Thần Tọa

Chương 164: Bọ ngựa bắt ve




- Nếu Chu sư huynh nói như vậy, tại hạ cũng không thể nói gì. Như vậy cáo từ!

Lâm Hi chắp chắp tay.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Đâu Suất Cung hiện tại đắc thế, lại có Thái A Tông chống đỡ, người Bắc Đẩu Cung vừa đi, Lâm Hi căn bản uy hiếp không được bọn họ.

Bởi vậy quyết định thật nhanh, lập tức rời đi. Nhưng mà ai cũng không có phát hiện lúc hắn quay người hào quang lóe lên trong mắt.

Chỉ nháy mắt, Lâm Hi cùng Bắc Đẩu Cung đi sạch sẽ. Mà người Đâu Suất Thái A lũng đoạn nơi này, cũng tránh lo âu về sau, lập tức đi sâu vào Hắc Long mộ địa.

- Chủ nhân, ngươi cứ vậy mà buông tha sao?

Âm thanh Nữ Vương Hấp Huyết Tạp Mễ Lạp vang lên trong đầu Lâm Hi trong, có chút không cam lòng.

- Đương nhiên không.

Lâm Hi cười cười.

Có cừu oán không báo không phải quân tử, Chu Khác Lễ đã nói rõ muốn giết hắn, tham lam kiện pháp khí. Loại tình huống này hắn mà nhẫn được hắn không còn là người, là thánh nhân!

Nếu như không phải hắn cơ cảnh, tạm thời chuyển ra Long Băng Nhan, ngăn cản một hồi. Chỉ sợ bị người Đâu Suất Cung cưỡng ép bắt đi. Đệ tử ký danh như hắn rơi vào trong tay Chu Khác Lễ, còn không phải quả hồng mềm, muốn giết cứ giết.

- Thế nhưng mà... Chủ nhân, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn. Luyện Khí nhị trọng chúng ta còn đối phó được, nhưng tam trọng Khu Thần Cảnh căn bản không có nửa điểm cơ hội.

Tạp Mễ Lạp nhớ tới khí tức áp bách của Chu Khác Lễ và đặc biệt là tên cao thủ Thái A Tông bên cạnh trong lòng còn hoảng sợ.

Lâm Hi không nói gì, trong đầu nhớ tới lời của tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu tuy gây phiền toái cho hắn, nhưng cũng không làm sai cái gì. Ít nhất nàng đã tiết lộ mục đích của người Thái A, Đâu Suất.

- Hắc Long nội đan, trứng rồng...

Trong nội tâm Lâm Hi thì thào tự nói. Vừa rồi hắn nghe được rõ ràng. Hai dạng tài liệu này có thể gia tăng tuổi thọ, có thể luyện chế thành đan.

Ánh mắt Lâm Hi lóe lên, trong lòng lập tức có chủ ý:

- Tạp Mễ Lạp, trong chốc lát chỉ sợ cần dùng đến ngươi...

Nói xong câu đó Lâm Hi lập tức đi về phía trước.

Lâm Hi cùng Bắc Đẩu Cung cùng đi, đã đi ra khỏi biên giới Hắc Long mộ địa.

Đệ tử Bắc Đẩu Cung đều có chút xấu hổ trầm mặc. Bắc Đẩu Cung cũng là đại phái tiên đạo, nhưng đối mặt Đâu Suất Cung áp bách, chủ động nhượng xuất lợi ích thuộc về mình.

Trong mắt người ngoài như Lâm Hi không thể nghi ngờ là mất mặt.

Giản Diêu Bạch, tiểu nha đầu lúc này cũng trầm mặc không nói.

- Lâm sư huynh, thực xin lỗi.

Tiểu nha đầu mặt mũi tràn đầy áy náy. Vừa rồi nàng đã tự trách và áy náy thật sâu. Tiết lộ trên người Lâm Hi có pháp khí trung phẩm, tuy là nàng nhanh mồm nhanh miệng, vô tình ý, nhưng không hề nghi ngờ thiếu chút gây hại cho Lâm Hi bị bắt đi.

Tâm tính này hắn cũng an tâm.

- Tốt rồi. Đừng để trong lòng, dù sao ngươi không phải cố ý.

Tuy Lâm Hi trong lòng hắn đối với tiểu nha đầu cũng có một chút oán hận. Nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng sắp rơi nước mắt, làm gì nhẫn tâm mắng nàng.

- Lâm huynh, chuyện này ta thay sư muội xin lỗi ngươi.

Giản Diêu Bạch đi tới trước, chủ động nói:

- Chúng ta thiếu nợ ngươi một ân cứu mạng, ngày sau có chuyện gì phân phó cứ nói.

