Hô!
Một con gió nhẹ thổi qua, sương mù mờ mịt của thiếu nữ không ngừng chấn động, nhìn không ra biểu lộ của nàng, trong đôi mắt đẹp hiện ra hào quang sáng ngời như tuyết.
Ầm ầm!
Không hề dấu hiệu, một đạo kiếm khí như dãy lụa từ sau lưng thiếu nữ bay ra ngoài.
Kiếm khí xâm nhập trời cao, mắt người khó mà nhìn thấy nó. Không có người nào phát hiện nàng đánh đạo kiếm khí này ra như thế nào, đạo kiếm quang này giống như đã tồn tại ở đây từ rất lâu rồi.
- Ông!
Một đạo kiếm hoa, hai đạo kiếm hoa, ba đạo kiếm hoa... Sau lưng thiếu nữ xuất hiện vô số kiếm hoa, chúng dùng tốc độ không tưởng tượng nổi bay tới, không ngừng dung hợp với đạo kiếm khí đầu tiên.
Chỉ trong thời gian cực ngắn như vậy mà kiếm hoa sau lưng thiếu nữ váy đỏ đã biến mất hơn phân nửa, toàn bộ dung nhập vào trong kiếm này. Vì vậy đạo kiếm khí ngàn trượng này từ hư hóa thực, biến thành thực chất, cuối cùng biến hóa thành trường kiếm kim loại.
Cùng lúc đó một đạo kiếm ý hủy diệt lạnh như băng, giết chóc, quyết tuyệt, cũng từ trên người thiếu nữ hiện ra ngoài. Phạm vi trăm trượng chung quanh không gian vặn vẹo, bóng tối vặn vẹo giống như màn che sân khâu bị kéo lại, che khuất nửa người của thiếu nữ.
Ầm ầm!
Chỉ một kiếm này đã ngăn cản một kích liên hợp của Lý Hồng Hoang và ba gã cường giả Đạo Quả của Thái Nguyên Cung, bị kiếm quang tối tăm mù mịt này chém thành hai, ầm, vô số nguyên khí thật nhỏ vỡ vụn ra và tiêu tán trong hư không.
- Xùy! --
Đột nhiên trong tai vang lên tiếng hô nhỏ, Lý Hồng Hoang còn chưa kịp phản ứng thì một đạo kiếm quang lăng không hiện ra. Ngay vào lúc hắn nhìn thấy nó chỉ còn cách hắn vài mét mà thôi.
- Không tốt!
Trong lòng Lý Hồng Hoang ăn cả kinh, vội vàng giơ ngón tay lên điểm qua trước mặt một cái.
Phanh!
Kiếm khí nát bấy, Lý Hồng Hoang cảm thấy hai vai trầm xuống. Đạo kiếm khí cực nhỏ này ẩn chứa lực lượng không tưởng tượng nổi. Nhưng mà Lý Hồng Hoang tuy ngăn được kiếm này nhưng trong tai lại nghe ba tiếng kêu rên xuất hiện sau lưng. Nhìn qua sau lưng thì ba tên cường giả Đạo Quả Kỳ tay trái rủ xuống, ở cùng bộ vị trên tay trái xuất hiện dấu máu nhỏ như móng tay xuyên thủng.
- Xú nha đầu!
Đồng tử Lý Hồng Hoang co rụt lại, hắn giống như bị người ta tát một cái, sắc mặt trướng lên như gan heo vậy.
- Ân!
Thiếu nữ váy đỏ không nói cái gì cả, đột nhiên ánh mắt biến đổi nhìn qua phía Lý Hồng Hoang cùng ba gã cường giả Đạo Quả của Thái Nguyên Cung, trong mắt hàn quang lập lòe tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Sau lưng của nàng từng đạo kiếm hoa bắn thẳng ra bên ngoài, đột nhiên toàn bộ run rẩy sau đó dung hòa làm một thể bắn thẳng ra ngoài.
Phải biết rằng cho dù "Lý Hồng Hoang" liên hợp ba gã cường giả Đạo Quả của Thái Nguyên Cung đánh một kích cũng bị kiếm quang của nàng chém thành hai nửa.
Lúc này kiếm quang đang tỏa ra khí thế áp súc vô cùng khủng khiếp.
Tuy thiếu nữ này là đệ tử Thần Tiêu Tông nhưng tính cách cực kỳ cổ quái. Nàng không thích nhiều lời, nàng có phong cách làm việc của riêng mình, cũng không bị Hải Thánh Vương chi phối.
Tuy nàng bước ra khỏi "Phong bạo chi môn", chặn đứng thế công của "Lý Hồng Hoang" và giảm bớt sát cơ của đệ tử Thần Tiêu Tông, nhưng mà dường như nàng cũng không tùy ý giết người của Thái Nguyên Cung.
Nhưng mà Lý Hồng Hoang bị dây dưa lại sợ chọc giận nàng sinh ra sát tâm.
