Thần Võ Bí Kíp

Chương 10: Từ tâm chống ác ý thiết hán gặp giai nhân




Vương Đắc Phúc cả sợ:
- Hổ thiếu hiệp làm gì đó ?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Tính tình của công tử này rất ương ngạnh, chỉ còn nước bắt hắn ngủ một giấc là yên.
Vương Đắc Phúc lắc đầu :
- Công tử chúng tôi là người rất tốt, chỉ vì quá được nuông chiều nên thật khó sai khiến.
Tiểu Hổ Tử đanh mặt:
- Cứu mạng người là cần kíp, bây giờ ngươi hãy tìm ngựa ta đưa Lý công tử đi tìm Vạn cô nương mau.
Vương Đắc Phúc quay đi một lúc tìm được hai con ngựa quay về. Hai người đặt Lý Xuân Sinh nằm ngang lên lưng một con ngựa do Tiểu Hổ Tử cưỡi rồi cùng ra roi.
Hai ngày sau đã đến gần vùng Hoàng Cương, người vào trấn tạm thời tìm một khách điếm trú chân qua đêm. Đợi Lý Xuân Sinh đã ngủ say, Tiểu Hổ Tử lén gọi Vương Đắc Phúc rồi thi triển thượng thừa khinh công rời bỏ khách điếm nhắm nhà Vạn cô nương phi thân đến.
Thân pháp Tiểu Hổ Tử vừa mau vừa kỳ lạ, không quá một giờ đã đến gần nhà Vạn cô nương. Cứ theo Lý Xuân Sinh cho biết, trong nhà Vạn cô nương chỉ có năm người. Trừ Vạn cô nương là người trẻ tuổi nhất còn có hai đôi nam nữ lão nhân phu phụ.
Đôi phu phụ thứ nhất là phụ mẫu của Vạn cô nương và đôi phu phụ thứ hai là hai vợ chồng lão bộc của họ tên là Thiết công và Thiết bà.
Tiểu Hổ Tử không dám có chút khinh thường vì y đã nghe Lý Xuân Sinh nói trước đây hắn bị ngầm đánh trúng một ám khí của nhà họ Vạn này rất lợi hại, đó là “Nê bồ tát”. Y muốn thám thính trước xem trong nhà họ Vạn có chuẩn bị gì không để tiện ngày mai dẫn Lý Xuân Sinh đến. Y đến đây thực đúng lúc vì trong nhà vẫn còn nhiều ánh đèn sáng chứng tỏ họ chưa đi ngủ.
Tiểu Hổ Tử ngầm hít một hơi chân khí, thi triển cực điểm công phu khinh công, không phát ra một tiếng động tiếp cận gian nhà. Dưới ánh đèn sáng có bốn lão nhân nam nữ đang ngồi im lặng, không thấy Vạn cô nương có mặt. Ngồi trước là phu phụ Vạn lão hơi nhắm mắt dường như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó. Ngồi sau là Thiết công và Thiết bà mở to hai mắt chuyển qua chuyển lại chứng tỏ đang có gì rất lo lắng.
Đợi rất lâu mới nghe Thiết công sốt ruột kêu lên một tiếng :
- Chủ nhân hãy nói câu gì đi chứ. Có cần lão nô phải đi bắt tên họ Lý về đây chăng?
Vạn lão mở mắt trước, lão ngầm ra hiệu gì đó với Thiết bà, chỉ thấy Thiết công, Thiết bà đứng bật dậy phi thân chớp mắt đã biến mất.
Tiểu Hổ Tử giật mình khi nghe Vạn lão tiên sinh lớn tiếng cười :
- Bằng hữu, nếu đã đến tệ xá sao chưa xuất hiện để lão phu làm trọn vai trò chủ nhà ?
Tiểu Hổ Tử vốn ẩn thân rất cẩn thận, không ngờ không thoát khỏi tai mắt của Vạn lão tiên sinh, y đang định hiện thân ra. Hốt nhiên lại có người lên tiếng trước y, cười ha hả đáp:
- Vạn lão ca, thì ra nhiều năm nay lã ca ẩn danh nhưng thực thì không ẩn chút nào, công lực đã đến xuất thần nhập hóa, tiểu đệ Cổ Tam Đạt xin cầu kiến.
Tiểu Hổ Tử vội vàng ẩn thân kín hơn, càng thêm đề cao cảnh giác. Lúc ấy chỉ thấy Vạn lão tiên sinh cười khanh khách bước ra đón khác. Mục quang Tiểu Hổ Tử chuyển động, trước mắt y đã có thêm một lão nhân mặc áo màu tía rộng rãi, ôm quyền thi lễ với Vạn lão tiên sinh.
Vạn lão tiên sinh mời khách vào khách sảnh đã có sẵn Vạn lão thái thái đang châm trà tiếp khách, chỉ có hai vợ chồng Thiết công Thiết bà chưa thấy trở về. Vạn lão thái thái hình như không ưa gì lão họ Cổ này nên châm trà xong, lão bà đứng lùi về một bên không hề nói một câu mời khách.
Cổ Tam Đạt sau khi uống một chén trà, không đợi Vạn lão hỏi nguyên nhân, lão cười khô khốc:
- Vạn lão ca, tiểu đệ nếu vô sự không dám đến quấy rầy, được lệnh đại ca đến đây cầu xin một chuyện, mong được lão ca chấp thuận.
Vạn lão tiên sinh cau mặt:
- Cổ huynh biết rõ lão phu thời xuất giang hồ đã lâu chưa hề rời Hoàng Cương này nửa bước...
Cổ Tam Đạt cười ha hả ngắt lời:
- Vạn lão ca hiểu lầm tiểu đệ rồi, tiểu đệ đâu dám đến mời lão ca xuất sơn ?
Vạn lão tiên sinh ngẩn người :
- Quả là lão phu có hiểu vậy, thế Cổ huynh đến yêu cầu điều gì ?
Cổ Tam Đạt rất tự tin:
- Tiểu đệ đến chỉ xin lão ca gật đầu một cái là xong.
- Cổ huynh, có việc gì xin cứ nói thẳng.
- Về chuyện này kể ra cũng khá quan trọng... không biết lão ca còn nhớ đứa cháu tiểu đệ là Cổ Kiếm Thu không ?
Vạn lão tiên sinh nhạt nhẻo đáp:
- Nhớ. Nghe nói y cũng đang nổi tiếng giang hồ.
Cổ Tam Đạt cười lớn:
- Y có chút thanh danh hão đâu ra gì mà lão ca quá lời. Bất quá y là người có chí cầu tiến, may lắm sau này mới thành danh. Ha ha, nói đùa vây thôi, xin trở về chuyện chính, hôm nay tiểu đệ đến đây là muốn cầu hôn cho xá điệt theo lệnh đại ca của tiểu đệ, xá điệt vốn để ý từ lâu đến lệnh ái Ngọc Sương cô nương, mong được lão ca ưng thuận...
Lão chưa nói hết câu, Vạn lão thái thái đã biến sắc, cười lạnh lùng một tiếng, gằn giọng :
- Không cần nói nữa, ta xin nói ngay, ta không bằng lòng.
Cổ Tam Đạt cười khanh khách:
- Lão đại tẩu, xin đừng vội nói như thế, tiểu đệ còn chưa nói hết lời.
Vạn thái thái “hừ” một tiếng :
- Ngươi nói gì cũng mặc, ta đã bảo không bằng lòng là không bằng lòng.
Cổ Tam Đạt nói:
- Chỉ có một điểm này đại tẩu cũng nên biết...
Giọng nói của lão bỗng sắc lại:
- Chỉ vì, hiện nay gạo đã nấu thành cơm, nếu đại tẩu không bằng lòng e rằng càng thêm nát.
Vạn lão thái thái tính tình nóng nảy hơn chồng rất nhiều, chỉ nghe lão bà quát lớn một tiếng :
- Hay lắm, thì ra các ngươi cướp mất Ngọc Sương chúng ta rồi. Hôm nay ngươi sẽ nếm thử thế nào là chưởng lực “Linh phi tam vấn” của lão bà.
