Thần Tọa

Chương 485: Trường Sinh đế tử (1)




Độc của "Tương Liễu" quá lợi hại. Mặc dù chỉ trúng một chút cũng độc khí công tâm, trực tiếp bị độc chết.

Rất nhiều đệ tử còn lại nằm té trên mặt đất, kịch độc nhập vào cơ thể, không thể động đậy.

Đây là lần đầu tiên Thái Nguyên Cung tổn thất lớn như vậy, cộng thêm Dương Huyền Hoàng tổn thương lúc trước cũng vượt qua cả ba phái!

Nhưng mà giờ khắc này hai thống lĩnh Thái Nguyên Cung lĩnh không có bận tâm tới chút thương thế này. Hai người đang nghĩ tới chuyện khác.

- Làm sao bây giờ?

Hai người nhìn qua cung điện, nằm trên đài hoàng kim, "Lý Càn Thiên" không nhúc nhích gì cả, trên mặt tràn ngập tâm thần bất định.

"Lý Càn Thiên" bị Lâm Hi ám toán, trên con mắt vẫn còn một thanh pháp kiếm, giờ phút này vẫn không nhúc nhích, cơ hồ không khác gì chết.

Lý Càn Thiên là cường giả "Ba quả chi cảnh", tuy bị thiếu nữ váy đỏ của Thần Tiêu Tông đánh tan một đạo quả, nhưng thực lực vẫn còn đó, theo đạo lý không thể bị một thanh pháp kiếm đánh chết.

Đối với cường giả như Lý Càn Thiên, Dương Huyền Hoàng thì dùng pháp kiếm công kích chính là biện pháp bất nhập lưu căn bản không để vào mắt. Nhưng mà bất cứ người nào cho dù là Dương Huyền Hoàng cũng không dám nói bị một thanh pháp kiếm cắm vào đầu vẫn còn sống được!

- Đã thông tri cao tầng. Hiện tại sống hay chết còn phải xem cao tầng phán đoán thế nào!

Dương Huyền Hoàng lo lắng lo lắng.

Trên mặt hắn hiện ra màu xanh, độc trên "Đạo quả" vẫn không có khu trừ, chỉ có cắn nuốt đan dược làm chậm tốc độ trúng độc mà thôi.

Nhưng mà so với độc trong người thì hai người càng quan tâm sinh tử của "Lý Càn Thiên".

Lúc hai người phát hiện "Lý Càn Thiên" thì tâm mạch của hắn hơi nhảy lên kỳ dị. Nhưng mà Lý Càn Thiên tổn thương đầu óc, không phải trái tim. Cho nên hai người cũng không cách nào khẳng định Lý Càn Thiên có sống hay không, có còn hi vọng cứu không.

Chuyện duy nhất hai người có thể làm chính là bảo vệ tâm mạch của hắn, không cho khí tức cuối cùng của hắn biến mất.

Người của những tông phái khác nhìn "Lý Càn Thiên" chỉ là cảm thấy hắn là Luyện Khí cửu trọng của Thái Nguyên Cung, cường giả đạo quả. Bởi vì lực lượng và xuất thân mới tôn trọng hắn.

Nhưng mà không có bao nhiêu người biết rõ thân phận của "Lý Càn Thiên", thân phận này so với cường giả ba quả còn tôn quý và hiển hách hơn nhiều.

- Chỗ của trưởng lão nếu biết rõ chúng ta bảo hộ bất lực, để hắn chết ở chỗ này chỉ sợ sẽ xé nát chúng ta.

Lý Hồng Hoang nhìn qua "Lý Càn Thiên" không xa, trên mặt hiện ra thần sắc sợ hãi.

Không có bao nhiêu người biết rõ "Lý Càn Thiên" thật ra là con của trưởng lão Thái Nguyên Cung, thân phận, địa vị còn hơn xa Lý Hồng Hoang, Dương Huyền Hoàng!

Trong pháp bảo cung điện hoàn toàn yên tĩnh lại.

"Lý Càn Thiên" chính là con trai độc nhất của trưởng lão trong nội cung, tuy trở ngại tông quy cho nên không công khai với đệ tử bình thường được. Nhưng mà đệ tử cao tầng như Lý Hồng Hoang, Dương Huyền Hoàng đều biết rõ, dụng ý của chuyện này không nói cũng biết.

Qua nhiều năm như vậy cho dù là thánh tử, hư tiên, đạo quả hoặc Thánh Vương, đối với "Lý Càn Thiên" nhiều ít đều có chiếu cố giúp đỡ. Không ngừng cho đan dược và truyền thụ kinh nghiệm, tự mình dẫn đội, dẫn hắn đi tới Thế giới địa ngục gia tăng kiến thức và kinh nghiệm.

Cái gọi là "Gần son thì đỏ, gần mực thì đen", Lý Càn Thiên có nhiều sư huynh chiếu cố như vậy, thực lực tăng lên cực kỳ cực nhanh, vượt qua cùng thế hệ, đệ tử phía dưới không biết thân phận của hắn cũng không có gì khác nhau!

