Quần nhau được hai hiệp thì trời đã gần sáng, có lẽ vì mệt quá nên Vy rúc vào nách tôi mà ngủ ngon lành. Tôi thì lại không vô tư được như con nhỏ, sau bao nhiêu dục vọng và sung sướng qua đi thì bây giờ tôi mới có thời gian để suy tính về cái đống hỗn độn mình vừa gây ra. Việc tôi đánh thằng khốn kia thì không có gì để nói, chỉ có một vấn đề là hôm qua có quá nhiều người nhìn thấy. Nếu như hôm qua công an mà mò đến thì rách việc phết đấy chứ không đơn giản đâu.
Điều mà tôi ngại nhất chính là nếu dính đến công an sẽ phải gọi người nhà. Chắc chắn tôi không bao giờ bị dính vết bởi vì bên đằng nhà ngoại cũng có vài ông làm bên cớm. Cơ mà việc chẳng hay ho gì, càng ít người biết càng tốt. Đợt trước thằng anh tôi vào trại cũng phải nhờ vả đến họ nhiều xong từ vụ đó thỉnh thoảng lại có người kêu tôi đừng thế này đừng thế kia. Rồi còn vấn đề mặt mũi của ông già nữa, xử lí không khéo thì lại to chuyện.
À còn thằng chết tiệt kia nữa, nghe nói con nhỏ với nó chia tay rồi mà thỉnh thoảng nó vẫn bén mảng đến gây sự. Chưa đầy 3 ngày nữa là tôi phải đi vắng rồi, phải xử lí luôn một thể chứ để lâu cứt trâu hóa bùn mất. Không phải tôi tính thủ tiêu nó đâu nha, các bạn đừng nghĩ bậy. Nhưng với những thằng súc vật kiểu như này thì phải có biện pháp mạnh, chơi hắc bạch kiểu gì tôi cũng không ngại, chỉ sợ nó cắn lén thôi. Nhỡ trong thời gian tôi đi nó kéo người đến đập phá cái quán, lúc đó mới tính kế thì cũng đã muộn rồi.
Những lúc như này phải làm điếu thuốc cho bình tĩnh thì mới suy nghĩ được, cơ mà quay sang thấy Vy đang ngủ ngon quá làm tôi không nỡ vì sợ khói thuốc làm con nhỏ tỉnh giấc. Chẳng hiểu sao một con bé hiền lành ngoan ngoãn thế này lại rơi vào tay thằng súc vật đó được nhỉ. Hôn nhẹ một cái lên trán, nhìn gương mặt con nhỏ vừa thấy vẻ đáng yêu lại vừa đáng thương. Chắc chắn tôi không yêu con nhỏ, có chăng chỉ là một chút cảm giác muốn che chở, đỡ bớt giông bão cho sự yếu đuối của nó.
Không tài nào chợp mắt nổi, tôi nằm suy tính mãi mới đến gần 7h sáng. Vài phương án khá ổn cuối cùng cũng xuất hiện trong đầu tôi rồi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tôi cần phải biết một chút thông tin về thằng người yêu cũ của Vy đã. Nhấc điện thoại lên gọi cho con nhỏ Yến, bạn thân của con nhỏ chắc chắn sẽ có những gì mà tôi cần bây giờ.
- Alo em nghe đây anh.
Giọng con nhỏ tỉnh táo khác hẳn với vẻ lè nhè tối hôm qua. Chưa kịp đợi tôi lên tiếng, Yến đã hỏi dồn dập như chất vấn.
- Anh đưa bạn em đi đâu rồi? Vy bây giờ thế nào? Hôm qua có làm sao không anh?...
Nói chung là lúc đó nó hỏi nhiều lắm nhưng lâu rồi tôi cũng chẳng nhớ rõ, đại khái vậy thôi. Cái kiểu nói chuyện như muốn nhảy vào mồm người khác của Yến làm tôi thấy phí phạm quá sức, đáng nhẽ nó nên đi học luật mới đúng. Đơi cho đến khi con nhỏ dừng lại để lấy hơi tôi mới bình thản trả lời.