Song chưởng lão bà giơ lên liền chực nhắm đánh tới Cổ Tam Đạt. Cổ Tam Đạt vẫn cười, tay chỉ vào mặt lão bà:
- Tiểu đệ tự nhận khôngtiếp nổi chưởng lực “Linh phi song vấn” của đại tẩu, đại tẩu nếu thật muốn giết chết tiểu đệ, xin cam tâm chịu chết.
Vạn lão tiên sinh đưa tay ngăn lại:
- Mẫu thân Ngọc Sương, đừng làm thế với Cổ lão tam.
Vạn thái thái giận đỏ bừng mặt:
- Họ Cổ, chuyện này coi như chấm dứt...
Cổ Tam Đạt gượng cười:
- Lão đại tẩu quá nóng. Sự thực Ngọc Sương và Kiếm Thu rất thân cận nhau và rất đẹp đôi, có lấy nhau cũng chẳng có gì là miễn cưỡng, nếu đại tẩu nhìn thấy chúng thân thiết với nhau, e rằng đại tẩu không bằng lòng cũng không được.
Vạn thái thái bĩu môi:
- Nói láo ! Ngươi đừng hy vọng bất cứ điều gì có thể chiếm được Ngọc Sương của chúng ta.
Cổ Tam Đạt mỉm cười:
- Tin hay không tùy đại tẩu, hôm nay tiểu đệ đến đây mời nhị vị lão tiền bối đến tệ xá nhìn tận mắt, xong rồi chúng ta có thể bàn lại.
Vạn thái thái nóng nảy định chồm tới nhưng Vạn lão tiên sinh đã chận lại:
- Lão bà, con gái của chúng ta chưa biết ra sao, chúng ta hãy tìm gặp con rồi sẽ quyết định.
Cổ Tam Đạt hớn hở:
- Lão ca ca gật đầu rồi chứ ?
Vạn lão tiên sinh đáp:
- Không. Cổ huynh hãy về báo với lão đại, trong vòng ba ngày chúng ta sẽ đến quý bảo hỏi lão đại vài câu cho rõ rồi sẽ có quyết định sau.
Cổ Tam Đạt gật đầu:
- Lão ca nói phải lắm, tiểu đệ xin cáo từ.
Song quyền đưa lên xá một cái nhẹ, miệng cười ha hả, lão phi thân vọt ra cửa biến mất. Cổ Tam Đạt vừa khuất bóng, Vạn thái thái đã kêu to:
- Ta tức chết mất.
Diện sắc Vạn lão tiên sinh trầm trọng:
- Đương nhiên Sương nhi không bằng lòng ten Cổ Kiếm Thu kia, nhưng rất có thể bây giờ Sương nhi đang bị chúng cầm giữ, lão bà bà, mau thu thập hành trang chúng ta cấp tốc đến nhà Cổ Tam Đạt cứu con gái.
Vạn lão thái thái “a” một tiếng:
- Vâng, mau lấy ngựa đi !
Lão bà chuyển thân vào trong liền. Cửa ngoài xoẹt xoẹt hai tiếng, Thiết công, Thiết bà đã rơi thân bước ra. Vạn lão tiên sinh vẫy tay :
- Mau chuẩn bị, chúng ta lập tức đến Cổ gai cứu người.
Tiểu Hổ Tử nghe Vạn cô nương đang xảy ra chuyện bất ngờ, toàn gia họ Vạn đang sửa soạn lên đường trong lòng rất lo lắng. Nên hay không nên hiện thân nói rõ mục đích xin họ cho thuốc giải ? Hay là cứ ngầm theo họ đến Cổ gia cứu Vạn cô nương rồi sẽ đề cập đến chuyện thuốc giải ? Chỉ cần lỡ sai một chút là thiệt mạng Lý Xuân Sinh, điều này y không muốn chút nào.
Tiểu Hổ Tử phân vân một lúc, cuối cùng quyết định hiện thân cầu xin Vạn lão tiên sinh và tùy cơ có thể trợ lực cho lão tiên sinh truy tìm con gái. Y đã quyết nên cố ýg ây ra tiếng động nho nhỏ làm kinh động Vạn lão tiên sinh rồi bước liền ra.
Vạn lão tiên sinh vừa ngạc nhiên đã thấy nhân ảnh di động trước mắt, một tiểu hài tử bước vào, lão ngạc nhiên:
- Ngươi là người nào ?
Tiểu Hổ Tử trong thân thể nhỏ bé nhưng cử chỉ ngôn hành chẳng khác gì người lớn, y ôm quyền thi lễ:
- Vãn bối Tiểu Hổ Tử, xin ra mắt lão tiền bối.
Vạn lão tiên sinh đanh sắc mặt:
- Ngươi là người của Cổ gia bảo ?
- Chủ nhân, tiểu tử này, lão nô đã nhận ra, y là đồng bạn của Lý Xuân Sinh.
Thiết công vừa đến đã đáp thay Tiểu Hổ Tử như thế. Diện sắc Vạn lão tiên sinh hơi hòa hoãn:
- Thiếu hiệp, xin nói thẳng lý do đến đây.
Tiểu Hổ Tử biết hiện nay lão đang nóng ruột, không có thời gian nói quanh co nên đáp liền:
- Bằng hữu chí thân của vãn bối là Lý Xuân Sinh trúng sâu độc của lệnh ái, vãn bối đến xin lão tiền bối gia ân ban cho thuốc giải.
Vạn lão tiên sinh cau mày:
- Thiếu hiệp chắc nhìn sai rồi, tiểu nữ tuyệt không biết sử dụng sâu độc.
Tiểu Hổ Tử kinh ngạc:
- Lệnh ái không biết sử dụng sâu độc ?
Vạn lão tiên sinh nghiêm mặt:
- Không biết.
Tiểu Hổ Tử “a” một tiếng, chính lời nói của Vạn lão tiên sinh khiến y khỏi nghi.
Thiết công đang đứng bên cạnh mỉm cười:
- Chủ nhân, tuy tiểu thư không biết sử dụng sâu độc, nhưng lão nô có nghe tiểu thư nói hình như Lý công tử vô ý đã bị trúng “Vấn tâm châm” của Thiết bà tử...
Sắc mặt Vạn lão tiên sinh trầm xuống:
- Ta đã có lần nói không cho các người nữ xuất “Vấn tâm châm”, sao các ngươi không vâng lời ta ?
Thiết công đau khổ:
- Việc xảy ra rồi nô tài mới biết, xin chủ nhân tha cho lần đầu.
Vạn lão tiên sinh nhìn sắc mặt thành khẩn của Thiết công, lão đã biết ai là người phạm lỗi, do đó không cần truy vấn nữa, lão “hứ một tiếng:
- Mau bảo lão bà của ngươi đi đến trị liệu vết thương “Vấn tâm châm” cho người ta.
Thiết công ứng thanh “Dạ” một tiếng nhưng vẫn đứng yên. Vạn lão tiên sinh quát lớn:
- Mau bảo lão bà ngươi đi mau đi !
Thiết công ngập ngừng:
- Vết thương “vấn tâm châm” không phải chỉ trong ngày chữa khỏi được, theo lão nô thấy hãy dặn Lý công tử đợi ít ngày đợi chúng ta quay về rồi sẽ trị thương cho hắn được không?
Vạn lão tiên sinh đáp:
- Nếu chúng ta không về được thì sao ? Chẳng lẽ để lý công tử chết hay sao ?
Thiết công không dám nói gì nữa, chuyển thân đi ra gọi Thiết bà vào. Thiết bà phản đối:
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta đâu có thì giờ cứu tiểu tử ấy nữa, sau khi cứu tiểu thư về xong, ta hãy cứu hắn cũng được.
Vạn lão tiên sinh chỉ ra ngoài:
- Mau đi mau !
Thiết bà thấy Vạn lão tiên sinh thực sự có ý giận liền trừng mắt nhìn Tiểu Hổ Tử:
- Tiểu tử, chỉ vì ngươi làm lỡ việc cứu tiểu thư chúng ta, coi chừng ta giết cả lũ bây đó !
