Thần Tọa

Chương 363: Thông Minh Thú




- Quang Lộc sư huynh, lần trước ta hỏi ngươi còn chưa nói Hiện tại có thể mở miệng được rồi. Ngươi bán Linh hỏa chi thạch là muốn đổi thứ gì?

Đầu tiên mở miệng là Thanh Liên Thánh nữ, chuyện nà là nàng liên lạc. Nàng xem như tìm tòi trước hành động, mở đường giúp Lâm Hi.

- Không tệ.

Lông mày Lâm Hi nhíu lại, cũng mở miệng nói:

- Sư huynh, kỳ thật trong nội tâm của ta vẫn rất tốt. Dùng năng lực của ngươi dù là tài liệu gì hoặc là pháp khí hẳn là cái gì cần đều có. Nhưng mà đồ vật còn không chiếm được cần dùng Linh hỏa chi thạch đi trao đổi? Chẳng lẽ đồ vật này với thực lực của ngươi không lấy được sao?

Những vật này là ta cần dùng. Đệ tử tiên đạo dùng vật đổi vật, đều là thứ mình không có cũng chẳng chiếm được. Hoặc là không có thời gian thu thập. Nhưng trong tay Quang Lộc Thánh tử có "Linh hỏa chi thạch", lâu như vậy còn chưa đổi ra ngoài thì không phải cần thời gian thu thập rồi.

Tuy Lâm Hi nghĩ tới trên người Quang Lộc Thánh tử có "Linh hỏa chi thạch", nhưng cũng là người không hiểu tiến thối. Vạn nhất Quang Lộc Thánh tử muốn là tim hoặc thận của yêu ma Hư Tiên Kỳ thì Lâm Hi triệt để không có cách.

Người phải tự hiểu lấy mình, tuy thực lực của Lâm Hi cường đại, viễn siêu cảnh giới, nhưng mà đấu với yêu ma cảnh giới Hư tiên là không có khả năng.

Trước khi giao dịch phải hỏi rõ ràng.

- A, sư đệ, cái gì cần có đều có? Ngươi nói quá dễ dàng. Đừng nói là ta, cho dù là đệ tử chân truyền cao cao tại thượng cũng không dám nói lời này. Đừng nói chỉ cần công huân đủ chẳng phải có được? Có nhiều thứ vĩnh viễn không ngại nhiều. Ai dám nói chính mình có lúc không thiếu đồ vật?

Quang Lộc Thánh tử lắc đầu, cười nói:

- Sư đệ, ta cũng không gạt ngươi, dùng thực lực của ta muốn đồ vật này thì có thể, nhưng mà vẫn không cách nào lấy được.

- Ah?

Ánh mắt Lâm Hi nhảy dựng:

- Chỉ giáo cho?

Những người chung quanh lộ ra thần sắc lắng nghe. Ngay cả Thanh Liên Thánh nữ cũng lộ ra thần sắc ân cần.

Đây là lần đầu tiên nghe Quang Lộc Thánh tử nói tới vật này.

- Ta muốn cái gì thì nó nằm ở phía Bắc Băng Nguyên, có một loại Thông Minh Thú. Loại dị thú này toàn thân trong suốt, tốc độ cực nhanh. Hơn nữa có được năng lực băng độn. Một khi phát hiện tình huống không đúng sẽ trốn vào sâu trong băng nguyên, bỏ trốn mất dạng. Muốn đi săn loài thú này không khó, đầu tiên phải có vận khí. Số lượng Thông Minh Thú rất thưa thớt, phân bố ở băng nguyên cực rộng. Chỉ có lúc gió tuyết mới đi ra ngoài thông khí, rất khó phát hiện tung tích của nó.

Quang Lộc Thánh tử chậm rãi nói:

- Tiếp theo cần cảm giác nhạy cảm cùng cẩn thận, bởi vì chỉ có như vậy mới phát hiện Thông Minh Thú. Nếu không gần trong gang tấc ngươi cũng chỉ cho rằng đó là đống băng, cũng không chú ý. Loại vật này đối với đệ tử bình thường tăng đạo cơ và tẩy tủy. Nhưng đối với ta tâm hạch của nó là mấu chốt tu luyện. Chỉ cần đạt được tâm hạch của Thông Minh Thú thì tu vi của ta mới tăng trưởng. Tuy cách bát trọng Hư Tiên Kỳ còn không ít, nhưng so với hiện giờ tăng nhiều hơn.

- Cho nên ngươi cần thiết chính là tâm hạch của Thông Minh Thú?

Lâm Hi nói.

Nếu như Thông Minh Thú đúng như Quang Lộc Thánh tử nói là rất thưa thớt, cần vận khí mới gặp được, vậy thì không có biện pháp rồi. Vận khí loại vật này vô cùng phiêu miễu, cầu còn không được!

