Thần Tài Thê

Chương 2: Tề nhân có nhất thê nhất thiếp




Một tá thê, một tá thiếp.
Nói đến Tề gia phương bắc, ai cũng biết là hào môn cự phú đệ nhất. Từ Bắc Hoang, xuống đến Nam Thái, khắp các tỉnh đều có thể thấy được chi nhánh ngân hàng của Tề gia.
Người chủ tiền nhiệm của Tề gia – Tề Nhân, so với hoàng đế Lão Tử còn muốn xa hoa hơn, không nói đến cẩm y ngọc thực,còn yêu trêu hoa ghẹo thảo, nữ tử bên cạnh hắn không sao đếm hết. Hắn cả đời phong lưu, thê thiếp thú vào phủ có đến 24 người, lưu lạc bên ngoài càng miễn bàn, gia tộc phồn thịnh không ai bì kịp. Bảy năm trước, Tề Nhân quy thiên, tiếp nhận đương gia ngai vàng, không phải Tề gia trưởng tử Tề Đào, mà là nhi tử thứ năm Tề Nghiêm.
Tề gia thuận lợi thay đổi đương gia, không có trình diễn tiết mục huynh đệ viên tường. Mà Tề Nghiêm cổ tay cao siêu, đã chặn đứng tất cả những âm mưu cướp sinh ý ngân hàng Tề gia của ngân hàng tư nhân khác.
Tề Nghiêm thâm cụ buôn bán bá chủ thấy xa, hắn không chỉ chuyên doanh vu ngân hàng tư nhân, càng đem bản đồ mở rộng tới thủy vận, lục vận, dệt, thậm chí châu báu sinh ý, bảy năm trở lại đây, Tề gia danh vọng càng thêm hiển hách.
Nay, hắn ánh mắt sắc bén, từ ba vân biến hoá thương trường kỳ lạ, quay lại Tiền phủ ở kinh thành.
Là lúc nên thành thân.
" ta phản đối!"
Trong biệt thự của Tề gia ngoài kinh thành truyền đến một tiếng hô quát.
Trong tục đại phòng, nữ tử ăn mặc hoa lệ hô to. Nàng dáng người đẫy đà cực cân xứng, mắt phượng nhướng lên, tự nhiên hữu thần, xinh đẹp mà tràn ngập hào khí.
Không khí trong phòng thực cương, bọn người hầu niếp thủ khẽ bước, nhẹ nhàng đem trà nóng lên, liền cung kính mà nhanh chóng rời đi, không dám ở lâu.
Vị chủ thượng Tề Nghiêm mặc nhiên không lên tiếng, một bên Tư Đồ Mãng đổ trước đã mở miệng.
" chủ tử thành thân, ngươi phản đối cái gì?" hắn uống rượu, lười biếng hỏi.
" thú nàng nhập môn, chỉ cấp chúng ta thêm phiền toái."
" thêm phiền toái?"
" đúng!"
"kì quái nha, thú nàng là chủ tử, làm trượng phu nàng cũng là chủ tử, làm sao hội phiền toái đến ngươi?" ( Nhu Nhi ( ^ _ <)b: anh Mãng cố lên! ngọ ái nị)
" ngươi không nghĩ, Tiền Bảo Bảo cùng khóa phú quý hoàng kim trên gáy nàng có bao nhiêu phiền phức, cưới nàng vào cửa, chỉ sợ Tề phủ vĩnh viễn không có ngày yên ổn." Quân Mạc Tiếu mắt hạnh trừng trừng Tư Đồ Mãng.
Bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của Tề Nghiêm, ở thương trường thượng hợp tác khăng khít, nhưng rất nhiều thời điểm, nàng hận không thể chém ra quyền, phủng điệu người mặt dày đang tươi cười này.( Nhu Nhi: ôi thích hai người này quá đi! y như tom và jerry ý)
Tư Đồ Mãng bừng tỉnh ngộ.
" nha, đúng rồi, ta cơ hồ đã muốn quên, nàng là phú quý thiên hạ muốn có được."