Vừa nói, lão bà vừa vươn tay chụp lấy vai Tiểu Hổ Tử xách ra ngoài. Tiểu Hổ Tử khẽ cười thầm mặc lão xách đi không thèm phản kháng. Sau khi ra tới cửa ngoài, Tiểu Hổ Tử mới ngầm vận chân lực lên vai bắn ra chấn động năm đầu ngón tay lão bà đau nhói lên đành buông y ra, y liền rơi xuống đất. Y nói ngay:
- Vãn bối xin dẫn đường cho lão tiền bối.
Y vượt lên trước mặt Thiết bà, thân hình cất lên biến thành một luồng khí vọt tới trước. Thiết bà khinh thường chửi thầm trong bụng “Tiểu quỷ, để xem ngươi có bao nhiên bản lãnh mà dám đòi đi trước lão bà !”.
Cước bộ tăng mau đuổi theo Tiểu Hổ Tử, lão bà cho rằng chỉ chốc lát là đuổi kịp Tiểu Hổ Tử nhưng không ngờ tận lực phi hành đến chân núi mà vẫn không đuổi kịp y.
Trước mặt lạ thay, Tiểu Hổ Tử vẫn còn cách xa bà ta mấy trượng. Cũng may, khi đến chân núi, cước bộ Tiểu Hổ Tử hình như chậm lại. Lúc ấy Thiết bà mới thu hết sức vọt đến ngập ngừng nói:
- Thiếu hiệp, công phu khinh công thật tuyệt diệu !
Tiểu Hổ Tử cười nhạt !
Thiết bà hỏi tiếp:
- Thiếu hiệp đã có công lực ấy chắc phải xuất thân từ một cao thủ chân truyền, không biết tôn sư thiếu hiệp là kỳ nhân võ lâm nào ?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Gia sư là “Hận Hải Du Hồn" !
Thiết bà giật mình:
- Hận Hải Du Hồn ư ?
Hiển nhiên lão chưa hề nghe đến cái tên này. Lão bà dò hỏi:
- Năm nay niên kỷ thiếu hiệp bao nhiêu :
- Mười tám tuổi.
Thiết bà hỏi lại:
- Mười tám tuổi ?
Chưa kịp trả lời, hai người đã đến trước cửa khách điếm, Tiểu Hổ Tử bảo:
- Lão tiền bối, bất tất chúng ta phải kinh động tới các khách nhân, chúng ta hãy vượt tường mà vào.
Thiết bà đuổi theo y suốt dọc đường, trong bụng đã sẵn tâm phục y, đương nhiên lão bà gật đầu :
- Thiếu hiệp nói phải lắm.
Thân hình Tiểu Hổ Tử cất vọt lên vượt qua bức tường rồi phiêu thân rơi xuống trước cửa phòng Lý Xuân Sinh. Đột nhiên y nhìn thấy một thi thể nằm trong một bụi cỏ quát hỏi:
- Là người nào đó ?
Thanh âm ấy là của Vương Đắc Phúc, cùng lúc thân ảnh Thiết bà rơi xuống.
Vương Đắc Phúc cung tay:
- Mời lão tiền bối vào phòng.
Ba người cấp thời đẩy cửa bước vào. Lý Xuân Sinh vẫn còn ngủ say, lay hắn một lúc hắn mới tỉnh cơn mê. Lão Thiết bà rút từ trong người ra một viên đá bóng loáng lăn qua lăn lại trên bụng Lý Xuân Sinh rồi đánh mạnh một chưởng vào ngay huyệt “Phúc kết” của hắn. Qua độ hơn một khắc, Thiết bà thở phào:
- Tốt lắm rồi !
Rồi thu cất viên đá, quay sang Tiểu Hổ Tử :
- Thiếu hiệp có thể đến Cổ gia bảo chứng kiến vụ xung đột không ?
Từ khi lão thấy Tiểu Hổ Tử trổ khinh công tuyệt cao, tất nhiên võ công không thể nào kém nên mới hỏi thế, hy vọng sẽ được y tương trợ. Còn Tiểu Hổ Tử có ý tìm hiểu việc của Vạn gia trang nên nói ngay:
- Vãn bối sẽ đi cùng tiền bối !
Thiết bà chỉ nói “Đi” một tiếng, đôi vai lay động phi thân vọt ra cửa. Tiểu Hổ Tử vội hỏi:
- Còn Lý Xuân Sinh thì sao ?
Từ ngoài vọng vào câu trả lời của Thiết bà:
- Bảo hắn đến Hoàng Sơn chờ ta!
Tất cả người trong phòng đều nghe rất rõ câu ấy. Tiểu Hổ Tử khinh thân vọt luôn ra ngoài theo chân Thiết bà. Tiểu Hổ Tử triển khai toàn thân công lực phi hành như gió cuốn, y gọi to:
- Lão tiền bối, Cổ gia bảo ở chốn nào ?
Thiết bà đáp:
- Cổ gia bảo khét tiếng trên giang hồ, ngươi là người hành tẩu giang hồ sao lại không biết ?
Thân hình Tiểu Hổ Tử vượt lên song song với Thiết bà:
- Vãn bối xuất đạo chưa bao lâu nên biết rất ít tình hình trong giang hồ.
Thiết bà nói:
- Cổ gia bảo danh chấn giang hồ đâu phải chỉ mới một hai năm nay, chẳng lẽ sư phụ ngươi không hề nhắc đến ?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Gia sư không thích đề cập tới chuyện giang hồ, cả đến hành tung của gia sư vãn bối chưa hề được nghe nhắc tới.
Thiết bà khẽ “hừ” một tiếng :
- Ngay cả “Hà Hán song tinh” sư phụ ngươi cũng không nhắc tới ư ?
Không đợi y trả lời, lão bà tiếp luôn:
- Đó là hai phu thê chủ nhân của chúng ta đấy.
Thực ra Tiểu Hổ Tử cũng có nghe sư phụ y nhắc tới “Hà Hán song tinh” rồi nhưng y giả vờ lắc đầu :
- Vãn bối thật tình là kẻ thô lậu, chưa hề nghe qua tôn hiệu của Vạn lão tiền bối.
Thiết bà cười nhẹ:
- Sư phụ ngươi thật là một quái nhân, để ngươi bôn tẩu giang hồ mà chẳng chịu khai nhãn cho ngươi gì cả.
Tiểu Hổ Tử cười gượng:
- Vâng, sau này xin nhờ lão tiền bối chỉ giáo cho. Lão tiền bối, hiện nay vãn bối còn có một thắc mắc, xin được chỉ giáo.
Thiết bà cười ha hả:
- Thắc mắc điều gì ? Ngươi cứ nói đi ?
- Chuyện Lý đại ca bị trúng châm độc có phải là do Vạn cô nương ?
Thiết bà rất thản nhiên:
- Đều là do ta cả chứ không có liên hệ gì đến Vạn tiểu thư. Sở dĩ ta làm vậy vì có lần họ Lý ấy phạm vào điều cấm kỵ của “Huyền nữ môn” chúng ta. Vạn tiểu thư sợ ta trừng phạt hắn nên cố ý kết giao với hắn để ngầm bảo vệ hắn đấy !
Thì ra Vạn cô nương là ân nhân của Lý Xuân Sinh hơn là kẻ thù, chợt y nghe Thiết bà chuyển câu chuyện:
- Cổ gia bảo tất cả có ba huynh đệ, lão đại Cổ Nhất Quán, lão nhị Cổ Nhị Thông, lão tam Cổ Tam Đạt, bình thời chúng nói nói cười cười giả nhân giả nghĩa kết giao tứ xứ, thực ra trong bụng rất hiểm độc...
Chưa dứt câu hốt nhiên có tiếng người la to:
- Lão bà tử, đừng nói lảm nhảm mãi thế.
Tiếng đến là người đến, thì ra là Thiết công ở bên đường đi tới. Thiết bà trừng mắt:
- Sao ông lại ở đây ?
Thiết công đáp:
- Chủ nhân dặn ta ở đây đợi bà... ủa, sao bà lại dẫn thiếu hiệp này tới đây làm chi ?
Thiết bà trừng mắt:
- Có gì mà không được, Hổ thiếu hiệp không phải là người ngoài, thiếu hiệp là bằng hữu rất thân với Lý công tử đó.
Thiết công đáp:
- Cho dù là bằng hữu của Lý công tử, chúng ta cũng không nên làm liên lụy tới.
