Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 39: Tình yêu không thể bằng tình thân




-Huy… Ông đi từ từ thôi. Đau tay chết đi được!
Tôi gào lên ra sức kéo lại. Nhưng tay cậu ta càng bóp chặt cổ tay tôi hơn khiến tôi mếu mặt, hận không thể đấm vào mặt cậu ta một phát. Đã thế, cậu ta còn ỷ lợi thế chân dài, từng bước cậu ta dài gấp đôi thôi khiến tôi phải chạy theo sau như một con chó con đang cố đuổi theo con chó mẹ.
-Huy, có nghe không hả??? Buông ra tí đi!!!!
Tôi tức bật máu, đưa tay túm lấy tóc cậu ta giật lại.
-Nhất quyết không buông ra đấy. Tôi mà không nắm chặt thì bà giằng ra mà chạy à? Đảm bảo tôi chỉ cần sơ sẩy chút thôi là bà sẽ chạy luôn đến chỗ thằng Vũ đang chờ bà mỏi mòn, để lại thằng này ngẩn ngơ ngóng trông cho mà xem. Không giữ chặt bà một chút là mất bà luôn, sau này phải thu nhỏ bà lại mà bỏ trong túi của mình cất cho kĩ mới được.
Huy lầm bầm nói. Trông cậu ta có vẻ bực mình khi nghe nhắc đến Vũ. Cái này liệu có được liệt vào danh sách “ghen” không? Nếu là ghen thì cậu quá trẻ con Huy ạ! Nhưng không hiểu sao, tôi lại bật cười. Và sau đó chẳng biết tôi bị gì mà lại thoải mái để cho cậu ta lôi đi như lôi bao mà không chửi rủa nữa.
“Nhất quyết không buông ra.”
Câu nói đó vọng về khiến có gì đó ngọt ngào dâng lên, bất giác nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tôi của cậu ấy. Lúc đó, không hiểu sao tôi muốn con đường về nhà xa hơn một chút, đủ để tôi có thể ngấm hết cái cảm giác an toàn, ngọt ngào mà cũng lạ lẫm này.
Bỗng bước chân Huy hơi dừng lại. Cậu ta hơi cúi đầu, vành tai thoáng đỏ lên.
-Này, Linh… Những lúc thế này bà có thể đi sát tôi một chút được không?
Tôi mở to mắt nhìn Huy.
Cái gì?
Huy quay đầu lại nhìn tôi, làn tóc mềm khẽ xao động.
-Đi… Đi sát cái quái gì chứ??? -Tôi nóng mặt gắt lên, tay cố giằng ra.
-Ờ… Không thì thôi vậy. –Huy hờ hững nói rồi quay lại tiếp tục cắm mặt mà đi. Không khí bỗng nhiên trầm xuống đến kì lạ.
Tôi hơi cắn môi. Nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Huy. Rồi hít một hơi thật sâu, tôi cố bước nhanh hơn một chút mà đi sát theo Huy. Cho đến khi chân tôi đã bước song song với Huy mà không lẽo đẽo theo sau nữa, tôi mới nhìn sang Huy, cố không để lộ vẻ lúng túng của mình, tôi nói:
-Tại sao tôi phải đi phía sau ông nhỉ? Tôi phải đi một bên ông mới công bằng chứ!
Huy dường như đi chậm lại, đôi mắt Huy mở to ngây người nhìn tôi. Bắt gặp ánh mắt đó, vành tai tôi bắt đầu nóng lên. Tôi chau mày gắt:
-Nhìn gì mà nhìn? Không về nhanh còn nhìn cái gì nữa! Nắng thấy mồ!
Huy vẫn thoáng ngẩn người. Rồi bỗng nhiên, đôi mắt Huy cong lại đầy đáng yêu, mắt sáng lên như đèn pha ô tô, cậu ta nở một nụ cười lóa mắt. Tôi bối rối quay mặt đi chỗ khác.
Tay cậu ta vẫn nắm chặt lấy tay tôi, và dường như, cậu ta đang cố lần bước đi sát vào tôi thêm một chút.
Ông trời ơi, cho con kéo dài cái con đường này thêm một chút nữa được không?
Nhưng trời chẳng chịu nghe thấy tiếng tôi. Nhà tôi đã xuất hiện, và, ơ kìa…?