Tề Nghiêm cùng Tiền phủ Tứ cô nương có hôn ước, là nhiều năm trước đính hạ, hai nhà đều là cự phú, hôn sự tự nhiên thu hút sự quan tâm của nhiều người, chính là người trong thiên hạ chú ý Tiền Bảo Bảo là có nguyên nhân khác.
Nghe nói nàng từ nhỏ đã là phấn điêu ngọc mài, khiến người người yêu mến. Mười mấy năm trước hai lão thủ thương trường sửa dở thành hay, từng ở Tiền gia ở nửa năm, đem tuyệt học suốt đời truyền thụ trả thù lao Kim Kim. Còn bởi vì thích Bảo Bảo mà dốc hoàng kim ra làm khóa phú quý, thận trọng đeo vào cho nàng, muốn nàng kiếp này nhất định đại phú đại quý.
Khóa phú quý thật mang đến phú quý hay không, điểm ấy không thể biết, nhưng nghe một đồn mười, truyền thuyết càng lúc càng thái quá, tham tài giả đều lưu truyền, nói là được khóa phú quý, sẽ như có chậu châu báu, có thể cả đời hưởng dụng vô cùng.
" cái gì phú quý thiên hạ? Nên gọi là phiền toái thiên hạ đi!" Quân Mạc Tiếu hừ một tiếng.
" nhưng mấy năm qua, người muốn cướp đoạt khóa phú quý, rất khó đối phó. Nếu thực cưới nàng, chúng ta chẳng những phải hầu hạ cẩn thận, còn phải bảo hộ nàng không bị thương."
Tề Nghiêm khuôn mặt tuấn tú thượng, tiết lộ một tia chán ghét.
" Tề phủ ứng phó được." hắn lãnh đạm nói.
Quân Mạc Tiếu không buông tay.
" nói sau, thú nàng nhập môn, xếp hợp trong phủ không có giúp ích gì."
Tư Đồ Mãng chậc chậc hai tiếng, vươn ngón trỏ, ở trước mắt nàng tả diêu hữu hoảng.
" lời ấy sai rồi. Tiền phủ là nhà giàu kinh thành, có quyền thế. Cưới Tiền Bảo Bảo, đối chủ tử chúng ta mà nói, chính là cọc sinh ý ổn kiếm không bồi." ( Nhu Nhi: này em ko hiểu gì hết!)
" không cần chống lại ta! " nàng tức giận hô.
Tư Đồ Mãng nhún vai, lại ngã một chén rượu, đưa lên miệng, trong mắt ý cười dạt dào, lấy việc trêu ghẹo nàng làm vui.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng, vị chủ thượng Tề Nghiêm, cuối cùng mở kim khẩu.
" ngày mai vào kinh thành, trước xử lý chuyện ngân hàng tư nhân, sau đó đi Tiền phủ." hắn lãnh đạm nói.
Vẫn là muốn đi Tiền phủ?!
Quân Mạc Tiếu dậm chân thật mạnh, trong mắt dấy lên lửa giận.
" ngươi không thể không thú nàng?"
Mày rậm giơ lên, con ngươi đen hiện lên quang mang nan giải.
" ta cùng nàng có hôn ước." ( Nhu Nhi: tự anh bày ra chứ ai,còn giả bộ!) đạm mạc miệng, phảng phất giờ phút này đang thảo luận không phải hôn nhân đại sự, mà là việc lông gà vỏ tỏi.
" nhưng người trong thiên hạ đều đồn đãi, nói ngươi muốn kết hôn, không phải vì nàng, mà là khóa phú quý trên gáy nàng."
Hắn không có trả lời, lạnh lùng liếc mắt một cái.
Quân Mạc Tiếu, trong lòng rùng mình, cắn chặt môi, biết bản thân làm càn quá mức.
Nếu ngày thường, nhìn thấy loại thần sắc này của Tề Nghiêm, nàng khẳng định im miệng không thèm nhắc lại, nhưng duy nhất chuyện này, nàng không thể không hé răng.
" rốt cuộc, ngươi chọn người, hay là khóa? " nàng truy vấn.