Chủ nhân ra lệnh, chuyện của chúng ta cấm không được kinh động người khác.
Tiểu Hổ Tử nghe lời lão như có ý không muốn cho y tới Cổ gia bảo liền nghĩ bụng:
“Cần gì ai dẫn đường, ta không tới một mình được ư ?”.
Nghĩ vậy, y liền lớn tiếng:
- Lão tiền bối, vãn bối xin quay về.
Thiết công vội vàng nói:
- Hổ thiếu hiệp, đây là ý của chủ nhân, mai này xong việc ta sẽ đến tạ tội cùng thiếu hiệp.
Lão chỉ nói câu ấy rồi lập tức kéo tay Thiết bà gia tăng cước bộ, phi hành đi liền.
Tiểu Hổ Tử ngồi xuống một tảng đá ven đường điều công vận khí chờ cho hai lão nhân đi khuất mới tiếp tục lên đường. Đang khi y đứng dậy bỗng nhiên xa xa thấp thoáng vọng lại tiếng bánh xe ngựa chạy lộc cộc, trong chốc lát một chiếc xe ngựa đã tới nơi.
Đồng thời ngay lúc ấy một bóng người xuất hiện chận xe ngựa lại:
- Lão Lại, mau dừng xe không được chạy nữa.
Chiếc xe dừng lại thật gấp, người trên xe hỏi:
- Vương Thất, có chuyện gì đó ?
Vương Thất đáp:
- Bọn Vạn lão vừa đi qua đây, các ngươi hãy tránh xa đừng để gặp mặt Vạn lão.
Đi đường hãy cẩn thận, để ta đi thám thính trước hễ có động tĩnh gì ta sẽ báo cho.
Vương Thất chuyển thân bò đi, tên được gọi là lão Lại đánh xe ngựa qua bên đường nhảy xuống rút ống thuốc hút ra, dựa vào một tảng đá say sưa hút thuốc.
Tiểu Hổ Tử động tâm:
“Tại sao chúng lại cố kỵ Vạn lão tiền bối? Hay là chúng có âm mưu ngụy kế gì sắp thi hành ám hại Vạn lão tiền bối?” Tâm ý chuyển động, thân y nhẹ như một con linh miêu bò tới sát bên chiếc xe. Lúc ấy lão đánh xe đang say sưa hút thuốc, không để ý đến gì chung quanh.
Đó là chiếc xe ngựa phổ thông như mọi xe ngựa chở hàng hoá, trên xe chở linh tinh đủ thứ gia dụng như bàn ghế, nồi niêu soong chảo và mấy bao vải to. Xem ra giống như ai đó dọn nhà, chẳng có gì đáng hoài nghi. Tiểu Hổ Tử cau mày do dự, hốt nhiên y đưa tay sờ vào một túi vải... Y nhìn thấy túi vải có gì là lạ nên đưa tay sờ thử. Y kinh ngạc suýt kêu lên thành tiếng.
- Người nào đó ?
Tiếng gió vụt tới, ống thuốc như chiếc chùy côn xuất chiêu “Thái sơn áp đỉnh” đánh xuống đầu y. Tiểu Hổ Tử lập tức di đông thân hình, hia vai khẽ động, thân hình lập tức ra xa hơn trượng. Lão Lại lúc ấy nhìn thấy y chỉ là một đứa trẻ con, nên ống hút trong tay thu lại, kinh ngạc nói:
- Tiểu quỷ, ngươi lén lén lút lút định làm gì đó ?
Tiểu Hổ Tử nhìn chung quanh vắng lặng chính thích hợp với sự tốc chiến tốc thắng, y nói thẳng:
- Nói mau, người bị nhốt trong túi vải trên xe là ai ?
Lão Lại biến sắc:
- Tiểu quỷ, sao lại tìm đến đây chịu chết, lão phu chỉ còn cách siêu độ cho ngươi !
Cán thuốc trong tay lão vũ lộng điểm tới Tiểu Hổ Tử. Y cười lạnh một tiếng, tay áo bay phần phật triển khai “Không thủ nhập bạch nhận”, công phu giao đấu của lão Lại.
Bề ngoài lão Lại tuy chỉ là một lão đánh xe, nhưng kỳ thực lão có vị trí khá quan trọng trong Cổ gia bảo, vừa thấy Tiểu Hổ Tử không biết trời cao đất dày là gì nghiễm nhiên dám dùng tay không giao chiến với lão, lòng lão cả giận “hừ” khan một tiếng, xoay chuyển cán ống thuốc rất hiểm ác như muốn giết chết Tiểu Hổ Tử ngay lập tức.
Không ngờ, Tiểu Hổ Tử người nhỏ gan không nhỏ, cánh tay lật qua lật lại chớp nhoáng chụp trúng ống hút thuốc của lão. Lão lại quát to một tiếng, ấn chân lực đè xuống.
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, ống hút thuốc gãy làm hai mà thân hình Tiểu Hổ Tử không hề động mảy may. Tâm thần lão Lại chấn động cấp tốc lui lại hơn trượng kinh hoàng hỏi:
- Ngươi là người nào thế ?
Kể bản lãnh hạng, chỉ cần một chiêu nhỏ là đã biết đối thủ ra sao, lão dụi mắt tình hình này nếu xảy ra ở một đối thủ khác lão Lại cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên nhưng lại xảy ra ở một đứa trẻ chưa đến mười tuổi thì lại khác hẳn. Với một đúa bé nhỏ này, nghiễm nhiên chỉ có một chiêu đã phá hủy võ khí “Nhất là hương” thành danh giang hồ, đối phương ắt không phải tầm thường như lão tưởng.
Tiểu Hổ Tử cười lạnh một tiếng:
- Bảo cho ngươi biết, xem thân chủ của ngươi có lẽ xưa nay là người đã làm nhiều việc tàn ác lắm rồi, hôm nay ta có giết chết ngươi, hẳn cũng không có gì quá đáng.
Tay Tiểu Hổ Tử sẵn cầm nửa ống thuốc gãy, phóng liền tới nhắm ngay ngực lão Lại. Lão Lai động sát cơ. Không đợi cho lão ổn định thân pháp, Tiểu Hổ Tử lại búng ra liền một viên đá, viên đá búng ra sau nhưng tới trước, trúng vào đầu ống thuốc đang bay, khiến cho ống thuốc xoay ngang, chuyển đổi phương hương, đánh vào lưng lão Lại.
Lão thất kinh định chuyển thân tránh nữa, nhưng đã không kịp, chỉ nghe lão rú một tiếng, bị chính ống thuốc của mình đập trúng, ngã chúi xuống đất co giật vài cái chết liền tức thì.
Tiểu Hổ Tử nhìn xác lão khẽ thở dài và bảo:
“Từ nay ta không để lộ hành tung, nếu cứ phải giết người không nên.” Y quay vào khoang xe mở dây cái túi vải ra, trong đó chính là Vạn cô nương, không ngờ nàng chưa được dẫn tới Cổ gia bảo. Chẳng những nàng đã bị điểm huyệt mà tay chân đều bị trói chặt. Tiểu Hổ Tử giải khai huyệt đạo Vạn cô nương và cởi trói cho nàng. Thể chất nàng hình như rất suy kiệt, vừa mở mắt nhìn Tiểu Hổ Tử liền nhắm lại đến thái độ kinh ngạc cũng không biểu lộ. Tiểu Hổ Tử kinh ngạc:
- Vạn cô nương thấy thân thể ra sao ?
Y lật tay ấn vào huyệt mạch nàng rồi đẩy nội lực trong người sang người nàng.
Nhận được y trợ giúp nội lực, Vạn Ngọc Sương dần dần khôi phục tinh thần cười gượng:
- Ta chẳng làm sao cả, chỉ vì quá đói đó thôi.
Tiểu Hổ Tử nói:
- Để tại hạ đến xe tìm thử xem có cái gì ăn được không?
Trong xe không có gì ăn nhưng ngay chỗ ngồi đánh xe của lão Lại còn sót lại một cái bánh bao lớn và vô số thịt gà, thịt vịt. Tiểu Hổ Tử cả mừng đưa cả cho Ngọc Sương:
- Vạn cô nương hãy từ từ mà ăn, tại hạ còn cần làm việc này...
