Chuyện ở "Phong bạo chi môn" chính là mở đầu không tốt.
Đây là lần đầu tiên Thần Tiêu Tông đại quy mô phản kháng Thái Nguyên Cung, Đâu Suất, Thái A ba tông, chuyện này tuyệt đối không phù hợp lợi ích của Thái Nguyên Cung.
- Đồ đáng chết! Cũng bởi vì ngươi cho nên hành động lần này thất bại trong gang tấc. Người khác cũng có thể đi nhưng chỉ có ngươi là không thể đi!
Trong mắt Dương Huyền Hoàng hiện ra một tia sát cơ.
Hành động lần này bọn họ chỉ phòng bị "Hải Thánh Vương" có tu vi cao nhất, cũng phòng bị thiếu nữ váy đỏ thần bí, nhưng duy chỉ không phòng bị Lâm Hi có thực lực sánh được với Hư tiên. xem tại TrumTruyen.vn
Nếu tu vi của Lâm Hi còn mạnh hơn "Hải Thánh Vương", nếu như Thần Tiêu Tông xuất hiện cường giả ở Phong bạo chi môn còn mạnh hơn ba phái cộng lại thì cũng thôi, nếu như tu vi Lâm Hi mạnh hơn Dương Huyền Hoàng hắn thì bọn họ tâm phục khẩu phục, hết lần này tới lần hắn dùng các loại mưu ma quỷ kế khác nhau.
"Dương Huyền Hoàng" cần một kẻ chết thay, như vậy sau khi trở về sẽ giao kẻ chết thay cho các trưởng lão, đây là giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp những tông phái khác, miễn cho đám người này noi theo Lâm Hi đối phó bọn họ.
Người này chính là Lâm Hi, cho nên hắn tuyệt đối không thể đi.
- Hèn hạ!
- Mấy Thánh Vương còn đả thương sau lưng người ta!
- Hải sư huynh, không phải đáp ứng hắn!
- Lâm sư huynh, chúng ta cùng xông lên đi.
...
Chúng đệ tử Thần Tiêu Tông tức giận cùng kêu to lên.
- Quá mức rồi! Thái Nguyên Cung các ngươi khi dễ chúng ta mù lòa sao? Các ngươi đánh lén sư đệ trọng thương, lại nói cái gì tháng sáu. Tình huống của hắn bây giờ làm sao có thể thoát khỏi mấy thánh vương đuổi giết?
Vương Nghĩa Phu, Chu Nhân Lễ cũng phẫn hận kêu lên.
- Hừ! Các ngươi yên tâm!
Dương Huyền Hoàng không nhìn qua đám đệ tử bình thường kia, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta cùng Hồng Hoang sư đệ sẽ không tham gia vào cuộc đuổi giết này. Hơn nữa từ giờ trở đi hắn có thời gian mười ngày. Mười ngày sau nếu hắn có thể toàn lực chạy ra khỏi Bắc Băng Nguyên thì bỏ qua. Về phần có thể trốn bao xa thì phải xem bổn sự của hắn. Nhưng mà mười ngày sau hắn phải đối mặt chính là đệ tử Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A đuổi giết! Có thể sống sót hay không phải xem số mạng của hắn.
- Không sai! Hải Thánh Vương, đây là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta rồi. Cho nên lựa chọn đi, là tính mạng một kẻ không trọng yếu hay là tính mạng một đám người các ngươi?
Âm thanh Lý Hồng Hoang lạnh như băng truyền tới, thân hình của hắn nhoáng lên xuất hiện bên cạnh Dương Huyền Hoàng.
Hứa hẹn này nhìn thì chính là nhượng bộ lớn nhất. Nhưng mà tất cả mọi người biết rõ chỉ bằng trạng thái của Lâm Hi hiện tại căn bản không trốn được bao xa. Từ "Phong bạo chi môn" tới biên giới bắc băng nguyên cần thời gian mấy tháng mới được.
Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang hứa hẹn nhìn là nhượng bộ lớn nhất. Nhưng trên thực tế hai người tuy không ra tay, nhưng mười ngày sau Lâm Hi phải đối mặt với Thái Nguyên Cung đuổi giết.
Chỉ cần có một người phát hiện Lâm Hi, vậy thì chính là toàn bộ ba phái cùng xông lên giết hắn. Mà vài tên "Cường giả Đạo Quả" cũng đủ đánh Lâm Hi thành mây khói.
Đạo lý đơn giản như vậy người bình thường thậm chí nghĩ cũng thông, Hải Thánh Vương tự nhiên cũng hiểu rõ.
- Dương Huyền Hoàng!
Trong mắt Hải Thánh Vương hiện ra thần sắc phẫn hận. Nhưng vừa mới mở miệng thì ở phương xa có âm thanh vang lên.
- Ta đáp ứng ngươi!
Là âm thanh của Lâm Hi.
- Lâm sư huynh!
- Tiểu sư đệ!
- Lâm Hi!
...