- Giản huynh nói quá lời.

Lâm Hi lắc đầu.

Những người khác cũng bỏ đi, dù là Lữ Nhan, Trần Kiều ba đệ tử đứng đầu Bắc Đẩu Cung cũng cho Lâm Hi cảm giác cũng không được khá lắm. Duy chỉ có Giản Diêu Bạch, cho Lâm Hi ấn tượng phi thường không tệ.

Loại người này có trách nhiệm, có đảm đương, lại có khí chất đứng đầu. Hiện tại cũng bỉ đi, chỉ là đệ tử ngoại môn bình thường, nhưng sau này trong Bắc Đẩu Cung sẽ có tiền đồ lớn.

Hiện tại bán nhân tình cho người này, ngày sau đối với mình mới có lợi. Trái lại, mặc dù là Giản Diêu Bạch cũng không có lợi hại như mình nghĩ, đối với Lâm Hi không có tổn thất gì.

- Lâm sư đệ, chuyện lần này chúng ta không cả thấy không ổn gì đó, kính xin Lâm sư đệ không nên chú ý. Long sư tỷ bên kia kính xin ngươi vấn an thay ta. Mặt khác, chuyện hôm nay hy vọng Lâm sư đệ chớ nói ra ngoài. Dù sao chuyện này liên quan tới vinh dự của bổn môn, hy vọng Lâm sư đệ có thể lý giải.

Lữ Nhan nói, trong âm thanh có bất đắc dĩ.

Chuyện lần này ném mặt mũi rồi, chỉ là trưởng lão quyết định, hắn làm đệ tử không thể làm gì.

- Lữ sư huynh yên tâm, tại hạ biết rõ đúng mực, sẽ không nói lung tung.

Lâm Hi nói.

Không gian Hắc Long nói ra quá quỷ dị. Liên quan đến danh dự Bắc Đẩu Cung và Lâm Hi biết rõ đúng mực. Chuyện này hắn không có muốn nói ra. Chính thức làm cho hắn để ý chính là câu sau.

- Bảo ta vấn an Long Băng Nhan thì cũng được Long Băng Nhan một lòng muốn giết ta, nhất định không thể ngờ hôm nay bị ta lấy ra sử dụng như vũ khí.

Trong nội tâm Lâm Hi nói thầm, trong mắt hiện ra dị sắc.

Mặc kệ Chu Khác Lễ hay là bọn người Lữ Nhan, tu vị đều cao minh hơn Lâm Hi. Nhưng mà mấy người cũng không nghĩ tới lại bị Lâm Hi một đệ tử ký danh của Thần Tiêu Tông đùa nghịch một hồi.

Đối với bọn người Lữ Nhan thì Lâm Hi cũng không có nhiều hảo cảm. Đối phương hiển nhiên là bởi vì tên tuổi của Long Băng Nhan mới có biến hóa. Thật tình không biết Lâm Hi cùng Long Băng Nhan chẳng phải là bằng hữu, còn là tử địch.

- Tốt, trưởng lão triệu chúng ta trở về, chúng ta cáo từ ở đây.

Lữ Nhan nói.

- Ân. Các vị, ta cũng quay về Thần Tiêu Tông, cáo từ.

Lâm Hi nói.

Một chuyến này đệ tử Bắc Đẩu Cung lao ra xa xa, chỉ có Giản Diêu Bạch đi sau cùng.

- Lâm huynh, ta về trong tông trước. Về sau có thời gian thì không ngại tới Bắc Đẩu Cung ngồi một chút.

Giản Diêu Bạch nói xong thì đi qua bên người Lâm Hi. Đang đi vượt qua Lâm Hi thì kề sát Lâm Hi nói nhỏ:

- Cẩn thận!

Trong nội tâm Lâm Hi chấn động, lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy Giản Diêu Bạch đã đi về phương xa.

- Chủ nhân, tiểu tử này nói hai chữ sau cùng có ý gì?

Tạp Mễ Lạp nghi ngờ nói.

- Ha ha, bất kể nhiều như vậy. Chúng ta cũng đi thôi.

Trong nội tâm Lâm Hi đều biết. Giản Diêu Bạch không giống như mặt ngoài, biểu hiện bình tĩnh như vậy, hắn chỉ sợ là nhìn ra cái gì, đoán được chính mình có thể trở về nhìn xem.

Lâm Hi tâm ý đã định, đương nhiên sẽ không bởi vì câu nói của Giản Diêu Bạch mà cải biến chủ ý.

Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp nhanh chóng rời đi.

Đương nhiên cũng không phải quay trở lại Hắc Long chi môn, mà là quay lại Hắc Long mộ địa.

- Rống!