Vạn Ngọc Sương hỏi:
- Ngươi định đi đâu ?
- Tại hạ không đi xa đâu, chỉ cần chôn cất thi thể cho lão Lại để không còn dấu vết.
Y bỏ đi tìm một chỗ đất bằng phẳng chôn cất tử thi cho lão Lại. Qua gần nửa giờ, Vạn Ngọc Sương đã ăn xong mới đứng dậy nghiêng thân trước mặt Tiểu Hổ Tử:
- Thiếu hiệp, xin đa tạ.
Tiểu Hổ Tử tránh thân:
- Cô nương xin đừng đa lẽ. Tiểu Hổ Tử ta không dám nhận.
Vạn Ngọc Sương ngập ngừng:
- Thiếu hiệp, còn Lý công tử đâu rồi ? Y khỏe mạnh chứ ?
- Y đã hoàn toàn khỏe mạnh, bây giờ có lẽ đã đến Hoàng Sơn phủ rồi.
Vạn Ngọc Sương kinh ngạc:
- Sao y lại đến Hoàng Sơn làm gì ?
Tiểu Hổ Tử liền đem hết mọi chuyện kể cho Ngọc Sương nghe, y vừa kể hết bỗng từ xa lọng đến tiếng gọi khẩn thiết:
- Lão Lại, ngươi ở đâu ?
Tiểu Hổ Tử quay đầu lại, bắt gặp dáng Vương Thất đang thấp thoáng, nhưng rồi im bặt.
Tiểu Hổ Tử khẽ nói:
- Vạn cô nương...
Vạn Ngọc Sương cắt lời:
- Việc gì cứ gọi ta là cô nương, sao không gọi là Ngọc tỷ cho thân mật ?
Tiểu Hổ Tử mỉm cười:
- Ngọc tỷ, tại sao Ngọc tỷ đến nỗi rơi vào tay người?
Vạn Ngọc Sương cau đôi lông mày có vẻ giận dữ đáp:
- Ta bị trúng quỷ kế của tên Cổ Kiếm Thu nên mới bị bắt, lần sau còn gặp tên họ Cổ ấy quyết không tha cho hắn.
Nhưng “quỷ kế” như thế nào, nàng không nói rõ, Tiểu Hổ Tử cũng không tiện hỏi kỹ vì biết nàng chẳng có hứng thủ gì nhắc lại chuyện ấy.
Tiểu Hổ Tử cười nhẹ:
- Chúng ta có thể mau đến Cổ gia bảo tiếp ứng cho lệnh tôn.
Hốt nhiên Ngọc Sương xua tay:
- Chậm chút đã, ta còn phải lo liệu trước một việc.
- Ngọc tỷ muốn nói tới việc gì ?
Ngọc Sương hỏi:
- Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là người của Cổ gia bảo, khi phát hiện ra không có ta và chẳng có xe ngựa đâu, ngươi sẽ làm sao ?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Đương nhiên phải tra xét cho minh bạch, hay là ta sẽ giấu chiếc xe đi cho chúng mất thời giờ tìm kiếm, ta sẽ nhân cơ hội đột nhập Cổ gia bảo ?
Vạn Ngọc Sương hỏi:
- Ngươi có cho rằng chúng sẽ tìm đến Hoàng Sơn không?
Tiểu Hổ Tử giật mình :
- Hoàng Sơn cách đây không xa, rất có thể chúng sẽ tìm đến Hoàng Sơn.
Ngọc Sương tiếp:
- Ngươi vừa nói Lý đại ca đến Hoàng Sơn phải không? Nếu người của Cổ gia bảo cũng đến Hoàng Sơn ắt sẽ gặp nhau.
Tiểu Hổ Tử gật đầu:
- Ngọc tỷ nói rất đúng.
- Do đó, chúng ta không đồng đến Cổ gia bảo, chúng ta có thể chia làm hai, một người đến Hoàng Sơn bảo vệ Lý đại ca, Hổ đệ, ta nghĩ Hổ đệ nên về Hoàng Sơn tốt hơn.
Tiểu Hổ Tử lắc đầu:
- Đệ không rành địa hình ở Hoàng Sơn. Ngọc tỷ hãy quay về Hoàng Sơn bảo vệ Lý đại ca, đệ sẽ tới Cổ gia bảo xem sao. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Hoàng Sơn khi ở Cổ gia bảo trở về.
Y hơi nhấc quyền thi lễ, thân hình hắn vọt lên thấp thoáng chuyển thân vài cái đã xa ngoài mươi trượng. Vạn Ngọc Sương nhìn theo thân ảnh của y, nhè nhẹ lắc đầu rồi chuyển thân quay về hướng Hoàng Sơn. Sau khi chia tay cùng Vạn Ngọc Sương, nhân vì ngoại mạo của Tiểu Hổ Tử là một đứa trẻ con chưa hề có tên tuổi trên chốn giang hồ do đó chẳng có ai thèm quan tâm gì đến y.
Dọc đường đi, chỉ thấy người của Cổ gia bảo xuất hiện lai vãng rất đông, nhưng chẳng có ai chú ý đến y. Khi Tiểu Hổ Tử tìm đến Cổ gia bảo chỉ thấy hai cánh cổng đóng chặt mỗi lần có người ra vào xong là liền khép cửa. Y nghĩ muốn hỗn nhập vào trong không phải là chuyện dễ dàng.
Tiểu Hổ Tử ẩn thân gần đó nghĩ mãi chưa có cách vào bỗng thấy cánh cổng mở rộng, từ bên trong đi ra một đám người. Trong đám người ấy có hai vợ chồng Vạn lão tiên sinh và vợ chồng Thiết công mặt mũi rất tươi cười, họ đi ra cửa dừng lại ôm quyền thi lễ như từ giã rồi lên lưng ngựa do Cổ gia bảo chuẩn bị sẵn ra roi lên đường. Xem ra bao nhiêu tranh chấp đã được hòa giải, nhìn thấy tình hình ấy Tiểu Hổ Tử rất vui, tự thấy không cần phảid dột nhập Cổ gia bảo nữa mà phóng thẳng về Hoàng Sơn. Cổ gia bảo không xa Hoàng Sơn là mấy, chỉ mất một ngày đường, y đã về đến Hoàng Sơn.
Khi về gần đến nhà họ Vạn, tự nhiên trong lòng Tiểu Hổ Tử có cảm giác bất an, cảm giác khiến y tăng thêm cước bộ tìm đến Vạn gia. Mấy gian nhà họ Vạn bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn khói còn bay lên nghi ngút. Tiểu Hổ Tử nhìn qua đống tro tàn phát hiện ra nhiều vết máu và dấu tích trận ác đấu nhưng hoàn toàn không thấy xác chết của bất cứ ai. Ít ra Lý Xuân Sinh cũng chưa chết ở đây... Bỗng nhiên y nghe trong đám cỏ với vọng ra tiếng rên rĩ, Tiểu Hổ Tử tức thì tìm đến nơi. Trong đám cỏ ấy quả nhiên có một người đang dẫy dụa, ngực áo của hắn rách nát lộ ra một vết dao khá sâu nhuộm đầu máu. Toàn thân hắn cũng nhuộm máu, hiển nhiên hắn bị ra máu quá nhiều nên bất tỉnh đến bây giờ mới hồi tỉnh. Lúc ấy chỉ thấy hắn cố bò dậy nhưng có lẽ vết thương quá nặng chỉ gượng dậy hắn lại ngã xuống.
Tiểu Hổ Tử nhảy đến nâng hắn dậy, nhìn rõ mặt bất giác kêu lên:
- Vương đại thúc !
Tức thì chỉ pháp bắn ra điểm vào bảy đại huyệt cầm máu cho hắn rồi ấn chưởng tâm vào huyệt sau lưng hắn truyền chân khí từ chưởng qua thân thể họ Vương giúp hắn phục hồi sức lực. Vương Đắc Phúc được Tiểu Hổ Tử tiếp truyền chân khí dần dần hồi sức, hắn vừa nhìn rõ là Tiểu Hổ Tử thì gượng cười :
- Lý công tử đã theo hướng tây trốn xuống núi rồi, đừng lo gì cho ta, ngươi hãy đi theo giúp Lý công tử đi.