Một chàng trai đang đứng trước cổng nhà tôi. Tôi ngây người, bỗng thấy chân mềm nhũn. Huy dường như cũng phát hiện ra điều đó mà dừng bước lại. Chàng trai ngẩng vội đầu lên, ánh mắt lướt qua chúng tôi rồi bỗng nhiên khựng lại. Vũ đang đứng trước mắt chúng tôi, cả người dường như trong trạng thái ngạc nhiên tột bậc. Sau một phút chôn chân vì bất ngờ, Huy bỗng lạnh lùng bước đến chỗ Vũ khiến tôi lảo đảo vài bước đi theo sau.
Vũ vẫn nhìn tôi, gương mặt cậu ta không có một biểu cảm nào khác ngoài nét mặt đầy ngạc nhiên và hụt hẫng. Ngay lúc đó, đôi mắt Vũ như có một làn sương mỏng che qua mắt, cậu ta nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay tôi của Huy. Cái nhìn đó khiến tôi giật mình như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, tôi vội vàng giật tay mình ra nhưng Huy vẫn cố mà giằng lại, còn bóp chặt tay tôi hơn khiến tay tôi đau nhức. Nhưng tôi không muốn để như thế, tôi cương quyết giằng tay mình ra khỏi tay Huy cho bằng được. Huy nhìn sang tôi, rồi bỗng nhiên cậu tự cười giễu chính mình, bàn tay nới lỏng tôi ra dần.
Lúc này, Vũ mới lên tiếng nhưng tiếng cậu ta thì phát ra đầy khô khốc:
-Thì ra, đúng là hai người đi cùng nhau thật…
Tôi giương mắt nhìn Vũ. Tại sao giọng nói Vũ như đang trách móc tôi đến thế? Tôi nhìn Vũ, trán cậu ta mồ hôi chảy đầm đìa khiến tôi chạnh lòng.
-Ông đứng đây làm gì thế? –Huy lên tiếng hỏi.
-Tôi không thấy Linh đâu, chờ mãi không thấy nên chạy về nhà Linh xem thế nào… Nhưng gọi cũng không thấy Linh, lo Linh có chuyện gì, tôi đã gọi cho cô ấy. Và… -Vũ đang nói bỗng nhiên dừng lại, đôi mày thanh tú chau nhẹ, dường như có nét thất vọng khi nhìn sang tôi –Và,… Huy đã bắt máy.. Ừm,.. Tôi đứng phân vân hồi lâu không biết có nên về hay không. Lúc tôi chuẩn bị về thì gặp lại hai người…
Tôi cúi mặt, có cảm giác như mình là người có tội vậy. Nhưng tại sao tôi có cảm giác tội lỗi nhỉ?
-Do thằng này nhất quyết kéo tôi về ấy chứ? –Tôi bực mình đẩy mạnh cái đầu của Huy về phía trước. Cậu ta lảo đảo về phía trước vài bước rồi dừng lại. Huy nhìn Vũ, gương mặt cậu ta lạnh tanh, đôi mắt thì xụ xuống thành một đường ngang như con cá chết.
Vũ nhìn Huy, phút chốc gương mặt đang hiền có chút buồn bã bỗng đanh lại. Tôi đờ người nhìn hai chàng trai trước mắt mình. Vũ sau một hồi bất động, mới từ từ trả lời:
-Vậy ở đây không còn việc của tôi nữa rồi, tôi đi đây.
-À, thế Khánh bận việc gì gấp lắm sao? –Tôi sực nhớ ra lên tiếng hỏi.
Vũ đang định bước đi, nghe tôi hỏi bỗng dừng lại, nheo mắt nhìn tôi:
-Khánh ư?
Tôi gật đầu.
-Sau khi cậu gọi xong bỗng Khánh gọi đến, hỏi tôi có muốn đi ăn cùng cậu ta không. Tôi đã bảo rằng: “Đi chứ! Hôm nay anh em cậu tính bao tôi đấy à?”. Khánh hỏi lại tôi rằng không lẽ cậu cũng có mời tôi đi ăn sao? Tôi đáp lại rằng đúng như vậy. Không hiểu sao Khánh im lặng một lúc rồi nói rằng cậu ấy vừa sực nhớ ra cậu ấy có việc bận nên chắc không thể đi ăn cùng hai chúng ta rồi vội vàng cúp máy. Khánh còn bảo sẽ đến gặp tôi mà nhường cho tôi và cậu hai cái vé xem phim mà cậu ta có, vì cậu ta tính mời bạn nhưng cả cậu cả cô ấy đều bận.