Xa xa, Lâm Hi nghe được tiếng gào trùng thiên. Sâu trong Hắc Long mộ địa có hắc diễm sôi trào, phóng lên trời, thỉnh thoảng có âm thanh ma sát vang lên.

- Bọn chúng đã động thủ, thật nhanh!

Lâm Hi cả kinh, rất nhanh lao qua hướng đệ tử Thái A, Đâu Suất.

Nhưng mà lần này Lâm Hi phi thường cẩn thận, dọc theo từng tòa sào huyệt Hắc Long đi qua hướng bọn người Chu Khác Lễ.

Chu Khác Lễ cho Lâm Hi ấn tượng quá sâu. Lâm Hi căn bản không dám tới gần, mà ở xa xa quan sát. Trên người hắn bôi bùn đen Hắc Long mộ địa, hô hấp như có như không, chỉ lộ ra đôi mắt quan sát.

- Rống!

Tiếng gầm gừ cực lớn, một đầu Hắc Long cực lớn đứng sửng ở Long sào, tòa Long sào này lớn hơn những nơi khác mấy lần. Nhưng mà Hắc Long còn lớn hơn Long sào.

Đầu Hắc Long hai cánh mở ra, toàn thân có hắc diễm thiêu đốt. Mặt ngoài thân thể như sắt thép. Dưới thân nó có trứng rồng đỏ thẫm.

Mặt ngoài trứng rồng như có huyết quản. Huyết quản nhảy lên giống như con người đang hô hấp.

- Đây là trứng rồng!

Con mắt Lâm Hi sáng lên.

Đây không thể nghi ngờ là Hắc Long cái. Hắc Long đực lưu tình bốn phía, sinh hạ các loại quái thai, như Hắc Long thú vậy. Mà chỉ có Hắc Long đực giao phối với Hắc Long cái sinh hạ trứng rồng mới là Hắc Long thuần chánh nhất. xem tại TrumTruyen.vn

Nhưng mà Hắc Long cái thường thường mạnh hơn Hắc Long đực. Long lại là động vật chú ý thực lực, càng làm cho trứng rồng Hắc Long phi thường hiếm có.

Đặc biệt là một đầu Khí Tiên Cảnh Hắc Long! Trứng của nó khác với Hắc Long khác, sinh hạ ra đã có năng lực tăng trưởng tuổi thọ. Luyện chế thành đan dược có thể gia tăng tuổi thọ của nhân loại.

Một đầu Khí Tiên Cảnh Hắc Long thực lực phi thường cường đại. Cho dù là Khí Tiên Cảnh cũng không phải đối thủ của nó.

Nhưng mà đáng tiếc Hắc Long sinh sản xong thực lực giảm mạnh. Đã hạ thấp chỉ còn Luyện Khí tam trọng đỉnh phong. Hơn nữa vì bảo vệ trứng rồng đã ảnh hưởng thực lực của nó.

- Công kích cánh, dưới bụng cùng con mắt. Nhớ kỹ, không nên động vào trứng rồng.

Âm thanh của Chu Khác Lễ như chuông lớn vang lên hư không.

Dưới hắn chỉ huy, đệ tử Đâu Suất Cung và Thái A Tông phân thành từng đám, phân biệt tiến công cánh, con mắt và bụng của Hắc Long.

Không thể không thừa nhận, ánh mắt Chu Khác Lễ xác thực rất độc.

Hắn cũng không cướp đoạt trứng rồng, cũng không tranh đoạt trứng rồng. Lại lợi dụng trứng rồng làm cho Hắc Long không dám rời khỏi sào huyệt, trong lúc vô hình rơi vào trạng thái bị động.

Nhưng mà Hắc Long tuy thực lực giảm nhiều, cũng không phải một đám Luyện Khí nhất, nhị trọng đối kháng được, chính thức đảm đương chủ lực là Giao Long màu xanh, Bạch Hổ toàn thân sáng ngời, sát khí um tùm.

Hai đầu hung thú này phối hợp ăn ý, đại chiến kinh thiên với Hắc Long.

- Rống!

- NGAO!

Tiếng gầm cực lớn vang vọng thiên địa. Một Giao một Hổ mạnh mẽ, đang đối chiến Hắc Long.

- Hô!

Trong miệng Hắc Long phun hỏa diễm, đánh trúng Bạch Hổ. Lập tức làm đầu lâu Bạch Hổ vỡ ra. Đồng thời đôi cánh chém nửa người của Giao Long.

Nhưng mà chân khí hội tụ trong nháy mắt, đầu lâu Bạch Hổ hội tụ, Giao Long bên khôi phục thân hình. Tiếp tục sinh long hoạt hổ chém giết với Hắc Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.