Thần Tọa

Chương 114: Dò xét




- Cao thủ!

Mí mắt Lâm Hi chớp chớp, đối phương cho hắn cảm giác vô cùng cường đại, không phải là cao thủ cửu trọng Long Lực kỳ, mà là cường giả Lôi Minh kỳ. Lực lượng chí ít có mười lăm vạn cân trở lên, có ẩn giấu thực lực hay không còn không biết.

Cảm giác mà Lâm Hi cho đối phương hiển nhiên cũng giống như vậy.

Hai người đều từ trong mắt đối phương cảm thấy kiêng kỵ.

- Khá lắm, rõ ràng ở chỗ này, tùy tùy tiện tiện liền gặp một cường giả Lôi Minh kỳ.

Trong nội tâm Lâm Hi âm thầm chấn động.

Cường giả võ đạo đệ thập trọng cũng có thể khai tông lập phái, làm tông chủ, chưởng giáo một phương, nhân vật như vậy sẽ không lộ diện đơn giản. Nhưng mình ở chỗ này, tùy tùy tiện tiện liền gặp được một người.

Sa sa!

Một trận tiếng vang nhỏ nhẹ từ phía sau truyền đến. Lỗ tai Lâm Hi run lên lập tức hướng về phía sau nhìn lại.

Trong ánh mắt của Lâm Hi nhìn lại, một gã nam tử mặc thanh bào (áo xanh) bước chậm lại, ánh mắt cảnh giác nhìn qua Lâm Hi. Hắn kỳ thật còn chưa tới chân núi, khoảng cách với chỗ Lâm Hi còn rất xa nhưng Lâm Hi lập tức có thể cảm ứng được. Điều này khiến cho nam tử mặc thanh bào lập tức cảnh giác!

Võ đạo đạt tới đệ cửu trọng, đệ thập trọng, không chỉ nhĩ lực, thị lực vượt qua thường nhân, hơn nữa lẫn nhau trong lúc áp sát quá gần cũng sẽ có một chút cảm ứng.

- Lại có người đến!

Mí mắt Lâm Hi hơi nhúc nhích một chút, lại nhìn đến một hướng khác.

Lúc này lại không phải là sau lưng hắn mà là một phương hướng khác chỗ đầm lầy. Đối phương hiển nhiên cũng là một đường trèo đèo lội suối mà đến, cũng chưa đặt chân vào trong thành thị.

Lâm Hi, cường giả trong vùng đầm lầy, người thứ ba ở sau ngọn núi cơ hồ là đồng thời nhìn về phía nam tử mặc hắc bào (áo đen). Tên đầu của hắn có mũ che, không thấy rõ gương mặt.

Người nam tử mặc hắc bào này bắt đầu dừng chân lại, nhưng rất nhanh cười lạnh một tiếng, tiếp tục bình thản đi về phía trước, tựa hồ cũng không để đám người Lâm Hi vào mặt.

- Gia hỏa thật kiệt ngạo!

Lâm Hi có chút nhíu mày.

Giờ phút này hắn đã hoàn toàn khẳng định, chỗ này không sai, tuyệt đối chính là chỗ của Thần Tiêu Tông.

Một cường giả Lôi Minh kỳ xuất hiện ở nơi này cũng không kỳ quái, nhưng mà hai người, ba người, bốn người, năm..., liền tuyệt đối không phải trùng hợp đơn giản như vậy.

- Xem ra, người đạt được lệnh bài chiêu mộ cùng Đại thế giới Tiên đạo cũng không chỉ là mình ta.

Trong lòng Lâm Hi hơi động, lập tức hướng dưới núi lao đi.

Hắn đứng cao trên đỉnh núi nhìn thấy tự nhiên cũng rất xa. Cứ như vậy trong chốc lát Lâm Hi đã thấy có nhiều người xuất hiện ở phương xa đang hướng chỗ này lướt đến.

Đứng ở chỗ cao, hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt.

Một cường giả Lôi Minh kỳ, Lâm Hi còn không quan tâm, nhưng là một tá cường giả Lôi Minh kỳ giết tới, dù là Lâm Hi có pháp kiếm cũng phải chạy trốn bán sống bán chết.

Lúc này Lâm Hi cũng hiểu được, nguyên nhân là lúc trời mới tờ mờ sáng hắn đã đi ra khỏi giường, một đường hướng tới nơi đây chiếm được thời gian cùng địa lợi, hắn hiển nhiên được coi là tới tương đối sớm.

Mà có ý nghĩ giống hắn, muốn qua xem một chút cũng không phải một người.

Có thể từ trong vô số cường giả trổ hết tài năng, đoạt được chiêu mộ lệnh, hiển nhiên không có một người nào là đơn giản.

Lâm Hi lướt xuống ngọn núi, đến chỗ biên giới đầm lầy thì dừng lại.

