Thằng Khốn Nạn Và Em

Chương 32: Cơn mưa bất chợt




5 rưỡi chiều, đường phố Sài Gòn chật ních người trong cái giờ tan tầm ấy. Vy ngồi sau lưng tôi, tay con nhỏ chỉ dám bám hờ vào phần viền áo bên dưới. Sài Gòn hôm nay không nắng mà lại mát trời báo hiệu một cơn mưa. Ít ra như vậy cũng tốt, tôi thích mưa hơn là ánh sáng chói chang của mặt trời. 
Phòng trọ của nhỏ Vy ngược đường với nhà tôi, đưa nó về thế này rồi chẳng biết mấy giờ mình mới lết về đến nhà được nữa. Nhờ ơn vụ tắc đường mà gần tiếng đồng hồ tôi mới đưa được con nhỏ về đến dãy trọ. 
Chẳng chút ngại ngùng xấu hổ nào, tôi lao thẳng cái wave trắng vô con ngõ nhỏ, dừng ngay trước cửa phòng của Vy. Một đám lố nhố cả trai lẫn gái từ mấy phòng khác thò đầu ra tò mò hóng hớt. Mấy con bé trong đám cất tiếng trêu chọc khi thấy Vy bước xuống từ xe của tôi. 
- Ủ ôi, hôm nay Vy có người đưa về tận phòng kìa. 
Con nhỏ da mặt mỏng xíu, xấu hổ chỉ dám cúi đầu cười. Tôi thì khác, mặt dày quen rồi nên chẳng có chút lúng túng nào, gật đầu chào lại tụi kia như xã giao rồi thôi. Xem ra nhiệm vụ của tôi đã xong rồi thì phải, hơn 6h tối, về đến nhà chắc cũng khá muộn đấy. Vừa mới định quay xe thì bất chợt Vy lại kéo lấy cánh tay tôi. Vẫn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, con nhỏ cúi đầu lí nhí. 
- Anh ở lại ăn cơm với em nha. Nay Yến không về, mình em buồn thiu á. 
Thấy tôi dừng lại hơi đắn đo, Vy vội vàng nói tiếp như níu kéo. 
- Với cả anh về lại phải nấu cơm nữa, muộn rồi mà. Ở đây em nấu cho. 
Việc tôi sống một mình chẳng phải bí mật gì to tát nên đương nhiên con nhỏ cũng biết. Nửa muốn về nửa muốn ở lại, nhưng cuối cùng thì tôi cũng là một thằng thanh niên, các bạn hiểu mà, ai mà không có máu lười. Hơn nữa nhìn con nhỏ cũng tội tội, tính tôi thì dễ mềm lòng quá trời. Thôi thì tặc lưỡi một cái, ở lại ăn với nó rồi về đi ngủ cũng được. 
- Ờ cũng được. Em không ngại với mấy người kia chứ. 
- Dạ, hông sao đâu. Anh để xe vô đây cho người ta lấy lối đi nè. 
Ném cái xe vô cái phòng trọ còn trống bên cạnh, chắc chưa có ai thuê nên trở thành chỗ cất xe. Lối đi ở đây chắc dựng hết cỡ được 2 con xe máy quá, mình để đây chắc người khác nghỉ đi ra đi vào quá. Vài tia sáng cuối cùng biến mất sau khi mặt trời khuất bóng, bầu trời sập tối một cách nhanh chóng.
Phòng trọ nhỏ Vy bé xíu à, một cái giường đơn kê sát tường, một cái bàn đặt sát bên cửa sổ có vài thứ đồ linh tinh trên đó. Nhưng chỗ này được cái là có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, khỏi sợ vấn đề chung đụng. Con nhỏ đặt một cái bếp ga và một cái giá bát ở phía trong cùng đối diện cửa nhà tắm để có thể nấu ăn. Mọi thứ ríu rít vào nhau vì chật hẹp, thậm chí cả cái phòng trọ này còn rộng bằng phòng tắm của tôi nữa. Sinh viên tỉnh lẻ mà, dù sao cũng chẳng dễ dàng gì, bảo sao giờ tụi nó phải nhoai ra đi làm thêm. 
Mặc dù chật hẹp nhưng có vẻ con nhỏ là người khá sạch sẽ thì phải, tôi thấy mọi thứ ngăn nắp chứ không có chút bừa bộn nào. Ngay cả cái sàn lát đá hoa tôi đang ngồi đây cũng thấy khá sạch sẽ. Nghịch điện thoại mãi cũng chán, mà thấy đến nhà người ta không làm gì cũng hơi ngại. Lân la ra chỗ con nhỏ đang lúi húi nhặt rau, cố gắng không nhìn vào cái cổ áo hớ hênh, tôi đánh tiếng hỏi. 
- Có cần anh giúp gì không. 
- Dạ thôi anh, để em làm được rồi. 
Lại lủi thủi về chỗ cũ, tôi ngáp dài một tiếng vì chán nản. Thôi ra ngoài hút vài điếu thuốc cho dễ chịu, hút ở đây chắc hai đứa đều chết ngộp mất. Tôi đứng dậy mở cánh cửa gỗ mỏng dính ra rồi kêu con nhỏ. 