Tiểu Hổ Tử lắc đầu :
- Thời gian đã lâu quá sợ đuổi theo sẽ không kịp, để tại hạ chạy chữa cho Vương đại thúc.
Y rút ra viên thuốc cho Vương Đắc Phúc uống sau đó giúp bôi Kim sáng dược lên vết thương rồi xé áo băng bó vết thương cho hắn. Băng bó xong, y không ngại hao phí tinh lực dùng nội lực trị thương cho hắn. Nhờ có Tiểu Hổ Tử tận lực, Vương Đắc Phúc thoát chết. Tiểu Hổ Tử hỏi hắn:
- Vạn cô nương đã về đây chưa ?
- Về rồi, đối xử với Lý công tử rất tốt.
Y lại hỏi:
- Vạn lão tiên sinh và phu phụ Thiết công về đây từ lúc nào ? Với võ công của toàn gia như thế mà sao đến nỗi thảm bại ?
Vương Đắc Phúc lắc đầu :
- Vạn lão tiên sinh hoàn toàn chưa về.
Tiểu Hổ Tử giật mình:
- Sao ? Họ chưa về ư ? Thật là la..... Chuyện này xảy ra lúc nào ?
- Đang lúc ăn cơm trưa... Bây giờ là giờ nào ?
- Chắc mới khoảng giờ Thân.
Vừa buột miệng, y liền hạ giọng :
- Đừng nói nữa, có người tới.
Dứt tiếng đã nghe thấy tiếng áo bay phần phật lướt qua không rơi thân xuống ngay khoảng đất trống ngay cửa nhà họ Vạn. Tiểu Hổ Tử ở rất gần nên nhìn thấy thân thể người ấy khoác một cái trường bào màu lam. Tuy chỉ nhìn thấy lưng hắn nhưng y có cảm giác rất quen, y cau mày nghĩ thầm có lẽ nào lại là Lý Phi Bằng ở Nam Bình Kiều Đỗ lão gia, không hiểu hắn đến đây làm gì ?
Lý Phi Bằng ngần ngại trước mấy nếp nhà hoang tàn chỉ còn là đống tro tàn. Sau một lúc lục lọi tìm kiếm gì đó trong đống tro, hắn thở dài bỏ đi. Tiểu Hổ Tử lắc đầu nhìn Vương Đắc Phúc hỏi:
- Vương đại thúc, ở đây không tiện dưỡng thương, đại thúc nhìn kìa, bên kia còn một gian nhà nhỏ chưa cháy, để cháu đưa đại thúc đến đó nghỉ ngơi nhé.
Tiểu Hổ Tử dìu Vương Đắc Phúc đến trước gian nhà nhỏ ấy nhìn vào, bất giác bật cười vì đó chỉ là một gian chuồng heo, bên trong vẫn còn một con heo nái và bầy heo con.
Rất may chuồng heo này cũng khá rộng, trừ chỗ nằm của bầy heo, miễn cưỡng cũng có thể bố trí chỗ nằm nghỉ cho Vương Đắc Phúc được, dù là chuồng heo đi nữa vẫn hơn nằm ngoài trời rất nhiều. Tiểu Hổ Tử kiếm một ít cỏ khô trải một lớp trên đất cho sạch sẽ rồi đặt Vương Đắc Phúc nằm xuống, đang chuẩn bị ra ngoài tìm cái gì cho hắn ăn đỡ dạ hốt nhiên nghe có tiếng chân người bước tới.
Tiểu Hổ Tử cứ tưởng Lý Phi Bằng trở về, trong bụng quyết tâm xuất hiện, nên bước ra ngay nhưng vừa lúc ấy một cánh tay to như cánh quạt chụp xuống vai, y chú mục nhìn kỹ thì ra đó là một đại hán thân hình cao lớn mặt đen như lọ chảo, tay vừa chụp trảo tới vừa quát:
- Tiểu tử, ngươi dám giỡn gan đốt cháy nhà người lại còn ở lại nơi đây, lão phu làm sao tha ngươi được.
Nghe khẩu khí của hắn quả không giống người Cổ gia bảo, Tiểu Hổ Tử động thân tránh trảo của hắn, xua tay:
- Bằng hữu, xin đừng hiểu lầm, chúng ta là khách của nhà Vạn lão tiền bối đây.
- Nói bậy, Vạn gia có bao nhiêu khách ta đều biết rõ, đâu có bao giờ biết tiểu quỷ mi !
Hắn không tin nên thủ pháp liền biến đổi, hay tay liên tiếp xuất trảo chụp tới.
Tiểu Hổ Tử bị bức bách, không còn biết giải thích làm sao, đành động thủ với hắn.
Không ngờ bản lãnh của hán tử cũng khá cao, hắn đánh liền một lúc mười hai thế trảo khiến Tiểu Hổ Tử phải thi triển tuyệt kỹ mới tránh được. Y thở dài :
- Bằng hữu, nếu các hạ không biết phải trái, đừng trách ta vô lễ.
Dứt lời, thân pháp liền tiến, không thối lui nữa mà khinh thân tiến tới, tay trái lật lên chớp nhoáng gõ vào mạch môn hắn, tiếp theo tay phải xuất chiêu điểm ngón tay cái tới.
Chiêu thế của Tiểu Hổ Tử nhanh như điện chớp, hán tử nọ chỉ thấy trước mặt nhãn ảnh hoa lên, mạch môn tay trái hắn đã bị nắm trúng, trong bụng vô cùng sợ hãi, chưa kịp phản ứng, tay phải đối phương đã điểm tới. Trong lúc nguy cấp, hốt nhiên hán tử hét lớn lên:
- Mẹ Ơi cứu con mau ! Tiểu tử này lợi hại quá.
Tiểu Hổ Tử cười bật lên, thì ra đây là hai mẹ con, y hơi chậm tay, hốt nhiên một luồng kình lực kỳ lạ mạnh mẽ đè ép xuống, đồng thời một tiếng già lão hét lanh lảnh:
- Buông tay !
Tiểu Hổ Tử vốn không có ý đả thương hán tử, nghe tiếng quát liền đẩy tay ra, đồng thời vai y lệnh nghiêng qua tránh kình lực đối phương, y di hình hoán vị, hốt nhiên lui ra một bên quay đầu nhìn lại.
Lão già vừa đến xuất chiêu đầu tiên không trúng chưa đánh vội tiếp, vì lão chỉ bức bách Tiểu Hổ Tử buông thả hán tử là đủ. Người đó là một lão bà tóc trắng phơ phơ thần thái rất nghiêm trọng. Tiểu Hổ Tử nghĩ rằng hai mẹ con này có quan hệ với Vạn gia nên vội ôm quyền:
- Lão tiền bối, xin nghe vãn bối giải thích được không ?
Lão thái bà lạnh lẽo đáp:
- Ngươi nói đi !
- Xin hỏi lão tiền bối và Vạn tiền bối có phải là bằng hữu không ?
- Không phải bằng hữu việc gì xen vào việc này ?
- Nếu lão tiền bối là bằng hữu của Vạn lão tiền bối, bất tất chúng ta phải đánh nhau làm gì vì vãn bối cũng là bằng hữu của Vạn giạ..
Lão thái bà ấy không thèm lý gì đến lời y, lão hô:
- Không, đỡ chiêu !
Song thủ vươn liền mười ngón tay cong lại như móc câu móc tới ngực Tiểu Hổ Tử... Chỉ thấy một thân ảnh xẹt tới như điện chớp rít lên úp chụp lấy Tiểu Hổ Tử như một mạng lưới chụp lấy y. Từ khi Tiểu Hổ Tử hạ sơn đến nay tuy có động thủ với người vài lần, lần nều cũng đều thẳng lợi nhưng lần này bị chiêu thế lão bà uy hiếp đến thế này là lần đầu tiên, y hoảng sợ không dám sơ hốt, miệng kêu lên:
- Lão tiền bối đã không cho vãn bối trình bày, vãn bối xin chịu vô lễ.