Vũ nhìn tôi, cả người trầm mặc đến kì lạ. Không biết bao lâu sau, Vũ mới mỉm cười một cách khó khăn đáp lại:
-Vậy sao? Tôi hiểu rồi.. Cảm ơn…
Nói rồi Vũ quay lưng bước đi. Nhìn theo bóng lưng của cậu ta, tôi thấy cậu ta cô độc đến kì lạ. Lúc ấy, Huy nắm chặt lấy tay tôi mà nói:
-Tôi đã giữ chặt lấy tay bà rồi, bà nhất quyết không được buông ra như lúc nãy… Lúc bà giằng tay ra khi thấy Vũ, bà biết không, tôi đã cảm thấy mình thật bất lực…
***
Vũ cố bước thật nhanh. Có gì đó xé tan trái tim cậu. Khoảnh khắc nhìn thấy Huy và Linh nắm tay nhau, cậu đã cảm thấy mình như run rẩy. Vậy ra, theo đuổi cô mê mệt suốt mười tám năm trời cậu vẫn không thể đuổi kịp cô. Vậy ra, những gì mà Huy hét lên trong điện thoại Vũ lúc đó chính là thật.
Tại sao…
Bảy năm trước, cậu biết rõ cô đã chọn Huy nhưng tại sao cậu vẫn nhắm mắt làm ngơ. Tự lừa dối bản thân mình mà tiếp tục yêu cô như điên dại? Tại sao biết rõ mình không phải là người đàn ông của cô ấy mà vẫn chứ yêu? Vẫn cứ tự đâm đầu mình vào thứ tình cảm đó? Để rồi bây giờ khi vỡ tan ra nó buốt đến thế…
Yêu em suốt mười tám năm…
Yêu không ngừng nghỉ…
Yêu không biết mệt…
Thầm lặng chờ đợi em đến ngày em biết yêu…
Cuối cùng đến ngày đó thì em lại trao trái tim mình cho người con trai khác không phải là mình.
Biết yêu là đau nhưng tại sao cậu vẫn chịu đau để có thể ở bên cô như thế? Là vì cậu quá si tình hay vì cậu quá ngu ngốc đây?
Cậu bước nhanh về nhà. Bật tung cửa căn phòng, Khánh đang im lặng ngồi làm tài liệu. Cậu mím môi.
Anh trai, hai chiếc vé xem phim đó chính là anh mua để mời Linh cơ mà, tại sao anh lại định đưa nó cho Linh và em? Anh trai, anh đã mời cô ấy đi ăn cơ mà? Rõ ràng anh thừa sức lôi kéo cô ấy đi riêng với mình nhưng tại sao cuối cùng anh lại rút để cô ấy đi cùng em? Anh đang tạo cơ hội cho em, cơ hội cho em đấy anh trai! Không phải anh cũng rất yêu Linh hay sao???
Bao nhiêu suy nghĩ bùng phát. Khánh bất giác nhìn ra phía cửa, hơi ngạc nhiên, Khánh hỏi:
-Vũ, không phải em đi ăn cùng Linh sao?
-Anh trai… -Vũ bật tiếng khô khốc. –Không phải anh rất yêu Linh sao?
Khánh giương mắt nhìn Vũ, đôi mày hơi chùng xuống, cậu mỉm cười gượng gạo khó khăn, đặt ngòi bút xuống bàn.
-Đúng là thế… Và em cũng thế…
-Vậy tại sao anh không tấn công cô ấy mà lại nhường hết lần này đến lượt khác cơ hội gần bên cô ấy cho em? –Vũ hỏi tiếp. Trái tim như nứt ra.
Đúng thế, không chỉ lần này mà không biết bao nhiêu lần trước đây, những cơ hội chỉ có hai anh em với Linh đi cùng nhau, Khánh đều lấy đủ lý do để bỏ đi.
Khánh đứng dậy, cười buồn.
-Anh, anh trả lời đi. –Vũ thấy Khánh dường như cố ý lờ đi câu trả lời vội lên tiếng tiếp.
-Vì đơn giản, anh rất yêu Linh, nhưng tình yêu đó không đủ lớn để anh đánh đổi tình anh em của chúng ta… -Khánh bình thản trả lời, gương mặt đầy thư thả -Em biết không em trai? Nếu hai anh em cùng yêu một cô gái, thì sẽ có một người giả vờ không biết gì cả, và thầm lặng rút đi để nhường cô gái ấy lại cho người còn lại. Và lần này, anh muốn là người như thế, thầm lặng nhìn em được hạnh phúc bên người em yêu… Dù tình yêu có lớn đến đâu, cũng không thể lớn bằng tình anh em của chúng ta được, không lẽ em muốn chúng ta chỉ vì yêu mà huynh đệ tương tàn hay sao?
Vũ đờ người nhìn Khánh.
Có gì đó cay cay từ sống mũi.