- Phanh!
Bước chân thiếu nữ váy đỏ này nhoáng lên, biến mất khỏi hư không.
Lúc hai người sắp giao thủ thì dị biến nổi lên.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên từ chiến trường truyền ra ngoài. Cả mặt đất dưới một kích này vỡ vụn ra.
- Dừng tay! --
Tiếng thét to cuồn cuộn như sấm theo sát phía sau vang vọng thiên địa.
Tiếng thét này quá đột nhiên cho nên hấp dẫn không ít người chú ý tới.
- Ah!
Nhìn rõ ràng tình hình trên bầu trời, một đám đệ tử ba phái trợn mắt há hốc mồm, vốn thái độ không thèm chú ý cũng bị cải biến.
Nhưng mà chiến đấu một khi bắt đầu cũng không phải nói dừng là dừng, có không ít người vẫn chiến đấu.
- Nếu không dừng tay ta sẽ giết tất cả đệ tử Thái Nguyên Cung tại đây!
Câu thứ hai rét lạnh vang vọng cả chiến trường, chiến đấu hoàn toàn dừng lại. Nhiều ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn qua nơi phát ra câu nói vừa rồi.
Phanh!
"Lý Càn Thiên" đánh ra một chưởng đẩy lui một tên một quả Thánh Vương của Thần Tiêu Tông, hai người tách ra. Cùng một thời gian Hải Thánh Vương cùng Dương Huyền Hoàng cũng tách ra.
- Là ngươi!
Nhìn rõ ràng tên Luyện Khí sĩ vừa lên tiếng, Dương Huyền Hoàng, Lý Càn Thiên đồng thời biến sắc.
- Không ngờ là ngươi!
Đồng tử Lý Càn Thiên giống như phun ra lửa, đột nhiên co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt Lý Càn Thiên cuối cùng nhìn qua cánh tay của Lâm Hi, tay của Lâm Hi đưa lên cao giống như bắt lấy một con gài, trong tay cầm cường giả Đạo Quả của Thái Nguyên Cung trong tay. Mà chung quanh hắn là dây thừng pháp lực đang trói đệ tử của ba phái.
Những đệ tử ba phái này cao thấp khác nhau, tu vi đệ tứ trọng, ngũ trọng, lục trọng, thất trọng, bát trọng..., ngay cả Khí Tiên Kỳ đến "Hư tiên" cái gì cần có đều có, nếu như cộng thêm cường giả Đạo Quả Thái Nguyên Cung trong tay thì đó là từ đệ tứ trọng đến cửu trọng Luyện Khí sĩ, toàn bộ bị Lâm Hi khống chế trong tay.
Trong hàng đệ tử này thì đạo bào của Thái Nguyên Cung rất rõ ràng. Đứa sơ qua một lần thì đám đệ tử Thái Nguyên Cung mà Lâm Hi trói sau lưng có hơn bốn mươi tên!
- Ti!
Nhìn thấy một màn như vậy đệ tử ba phái vừa chiên đấu kịch liệt xong phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi.
Trong chiến đấu kịch liệt nguyên khí hỗn loạn, một kích là dùng toàn lực của mình, ai cũng không thèm quan tâm tới kẻ khác, thế cho nên hoàn toàn không phát hiện nhiều đệ tử bị bắt như vậy.
Nhưng mà một ít đệ tử ở đây trước giờ cũng còn không có xuất hiện loại tình huống này...
Đối mặt với tình huống này thì không biết nên làm sao, kích động, phẫn động, không thể tưởng tượng nổi, chửi bới... Không có trường hợp cá biệt nào cả.
- Hô!
Trong nội tâm Lâm Hi thở dài một hơi, sắc mặt của hắn tái nhợt, đây là kết quả sử dụng quá nhiều "Sơn Hà Ấn".
Đan dược trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" toàn bộ đã dùng xong, một ngàn năm trăm vạn điểm công huân cũng tiêu hết sạch.
Nhưng mà Lâm Hi không có thời gian đi đau lòng tổn thất này.
Lâm Hi quét mắt nhìn qua không trung, hắn nhìn qua thiếu nữ váy đỏ tuổi tác không khác gì mình ở đó.
Thần Tiêu Sơn có Thập Thánh Vương là mạnh nhất Luyện Khí Cảnh hắn đã nghe qua, nhưng mà thiếu nữ váy đỏ này còn mạnh hơn cả Thập Thánh Vương thì hắn chưa từng nghe qua.
Không hề nghi ngờ thực lực của nàng rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả "Hải Thánh Vương". Nhưng mà bởi vì tính cách quái gở đặc thù, thật sự nàng không thích nêu tên của mình ra.
Lâm Hi có thể khẳng định nếu như cho nàng chút thời gian, nàng khẳng định có thể thay đổi chiến quả cuộc chiến này. Thậm chí bắt Dương Huyền Hoàng và tên "Bảy quả Thánh Vương" kia lại.