Song thủ y hoành lên biến thành chiêu “Đồng tử bái quan âm” chận đứng thế công của lão thái bà. Thần sắc lão thái bà hơi biến động, tiếp đó lại tấn công mạnh hơn. Tiểu Hổ Tử nhân vì biết lão thái bà này không phải là người của Cổ gia bảo, bây giờ tuy còn chút hiểu lầm, nhưng một ngày nào đó cuối cùng sẽ minh bạch nên y vẫn giữ lễ độ, y xuất chiêu “Đồng tử bái quan âm” là để biểu thị sự tôn kính, bây giờ chiêu thức y biến đổi, từ chiêu “Đồng tử bái quan âm” y biến hóa thành chiêu “Vạn bái nhất thọ” song chưởng một trên một dưới đánh tới những phần yếu bại của đối phương.
Thân hình Tiểu Hổ Tử thấp bé, chiêu thế xuất ra trong công có thủ, hoàn toàn chiếm được thượng phong, trong chớp nhoáng y đã đánh hơn mười chiêu dồn lão thái bà phải liên tiếp lùi lại.
Lão thái bà là nhân vật thuộc vào đệ nhất hạng võ lâm, tuy lùi nhưng bà không hề bấn loạn nhưng trước chiêu thế biến ảo của Tiểu Hổ Tử, lão cũng đã có hơi hoang mang:
“Nếu đánh thêm lâu nữa không hại được tên tiểu tử này còn gì mặt mũi với giới giang hồ nữa ?” Nên biết vị lão thái bà này không phải nhân vật tầm thường trong giang hồ, lão xưng hiệu là “Tam huyền thủ” Ngô lão lão xưa nay rất tự cao tự mãn về bản lãnh của mình. Tâm niệm chuyển động, Ngô lão lão lại khích động bởi lòng hiếu thaăng, hai lần triển động ánh mắt lóe lên dữ dội quát to:
- Hài tiểu tử, ngươi đã đỡ được thêm một chiêu nữa của ta, từ nay suốt đời ta không thèm hạ sơn nữa.
Thủ pháp lão đột nhiên biến đổi phiêu phưởng bất định, lúc mau lúc chậm khiến đối phương mắt hoa trí loạn không biết lão đến từ đâu và chuyển thân đến đâu.
Lập tức Tiểu Hổ Tử bị luống cuống, ứng tiếp đã giảm phần linh diệu, y phải liên tiếp thối lui năm bước, trong lòng tức giận, ngầm hít một hơi chân khí ngưng tụ mười thành hỏa hầu. Ngay lúc ấy hốt nhiên nghe hán tử lúc nãy kêu lên một tiếng nói:
- Mẹ, Vương Đắc Phúc ở đây này.
Có lẽ hắn vừa phát giác ra Vương Đắc Phúc ở trong chuồng heo nên mới kinh ngạc kêu lên như thế. Ngô lão lão tuy hiếp Tiểu Hổ Tử liên tiếp lùi lại đã lấy làm thỏa mãn bao nhiêu khí giận tiêu tan gần hết lập tức thu thế quát nói:
- Tiểu tử, đừng chạy trốn, lão bà ta đi xem xét bằng hữu một chút rồi sẽ quay lại đánh tiếp với ngươi.
Thân hình lão bà chuyển động, không thèm lý hội đến Tiểu Hổ Tử, quay vào phía chuồng heo. Tiểu Hổ Tử thở phào, lắc đầu tự nói:
- Công phu cao quá nhưng thật là ích kỷ chẳng biết gì đến phải trái.
Tức thì y cũng bước theo vào chuồng heo.
Lúc ấy tên hán tử đã cõng Vương Đắc Phúc lên lưng định bước ra ngoài, Ngô lão lão quay lại nhìn thấy Tiểu Hổ Tử, lão liền mắng:
- Tiểu quỷ, sao ngươi cứ đi theo...
Tiểu Hổ Tử đang định giải thích thì Vương Đắc Phúc đã lên tiếng :
- Lão tiền bối, y là người của chúng ta đó.
Lúc ấy Ngô lão mới ngẩn người :
- Người của chúng ta ? Tại sao không chịu nói sớm ?
Sự thực, vừa mới gặp họ đã có thành kiến với y, chưa kịp phân biện gì đã vội ra tay giao đấu đâu có kịp nghe y nói gì. Tiểu Hổ Tử đành cười gượng:
- Xin lão tiền bối tha thứ.
Ngô lão lão quay sang nói với Vương Đắc Phúc:
- Lý công tử và Vạn tiểu thư hiện đang ở nhà ta, hãy đến đó mà dưỡng thương. Tệ xá ở trong khu trúc lâm đường xá ra khó đi, hãy cẩn thận theo sau chúng ta.
Xuyên qua rừng trúc, trước mặt mọi người đã hiện ra một gian nhà dựng toàn bằng thân cây trúc, trước cửa nhà đã thấy Vạn Ngọc Sương chạy ra nghênh đón:
- Hổ đệ, sao chỉ có một mình đệ trở về, cha mẹ ta đâu ?
Tiểu Hổ Tử lắc đầu :
- Đệ cũng đang lấy làm la..... E rằng đã xảy ra vấn đề gì ?
Ngô lão lão quát mắng:
- Có chuyện gì vào nhà hãy nói, Ngọc Sương, sao cô nương không chịu nói sớm có vị tiểu bằng hữu này, chút nữa chúng ta đã xảy ra lầm lỡ...
Ngọc Sương vừa nhường cho Tiểu Hổ Tử bước vào nhà vừa mỉm cười :
- Ai ngờ y lại quay về sớm đến thế ?
Vào trong nhà, Tiểu Hổ Tử mắt nhìn chung quanh, không thấy Lý Xuân Sinh đâu, y cau mày hỏi:
- Lý đại ca đâu ?
Vạn Ngọc Sương đáp:
- Công tử bị một vết thương nhẹ vừa mới ngủ yên, đừng kinh động công tử.
Nàng vừa dứt tiếng, không ngờ trong gian phòng đã vọng ra tiếng Lý Xuân Sinh :
- Tiểu Hổ Tử, ta không sao đâu.
Tiếp đó Lý Xuân Sinh từ phòng trong bước ra, Ngọc Sương hơi trừng mắt nhìn:
- Tại sao chàng không chịu ngủ cho yên?
Lý Xuân Sinh mỉm cười :
- Trong tình hình này, em bảo ta ngủ sao được ?
Nghe hai người đối đáp đã rõ hai người đã hết giận oán nhau.
Tiểu Hổ Tử cười ha hả:
- Lý đại ca đáng lẽ phải cám ơn đệ đó.
Lý Xuân Sinh hơi đỏ mặt quát:
- Bỏ chuyện đó đi, ngươi mau kể chuyện ngươi vào Cổ gia bảo cho mọi người nghe.
Tiểu Hổ Tử nhún vai:
- Nói ra sợ bị cười chứ đệ hoàn toàn không vào Cổ gia bảo nửa bước...
Vạn Ngọc Sương kinh ngạc:
- Sao ? Đệ không đến Cổ gia bảo ư ?
Câu hỏi của nàng lộ vẻ thất vọng. Tiểu Hổ Tử đáp:
- Ngọc tỷ, không phải đệ không dám vào Cổ gia bảo, nhưng vì khi đệ vừa tới trước cổng Cổ gia bảo đã gặp bọn Vạn lão tiền bối từ trong đi ra, do đó đệ không cần thiết phải vào đó nữa.
Vạn Ngọc Sương hỏi:
- Họ ra đi đâu ?
- Nhân vì tiểu đệ không muốn gặp họ, và họ lại cỡi ngựa làm sao tiểu đệ có thể đuổi theo kịp, vả chăng tiểu đệ cứ nghĩ họ sẽ quay trở về đây nên không cần đi theo nữa... không ngờ, họ đi đâu đến nay tiểu đệ cũng không thể biết.
Vạn Ngọc Sương lắc đầu :
- Họ đâu còn có chuyện gì khác. Gia phụ từ lâu đã thôi xuất giang hồ, không hề dính tới chuyện giang hồ nữa.
Đột nhiên Ngô lão lão xen vào:
- Ngươi có nhìn lầm người không đấy ?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Vãn bối nhớ kỹ diện mạo họ, làm sao nhìn lầm được ?
Ngô lão lão nói:
- Đây có lẽ là âm mưu của Cổ gia bảo, chúng giả tiễn đưa họ về rồi sai thuộc hạ mai phục giữa đường tập kích để nhằm...