Đúng…
“Dù tình yêu có lớn đến đâu, cũng không thể lớn bằng tình anh em của chúng ta.”
Đó là sự thật.
Vũ ngồi bệt xuống đất, tóc rũ xuống, cậu nhìn Khánh cười đầy chua chát:
-Anh trai à, dù có nhường cũng thế thôi… Ngay từ đầu, anh em chúng ta đã đi sai đường mất rồi… Nhưng lần này, em lạc đường đến mức không thể tìm thấy lối ra được nữa rồi…
***
-Ngon quá!!!
Linh kêu lên ăn tới tấp đống đồ ăn trên bàn. Huy chống cằm nhìn Linh, đôi mắt tràn ngập ý cười.
-Huy à, đúng là dù bao nhiêu năm trôi qua cậu vẫn luôn giữ được tài nấu ăn của mình!
Linh vừa ăn vừa nói phì phì. Vừa lôi Linh vào được bên trong, Huy đã vào bếp mà nấu đủ thứ. Mùi thơm mê người. Huy cười cười.
-Ngon không?
-Ngon!
-Thích không?
-Thích!
-Muốn ngày nào cũng ăn như thế này không?
Linh đang chìm trong hương vị hấp dẫn của đồ ăn, miệng nhai ngồm ngoàm chưa kịp nuốt đã phải kêu lên thêm một tiếng nữa:
-Có!
Huy cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng Huy nhướn người về phía Linh, hai tay chống xuống bàn, kề sát mặt Huy gần cô. Hơi thở ấm áp của Huy bỗng chốc phả vào mặt cô khiến cô run lên suýt đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay.
-Nếu thế thì gả bà cho tôi đi, tôi sẽ nấu cho bà ăn cả cuộc đời.
Linh giương to mắt nhìn Huy. Cả người cứng sững không thể nhúc nhích. Đến cả đôi đũa trên tay sắp rơi cũng bỗng chốc cứng lại không thể rơi nổi. Lời tỏ tình ngọt ngào đến bất ngờ. “Tôi sẽ nấu cho bà ăn suốt cả cuộc đời.”
Là thế sao? Tình yêu là thế sao? Chỉ vì một câu nói đơn giản đó thôi mà đã khiến cô mềm nhũn như thế rồi sao?
“Ngọt ngào.. Ngọt ngào everywhere…”
Cô sực tỉnh, đanh mặt nhìn Huy cố giữ mình bình tĩnh:
-Xí! Chả cần! Nhá! Còn lâu tôi mới gả tôi cho ông.
Huy vẫn mỉm cười mê hồn như quyết tâm quyến rũ cô đến cùng, nhướn người về phía cô thêm một chút nữa, giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên thêm lần nữa:
-Nếu bà không chịu gả bà cho tôi, thì bà đồng ý cho tôi tự gả mình cho bà cũng được… Bà không chịu về nhà tôi, tôi sẽ xách đồ ở rể nhà bà. Bà không chịu gọi tôi là “ông xã”, tôi sẽ một mình gọi bà là “bà xã”. Bà không cho tôi ngủ chung, tôi sẽ xếp ghế cạnh giường mà ngủ cạnh bà.
-Ông bị ngu đấy à? –Cô gào lên.
Nhưng chưa gào hết câu, một vòng tay đã nhào đến ôm chặt lấy cô. Cô đờ người, nhất thời không phản ứng được gì chỉ biết trợn tròn mắt ngạc nhiên. Đôi đũa rơi xuống đất vang lên thành tiếng khô khốc.
-Xin hãy nói rằng, bà yêu tôi, dù chỉ một lần thôi, được không?
Huy siết chặt cô hơn khiến cô bỗng thấy nghẹt thở.
-Một lần thôi, tôi không thể chờ bà lâu hơn được nữa… Ở gần bà chỉ khiến tôi càng thêm yêu bà đến phát điên…. Tôi thua bà, tôi thua bà, luôn thua bà…
Cô ngây người, bị lời nói của Huy làm cho mềm nhũn.
-Tại sao, vì lý do gì mà tôi phải yêu bà nhiều đến thế? Tại sao cứ phải chờ từng ngày đợi bà nói câu bà yêu tôi nhỉ? –Huy càng thu hẹp vòng tay mình khiến cô áp chặt vào Huy đến nghẹt thở. Giọng nghe buồn bã, nhưng cũng đầy mong đợi đến kì lạ.
Ngay lúc này, không hiểu sao cô muốn gào thật to rằng, đúng, cô yêu anh! Cô thừa nhận đấy! Cô yêu anh mất rồi!!! Là do anh, có biết không, hả???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.