Thần Tọa

Chương 173: Thanh Liên thánh nữ




Như vậy mặc dù là trưởng lão ở trên có biết, thường thường cũng là một mắt nhắm, một mắt mở. Hơn nữa đệ tử Lộc Đức điện cũng biết rõ đúng mực, khi dễ đại bộ phận là ký danh đệ tử. Ngẫu nhiên cũng sẽ khi dễ một ít ngoại môn đệ tử cấp thấp không quyền không thế, những người này biết, thường thường cũng là nén giận.

Đối với những đệ tử cường hoành Luyện Khí nhị trọng, tam trọng, ngược lại là không có ai dám động thủ cước!

Nói cho cùng, đây cũng chính là đệ tử dưới trướng trưởng lão, làm một ít chuyện mờ ám với thượng diện.

Lần này mượn nhờ thánh nữ Long Băng Nhan bày mưu đặt kế, hắn mới dám đánh bạo cắt xén hơn 800 điểm cống hiến, bình thường nào dám khấu trừ nhiều như vậy. Quyền lợi của Lộc Đức đệ tử không nhỏ, nhưng cũng không dám lạm dụng trắng trợn như vậy.

Tuy ngoài miệng nói lợi hại như thế, nhưng mà lúc Lâm Hi thực sự đem Lộc Đức bài đưa tới, hắn thật đúng là không dám khấu trừ!

Khấu trừ một phần, đó là không ảnh hưởng đến toàn cục, là mờ ám, nhưng toàn bộ khấu trừ, đặc biệt là khấu trừ ban thưởng của trưởng lão nhiệm vụ, tính chất này liền không giống với lúc trước.

Lâm Hi kẻ này quá mức khí phách, ánh mắt cũng quá độc, thật đúng là điểm vào tử huyệt của hắn.

- Ngươi cho rằng ta không dám?

Con mắt của Lộc Đức đệ tử híp lại, lạnh giọng nói.

- Ngươi dám không?

Lâm Hi lạnh lùng nói.

- Hừ! Đây là tự ngươi tìm đến, không nên hối hận?

Lộc Đức đệ tử lạnh lùng nói, nhưng đã là ngoài mạnh trong yếu.

- Chính là 2240 điểm cống hiến, ta còn không để vào mắt, ta hôm nay có thể tiếp nhận được một trưởng lão nhiệm vụ, kiếm được hơn hai ngàn điểm cống hiến, cũng có thể tiếp nhận được lần thứ hai, lần thứ ba. Hiện tại Lộc Đức bài của ta liền để ở chỗ này, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi dám không?

Lâm Hi lạnh lùng nói.

- Ngươi!

Đồng tử của Lộc Đức đệ tử co rút lại một chút. Hắn nhìn ra được, Lâm Hi lại thật sự không quan tâm đến 2240 điểm cống hiến. Đối với đệ tử ký danh, tuyệt đối là một con số khổng lồ, nhưng hắn rõ ràng thật sự là không quan tâm tới!

Hắn cũng không biết, Lâm Hi đạt được điểm cống hiến, chủ yếu nhất vẫn là dùng để đổi lấy đan dược. Nhưng trên người hắn đã có một viên khí tiên cảnh long đan, cùng với hai quả trứng rồng, giá trị xa xa ở phía trên những đan dược mà 2240 điểm cống hiến có thể đổi được!

Trong nội tâm Lâm Hi nén một cỗ tức giận, hai ngàn điểm cống hiến không có, hắn còn có thể kiếm về. Nhưng cốt khí mất, lấy cái gì đi kiếm?

- Hừ!

Lộc Đức đệ tử hung hăng cầm lấy, đem Lộc Đức bài của Lâm Hi ném xuống đất.

- Ban thưởng nhiệm vụ của ngươi đã tới tay, mau mau rời đi. Bằng không, ta sẽ đến chỗ trưởng lão, báo cáo ngươi cố tình gây sự!

Lộc Đức đệ tử trầm giọng nói.

Hắn cuối cùng cũng không dám to gan như vậy, đem toàn bộ điểm cống hiến của Lâm Hi tham ô hết. Lời nói này, đã là biến tướng yếu thế, nhận thua.

Dù sao Lộc Đức đệ tử cũng không phải là Lộc Đức trưởng lão, vẫn có chỗ cố kỵ. Đặc biệt là Lâm Hi nhận nhiệm vụ này, vẫn là của Đan Đỉnh trưởng lão. Liên lụy đến một vị trưởng lão khác, cho dù hắn là Lộc Đức đệ tử cũng không dám xằng bậy quá mức.

- Hừ! Loại vứt đi!

Lâm Hi hừ lạnh một tiếng.

Tông có tông quy, môn có môn quy, càng là thế lực khổng lồ, càng không thể thiếu pháp luật, rối loạn quy củ. Tựa như Long Băng Nhan tuy muốn giết chết Lâm Hi, nhưng cũng không dám trực tiếp ở trên Thần Tiêu sơn giết hắn, mà là phải mượn dùng các loại thủ đoạn trong bóng tối, như ở khảo hạch tiên đạo, hoặc là nhiệm vụ Hắc Long chi môn mà trừ khử hắn.