Tề Nghiêm đứng dậy, hướng cửa ngoài đi đến, một trận gió lạnh phủ lên hắc bào, cực kỳ giống chim ưng vươn cánh, làm người ta sợ.
Hắn không có quay đầu, lãnh đạm trả lời một câu rồi bỏ đi.
" không liên quan ngươi."
****************
Đại môn Tiền phủ sơn nước hồng, vì nghênh đón khách quý mà mở ra.
Không khí bên trong phủ thật khẩn trương, nhóm nô bộc vội vàng làm chuyện thuộc bổn phận, mắt còn phân thần xem bốn phía, thân dài quá cổ, muốn nhìn nam nhân có thể làm cho Kim Kim cô nương đích thân xuất khẩu tiếp kiến một cái xem hắn đến tột cùng là bất phàm như thế nào.
Nói chuyện toàn bộ buổi trưa, đem việc Tề Tiền hai nhà hợp tác sinh ý đều đàm thỏa, tài vụ tổng quản Tiền thúc đi ra truyền lời, muốn phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, chiêu đãi khách nhân dùng bữa.
Một cái tiểu nha hoàn ở ngoài phòng vụng trộm liếc mắt một cái, liền dẫn theo váy, vội vàng xuyên qua hành lang gấp khúc, trở về san hô lâu mật báo.
" Bảo cô nương, Bảo cô nương …" nàng nhào vào trong san hô lâu, miệng không ngừng la lên.
Bên trong phòng khách, Bảo Bảo đang lật xem thương sách.
" phát sinh chuyện gì?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn ngập nghi vấn.
Tiểu nha hoàn thở hổn hển suyễn, thật vất vả lấy lại hô hấp, mới có thể tiếp tục nói chuyện. " Bảo cô nương, người Tề gia đến đây!"
Nha hoàn bên người đứng ở một bên hầu hạ, không cho là đúng hừ một tiếng.
" Này có cái gì kì lạ đâu? Mấy năm qua, người của Tề phủ hàng tháng đều đến, chúng ta đều tập mãi thành thói quen."
Tiểu nha hoàn dùng sức lắc đầu.
" lúc này không giống nha!"
" làm sao không giống?"
"Gia của bọn họ tự mình tới cửa."
Bảo Bảo sắc mặt trắng nhợt, cả người cứng lại.
Tề Nghiêm đến đây? Hắn thật sự đến đây?!
Tiểu nha hoàn chạy đến trước bàn, đem tình huống đã nhìn lén toàn bộ nói ra.
" người không nhìn thấy, Tề công tử thật cao lớn nha, quả thực tựa như cự nhân, thiếu chút nữa đem khung cửa nhà chúng ta làm hỏng rồi." ( Nhu Nhi: nghe chị nha hoàn này miêu tả em cứ tưởng anh Tề Nghiêm là Kingkong)
Nàng khoa trương reo lên, hai tay ở giữa không trung quơ qua quơ lại, vội vàng hình dung Tề Nghiêm cao lớn to lớn.
Nhóm nha hoàn ánh mắt sáng rực, đối cô gia tương lai tò mò cực kỳ.
Tiểu nha hoàn giống như người kể chuyện, so với quơ tay múa chân, ngoài miệng cũng không nghỉ ngơi.
" hắn chỉ dẫn theo hai người đến, nhưng rất khí thế nha, liền ngay cả thiên quân vạn mã đều so ra còn kém xa. Tiền thúc ở trước mặt hắn cũng cung kính, một tiếng cũng không dám thốt ra."
Nàng sớm nên biết, Tề Nghiêm là người nói được thì làm được, lá thư trong hộp gấm, đại biểu hắn đã muốn quyết tâm muốn kết hôn nàng nhập môn.
Nên đến hay là phải đến, nàng chung quy cũng phải gả làm vợ hắn…
Nha hoàn còn tiếp tục nói."Còn nữa nha, Tề công tử có ánh mắt hảo lạnh như băng, hảo dọa người, đen như đêm tối không trăng, người đưa trà vào phòng, bị hắn nhìn một cái, chân đều mềm nhũng, thiếu chút nữa ngã xuống sàn."