- Vy đang ngủ và rất ổn, thế thôi. Còn bây giờ em bình tĩnh trả lời cho anh mấy thứ.
Giọng nói trầm và hơi lạnh của tôi có vẻ như làm Yến hơi ớn thì phải. Nó nhận ra rằng con người lạnh lùng và nghiêm túc thường ngày đã quay trở lại rồi. Thấy con bé dạ nhẹ một tiếng tôi mới từ từ hỏi.
- Em biết việc đêm qua chưa.
- Dạ rồi anh. Sáng em dậy thấy mấy người trong xóm bàn tán nên cũng có biết sơ sơ.
- Ừ được rồi. Vậy đêm qua sau khi anh đưa Vy đi thì có những chuyện gì xảy ra.
- Em nghe chị phòng bên nói anh vừa đi khỏi thì công an quận xuống vì có người báo là có một vụ xô xát.
Dẫm phải cứt rồi, dính vào mấy thằng công an này là lại rách việc. Tuy hơi khó chịu trong bụng nhưng ít ra tôi cũng đoán trước được tình hình nên không quá bất ngờ. Tiếp tục hỏi Yến thì tôi được biết là thằng kia bị đưa lên vào viện rồi, say rượu xong lại ăn đòn đau nên chắc phải đợi ổn định mới lấy lời khai được. Nhưng việc làm tôi yên tâm hơn là người ở trong xóm đều chẳng ưa gì thằng đó và gần như đều đứng về phía tôi. Nghe nói trước đó mấy lần thằng này cũng đến làm loạn nhưng toàn đàn bà con gái xong lại người già nên đành chịu. Bà chủ nhà thương bé Vy ngoan ngoãn hiền lành nên không nỡ đuổi lại còn sang bênh vực con nhỏ.
Xem ra vụ này có khi phải nhờ đến người nhà thì mới êm đẹp được vì hình như biển số xe của tôi đã bị nhìn thấy. Mà cái xe đấy lại đăng kí tên ông già ở nhà, chẳng may ổng biết chắc tôi nát mông mất. Giờ đến phần thằng kia, để coi nó có vẹo gì không để còn lựa đường mà xử lí. Vuốt nhẹ cái vai trần trụi của con nhỏ trong lòng mình khi thấy Vy cựa nhè nhẹ, cứ yên tâm, mọi thứ sau này đã có anh lo rồi. Tôi tiếp tục hỏi Yến qua điện thoại.
- Vậy thì không có gì quá lo lắng rồi. Em biết những gì về thằng người yêu cũ của Vy. Nói anh nghe xem nào.
- Dạ. Thằng đó tên M, sinh năm 95, cùng quê đó anh, Vy với nó yêu nhau từ hồi lớp 12. Đợt trước ở nhà thằng này thuộc dạng vô công rỗi nghề, Vy thi được đại học thì nó theo lên trên thành phố rồi đi làm cho một gara ô tô. Lên đây xong nó lăng nhăng với con bé nào ấy rồi chia tay với Vy, nhưng chẳng hiểu sao dạo gần đây cứ đòi quay lại. Vy không chịu thì nó đến xóm trọ tụi em phá phách.
- Gara ô tô à? Em có biết nó làm hoặc trọ ở chỗ nào không.
- Dạ Gara tên ABC đó anh. Còn hình như nó trọ ở chỗ nào gần đấy em cũng không rõ.
Chào con nhỏ rồi cúp điện thoại, không quên nhờ nó điểm danh giúp Vy buổi sáng hôm nay nữa. Vậy là tôi đã có gần như đầy đủ mọi thông tin cần thiêt rồi đấy. Nếu như những lời của con nhỏ Yến là đúng thì mọi chuyện không quá khó giải quyết. Chỉ cần bịt mắt bịt mồm mấy anh công an phường thì coi như xong, còn thằng kia sẽ có người đến tận giường nói chuyện trái phải với nó.