Thần Tiêu Tông không phải là tông phái thông thường, khẳng định không thể cho phép đệ tử phía dưới làm loạn như vậy. Lâm Hi ngay từ đầu liền nhắm đến điểm ấy, cho nên mới dám làm như thế.

Nghe được lời nói của Lâm Hi, gương mặt của Lộc Đức đệ tử này hung hăng co quắp lại, giống như bị người ta giáng cho một cái bạt tai. Đây là hung hăng làm mất mặt, hơn nữa là đánh cho không kiêng nể gì cả.

- Đi nói lại cho Long Băng Nhan, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, một ngày nào đó, ta sẽ đem nàng hung hăng chà đạp ở dưới chân, khiến cho nàng vì hành động ngày hôm nay mà hối hận.

Vứt xuống những lời này, Lâm Hi nhìn cũng không nhìn sắc mặt khó coi của Lộc Đức đệ tử ở sau lưng, trực tiếp nghênh ngang rời đi. Lúc đi qua Lộc Đức bài, chân khí của hắn cuốn một cái, đã đem miếng Lộc Đức bài thu hồi về trên người.

Lộc Đức bài là vật mà mỗi đệ tử tiên đạo đều không thể thiếu đấy, về sau còn có rất nhiều thứ dùng đến Lộc Đức bài. Lâm Hi sẽ cùng tên Lộc Đức đệ tử kia đấu khí, nhưng lại tuyệt không gây khó dễ với chính mình.

Ly khai Lộc Đức đại điện, Lâm Hi lập tức tiến về Đại điện Phúc Đức.

Trong nội tâm Lâm Hi tính toán một cái, 1400 điểm cống hiến còn thừa lại trong Lộc Đức bài ước chừng còn có thể đổi lấy 30 viên tăng khí đan. Lâm Hi chuẩn bị để sau khi đột phá đến Luyện Khí nhất trọng rồi một hơi nuốt cào, không ngừng cố gắng, phối hợp với Long đan, trứng rồng, xem có thể hay không đột phá đến Luyện Khí nhị trọng Thông U cảnh.

Trang phục quái dị của Lâm Hi, vác trên lưng hai quả trứng rồng, lại khiến cho lúc hắn vừa đến Phúc Đức điện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Rất nhiều người đều nhìn lại, chỉ trỏ, âm thầm bật cười.

- Ha ha, nếu như bọn họ biết rõ trên lưng ta mang hai quả trứng Hắc Long, có thể gia tăng công lực và tuổi thọ rất lớn, đoán chừng liền cười không được.

Trong tai Lâm Hi nghe các loại nghị luận, cũng không để ý chút nào. Hắn tin tưởng, nếu như hắn cởi bỏ bao phục, lộ trứng rồng ở bên trong ra, đoán chừng có một đám người, con mắt đều phải rơi ra.

Đang lúc xếp hàng chờ đợi ở Đại điện Phúc Đức, bỗng nhiên trong lúc đó, sau lưng truyền đến một hồi tiếng huyên náo, mơ hồ nghe được từng đợt thanh âm kêu to "Sư tỷ".

Lâm Hi cũng không để ý, ngay cả đầu cũng không quay lại. Bất quá ngay tại lúc hắn chuẩn bị tiếp tục chờ đợi, đột nhiên một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.

- Lâm Hi, là ngươi!

Lâm Hi cả kinh, xoay người lại, một khuôn mặt quen thuộc, thanh xuân dào dạt, hoạt bát đáng yêu đập vào mặt.

- Dao Tuyết? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Nguyên lai khiến cho đám người ở phía sau bạo động đấy, lại là Thượng Quan Dao Tuyết. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn

- Còn nói sao? Vừa vặn muốn tìm ngươi! Ngươi tại sao lâu như thế không tới tìm ta? Ta đi qua chỗ của ngươi cũng không nhìn thấy ngươi.

Thượng Quan Dao Tuyết quệt miệng, tức giận, có chút mất hứng nói.

- Ha ha, nguyên lai là như vậy. Ta tiếp nhận một cái tông môn nhiệm vụ, đi Hắc Long không gian hoàn thành một cái nhiệm vụ.

Lâm Hi giải thích nói.

Trong lòng của hắn tính toán một chút. Hắn ở trong tiểu viện tu luyện bốn ngày, ở trong Hắc Long không gian lại tốn không ít thời gian. Tính toán ra, tổng cộng không sai biệt lắm đã có sáu, bảy ngày chưa nhìn thấy Thượng Quan Dao Tuyết.

Thật đúng là dài.

- Tông môn nhiệm vụ?

Thượng Quan Dao Tuyết mở trừng hai mắt, tức giận thoáng một chút tiêu tan:

- Nguyên lai là như vậy. Ta vốn là muốn tìm ngươi cùng ta đi làm một cái nhiệm vụ tông phái. Nguyên lai là ngươi đã nhận lấy.