Bảo Bảo bắt đầu run run.
Nàng nhớ rõ ánh mắt kia.
Năm đó nàng chỉ mới chín tuổi, vẫn là tiểu oa nhi, Tề Nghiêm vừa nhìn thấy nàng, liền dùng cặp con ngươi đen kia nhìn chằm chằm. Sau một lúc lâu hắn xuất ra dao nhỏ, bá đạo cắt đi một đoạn tóc của nàng, trước mặt cha mẹ hai nhà, tuyên cáo nàng là vợ của hắn.
Từ nay về sau, chỉ cần có người nhắc tới Tề Nghiêm, nàng liền co rúm lại không thôi.
Nghĩ đến phải cùng Tề Nghiêm kết tóc, làm thê tử của hắn, nàng trước mắt lại là một trận đen kịt, thân mình lại lần nữa lung lay sắp đổ.
Chính là, chuyện tới nay, lấy hay không lấy chồng có thể do nàng quyết định sao?
Tề Nghiêm là người đứng đầu trong giới buôn bán, cổ tay cao siêu. Nếu hai nhà sớm hay muộn cũng sẽ là thân gia, đại tỉ làm sao bỏ qua cơ hội tốt này? Từ mấy năm trước, hai nhà không giữ quy tắc riêng làm tổn thất không ít sinh ý. Đến nay, sự nghiệp hai nhà dĩ là rắc rối khó gỡ, muốn phân cũng phân không ra.
Nàng nếu không lấy chồng, cha mẹ mất mặt, đại tỉ không tha cho nàng, Tề Nghiêm cũng khẳng định sẽ không bỏ qua nàng …
Ô ô, nhưng là nàng rất là rất là hắn nha!
Nghĩ đến phải đối mặt hắn, nàng liền run run không thôi. Nam nhân kia có thể hay không lại xuất ra dao nhỏ, cắt tóc của nàng, nàng phải gả cho hắn sao? Nàng thật sự phải gả cho hắn sao? ( Nhu Nhi: ối trời! giờ anh ấy lớn rồi không chơi trò đó nữa đâu mà chị lo!)
Đang ở phiền não, ngoài san hô lâu truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn bên người Kim Kim, ở ngoài lâu cúi người hành lễ.
" khởi bẩm Bảo cô nương, đại cô nương có lệnh, mời người đi qua đại sảnh một chuyến."
Nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế, trong lòng sợ hãi mãnh liệt, hai tay cũng không tự chủ run run.
" đại tỉ đang thương lượng chuyện buôn bán quan trọng, vì sao phải tìm ta?"
Ngoài lâu truyền đáp lại.
" đại cô nương mời người cùng Tề công tử gặp mặt, trao đổi chuyện hôn sự."
Đông!
Trong san hô lâu truyền đến âm thanh một vật rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi của bọn nha hoàn.
"A, Bảo cô nương lại té xỉu!"
****************
Thanh âm thấp trầm xa lạ, xuyên thấu tầng tầng mây đen, tiến vào thần trí của nàng.
" nàng làm sao vậy?" thanh âm thật gần, vang lên ở đỉnh đầu nàng.
Tiếng cười của đại tỉ truyền đến.
" không có gì, chính là hôn mê."
" thân mình kém như vậy, như thế nào có thể làm Tề gia thiếu phu nhân? Vào Tề phủ, có không ít chuyện chờ nàng làm!" thanh âm nữ nhân vang lên, mang theo vài phần địch ý.
Đại tỉ mềm nhẹ trong thanh âm, mang theo cười như cũ. Nàng chuyện vừa chuyển, thản nhiên hỏi một câu.
" Quân cô nương, ngươi phụ trách Bảo Hỉ phường, gần đây vận chuyển buôn bán như thế nào? Châu báu sinh ý còn thuận lợi?" ( Nhu Nhi: chết bà chưa bà Quân! Dám động tới em chị Kim hả?)
Nữ nhân kia lập tức á khẩu, lưỡi giống như bị cắt mất, không hề lên tiếng.