Kiếm trong điện thoại số của ông chú hai, tôi hơi ngần ngừ một chút nhưng cuối cùng cũng quyết định ấn nút gọi. Ông này là em trai của má tôi, làm bên công an thành phố, nghe đâu cũng tới chức phó phòng gì đó, đại khái là có tiếng nói. Vụ nhờ vả này đối với ổng giống như dùng dao mổ trâu giết gà vậy, bình thường chắc tôi sẽ nhờ thằng anh xếp sắp nhưng bây giờ cần phải xong càng sớm càng tốt. Nhiều khi nhờ vả người quen thế này không tốt đâu các bạn ạ, việc thì nhỏ thôi nhưng có khi lại đẻ thêm ra nhiều rắc rối cho họ, cực chẳng đã tôi mới phải nhờ đến chú ấy. Cố gắng chỉnh lại tông giọng cho hiền lành và nịnh nọt hết cỡ, tôi lễ phép chào hỏi ngay khi vừa thấy ổng nhấc máy.
- Dạ con chào chú hai.
- Ờ thằng út đấy hả? Có việc gì mà tự nhiên sáng sớm gọi cho chú thế.
- Trời ơi có việc gì đâu chú. Con gọi hỏi thăm sức khỏe chú chơi chơi thôi ấy mà.
Ông chú cười phá lên ở bên đầu kia điện thoại, chẳng giữ chút thể hiện nào cho tôi, ổng huỵnh toẹt luôn.
- Thôi mày đừng có dở văn với tao. Nói đi. Thằng anh trời đánh nhà mày lại gây ra việc gì rồi phải không.
Đúng là mấy cha nội sống nửa đời người, toàn cáo già hết trơn, không có cái gì qua được mắt mấy ổng cả. Cơ mà lần này nghi phạm không phải lão P mà lại là tôi, thằng cháu luôn được gắn cái mác ngoan ngoãn ở nhà. Cười hề hề nịnh bợ, nhiều lúc tôi thấy mình có lẽ là người đa nhân cách, đang từ vẻ lạnh lùng ngầu lòi của quân tử chuyển ngay sang tiểu nhân đê tiện được.
- Dạ đúng là không có gì giấu được chú của con. Quả thực là con có việc cần nhờ chú ạ. Vụ xô xát nhỏ dưới quận A thôi chú, nhưng vụ này do con làm chứ không phải anh P.
- Mày làm á. Sao? Nói rõ cho chú nghe thử.
Kể cho ổng việc tôi đánh người đêm qua một cách cực kì lâm ly bi đát, tất nhiên tôi trong vai người bị hại, thấy bất bình lao vào tương trợ và tự vệ một cách chính đáng. Mà thật ra cũng không phải tôi nói xạo nha, thằng kia đâm tôi trước trong sự chứng kiến của mấy người ở đó. Kể cả có kéo dài điều tra tôi cũng không sợ, nhưng đã nói với các bạn rồi, nhanh nhanh để còn xử lí thằng ôn kia cho xong việc.
- Nếu đúng như mày nói thì chuyện cũng nhỏ thôi. Tí chú bảo tụi nhỏ phía dưới đóng án rồi xóa hồ sơ.
- Dạ dạ con cảm ơn chú ạ.
- Ừ nhưng mà nhớ lần sau đừng để xảy ra mấy việc như này nữa đấy, nhà mày có thằng anh mày như thể là đủ rồi.
Sau khi ca cho tôi một bài thì ổng cũng chịu cúp máy, đang cúp đuôi đi nhờ người ta thì thôi đành chịu vậy chứ làm thế nào được. Mà thật ra ổng dạy cũng không có gì sai, cơ mà nói nhiều quá thành ra tôi hơi ngấy. Giờ đến phần thằng kia, vụ này thì không còn ai hợp hơn đám đầu trâu mặt ngựa của lão anh hai tôi rồi. Kiếm số rồi bấm nút gọi, giờ này chắc lão dậy đưa con đi học rồi.