Tông phái tiên đạo, thực lực là trọng yếu nhất!

Đối với đệ tử tiên đạo, sự tình trọng yếu bậc nhất, đương nhiên là tiếp nhận nhiệm vụ tông phái, kiếm lấy điểm cống hiến. Như vậy mới có thể tăng lên tốc độ tu luyện nhanh nhất.

Đối với đệ tử tiên đạo, đây là thường thức cơ bản. Sau khi trở thành đệ tử tiên đạo, chuyện bận rộn nhất, cũng là làm nhiệm vụ tông phái.

- Dao Tuyết, ngươi còn không giới thiệu cho ta, vị tiểu sư đệ này rốt cuộc là ai vậy?

Một thanh âm thanh u, điềm đạm, như không cốc u lan từ phía sau truyền đến.

Trong nội tâm Lâm Hi kinh ngạc, lúc này mới chú ý tới ở sau lưng Thượng Quan Dao Tuyết còn có một nữ tử mỹ lệ, dáng người cao gầy, khí chất u nhã. Y bào mà trên người nữ tử này mặc vào, hoàn toàn bất đồng với những ký danh đệ tử như Lâm Hi, hay là ngoại môn đệ tử.

Tông phái tiên đạo quy củ sâm nghiêm, mỗi đệ tử có đẳng cấp khác biệt đều có phục sức của mình. Ký danh đệ tử cùng đệ tử chính thức tuyệt không giống nhau. Ngoại môn đệ tử cũng nội môn đệ tử cũng có cái khác nhau.

Chỗ giống nhau duy nhất của tất cả các đệ tử là, trên đạo bào, ở phần ngực đều có hai chữ "Thần", "Tiêu" là tiêu chí tông phái.

Nhưng mà, nữ tử ở trước mắt này lại không phải là mặc đạo bào, mà là mặc một bộ cung trang màu trắng. Mỹ lệ, uyển chuyển, phiêu dật, lại đại khí. Lâm Hi lần đầu tiên cảm giác, phảng phất như là một tiên tử đi tới trước mặt, xuất trần phiêu dật, ẩn ẩn mang theo một cỗ hương vị quyền lực.

- Thánh nữ!

Lâm Hi lắp bắp kinh hãi, hắn tuy không biết danh tự của nữ tử trước mắt, lại nhận ra thân phận của nàng.

Trong Thần Tiêu Tông, chỉ có Thánh tử, Thánh nữ mới có thể ăn mặc phục sức như vậy. Bọn họ giống như là thái tử, công chúa ở bên trong tông phái tiên đạo, nguyên một đám cao quý không tả nổi, quyền thế phi phàm, hoàn toàn bất đồng với các đệ tử khác, không bị phục sức hạn chế.

Lâm Hi nhìn thoáng qua nữ tử này, vừa liếc nhìn Thượng Quan Dao Tuyết, trong nội tâm chấn động mạnh mẽ một cái.

- Sau lưng Thượng Quan Dao Tuyết, lại có một Thánh nữ bảo vệ!

Đồng dạng là vừa mới vào tông phái, Thượng Quan Dao Tuyết rõ ràng đã được một danh thánh nữ lọt vào mắt xanh!

Lâm Hi nhớ tới ngày chính thức trở thành ký danh đệ tử, Thượng Quan Dao Tuyết liền cấp cho mình một quyển "Đại thế giới Tiên đạo", lúc này Lâm Hi mới chợt hiểu, có một vị thánh nữ lọt vào mắt xanh như vậy, Thượng Quan Dao Tuyết muốn có được một quyển "Đại thế giới Tiên đạo" hoàn chỉnh thật sự là dễ như trở bàn tay!

- Sư tỷ, thật xin lỗi, đã quên giới thiệu với ngươi. Đây chính là Lâm Hi mà ta đã nói với ngươi.

Trong tai truyền đến thanh âm của Thượng Quan Dao Tuyết.

Nghe được thanh âm của sư tỷ ở sau lưng, Thượng Quan Dao Tuyết mới giật mình, không để ý nói chuyện với Lâm Hi, rõ ràng là đã quên sư tỷ ở sau lưng. Dù nàng xưa nay tâm chí hơn người, vào lúc này cũng không khỏi là hai gò má ửng hồng, giống như hỏa thiêu.

Bất quá tiểu nha đầu cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, rất nhanh đã ổn định tâm tình lại, một ngón tay chỉ về cung trang mỹ nhân ở sau lưng, đối với Lâm Hi nói:

- Lâm Hi, vị này chính là Thanh Liên sư tỷ!

- Ngươi chính là Lâm Hi sao.

Mỹ mâu của cung trang nữ tử nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, đánh giá vài lần, mười phần thú vị:

- Dao Tuyết đề cập với ta, ngươi rất không tồi a. Lúc thí luyện chi môn, mỗi người đều là đem hết thủ đoạn, dùng mọi thủ đoạn tồi tệ. Ngươi rõ ràng còn có thể bỏ qua cơ hội, lại để cho Dao Tuyết chạy trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.