quyết định.
“Được! Tớ sẽ đi!”
Nghe thấy Lilulu trả lời, mọi người cũng bất giác thở ra một hơi,Nobita cũng vậy, dẫu sao có thể hòa bình giải quyết vấn đề, ai lại muốn chiến tranh đánh ngươi chết ta sống đâu chứ.
Thế là theo kế hoạch Shizuka, Mami cùng nhau đi với Lilulu trở về quá khứ bằng cỗ máy thời gian nằm trong ngăn bàn của Nobita, còn Nobita bọn họ thì ở lại thế giới trong gương chuẩn bị nghênh đón binh đoàn Mecatopia.
………………………………………………………………………………….
Nhìn Lilulu bọn họ đã cùng nhau chui qua vốn dĩ là hồ câu cá nay đã chuyển đổi thành cửa ra vào thế giới trong gương, Nobita nhìn những người còn lại và nói:
“Bây giờ là chuyện của chúng ta.”
Pipo một mặt nghiêm túc nói:
“Cậu cứ ra lệnh đi! Quyết định của Lilulu chính là quyết định của tớ, tớ sẽ làm tất cả những điều trong khả năng có thể để việc này thành công.”
Nhìn Jaian, Suneo cũng vô cùng nghiêm túc lắng nghe, Nobita hít sâu một hơi rồi bắt đầu hạ lệnh:
“Jaian, Suneo, hai cậu lấy chong chóng tre và dầu tạo mặt gương ra vào thế giới trong gương ở chỗ Doraemon. Tại cái hồ lớn trước đó tớ đã chỉ, chúng ta cần một cánh cửa đủ lớn để cho cả binh đoàn đi qua được.
Còn Pipo, tớ sẽ trả lại cho cậu cơ thể, cậu hãy phát tín hiệu định vị cho binh đoàn đi qua cánh cửa đó.”
Nhìn trong tay vòng tay không gian bốn chiều hắn vừa mua tại cửa hàng tương lai thế kỉ 22, trong đó là hàng ngàn con thu nhỏ robot giống hệt Judo cùng với “vũ khí” mà hắn thu thập được.
“Chỉ mong kế hoạch có thể thật tốt chấp hành, mình thật sự không muốn có sai số gì xảy ra a.”
Lại nhìn xung quanh sông núi cảnh vật, xa xa từng dãy nhà cao tầng, Nobita hít một hơi rồi nắm chặt nắm đấm:
“Nhưng dẫu cho có sai số đi nữa, vì trái đất, ta không ngại trở thành một kẻ đồ phu.”
………………………………………………………………..
Một bên khác, Lilulu đám người cũng như nguyên tác không khó khăn tìm ra được vị trí hành tinh Mecatopia tại quá khứ và cũng dễ dàng tìm ra “Thượng đế” của người Mecatopia, cũng chính là một nhà khoa học vĩ đại trong ngành robot học ở tương lai trở lại quá khứ với mục đích tạo ra một chủng đàn sinh mệnh hoàn hảo vượt xa con người.
Nghe thấy Lilulu cũng như Shizuka bọn người kể lại, ngài tiến sĩ đã nhận ra sai lầm của bản thân và cũng hứa sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình.
Nhưng tại đây bắt đầu khác biệt với nguyên tác, tại Nobita đã đề xuất tỉ mỉ kế hoạch báo cho cả đám, thì Lilulu cũng đã đưa ra đề nghị với tiến sĩ về việc đó.
“Cũng không sai, ảnh hưởng thời gian vốn dĩ là một sự việc vô cùng mạo hiểm, tùy theo mức độ nặng nhẹ của việc ảnh hưởng thời gian mà người đó sẽ bị thời gian ảnh hưởng ngược lại, hay nói cách khác là cắn trả nhiều hay ít.
Trở về quá khứ tạo ra một nền văn minh vốn dĩ cũng đã xúc phạm đến cấm kị, ta đã chuẩn bị trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Nhưng nếu bây giờ ta sửa lại nguyên bản Adam và Eva thì có nghĩa là phủ định hoàn toàn dân tộc Mecatropia tại thời điểm của các cháu, hay nói cách khác ta làm hai lần đại thay đổi thời gian.
Phải biết là thời gian sửa đổi sẽ xóa đi sự tồn tại của cả dân tộc Mecatropia hiện tại, sửa lại tất cả những việc mà họ đã làm trong suốt quá trình phát triển, thậm chí là hồi phục lại những hành tinh đã bị họ phá hủy.
Một lần thay đổi thời gian đã khiến ta phải bỏ ra sinh mạng của mình, nếu muốn một lần đại thay đổi nữa thì ta không có thứ gì có thể trả nữa, sẽ chết trước khi hoàn thành công việc sửa đổi.
Nhưng nếu như chỉ là đặt một ám tuyến vào Adam và Eva, cùng với cài đặt phần mềm cảm nhiễm lên Lilulu để Lilulu thay ta thay đổi tại tương lai thì lại không bị xúc động cấm kị của thời gian.
Hẳn là ta có thể hoàn thành được việc này mà không bị chết giữa chừng.”
Một mặt già nua nhưng như đã nhìn thấu sinh tử tiến sĩ cũng tràn đầy hưng phấn nói.
“Tuy nhiên việc này cần thời gian ít nhất 12h, ta mong là vẫn kịp a…”
Vốn đang hưng phấn Lilulu và Shizuka bọn họ nghe tiến sĩ nói như vậy cũng đều biểu hiện tràn đầy lo lắng.
Nắm hai tay đặt lên ngực, Lilulu âm thầm cầu nguyện:
“Nobita-kun, mong cậu có thể trụ vững. Hãy đợi chúng tớ.”
…………………………………………………..
Mênh mông, cuồn cuộn, ngợp trời khuất đất.