Âm thanh nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, Bảo Bảo dần dần thanh tỉnh, mắt tiệp rung động, nhẹ nhàng " ưm " một tiếng.
" xem ra là sắp tỉnh." Kim Kim quay đầu, phân phó nha hoàn bên cạnh. " đi bưng trà thanh tỉnh nhị cô nương tới." ( nhu Nhi: trà này chuyên dùng cho chị Ngân Ngân đó!)
" không cần." nàng giãy dụa mở miệng, không muốn uống dược trà đắng dọa người kia.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện, bản thân đã bị khiêng nhập đại sảnh, một đám người vòng quanh nhuyễn tháp, đang nhìn chằm chằm nàng.
Trong đó, đại nam nhân cao nhất, hai mắt lợi hại, dễ dàng thu hút tầm mắt của nàng ngưng thần nhìn.
Hắn liếc mắt nhìn về phía nàng một cái, quả nhiên là kinh tâm động phách, con ngươi tối đen phụt ra tia nhìn thâm thúy, làm người ta run rẩy. Ánh mắt tối đen kia có chút giống như đã từng quen biết, dựa vào nàng thật gần thật gần.
Tề Nghiêm!
Bảo Bảo thấp kêu một tiếng, toàn bộ chuyện tình lại dũng mãnh xâm nhập vào trong đầu. Nàng nhớ tới hôn sự, nhớ tới Tề Nghiêm, thân mình kiều nhỏ lại muốn ngã xuống lần nữa. (Nhu Nhi: chị chuẩn bị hi sinh tập hai)
" nàng lại muốn té xỉu." Tư Đồ Mãng nói.
Bàn tay to ngăm đen phút chốc vươn đến, chế trụ cằm dưới của nàng.
" tỉnh lại." Tề Nghiêm trầm nói.
Nàng biếm hai mắt, toàn thân cứng ngắc, cố gắng bảo trì thanh tỉnh.
Tư Đồ Mãng mỉm cười, đánh giá Bảo Bảo. " ngươi đừng làm nàng sợ."
Tề Nghiêm lạnh lùng phiêu hắn liếc mắt một cái, không có hé răng.
Hắn đã khác xưa rất nhiều, cùng thiếu niên lạnh lùng trong ấn tượng của nàng hoàn toàn bất đồng. Thuần nhiên nam tử cao lớn khí lực như đao kiếm bàn sắc bén khí thế, đều làm cho nàng thấy xa lạ mà khiếp đảm. Nhưng thật ra cặp ánh mắt kia, vẫn là giống nhau, lạnh lùng ngạo nghễ, làm cho người ta nhìn không thấu.
Kim Kim cầm chén lên, tao nhã đem cháo bột thổi lạnh. " đừng lại ngất xỉu, nhìn thấy trượng phu bản thân liền té xỉu, chưa từng có ai như muội."
Trượng phu!?
Hai chữ kia làm cho Bảo Bảo bắt đầu phát run.
"áo choàng của nàng đâu? " trên đỉnh đầu truyền đến thấp trầm thanh âm.
" Dạ? "
" Áo choàng ta tặng đâu?"
Nàng nghĩ tới. " ta … hôm nay còn ấm … cho nên ta liền …"
Tề Nghiêm sắc mặt nhất trầm.
" nàng không thích? "
" không phải!" Bảo Bảo phủ nhận thốt lên.
Lời của nàng không có lấy lòng hắn, con ngươi đen trung vẫn là tràn ngập băng hàn.
Tề Nghiêm cực thong thả cúi đầu xuống, tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Gần đến mức nàng có thể ở trong ánh mắt hắn thấy ảnh ngược bản thân, gần đến mức nàng có thể cảm giác được hô hấp của hắn xoát qua da thịt của nàng.
Ô ô, không cần dựa vào gần như vậy a …
Bảo Bảo cố gắng lui về phía sau, lui đến nhuyễn tháp bên cạnh.
Hắn không có buông tha nàng, bàn tay to ngăm đen đi phía trước thân, kéo lấy áo của nàng, lôi kéo đi xuống.