Thần sắc mọi người giật mình. Ai cũng không ngờ rằng Lâm Hi lại có thể chủ động đáp ứng yêu cầu của Dương Huyền Hoàng.
- Tiểu sư đệ, ngươi điên sao?
Vương Nghĩa Phu khiếp sợ nhìn qua Lâm Hi.
- Hải Thánh Vương, các ngươi nói chuyện chắc chắn không? Tháng sáu, chỉ cần ta chạy ra khỏi phía Bắc Băng Nguyên thì xóa bỏ mọi chuyện?
Sắc mặt Lâm Hi có chút tái nhợt, lộ ra vẻ phi thường suy yếu.
- Hừ! Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ai. Trước kia ra tay chính là trừng phạt với ngươi, nếu không thì ngươi cho rằng với công lực ta thì ngươi còn có thể sống được sao?
Dương Huyền Hoàng ngạo nghễ nói.
Làm "Bảy quả Thánh Vương" thì hắn xác thực không cần nói láo. Ba người đồng loạt ra tay chính là trùng hợp, cũng vừa vặn giáo huấn Lâm Hi.
- Vậy thì tốt, một lời đã định. Thả sư huynh đệ của ta rời đi đi.
Lâm Hi nói câu này mồ hôi lạnh chảy ra, dường như nói chuyện cũng rất gian nan.
- Lâm Hi!...
Hải Thánh Vương lộ ra thần sắc giật mình.
Hành vi của Lâm Hi tuyệt đối không nằm trong dự liệu của hắn. Chỉ có thiếu nữ váy đỏ cách đó không xa có bộ dáng như đang suy nghĩ, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
- Tốt! Ngươi đúng là tốt!
Dương Huyền Hoàng cười rộ lên:
- Thời gian mười ngày ngươi có thể toàn lực chạy trốn, rời khỏi phía Bắc Băng Nguyên thì bảo trụ mạng của ngươi. Về phần mười ngày sau chính là lúc ngươi sơn cùng thủy tận, cho nên...
Bá!
Chưởng của hắn đánh xuống, đại lượng pháp phù lập tức hóa thành lưu quang bắn ra bốn phương tám hướng.
- Hiện tại bắt đầu trốn đi!
Hô!
Gió lạnh thổi qua, Lâm Hi gian nan đứng dậy nhìn qua mọi nơi, một chút do dự sau đó nhìn qua mọi người và nói:
- Sư huynh, bảo trọng!
Âm thanh Lâm Hi van lêng và không đào tẩu ra ngoài phía Bắc Băng Bguyên, mà là "Oanh" một tiếng, mang theo Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương cùng xông vào trong "Phong bạo chi môn".
- Cái gì!
- Hắn dám chạy vào Phong bạo chi môn!
...
Thấy một màn như vậy thì mọi người hiển lộ thần sắc ngoài ý muốn.
Thời gian mười ngày cực kỳ ngắn ngủi, tuy không đủ rời khỏi phía Bắc Băng Nguyên nhưng thật sự chạy ra một đoạn rất xa. Mà cách Bắc Băng Nguyên càng xa, mạng của Lâm Hi mới bảo đảm.
Ai cũng không ngờ rằng Lâm Hi không có lựa chọn trốn chạy để khỏi chết, hắn lại chạy vào trong "Phong bạo chi môn".
Hành động này làm cho Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang cũng không nghĩ tới.
Thân hình hai người chấn động, sắc mặt biến thành khó coi, lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Nhưng mà rất nhanh Dương Huyền Hoàng khôi phục bình thường.
- Hừ! Trốn đi! Tận lực trốn đi! Ngươi có thể chạy trốn tới bất cứ nơi nào ngươi có thể trốn, nhưng mà chúng ta nhất định sẽ tìm được ngươi thôi.
Âm thanh Dương Huyền Hoàng vang lên như tiếng sấm, không gian trong Phong bạo chi môn chấn động. Cả Phong bạo chi môn cũng vận chuyển âm thanh của hắn vào trong các không gian và thứ nguyên khác.
Âm thanh lượn lờ không dứt.
- Oanh!
Trời đất quay cuồng, trong "Phong bạo chi môn" Lâm Hi chỉ cảm thấy vô tận hắc ám hiện ra, âm thanh của Dương Huyền Hoàng chỉ vang vọng bên tai vài lần sau đó liền triệt để mất đi.
Lâm Hi nghe được âm thanh của Dương Huyền Hoàng thì thần sắc hiện ra nét tươi cười quỷ dị:
- Vậy cũng chưa hẳn!
Oanh!
Cả không gian chấn động, lập tức một đạo chấn động mạnh mẽ ném Lâm Hi ra ngoài...
Bên ngoài Phong bạo chi môn im ắng.
Hải Thánh Vương nhìn qua "Phong bạo chi môn" cao lớn vào trong mắt hiện ra thần sắc phức tạp.
- Chúng ta đi thôi!
Thật lâu Hải Thánh Vương mở miệng nói.
Kết cục của Lâm Hi quả nhiên làm cho người ta bất đắc dĩ, nhưng mà Hải Thánh Vương không thể thừa nhận đây chính là kết quả tốt nhất.
