Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 42: Chuyện chưa phát sinh




Edit: Bé Na
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người ổn định, phụ trách hoạt động lần này, Yoyo, đi lên bục, cầm Micro nói:
“Mọi người, hôm nay là lần thứ hai công hội Ánh Sáng Chi Đường tụ hội, đương nhiên, đối với Luật phó hội là lần đầu tiên. Trước hết, tôi chúc các cậu năm mới vui vẻ, mỗi ngày cũng đều vui vẻ, chúc chúng ta hữu nghị lâu dài. Đồng thời cũng mong tương lai Ánh Sáng càng thêm huy hoàng.”
“Nói hay lắm, Yoyo.”
“Các cậu ở dưới…”
Yoyo ý bảo mọi người bình tĩnh lại. Cô cười cười, nói:“Vốn nên theo phép tắc để Hội trưởng nói chuyện . Nhưng hôm nay Phó hội vất vả lắm mới đến được đây, cho nên chúng ta để Phó hội phát biểu trước, được không?”
“Hảo …”
Lại giống trẻ con mẫu giáo, ngoan ngoãn đồng thanh trả lời.
Thanh Dạ cũng đành lắc đầu nói:
“Vì vậy mà quyền lợi của tôi cứ thế bị tước đoạt sao? Thật sự là làm người ta thương tâm mà……”
“Lão Đại, anh vẫn là ngoan ngoãn thuận theo dân ý đi.”
Yoyo vừa nói vừa đưa micro cho Chu Luật.
“Này……”
Chu Luật không từ chối, mỉm cười tiếp nhận.
“Hôm nay, có thể ở trong hiện thực nhìn thấy mọi người, tôi thật cao hứng.”
Thanh âm Chu Luật vang lên rõ ràng, những người ngồi bên dưới trở nên phi thường im lặng.
“Tôi không biết cách biểu đạt tâm tình của mình, có đôi khi cũng không biết nên cùng mọi người nói như thế nào. Ở phương diện quản lý công hội, tính tình của tôi cũng không tốt, cách xử lý vấn đề cũng quá mức nghiêm túc, thường xuyên làm mọi người không có đường lui…… Điều này chính bản thân tôi cũng rất rõ ràng.”
Nói tới đây, Chu Luật dừng một chút, rồi tiếp tục:
“Nhưng, dù sao tôi cũng muốn làm rõ với các cậu một chuyện, trước kia tôi thế nào, hiện tai tôi vẫn thế, thậm chí sau này tôi sẽ vẫn giữ nguyên cách làm việc của mình, sẽ không có thay đổi gì lớn. Hi vọng các cậu muốn làm việc chung với tôi, trước tiên cần chuẩn bị tâm lý đón nhận”
Vốn đang chờ mong nghe những lời nói cảm động từ Chu Luật, lại không ngờ cậu nói như vậy, những người ngồi bên dưới, nhất thời đều có chút sợ run.
Không lâu sau, từ bên dưới truyện đến một trận cười dữ dội từ chỗ Cá Chết:
“Aha ha ha ha…… Quả nhiên…… Luật phó hội quả thực một chút không thay đổi…… Ha ha ha……”
Cậu ta càng cười càng lợi hại, thiếu chút nữa ngã xuống bên người Ly Ca.
Những người khác cũng nở nụ cười theo.
“Phó hội thật sự …. Một chút ảo tưởng sống cũng không lưu cho chúng ta a…… Quả thực không cho ai mặt mũi mà……”
“Nhưng, tôi xác thực…… Nếu nể tình thì sẽ chẳng phải là Phó hội Aha ha ha……”
“Em phát hiện……” Tuyết Phong một bên cười, một bên tận lực khống chế âm điệu của mình,“Phó hội nếu như đi diễn vai lạnh lùng cười lạnh nhất định sẽ trở thành siêu cấp kinh điển…… Bởi vì anh hoàn toàn có thể không mỉm cười……”
“Ha ha…… Đồng ý! Đồng ý……”
“Cười đủ chưa?” Chu Luật ra vẻ nghiêm túc,“Các cậu còn cười nữa, tôi sẽ không nói tiếp.”