- Sáng sớm đã gọi tao có việc gì thế
- Anh hai à. Em có tí rắc rối muốn nhờ anh đây.
- Làm sao. Cái rắc rối của mày chắc lại liên quan đến đánh lộn chứ gì.
- Hề hề. Đại ca hiểu em quá mà.
Thường thì nếu gặp vấn đề về tài chính thì tôi hay gọi cho bà chị vì bả làm kế toán, liên quan đến bạo lực hay ăn chơi thì tất nhiên là thằng anh trai rồi. Việc gấp lắm không có cách giải quyết thì mới gọi cho ông già, nói chung là gia đình cứ mặc sức cho bay nhảy thôi, chủ yếu phải biết điểm dừng. Kể cho lão mấy việc tối qua, bất chợt tôi bị ngắt lời khi lão nghe đến tên cái gara ô tô chỗ thằng kia làm việc.
- Mày nói gì cơ. Gara ABC ấy hả?
- Vâng. À em nhớ rồi, hình như chỗ đấy anh hay đến sửa xe đúng không. Lão Tùng chủ ở đấy chả đi uống rượu mấy lần với mình rồi còn gì nhỉ.
- Ừ. Đúng rồi đấy. Một thằng nhân viên vớ vẩn thôi thì không lo, tao sợ lại anh em bà con đồng hương đồng hủng gì của thằng Tùng thì ngại với nó thôi.
Lão P nói làm tôi mới để ý, thảo nào mấy lần đánh nhau với mình thằng khốn kia không chạy mà còn có ý đồ đánh lại. Hóa ra là cũng có chống lưng, ông Tùng này là chỗ quen biết, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi tí. Nể ở đây không phải là sợ, mà ý tôi là chơi với lão ấy lâu rồi, xảy ra cái gì thì anh em khó nhìn mặt nhau. Lại lóc cóc kiếm số lão Tùng, cứ phải dò hỏi xem như nào đã thì mới dễ có biện pháp xử lí. Nhấc điện thoại chào hỏi nhau linh tinh một hồi rồi tôi mới đi vào mục đính chính.
- Chả là như này anh Tùng ạ, em nghe bảo chỗ anh có một thằng nhân viên tên Minh, nhà ở Xyz phải không?
- Đúng rồi em ơi. Sao mày hỏi nó có việc gì không?
Thấy giọng lão Tùng vẫn bình thường, chẳng biết lão biết việc tôi đánh thằng lìn kia chèm bẹp chưa nhỉ. Thôi nói thẳng luôn cho dễ nói chuyện, vòng vo mệt bỏ mẹ.
- Chả là như này. Hôm qua em với thằng đấy có chút va chạm, chẳng may em hơi lỡ tay nên nó giờ đang trên viện. Anh biết chưa ạ?
- Thảo nào hôm nay không thấy nó đi làm. Mày nóng tính giống y hệt anh P. Thế tụi bay xích mích cái gì mà để xảy ra việc như thế.
- À nó đến chỗ con nhỏ bạn em gây sự xong còn đòi xiên em. Mà anh biết tính em rồi đấy, cơ mà em biết nó làm ở chỗ anh làm em ngại quá. Không may nó lại là người nhà người quen của anh thì chết.
Nghe tôi phân trần như thế thì lão Tùng cũng chỉ ậm ừ. Nói chung là không ai đánh người đang cười cả, tôi nể lão thì lão cũng phải nể thằng anh nhà tôi. Nhưng có vẻ ổn rồi, lão Tùng nói rằng xích mích của người trẻ thì để người trẻ giải quyết, thằng kia chỉ cùng quê vợ với lão, nó làm gì thì nó tự chịu. Cơ mà cuối cùng lão vẫn kêu tôi thôi, đánh nó thế rồi thì bỏ qua, làm thế với nó coi như lão cũng hết tình hết nghĩa rồi.