Trong nội cung ký thác kỳ vọng vào "Lý Càn Thiên", hôm nay hắn chết ở chỗ này hậu quả không cần nói cũng biết. Càng đừng đề cập đệ tử ba phái trong vị diện này còn bị Yêu tộc đánh lén, chết rất nhiều người.

Trong lòng hai người đều nặng trịch.

- Ai!

Dương Huyền Hoàng thở thật dài một tiếng, vẻ mặt sầu lo:

- Kế hoạch Phong Bạo Chi Môn này tan tác tới cực điểm, gợn sóng lan tràn. Lần này trở về chỉ sợ khó mà bàn giao được rồi!

Hắn và Lý Hồng Hoang có một người phụ trách kế hoạch của "Phong Bạo Chi Môn", một là người đưa âm mưu, xuất hiện nhiều gợn sóng ảnh hưởng tới kế hoạch của tông phái, đi vào một con đường lạc lối, hoàn toàn không bị khống chế!

Bỗng nhiên quay đầu vị "Bảy quả Thánh Vương" này cũng cảm khái không thôi, không rõ ở đây đã phát sinh chuyện gì. Trên đường tu luyện dài dằng dặc này hắn gặp qua nhiều chông gai và trở ngại nhưng tất cả đều nằm trong vòng khống chế.

- Đều là do tên đệ tử Thần Tiêu Tông kia cả.

Trong đầu Dương Huyền Hoàng hiện ra bộ dáng "Lâm Hi".

Cẩn thận nhớ lại những chỗ có vấn đề đều có liên quan tới tên đệ tử Thần Tiêu Tông kia.

Nếu không phải hắn cổ động đệ tử Thần Tiêu Tông, Đông Phương Nghi, Lưu Hân hai người đã sớm giao hai tên đệ tử "Thất Lạc Chi Địa" ra rồi. Hắn cũng không cần phải trực tiếp đưa mặt ra trận như hiện tại.

Nếu không phải hắn đánh tan cục diện bế tắc nhúng một tay vào, trong tay bắt được nhiều đệ tử ba phái làm thẻ đánh bạc, đảo loạn cục diện. Cho dù là Thần Tiêu Tông có thiếu nữ váy đỏ thần bí cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe, khó chống đỡ đại thế.

Cuối cùng nếu không phải hắn cuối cùng đột nhiên tiến vào "Phong Bạo Chi Môn" thì làm gì có gợn sóng như hiện tại?

Chỉ có một điểm hắn còn không rõ ràng.

Trước khi "Lý Càn Thiên" rơi xuống đã từng kêu tên của "Lâm Hi". Nhưng mà chỗ đó của hắn có yêu tộc đầy trời, căn bản không có xuất hiện Lâm Hi, hắn ám toán như thế nào?

Trong đầu Dương Huyền Hoàng trong tích tắc cuối cùng chấn động, một cảm giác hiểu ra trong nháy mắt này, lúc đó hắn lập tức đặt tâm tư lên đại yêu "Phổ Lạc Tư" đang biến thân.

Đạo thân ảnh toàn thân có lân phiến màu đen giống như Hắc Long hình người. Nhưng mà nói hắn giống yêu còn không bằng nói giống người. Hơn nữa hắn nắm bắt thời cơ quá tinh chuẩn rồi.

Trong tay Dương Huyền Hoàng giết yêu ma nhiều vô số kể. Hắn chưa từng gặp qua yêu tộc nào có trực giác và nắm bắt thời cơ chuẩn như vậy. Dương Huyền Hoàng càng nghĩ càng sinh nghi.

- Chẳng lẽ là hắn?

Ý niệm này đột nhiên hiện ra trong đầu, toàn thân Dương Huyền Hoàng chấn động và kinh ngạc ngây người.

Trong tối tăm thân ảnh Lâm Hi và thân ảnh Hắc Long hình người kia dần dần trùng hợp cùng một chỗ, lại có tám chín phần tương tự.

- Đáng chết ah! Nếu quả thật là ngươi thì tội ngươi đáng chết ngàn vạn lần! Cho dù ngươi có trốn tới chân trời góc biển cũng không tha cho ngươi.

Dương Huyền Hoàng nghiến răng nghiến lợi, trong con mắt có sát cơ bắn ra ngoài.

- Đường đường bảy quả Thánh Vương cho dù núi lở cũng không được biến sắc, tại sao lại nghiến răng nghiến lợi mất hết lễ nghi như thế, chẳng phải quá tổn hại uy nghiêm của Thái Nguyên Cung chúng ta sao?

Âm thanh to lớn mang theo uy nghiêm vô tận đột nhiên từ sâu trong hư không vang vọng ra ngoài.

Trong không gian vị diện quang ám lưu chuyển, biến ảo bất định, một đoàn khí tức màu trắng hào quang vạn trượng từ sâu trong hư không bắn ra ngoài.

Hào quang chói mắt vô biên vô hạn triệt để bao phủ nơi đóng quân của đệ tử ba phái, làm cho nơi này biến thành biển ánh sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.