Thần Tiêu Tông còn không có có cường đại đến mức có thể công nhiên đối kháng với Thái Nguyên Cung.
Phía Bắc Băng Nguyên dù sao cũng là địa bàn của Thái Nguyên Cung, nếu như tiếp tục chống lại thì không chỉ là Lâm Hi, tất cả mọi người phải chết ở chỗ này.
Đây chính là kết quả xấu nhất.
Hôm nay tuy Lâm Hi thân hãm hiểm địa nhưng chưa hẳn phải chết. Mà mặt khác đệ tử Thần Tiêu Tông cũng còn sống sót. Đây đã là kết quả tốt nhất.
- Đi thôi! Chúng ta phải mau chóng quay về Thần Tiêu Tông báo cáo với cao tầng. Chỉ vậy mới có thể cứu được hắn. Hơn nữa chúng ta phải tin tưởng Lâm Hi, tin tưởng hắn có thể cứu được chính mình.
Âm thanh Hải Thánh Vương vang lên bên tai mọi người.
- Đi thôi!
Hải Thánh Vương dứt lời, lập tức bay ra xa xa.
- Lâm sư huynh...
Trên mặt đất một tên đệ tử Thần Tiêu Tông nhìn qua Phong bạo chi môn yên tĩnh, yên lặng xuất thần trong chốc lát mới xoay người lại đi theo Hải Thánh Vương.
- Đáng tiếc! Nhân vật thiên tài nha!
- Trí tuệ, dũng khí, lực lượng, ý chí... Không ngờ người như vậy lại chết ở đây!
- Thần Tiêu Tông chỉ sợ rất khó xuất hiện nhân vật như thế lần nữa.
- Đi thôi!
- Người trong ma đạo chúng ta từ trước tới nay không phục người nào. Nhưng tiểu tử này ta thực phục. Lần này tới Phong bạo chi môn không có uổng phí!
...
Một đám tán tu và người trong ma đạo, tu sĩ hải ngoại vây xem thở dài, nhao nhao rời đi.
Trong đám người ai cũng không có chú ý tới một trong hai tên đệ tử Thần Tiêu Tông đột nhiên xiết chặt nắm đấm, hắn cầm theo đồ mà Lâm Hi đưa cho.
Đây là Lâm Hi phân phó muốn sau khi hắn rời đi mới xem xét.
- Ah!!
Nhìn rõ đồ vật trong lòng bàn tay thì hắn giật mình rồi.
Nhìn thấy tảng đá kỳ dị này. Tuy chỉ là tảng đá nhưng không phải đá bình thường.
Đó là một khối "Truyền Tống Thạch"!
Nhìn qua tảng đá này trong mắt hai người hiện ra vô số ý niệm trong đầu. Từ kinh ngạc, mê hoặc, lại đến kích động, cuồng hỷ. Hoảng hốt một lúc thì tâm tình của hai người lại thoải mái hơn, sau đó trong tối tăm hiểu ra cái gì đó.
- Sư huynh! --
Thân hình hai người nhảy lên cấp tốc đuổi theo Hải Thánh Vương...
Giống như qua thật lâu, lại giống như mới trôi qua trong thời gian cực ngắn!
Ầm ầm!
Hư không chấn động, ba đồ vật "Bịch" "Bịch" từ trên trời rơi xuống.
- Chủ nhân!
Tiếng kinh hô vang lên, Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long cơ hồ đồng thời bổ nhào vào người Lâm Hi.
- Chủ nhân, ngươi không sao chớ?
Hai người vẻ mặt ân cần cùng lo lắng.
- Ha ha, tốt, yên tâm, ta còn chưa chết được.
Bàn tay Lâm Hi chống đẩy và đứng lên.
- Răng rắc xoạt!
Âm thanh giòn vang vang lên, từ trong người Lâm Hi truyền ra. Sắc mặt của hắn vốn tái nhợt, người bị "Trọng thương", nhưng mà hiện tại thần sắc hồng nhuận phơn phớt.
"..."
Địa Ngục Ma Long nhìn qua khí tức trên người Lâm Hi tăng vọt thì vẻ mặt ngây ngốc:
- Chủ nhân, ngươi... Ngươi không có việc gì?
Tạp Mễ Lạp cũng ngây người.
Lâm Hi trước đó sắc mặt trắng bệch, nói chuyện đều khó khăn, nhưng mà hiện tại như biến thành người khác, làm gì còn bộ dáng trọng thương còn một hơi thở vừa rồi chứ.
Chung quanh không có người ngoài, Lâm Hi thản nhiên cười lên, cũng không giấu diếm.
- Nếu ta không làm như vậy làm sao có thể dấu diếm được Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang?
Lâm Hi nhìn qua hai người, mỉm cười nói.
Trong cơ thể hắn pháp lực cuồn cuộn, một đạo khí tức cường đại lưu chuyển trong người.
!!!
Hai đại ma sủng nghẹn họng nhìn trân trối.