Nobita hắn chỉ có thể sử dụng những từ ngữ như vậy để hình dung cảnh tượng lúc này.
Một triệu con robot, mà mỗi con đều cao tầm 3m, thành quần kết đội qua “cánh cửa” đi đến thế giới trong gương này, quả thực cực độ hùng vĩ.
Ngay khi vừa xuất hiện tại không trung dẫn đầu binh đoàn nguyên soái của hành tinh Mecatopia đã nhanh chóng khóa chặt Pipo sóng tín hiệu.
Một cái hạ cánh xuống trước mặt Nobita, tên nguyên soái với một giọng nói trịch thượng tràn đầy cảm giác ưu việt, nhìn xuống Nobita:
“Nhân loại sâu kiến a, ngươi đã chấp nhận làm tôi tớ giúp chúng ta chinh phục Địa Cầu rồi sao? Tốt lắm! Vậy trước hết hãy cùng ta đi về căn cứ địa, ta cần tình báo của ngươi để lên kế hoạch tỉ mỉ thôn tính Địa Cầu.”
Tên nguyên soái không thèm liếc nhìn Pipo một mắt, có vẻ như trong mắt hắn, không có thể xác Pipo thì còn không bằng một tên nô lệ Trái Đất đến có ý tứ.
Dĩ nhiên, cũng bởi thế hắn cũng không thèm quan tâm đến Pipo đã thay hình đổi dạng ra sao.
Nhìn lên cái tên có hình dáng có chút giống con bọ hung máy móc Robot, Nobita có xung động đập nát tên trước mặt.
Hắn ghét phải nhìn lên người khác, kiếp trước hắn vốn đã thấp bé, đến kiếp này còn trọng sinh ở cơ thể một đứa con nít, khiến cho hắn vẫn chưa từng được thể nghiệm cảm giác về sự ưu việt của kẻ cao lớn cúi đầu lãm thương sinh.
Cũng vì đó khiến hắn có oán niệm không nhỏ đối với những kẻ cao ngạo, trịch thượng.
Hít sâu một hơi, Nobita dằn xuống trong lòng bất mãn, không nói gì mà quay đầu hướng khu căn cứ địa đi tới.
Nobita biết đáng lẽ ra hắn cần đóng giả như là một tên chân chó, cố gắng kéo chút thời gian cho Lilulu trở lại, cùng với giảm đi tên nguyên soái cảnh giác tâm.
Nhưng biết là biết, không có nghĩa là hắn sẽ làm. Trên đời này có thứ làm mà không biết được lí do vì sao làm việc đó, cũng có những thứ biết là nên làm nhưng lại không thể làm.
Dĩ nhiên việc này thuộc phía sau.
Vừa bước đi, Nobita vừa làm tốt chuẩn bị trở mặt, nếu như tên nguyên soái phật lòng muốn khai chiến thì Nobita chỉ có thể đối với Lilulu nói tiếng xin lỗi rồi.
Mặt tên nguyên soái đen như đáy nồi, Nobita không thèm đếm xỉa đến hắn thái độ khiến cho hắn vô cùng tức tối, nếu như bình thường thì hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại xử quyết kẻ không biết trời cao đất rộng này, nhưng babay giờ là thời điểm phi thường, Nobita đối với binh đoàn Mecatopia vẫn còn giá trị lợi dụng.
Bởi thế cho nên hắn đành phải nhịn, tuy nhiên hắn bây giờ nhịn không có nghĩa là hắn bỏ qua cho Nobita, hắn đã lên kế hoạch trong đầu hắn siêu cấp máy tính các cách thức hành hạ Nobita khi hắn hết giá trị lợi dụng.
Nhìn một mặt tức tối nhưng vẫn không động thủ mà đi theo sau lưng mình tên tư lệnh, Nobita thở phào một hơi, nhấn xuống trong tay cái nút bấm.
Cách đó mấy km, Jaian và Suneo cùng Doraemon bọn họ nhận được tín hiệu, cùng nhau phân ra khắp bờ hồ bắt đầu rải dầu hủy mặt kính muốn đóng đi cánh cổng lớn nhất đi thông thế giới hiện thực.
Loại dầu này vừa đắt đỏ, lại chỉ có một tác dụng duy nhất là xóa bỏ công hiệu của dầu tạo mặt gương nên Doraemon cậu ta là không mua sắm, nhưng Nobita trong kế hoạch đây là một khâu quan trọng, bởi vậy mà Doraemon đành phải một lần trở lại tương lai dùng tiền của Nobita mua một phần.
Ngước nhìn nghìn nghịt quân đoàn sắt thép đang phi hành qua không trung, Doraemon thì thầm:
“Nobita-kun, mong cho cậu sẽ bình an hoàn thành kế hoạch.”
..........................................................................
Ps: tác là một con cá ướp muối á, lượn lờ tìm truyện đọc ai ngờ bị gọi về thêm chương...
Có chút xung động drop....... nhưng rồi lại không nỡ á.
Nên vẫn là ra chương, chẳng qua sẽ không biết hôm nào bỗng nhiên chập mạch chạy ra một chương rồi lại đứt bóng cây tùng mấy tuần mà thôi.
Các bác không cần ngóng trông một con cá ướp muối sẽ ngâm mình vào nước ngọt cho bớt mặn đâu ạ.
Cuối cùng. Vẫn là cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho bộ truyện á.
Nói chứ viết truyện không liên tục bị đọc giả phun một mặt tác giả là bình thường, nhưng mình vẫn may mắn là không bị ai phun cả, may thật.
Chứ nếu bị phun một mặt xong hoài nghi nhân sinh là tác sẽ đăng luôn một chương truyện cáo từ rồi quay về công cuộc truy truyện đọc hàng ngày á...kkk

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.