Nói đến đấy lão phát giác điều đó không thể xảy ra, vì với võ công của Vạn lão tiên sinh và Thiết công không có thuộc hạ nào của Cổ gia bảo có thể đánh lén được, do đó lão không nói tiếp nữa. Tiểu Hổ Tử lại nghĩ khác, y hỏi:
- Nếu Cổ gia bảo muốn tiêu diệt họ, tại sao chúng không giết ngay trong thành mà cần thả ra rồi mới tập kích ?
Ngô lão lão đáp:
- Lý do rất đơn giản, vì Cổ gia bảo sợ tiếng người chê trách vả chăng nếu chúng giết Vạn lão tiên sinh trong nhà chúng, chuyện ấy nếu truyền ra giang hồ, chúng sẽ bị chỉ trích, huống gì, bằng hữu của Vạn lão rất đông, tương lai có thể liên hợp trả thù cho lão, làm sao chúng chống nổi ?
Tiểu Hổ Tử động tâm:
- Chẳng lẽ bọn chúng...
Tiếng y hốt nhiên ngưng nửa chừng, nhìn Vạn Ngọc Sương một cái không nói tiếp nữa. Vạn Ngọc Sương tiếp hỏi:
- Hổ đệ muốn nói gì ?
Tiểu Hổ Tử ngập ngừng:
- Đấy chỉ là một ý nghĩ kỳ quái không nói cũng được.
Ngô lão lão nói:
- Ngươi còn nhỏ tuổi đừng bắt chước cái giọng ấp a ấp úng ấy, chẳng hay ho đâu.
Tiểu Hổ Tử mỉm cười :
- Ngọc tỷ tỷ, đệ xin hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ có quen biết ai có hình dạng như thế này không ?
Tiếp đó, y mô tả cặn kẽ hình dáng diện mạo của người áo lam cho nàng nghe. Y chỉ mượn câu chuyện ấy để chuyển đề tài vì không muốn nói rõ ý nghĩ vừa lóe lên của mình và cũng vì y nhận thấy tên áo lam ấy có gì khả nghi, Vạn Ngọc Sương cau mày suy nghĩ:
- Có chuyện gì quan hệ với hắn ?
- Chẳng quan hệ gì, đệ chỉ hỏi Ngọc tỷ tỷ biết hay không biết người ấy, hắn là người thế nào ?
Vạn Ngọc Sương mỉm cười :
- Đương nhiên là bieét. Haán là con của lão bá ta tên Chu Thông Lương. Niên kỷ của hắn mới hơn ta chút ít, nhưng thanh danh trên giang hồ là một đại hiệp...
Tiểu Hổ Tử lại hỏi:
- Hắn có thường về nhà thăm Ngọc tỷ không ?
- Đã ba bốn năm nay hắn không về đây.
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Hắn mới đến đấy. Đệ không dám kinh động hắn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã nghe được tin tứ gì, nếu chúng ta tìm được hắn quả là rất tốt.
Thực ra y không nói thật ý nghĩ của mình, nhưng nghe cũng rất có lý khiến ai cũng tưởng thật. Vạn Ngọc Sương cau mày:
- Hắn như con ngựa hoang, nay đây mai đó, biết đâu mà tìm ?
Tiểu Hổ Tử trầm ngâm:
- Hắn mới rời khỏi đây không lâu, có lẽ chưa đi xa, để đệ đuổi theo hắn xem sao.
Nói xong lập tức đứng lên đinh đi ra cửa, Vạn Ngọc Sương ngăn:
- Trời tối lắm, để ngà mai đi cũng chưa muộn.
- Không được, ngày mai e rằng càng khó tìm hắn...
Ngừng lại một chút, y dặn:
- Không biết đệ về sớm hay muộn, nhưng Lý đại ca và Ngọc tỷ ở lại, không nên vọng động nhé.
Lý Xuân Sinh vội nói:
- Hổ đệ, nếu có đi hãy nhớ gửi tin về.
Tiểu Hổ Tử ôm quyền lên xá rồi tung thân ra ngoài cửa biến mất vào trong bóng đêm. Ngô lão lão mỉm cười :
- Cậu bé này võ công cao cường mà cũng rất đáng yêu.
Tiểu Hổ Tử phi hành suốt đêm. Sự thật y không phải đuổi theo Chu Thông Lương, mà là tìm đến lại Cổ gia bảo. Y biết sự việc đã khởi đầu từ Cổ gia bảo, chỉ có tìm đến đây mới mong có đáp án nên mượn cớ nói đến hán tử áo lam làm cách rời nhà Ngô lão lão và Vạn cô nương.
Lần này đến gần Cổ gia bảo, Tiểu Hổ Tử phát hiện tình hình ở đây đã khác, cổng bảo mở rộng người đi ra đi vào không có gì khẩn trương, y ngấm ngầm quan sát hồi lâu, nhất thời không nghĩ ra cách đột nhập.
Mới đầu y định giả thành một tên hành khất xin vào nhưng nếu giả làm hành khất ắt sẽ bị ngờ là đệ tử Cái Bang vào dọ thám, thì khác gì tự mang dê đến hang cọp.
Tiểu Hổ Tử suy đi nghĩ lại vẫn chưa tìm ra cách đột nhập.
Thời gian qua như chớp mắt, vừa đang là ban ngày dần dần trời đã tối hẳn, cánh cổng Cổ gia bảo đóng “ầm” một tiếng chấm dứt suy nghĩ của Tiểu Hổ Tử. Y nhìn lên dãy tường hình bán nguyệt, nói thầm:
- Không có cách nào vào thì ta vượt tường vào vậy.
- Vượt tường vào không được đâu !
Hốt nhiên có ai đó nói câu ấy sau lưng y, y giật mình quay lại, cách y không xa có một người đứng sừng sửng. Người ấy mặt áo bào lam nhìn y cười khinh mạn. Tiểu Hổ Tử buột miệng:
- Chu Thông Lương, công phu khinh thân thật cao minh !
Trong lòng y vừa kinh ngạc vừa bội phục. Chu Thông Lương cười nhè nhẹ đi đến gần y:
- Ngươi là Tiểu Hổ Tử phải chăng ?
Tiểu Hổ Tử bái hắn một bái:
- Ân công, Tiểu Hổ Tử...
Chu Thông Lương đưa tay đỡ lấy Tiểu Hổ Tử :
- Tiểu đệ đệ, bây giờ ngươi đã là người võ lâm, không nên quá câu thúc theo thói tục. Mau đứng lên đi !
Chu Thông Lương cười tươi:
- Tiểu đệ, ta xem ngươi bình thường rất hoạt bát, sao nhất thời lại thành người chậm chạp thế ?
Tiểu Hổ Tử ấp úng:
- Tiểu đệ đâu dám phóng túng trước mặt ân công ?
Chu Thông Lương cười ha hả:
- Cái gì là ân công với không ân công ? Nếu cứ như ngươi nói, ngươi đã cứu sư muội của ta, ta cũng phải gọi ngươi là ân công ư ?
Tiểu Hổ Tử ấp úng:
- Cái ấy... cái ấy đâu giống nhau.
Chu Thông Lương nói:
- Không cần phân biệt, ta chỉ lớn hơn ngươi chút ít, cứ gọi ta là đại ca được rồi!
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Người ta thường nói chịu ân phải nhớ báo, đệ đâu dám quên. Chu đại ca.
Chu Thông Lương gật đầu :
- Vậy là tốt rồi, chúng ta hãy nói vào việc chính.
Hắn dẫn Tiểu Hổ Tử đến một nơi khá kín đáo, hai người ngồi xuống mặt cỏ, hắn nói:
- Tiểu Hổ Tử, ngươi chẳng muốn gặp ta đó ư ? Sao lại một thân chạy đến đây ?
Tiểu Hổ Tử lắc đầu :
- Kỳ thực là đệ lừa Ngọc tỷ thôi, đệ sợ nàng đòi đi theo nên bịa ra câu chuyện...
A, Chu đại ca, sao đại ca biết, sau đó đại ca có gặp họ ư ?
- Không, ta cũng sợ bị hỏi han lôi thôi, nên đâu dám gặp họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.