- Ha ha, sư đệ, ngươi nghe hết đã. Nếu quả thật chỉ rất thưa thớt khó gặp được thì không phải vấn đề lớn. Ta bỏ chút thời gian ngồi xổm ở băng nguyên trông coi là được. Chỉ cần có tâm hạch là được rồi. Nhưng mà chuyện không đơn giản như thế.

Quang Lộc Thánh tử cười cười, nói ra một ít chuyện che giấu:

- Ước chừng hơn mười năm trước ta từng đi tới Bắc Băng Nguyên, thiếu chút nữa bắt được một con Thông Minh Thú. Nhưng lúc đó người của Thái Nguyên Cung xuất hiện. Lúc ta sắp bắt được Thông Minh Thú thì trực tiếp ra tay cướp đi Thông Minh Thú của ta.

- Ah!

Nghe được "Thái Nguyên Cung" thì mọi người biến sắc.

Thanh Liên Thánh nữ cũng nhíu mày, nàng lần đầu nghe được Quang Lộc Thánh tử nói chuyên này.

- Ha ha, Thái Nguyên Cung là tông phái tiên đạo đệ nhất, tài đại khí thô, rễ sâu lá tốt. Đệ tử trong môn trước giờ làm việc bá đạo, trước sau vẫn như vậy. Nếu như vận khí quá kém thì ăn chút thiệt thòi ta vẫn chịu được. Nhưng mà về sau ta mới biết được trong Thái Nguyên Cung không biết luyện ra đan dược gì cần Thông Minh Thú này làm thuốc dẫn. Thái Nguyên Cung sớm truyền lời nghiêm cấm người những tông phái khác đi tới băng nguyên săn Thông Minh Thú.

Quang Lộc Thánh tử nói tiếp.

- Phía Bắc Băng Nguyên là thế lực của Thái Nguyên Cung cùng Đâu Suất Cung, hơn nữa Thái Nguyên Cung cùng Đâu Suất Cung đã biết rõ ta là đệ tử Thần Tiêu Tông và cũng biết ta cần Thông Minh Thú để tu luyện. Lần đầu tiên ta thật vất vả mới thoát ra được. Hiện tại các ngươi biết rõ vì cái gì dùng thực lực của ta mà không chiếm được chưa?

Hắn nói hời hợt nhưng người nghe biết rõ chuyện này không nhẹ nhàng như hắn nói.

Chuyện liên quan tới Thái Nguyên Cung thì hào khí trong đại điện đều áp lực vài phần. Ngay cả Thanh Liên Thánh nữ cũng ngưng trọng.

Đệ nhất đại phái tiên đạo cũng không đơn giản như vậy!

Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới chỉ cần chuyện nhỏ liên quan tới Thái Nguyên Cung cũng không phải chuyện nhỏ rồi. Nhiều năm như vậy luôn nghe được Đâu Suất Cung cùng Thần Tiêu Tông tranh giành vị trí thứ hai, nhưng chưa từng nghe qua tông phái nào có thể rung chuyển địa vị của Thái Nguyên Cung cả.

Quang Lộc Thánh tử bị Thái Nguyên Cung đoạt bảo vật cũng chỉ tự nhận không may, một chút ý không phục cũng không có. Cũng có thể thấy được "Thái Nguyên Cung" có ảnh hưởng thế nào.

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.

Quang Lộc Thánh tử đảo qua từng người, nhìn thấy mọi người không nói lời nào mà Lâm Hi thì cúi đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ thì không biết suy nghĩ cái gì. Trong nội tâm cũng thất vọng.

- Xem ra còn không có biện pháp.

Trong lòng Quang Lộc Thánh tử ảm đạm.

Chuyện này hắn cũng không phải đề cập với người ta. Nhưng mỗi lần đề cập tới Thái Nguyên Cung thì giao dịch này không thành.

Quang Lộc Thánh tử cũng biết nhân tính, chính hắn còn sợ Thái Nguyên Cung và không dám xâm nhập băng nguyên, tự nhiên càng không trách người khác.

- Ai, cả đời này... Chỉ sợ phải dừng ở Đạo Căn kỳ rồi.

Trong lòng Quang Lộc Thánh tử buồn vô cớ.

- Trên người của sư huynh có bao nhiêu Linh hỏa chi thạch?

Một âm thanh đánh vỡ yên tĩnh, đột nhiên nói.

- À?

Quang Lộc Thánh tử mờ mịt ngẩng đầu, còn không kịp phản ứng.

- Ta hỏi trên người của sư huynh có bao nhiêu Linh hỏa chi thạch?

Lâm Hi lại hỏi một lần.

Trong nháy mắt tất cả mọi người tập trung nhìn qua Lâm Hi, sau đó lộ ra thần sắc giật mình.

Bờ môi Thanh Liên Thánh nữ động động, muốn nói lại thôi.

Một câu làm cho Quang Lộc Thánh tử vui mừng quá đỗi, rốt cục phục hồi tinh thần lại.