“Không, không cười nữa…… Phó hội anh tiếp tục……”
“Vậy tôi tiếp tục nói…… Tuy rằng trước kia ở công hội lý cũng phát sinh một số việc không thoải mái, nhưng hiện tại tôi vẫn thật cao hứng, bởi vì có thể cùng các cậu thoải mái nói chuyện với nhau.”
Chu Luật thản nhiên cúi mặt nhìn qua mọi người, những người còn đang cười, cũng dần dần thu lại ý cười.
“Những ngày ở cùng Ánh Sáng, là những ngày tôi chơi Thần Vô cảm thấy vui vẻ nhất từ trước đến nay… đây đều là những lời thật tình”
“Phó hội……”
“Các cậu nói cảm ơn tôi, kỳ thật, tôi cũng muốn nói với cảm ơn với các cậu”
Chu Luật hơi hơi cười cười, ánh mắt dõi theo hàng người đang ngồi trước mặt, bắt đầu từ người đầu tiên bên trái, mãi cho đến tận người cuối cùng bên phải, mới dừng lại.
Người ngồi cuối cùng bên phải, là Thanh Dạ.
“Có thể gặp được các cậu là may mắn của tôi. Trong Thần Vô, tôi cũng không có bao nhiêu tri tâm bằng hữu, nay mọi người đều đối với tôi như là bằng hữu, tôi tự đáy lòng mình cảm thấy rất cao hứng. Ánh Sáng tiếp nhận tôi, cho tôi một chỗ ấm áp để trở về, cho nên tôi sẽ dùng hết mọi khả năng tôi có để hồi đáp lại các cậu. Nếu sau này xảy ra bất kì chuyện gì…. Tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải bảo vệ Ánh Sáng đến cùng.”
Cậu nhìn vào ánh mắt Thanh Dạ. Nơi đó sâu thăm thẳm, giống như có thể đem linh hồn cậu hút đi.
“Tôi cũng tin tưởng, chỉ cần mọi người cùng một nơi, không có khó khăn gì không thể vượt qua, không có kỳ tích gì không thể sáng tạo. Tương lai phía trước, chúng ta sẽ cùng dắt tay nhau bước tới.”
Những lời này, nói cho rất nhiều người nghe, cũng là nói cho một người nghe.
Chu Luật phát biểu ngắn gọn xong, đưa microphone trả lại cho Yoyo còn đang ngẩn người. Người nhận cả kinh, lẩm bẩm nói:
“Không nghĩ tới Phó hội cũng có thể phiến tình như vậy……”
“Thật không?” Chu Luật mỉm cười nói,“Tôi có giảm giác mình thực giống thủ lĩnh quân khởi nghĩa…… Mà chúng ta hiện tại đang phi pháp tụ hội. Em không thấy bồi bàn vừa vào đưa đồ, ánh mắt nhìn chúng ta đều rất quái lạ sao?”
“Phó hội…… Em rút lời vừa nói. Anh cũng thật có thể phá hư không khí……”
“Ha ha……”
Đứa bé Quả Quả này…… Quả nhiên làm cho Chu Luật hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Chỉ trong nháy mắt, cô bé liền cùng đám Cửu Cửu, Điệp Điệp tán gẫu quên trời đất, đôi khi còn cùng Đu Đủ, Cây Nho cự cãi một hồi, hoàn toàn là… một bộ dạng như cá gặp nước
“Phó hội, đến đây hát nào, hát nào~” Có người gọi.
“Này bỏ qua tôi đi……” Chu Luật cười khổ,“Tôi thật sự là không biết……”
“Không được, tuyệt đối không thể buông tha! Nói cách khác……” Ngữ khí người nọ vừa chuyển, đối với đang ngồi bên cạnh Chu Luật cười nói,“Ly Ca, em thay thế Phó hội hát [Ly Ca] cũng được lắm, dù sao tên người và tên bài hát cũng giống nhau.”
Tên giống nhau thì phải làm người chịu tội thay…… Đây là cái loại liên hệ gì.