Mọi chuyện cũng đã được giải quyết gần ổn thỏa rồi đấy, giờ tôi có thể yên tâm mà đi ngủ rồi. Tự nhiên dính đến một mớ rắc rối vớ vẩn làm bản thân mất cả đêm không ngủ. Đang định nằm xuống thì bất chợt tôi thấy mí mắt Vy giật giật, hơi thở đã không còn đều và sâu nữa. Có lẽ tôi nói chuyện hơi to nên không để ý đến việc con nhỏ đã tỉnh từ lúc nào rồi, chắc chắn nãy giờ nó cũng nghe hết mọi thứ mà không dám lên tiếng. Nhéo nhéo vào bầu vú căng tròn, tôi cắn nhẹ vào đôi môi hồng của con bé rồi cười nói.
- Anh nói chuyện to quá làm em tỉnh à.
Mới ban đầu Vy còn giả vờ nhưng sau đó chắc không chịu nổi khi bàn tay tôi bóp liên tục vào vú nên con nhỏ đẩy nhẹ vào ngực ra điều muốn tôi dừng lại.
- Thôi anh. Ngực em vẫn còn đau từ đêm qua đấy.
- Xin lỗi nhớ. Tại lúc đấy anh hứng quá trời, mà không phải có đứa kêu sướng lắm à.
Mặt con nhỏ đỏ bừng khi bị tôi trêu chọc, ngăn cản không nổi nên Vy đành mặc kệ cho tôi giày vò hai bầu vú mềm mại của mình. Mơn trớn một tí thì đã thấy hơi thở con bé dồn dập, sờ xuống dưới thì đã thấy đám lông bướm dính bết vào nhau đầy nước. Đưa hai ngón tay vào bên trong cái lỗ ấm sực, hết móc rồi lại xoa, con nhỏ rên hầm hập như người phát sốt. Tôi chỉ dừng lại khi cả bàn tay đã ướt sũng đầy nước, công nhận là Vy nhiều nước khủng khiếp thật. Tính làm một shot nữa mà đau lưng với mệt quá, người chứ có phải sắt thép đéo đâu mà hùng hục từ đêm qua đến giờ không mỏi.
Nằm ôm con nhỏ ngủ chán chê đến quá trưa mới mò dậy. Hai đứa lại lôi nhau đi ăn cho lại sức, tôi và Vy vẫn nói chuyện bình thường nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến việc đêm qua. Biết nó còn ngại nên tôi cũng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ăn xong tôi mới đưa con nhỏ về phòng trọ, buổi trưa nên cái ngõ đầu đường vắng hoe. Dừng xe ở phía ngoài, đang định xuống mở cửa xe cho Vy thì con nhỏ bất chợt nắm lấy tay tôi.
- Cảm ơn anh nhé…Vì tất cả mọi thứ.
Im lặng vài giây như để cảm nhận chút thành ý của con bé, tôi cười véo nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn bên cạnh.
- Có gì đâu. Làm chuyện nên làm thôi. Việc thằng Minh cứ để anh lo, nó không làm phiền em nữa đâu.
- Dạ. Nhưng mà…anh đừng làm gì quá mức nghen. Em lo cho anh.
Tiếng con nhỏ càng ngày càng bé dần, đến cuối cùng chỉ còn lí nhí trong miệng. Tôi đã ước gì mình bị lãng tai khi đó, khuôn mặt đỏ hồng đang cúi xuống kia và thái độ của con nhỏ đã làm tôi lo sợ, tôi sợ lại một người con gái nữa dính vào tôi. Việc tôi ngủ với nó đêm qua giống như là một kiểu trả ơn cho mọi thứ mà tôi giúp nó, không ai nợ ai cả. Nhưng nếu dính dáng đến tình cảm thì lại là chuyện khác, sẽ chỉ làm cho mọi việc rắc rối hơn mà thôi.
- Ừ anh biết rồi. Mấy hôm anh đi ở nhà để ý quán xá giúp anh nhé.
Tôi cười rồi kéo trán con nhỏ lại hôn nhẹ, thôi thì đã lỡ ngủ với con nhà người ta rồi thì nên có tí trách nhiệm vậy, tới đâu thì tới.