" A!" nàng khẽ gọi một tiếng, mặt xấu hổ quẫn mà phiếm hồng, khóa phú quý giấu ở trong áo, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Tề Nghiêm vòng tay qua eo nhỏ của nàng, một tay ôm lấy, ngăn lại nàng giãy dụa buồn cười. Tay kia thì cầm khóa phú quý hoàng kim, con ngươi như hắc mặc*, gắt gao xem xét.
Nàng chậm rãi đình chỉ giãy dụa, nâng tiểu đầu lên, xem vẻ mặt chuyên chú của hắn.
Nguyên lai, truyền thuyết bên ngoài là thật, Tề Nghiêm thú nàng làm vợ, cũng là vì khóa này. Bằng không, hắn vì sao xem khóa phú quý nửa ngày, phảng phất như khóa này rất trọng yếu? ( Nhu Nhi: hí hí, chị Bảo Bảo nhà mình thực ra là rất thích anh Tề Nghiêm nên mới đi ghen với cái khóa! > _ <)
Một cảm giác nào đó nói không nên lời phảng phất trong lòng, nàng ôm ngực rầu rĩ, thấy đau đau. Lần đầu cảm thấy, khóa phú quý mang từ nhỏ này trở nên hảo trầm trọng hảo trầm trọng …
" khi nào thành thân?" Kim Kim hỏi.
" ba ngày sau."
Tư Đồ Mãng bổ sung. " Tề phủ ở ngoài kinh thành có tòa biệt thự, hết thảy sớm bố trí thỏa đáng, tức khắc có thể thành thân ngay."
A, nhanh như vậy?
Kim Kim túc khởi mày, liếc mắt ngắm muội muội uể oải nói không nên lời một cái, tiếp tục hỏi chi tiết.
" như vậy, khi nào khai bàn đãi yến? "
Hai nhà đều là phú giáp thiên hạ, muốn mở tiệc chiêu đãi tân khách, cho dù thất chiết bát khấu, ít nhất cũng có mấy nghìn người. Kinh thành trong ngoài đã ở nghe đồn, trương thiếp cưới này cao tới nhất vạn lượng hoàng kim.
" không cần thiết yến."Tề Nghiêm lãnh đạm nói.
Điểm ấy Kim Kim không đồng ý.
" Vậy là sao? Bảo Bảo là gả cho ngươi làm chính thất, cũng không phải là tiểu thiếp, như thế nào chịu ủy khuất như thế?!" nàng mặt cười nhất ngưng.
" không tổ chức yến hội, đúng là ủy khuất. Còn mở tiệc thiết yến, chính là ép buộc người mới."
" không được, tất cả cũng muốn chiêu cáo thiên hạ cô nương nhà ta không phải ám muội!" Mà trọng yếu hơn là, nàng cũng không thể buông tha cho cơ hội thu tiền biếu.( Nhu Nhi: =.=!!!)
Tề Nghiêm liếc mắt một cái.
" ta chính là không muốn cho nàng gặp người." (Nhu Nhi: chính vì câu nói này đã làm chị hiểu lầm! tội nghịp)
Hắn ghét nàng như vậy, cảm thấy khó có thể cho người khác thấy nàng sao? Như vậy, vì sao lại muốn kết hôn với nàng? Chẳng lẽ nàng chỉ là đồ vật kèm theo của khóa phú quý?
Bảo Bảo cắn môi, không có ra tiếng, chỉ cảm thấy khóa phú quý trầm trọng vài phần, ép tới nàng ngực phát đau.
Không có người lưu ý đến khổ sở trong mắt nàng, cuộc thảo luận còn đang tiến hành.
" ngươi hy vọng nghi thức giản lược, điều này cũng có được. Nhưng vô luận như thế nào, thiết yến này không thể không tổ chức." Kim Kim thực kiên trì.
Tề Nghiêm mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. " vậy giao ngươi đi xử lý."
" vậy tiền biếu làm sao bây giờ?" (Nhu Nhi: bó tay với chị! Em gái mình thì không lo,đi lo tiền mừng đám cưới)
" giao cho ngươi."
Kim Kim hai mắt sáng lên.
" thành giao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.