Nhưng mà vấn đề là đệ tử Thần Tiêu Tông phía dưới chờ không được.
Những đệ tử Thần Tiêu Tông này đang đối mặt với Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A đã tiêu hao chân khí quá nhiều. Thời gian lại trôi qua thì Thần Tiêu Tông sẽ tổn thất thảm trọng.
Nhưng mà bất luận như thế nào thì vạn hạnh là kế hoạch của Lâm Hi đã thành công.
Một quả "Sơn Hà Ấn", một núi đan dược, khống chế thời cơ và kết hợp với Vương Nghĩa Phu thì Lâm Hi cũng bắt được tên cường giả đạo quả của Thái Nguyên Cung này.
Đến tận đây Lâm Hi phá cục chấm dứt chiến đấu, thất bại âm mưu của ba phái.
- Dương Huyền Hoàng, Lý Càn Thiên! Nếu như các ngươi còn muốn bảo toàn người của Thái Nguyên Cung cùng Đâu Suất, Thái A thì liền lập dừng tay! Thả toàn bộ đệ tử Thần Tiêu Tông ra.
Âm thanh của Lâm Hi vang vọng thiên địa, trong tích tắc hắn là tồn tại duy nhất của thiên địa. Cho dù ở chỗ này tu vi của hắn không cao, nhưng là mà uy thế và dũng khí hắn hiển lộ chính là cường đại nhất. Cho dù là cường giả Đạo Quả cùng "Thập trọng Thánh Vương" vô cùng mạnh mẽ ở trước mặt của hắn cũng không là gì, cho dù những người này có thể dễ dàng nghiền áp hắn, làm cho hắn chết không chỗ chôn, Lâm Hi cũng có khí độ thong dong trấn định.
Bất kể là nghiến răng nghiến lợi hay là ánh mắt cừu hận, tất cả chỉ tôn lên hào quang của hắn mà thôi.
Giờ khắc này hào quang của "Mặt trời" bị ánh sáng "Quần tinh" che lắp!
- Si tâm vọng tưởng!
Nhìn qua Lâm Hi dùng đệ tử ba phái áp chế mình, "Lý Càn Nguyên" nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lúc này không dấu hiệu nào cả, hắn điểm ra một chỉ, một đạo tiên khí hủy diệt bắn ra ngoài, điểm vào Lâm Hi ở giữa một đám đệ tử Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A.
- Hừ!
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, trong mọi người hắn đề phòng nhất chính là "Lý Càn Thiên". So với bảy quả Thánh Vương "Dương Huyền Hoàng " thì "Lý Càn Thiên" lộ ra tính cách dễ giận và xúc động, cũng càng muốn dùng giết chóc giải quyết vấn đề.
Bá!
Đối mặt một đòn sát thủ của Lý Càn Thiên thì hào quang trong mắt Lâm Hi lóe lên, dây thùng pháp lực khống chế một tên đệ tử Đâu Suất Cung bị hắn kéo tới ngăn cản trước mặt của mình.
Phanh!
Một tiếng nổ vang, huyết vũ bay tán loạn. Tên đệ tử Đâu Suất Cung này chỉ kịp kêu thảm một tiếng, lập tức bị một chỉ của Lý Càn Thiên đánh chết tại chỗ.
- Ah!
Một tên đệ tử Đâu Suất Cung nghẹn ngào kinh hô lên. Nhao nhao dùng ánh mắt kinh hãi nhìn qua Lý Càn Thiên giữa không trung.
- Càn Thiên sư huynh!
Một tên Hư tiên của Đâu Suất Cung kinh hô lên.
Tên đệ tử bị giết kia chính là một tên thánh tử của Đâu Suất Cung! Mà mỗi một thánh tử tại Đâu Suất Cung có uy vọng cực cao.
- Ngươi!
Lý Càn Thiên một chiêu thất thủ, sắc mặt của hắn tái nhợt. Ánh mắt nhìn qua Lâm Hi quả nhiên hận không thể xé nát hắn. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì tin tưởng Lâm Hi đã bị ánh mắt Lý Càn Thiên giết mấy ngàn lần rồi, chết không thể chết lại.
Lý Càn Thiên cũng không ngờ Lâm Hi dám dùng kế sách "Hèn hạ" như vậy, cầm một tên thánh tử Đâu Suất Cung kéo qua "Chết thay". Một chiêu này cực kỳ âm hiểm, rõ ràng là muốn tạo biểu hiện giả dối hắn muốn giết đệ tử Đâu Suất Cung mà, ly gián quan hệ của Thái Nguyên cùng Đâu Suất. nguồn TrumTruyen.vn
Ít nhất trong hàng đệ tử cấp thấp của Đâu Suất Cung nhìn thấy cảnh này sẽ bất mãn và tức giận.