Cô gái có tính cách hướng nội quyết định tiếp tục áp dụng chiến thuật trầm mặc. Mờ mịt nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, không nói một lời.
Đáng tiếc hiện tại chiến thuật này lại hoàn toàn không hiệu quả. Đối phương gọi tới đại lực sĩ Đu Đủ, một tay liền đưa Ly Ca gầy yếu lên bục diễn……
Đây quả thật là bi kịch.
Ly Ca sau khi hát xong bài hát có âm vực cao, [Ly Ca], liền sắp tắt thở… Khuôn mặt tối sầm lại trở về chỗ ngồi.
“Vì sao anh ta không bắt Phó hội hát……”
“Xem ra uy tín lúc bình thường giờ phút này cũng có chút tác dụng .”
“……”
Ly Ca yên lặng bi ai cho vận mệnh của mình.
Người kế tiếp bị chỉ đích danh lên hát là Thanh Dạ. Nhưng Thanh Dạ cũng không có vẻ khó xử.
“Xin đừng bao giờ nói trời cao đất rộng, để em không nghĩ rằng anh thiếu thực tế… Cứ nghĩ đơn giản… Thì mọi việc cũng sẽ đơn giản thôi…”
Một khúc “Đại thành tiểu ái” hát vô cùng thoải mái tự nhiên, ánh mắt còn không ngừng hướng về phía Chu Luật
“Trong đầu đều là em, trái tim cũng là em, tình yêu nho nhỏ ngọt ngào giữa một thành phố lớn…… Luôn luôn nhớ về em, lúc nào cũng là em, tình yêu nhỏ giữa thành phố lớn, chỉ chân thành dành tặng riêng em……”
Con người này hoàn toàn không chú ý tới thái độ của những người xung quanh , không hề sợ bị người ta đánh giá.
Nhưng mà, mình chẳng phải cũng là loại người này sao…
“Phó hội…… Anh cười thực sự rất ôn nhu.”
“……”
Chu Luật quay đầu, thấy Ly Ca hướng về cậu nháy mắt.
“…… Có sao?”
“Dù sao em cũng thấy rồi ……” Ly Ca nở nụ cười giả tạo nói,“Về phần có hay không, tâm lý bản thân đương sự cũng rõ ràng.”
“……”
Khi Thanh Dạ hát xong, mọi người đều vỗ tay.
“Hát hay lắm, Lão Đại.”
Yoyo đưa Thanh Dạ một hộp kẹo nhỏ như là phần thưởng. Thanh Dạ tiếp nhận, nhẹ nhàng giơ tay lên, hộp kẹo ở không trung bay thành một đường cong, cuối cùng vững vàng dừng trong lòng Chu Luật.
Chu Luật có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu lên nhìn.
Thanh Dạ đối với cậu cười trìu mến.
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy thâm tình của đối phương, Chu Luật, bất giác lại giơ lên khóe môi.
Này một màn ấm áp thần kỳ…. Làm cho mọi người ở dưới đồng thời ngồi ngốc trong năm giây.
Sau đó, lại giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy, mọi người quay lại tiếp tục tán gẫu.
Trẻ con không nên nhìn, trẻ con không nên nhìn …
Di động của Quả Quả chợt vang. Sau khi cô bé nghe điện thoại, liền oán giận nói:
“Thật đáng ghét mà… Phải về nhà rồi…”
Cô bé thực không cam lòng. Vừa thấy hai người kia cuối cùng cũng đến được bước đó, mình lại phải trở về nhà. Nếu hôm sau có muốn hỏi lại đêm nay đã xảy ra chuyện gì, tin rằng cho dù là Thanh Dạ hay là anh Luật cũng sẽ không tiết lộ cho cô biết…
Nhưng từ phía sau, thanh âm uy nghiêm của Chu Luật đã vang lên:
“Cũng đến giờ rồi, Quả Quả, anh đưa em ra cửa.”
“Anh……” Cô bé ôm một tia hy vọng cuối cùng,“Em cũng có thể chưa cần về vội……”
“Đương nhiên là không thể.”
“Ô……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.