Hắn vốn cho rằng Lâm Hi cũng như hắn sợ Thái Nguyên Cung. Không chịu làm giao dịch này, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, Lâm Hi rõ ràng đáp ứng.

- Hai... Hai mươi khỏa!

Quang Lộc Thánh tử kích động nói. Nói có chút không rõ.

Quá lâu, không người nào dám đáp ứng hắn, thay hắn đi săn Thông Minh Thú, thế cho nên Quang Lộc Thánh tử cũng sớm thất vọng rồi.

! ! !

Chuyện này làm Lâm Hi khiếp sợ:

- Hai mươi khỏa? !

Sở dĩ Lâm Hi không nói gì là đang cẩn thận cân nhắc suy nghĩ. Mà không phải Quang Lộc Thánh tử cho rằng "Trầm mặc tỏ vẻ cự tuyệt".

Chuyện của Quang Lộc Thánh tử liên quan đến Thái Nguyên Cung, nếu như bị người của Thái Nguyên Cung phát hiện trộm săn Thông Minh Thú, nguy hiểm không nhỏ.

Lâm Hi không sợ nguy hiểm, chỉ cần biết nguy hiểm có thu hoạch mà thôi. Người của Đâu Suất Cung hắn đã trêu chọc, chẳng lẻ còn sợ nhiều thêm "Thái Nguyên Cung"? Dùng một câu cách ngôn nói, "Cùng lắm là chết, chết đứng là được". Chẳng lẻ còn sợ bị chém nhiều hơn hai đao sao?

Linh hỏa chi thạch phi thường thưa thớt. Nếu vì mấy khỏa Linh hỏa chi thạch chạy đi đối nghịch với Thái Nguyên Cung thì không đáng. Lâm Hi vốn cho rằng trên người Quang Lộc Thánh tử chỉ có mấy khỏa Linh hỏa chi thạch, nhưng không ngờ tới hai mươi khỏa.

Phải biết rằng Lâm Hi lần trước tìm khắp cả Thần Tiêu Tông cũng chỉ tìm được hai khỏa mà thôi. Không nghĩ tới trên người Quang Lộc Thánh tử có hai mươi Linh hỏa chi thạch!

Linh hỏa chi thạch cho dù là trong Phúc Đức Điện thì mỗi khỏa có giá tị năm mươi vạn công huân, hai mươi khỏa mà một ngàn vạn công huân. Mà Lâm Hi tham gia Thần Tiêu Tinh Túc Bảng, đoạt được quán quân cũng chỉ ban thưởng một ngàn vạn công huân!

Lâm Hi rốt cục động dung!

Đây là mua bán lớn, đáng làm!

- Sư huynh cần mấy khỏa tâm hạch Thông Minh Thú?

Lâm Hi hỏi.

Quang Lộc Thánh tử cười rộ lên, duỗi một ngón tay:

- Một khỏa!

Lâm Hi thở ra một hơi.

Thông Minh Thú một con còn khó tìm, huống chi là hai con. Cái gọi là vận khí chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, muốn bắt được hai con Thông Minh Thú tỷ lệ quá thấp, cũng quá tốn thời gian.

- Ha ha, rất giật mình đúng không.

Quang Lộc Thánh tử cười rộ lên:

- Thông Minh Thú vốn không đáng giá này. Nhưng mà loại vật này quá mức cơ linh, cần có vận khí mới được, không có quan hệ tới thực lực. Hơn nữa cần tốn hao đại lượng thời gian. Mà thời gian cũng có giá trị của nó. Trong Thế giới tiên đạo trân quý nhất chính là thời gian. Hơn nữa chuyện này liên quan tới Thái Nguyên Cung, phong hiểm không nhỏ. Ngươi là bằng hữu của Thanh Liên cũng là bằng hữu của ta, ta tự nhiên không cho ngươi chịu thiệt. Một tâm hạch Thông Minh Thú ta sẽ cho ngươi hai mươi khỏa Linh hỏa chi thạch, tất cả cho ngươi.

Quang Lộc Thánh tử nói ra chẳng có chút ý không nỡ nào cả.

Hai mươi khỏa Linh hỏa chi thạch tuy giá trị không thấp, nhưng mà tâm hạch của Thông Minh Thú đối với Quang Lộc Thánh tử mà nói giá trị càng lớn.

Công huân sở dĩ trân quý chính là mua đồ. Nếu như một ngàn vạn công huân không tăng thực lực lên có thể dùng làm gì?

Thực lực mới là mục đích tu luyện cuối cùng.

- Hy vọng hắn... Thật sự săn được Thông Minh Thú.

Trong lòng Quang Lộc Thánh tử có chút tâm thần bất định nói.

Lúc này hắn cân nhắc không phải mình ăn hại chịu thiệt, mà là Lâm Hi có thể bắt được Thông Minh Thú hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.