Người tới từ bốn phương tám hướng, càng ngày càng nhiều. Chỗ này vốn là địa phương hoang vu vắng vẻ, trong khoảng thời ngắn rõ ràng là tụ tập đại lượng võ giả đỉnh cao nhất.

Người tới đủ loại, có tông chủ tông phái, còn có độc hành khách, còn có hoàng tử vương triều mặc cổn long bào, cũng không thiếu một ít nữ tử mỹ mạo khuynh thành, mà loại áo quần lố lăng càng có số lượng không ít.

Mặc kệ bên ngoài như thế nào, những người này đều không ngoại lệ đều có một đặc điểm tương đồng - đều là cường giả!

- Ở chỗ này có chút nguy hiểm.

Trong nội tâm Lâm Hi nói thầm.

Bốn phía rất bình tĩnh, nhưng Lâm Hi lại ngửi được khí tức nguy hiểm đậm đặc trong không khí. Tất cả những người xuất hiện nơi này không có một người nào là hạng đơn giản. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nhưng tất cả mọi người bất kể là thông minh thật hay là giả hồ đồ đều không ngoại lệ giả bộ như là ngẫu nhiên đến nơi này. Tất cả mọi người tạm thời giữ vững khắc chế, nhưng cùng lúc lại cảnh tỉnh đánh giá bốn phía, ngầm tìm hiểu lẫn nhau.

Lâm Hi đã cảm giác được hơn mười đạo ánh mắt không có hảo ý lướt qua trên người mình.

Hào khí thập phần quỷ dị, chính là kẻ ngu cũng minh bạch trên người của những người xuất hiện nơi đây, tuyệt đại bộ phận đều có lệnh bài chiêu mộ của tiên đạo. Chỉ cần là mấy chữ này cũng đủ để khiến cho sát cơ điên cuồng.

- Ta đi trước.

Một gã cường giả Long Lực kỳ đầu tiên không nhịn được cỗ áp lực cường đại này sớm ly khai.

- Hắc hắc.

Ngay tại lúc hắn rời đi, một gã hắc bào võ giả (võ giả mặc áo đen) cười lạnh một tiếng, quay đầu theo đuôi mà đi.

- A!

Chỉ trong thời gian rất ngắn, xa xa liền vang lên một hồi tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thanh âm im bặt mà dừng, rất nhanh tên nam tử mặc hắc bào kia lại quay lại, tiếp tục xuất hiện ở chung quanh đầm lầy.

- Đáng tiếc!

Trong nội tâm Lâm Hi thở dài một tiếng.

Tình huống hiện tại đã kinh biến tới mức rất phức tạp. Người xuất hiện ở nơi này hiển nhiên có không ít người là có lệnh bài chiêu mộ tiên đạo, nhưng mà tất nhiên có một chút người cũng không có.

Bất kể là cân nhắc cho chính mình hay là xuất phát từ việc tiêu diệt đối thủ cạnh tranh sau này, giảm bớt áp lực khảo hạch gia nhập tông phái tiên đạo, loại bỏ kẻ yếu được xem như là một lựa chọn.

Ai khiếp đảm trước, ai yếu thế rời đi trước, người đó sẽ không chút do dự bị đánh chết!

Từ trên người kẻ yếu cướp đoạt lệnh bài, dù sao cũng so với từ trên người cường giả mà cướp đoạt lệnh bài thì dễ dàng hơn nhiều.

Lâm Hi cẩn thận quan sát nhân ảnh xung quanh, quan sát cẩn thận từng người. Hắn cũng không lo lắng sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, ngược lại là cơ hội hiện tại này rất tốt để thu thập tư liệu về đối thủ.

Tông phái tiên đạo không phải là chỗ nuôi dưỡng, không phải là chỗ phúc lợi. Không có khả năng đến bao nhiêu người liền tuyển nhận bấy nhiêu người. Chọn người ưu tú trúng tuyển vĩnh viễn là đạo lý không đổi khắp bốn bể.

Cho dù là tiểu tông phái như Ngũ Lôi Phái cũng chưa bao giờ là "Ai đến cũng không cự tuyệt". Hàng năm chiêu thu đệ tử có một cái danh ngạch hạn định. Vượt quá danh ngạch sẽ không được chiêu thu.

Ngay cả Ngũ Lôi Phái đều là như thế, càng đừng nói là tông phái tiên đạo như Thần Tiêu Tông.

- Thực lực của hoàng tử này thật mạnh!

Ánh mắt Lâm Hi lướt qua hoàng tử tuấn mỹ mặc cổn long bào kia, mí mắt nhảy lên một cái.

Người hoàng tử này mang đến cho hắn một cảm giác so với Xích Luyện Tông lúc trước còn mạnh hơn nhiều.

Lôi Minh kỳ liền có được loại thực lực này quả thực không thể tưởng tượng nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.