- Anh ra ngoài hút mấy điếu thuốc cho thoáng nha. Lát quay lại sau. 
- Vâng. Em làm xíu nữa là xong đây. 
Cái ngõ tuy bé xíu nhưng vẫn có hai phần vỉa hè nhô ra hai bên, tôi ngồi bệt xuống đó rít từng hơi thuốc. Não bộ có chút tê dại vì bị làn khói trắng kích thích. Khu này khoảng chục phòng, sâu vào phía trong, phòng nhỏ Vy ở gần ngoài cùng. Khá muộn rồi nên phòng nào cũng mở cửa sáng đèn, tiếng bếp núc lịch kịch, tiếng nói chuyện xôn xao của cả nam lẫn nữ tạo nên một không khí rộn ràng đặc trưng của sinh viên. 
Điếu thuốc cháy được quá nửa thì thấy một thằng mặc quần đùi áo ba lỗ chui ra từ một cái phòng gần cuối. Ngó thấy tôi đang ngồi hút thuốc, gã thân thiện cười cười gật đầu chào rồi tiến lại gần. Đáp lại bằng một nụ cười xã giao, tôi tóm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt mình bóp nhẹ như lời chào. 
- Bạn Vy đến chơi hả? 
- Ừ. Một bữa cơm thay cho tiền xe ôm thôi. Hút không? 
Gã cũng rút một điếu Marlboro trắng của tôi ra châm lửa hút rồi ngồi bệt xuống bên cạnh. 
- Haha. Ông đang tán Vy à. 
- Không. Tôi và Vy làm cùng quán cafe. Tiện đường đưa nó về thôi. 
- À thế à. Tưởng ông tán nó thì hơi khó đấy. 
Chả nhẽ bảo tao còn bắn vào mồm nó rồi cơ chứ tán tỉnh đéo gì nữa. Nhưng đấy là suy nghĩ thôi, còn bên ngoài tôi chỉ cười không nói gì. Thấy thế thằng cha lại gợi chuyện tiếp. 
- Ông tên gì nhỉ. 
- H. Còn ông. 
- Khang. Đang học cùng trường với Vy đây nhưng trên 1 khóa. 
- Ờ thế bằng tôi. Nhưng tôi học XD. 
Hai thằng ngồi nói chuyện bâng quơ trên trời dưới đất, trông vậy nhưng tôi khá dễ kết bạn. Ban đầu cứ tưởng thằng chả là vệ tinh của nhỏ Vy nhưng có vẻ tôi đã nhầm. Qua lời Khang kể tôi mới biết hắn đang ở với người yêu, sống thử cũng nửa năm nay rồi. Khá giống với thằng cu An bạn tôi, cơ mà nghĩ hơi rợn, hai đứa chen chúc trong một căn phòng trọ sinh viên chắc không phải là điều gì đó dễ chịu. 
Mới nói tới đó thì có tiếng con gái kêu, thằng chả vội vàng chào tôi rồi đứng dậy quay về phòng. Tôi cũng rít nốt hơi thuốc rồi phủi đít đứng lên, chắc Vy làm cũng xong rồi, giờ về là vừa nhỉ. Thời tiết này mà sao con nhỏ đóng cửa kín mít thế nhỉ, bộ không sợ ngộp ở trỏng hay sao. Tôi hơi thắc mắc chút xíu rồi đẩy cái cửa phòng đi vào. Chẳng thấy Vy đâu mà chỉ có tiếng xối nước ào ào phía trong nhà tắm.
- Xong chưa Vy? Em đang làm gì đó.
Trả lời tôi là cái giọng hoảng hốt và xấu hổ của con nhỏ. 
- Anh... Anh ra ngoài chút xíu nữa được không. Em đang tắm mà. 
- Ờ 
Thế đéo nào sớm không tắm muộn không tắm, đúng lúc tôi có ở đây thì lại tắm. Sau khi đóng cửa và đợi ở ngoài mấy phút thì có tiếng gọi của con nhỏ ở bên trong vọng ra. 
- Anh... Anh H vô ăn cơm đi. 
Đập vào mắt tôi là cặp đùi trắng muốt của con nhỏ không được cái quần đùi ngắn che hết. Kế đến là một cái áo phông màu xám với điểm nhấn là hai núm gì đó gồ lên. Khoan, wtf, con nhỏ không mặc áo ngực, vụ này dụ dỗ trắng trợn nha. Chắc nó cũng biết tôi đã thấy cái gì thì phải, làn da vẫn còn ẩm ướt trên khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên. 
- Ừ. Thôi ăn cơm, xem em cho anh ăn món gì nào. 
Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai đứa mà ngồi xuống ngó mâm cơm. Chắc con nhỏ quen kiểu thoải mái khi ở nhà nhe vầy rồi, không nên nghĩ linh tinh thì hơn. Tôi ngó mâm cơm mà cảm thấy ít nhất thì mình cũng không phí công làm xe ôm bất đắc dĩ. Vài món đơn giản đúng kiểu sinh viên, trứng, đậu phụ rán với một đĩa bắp cải luộc. 
- Em xin lỗi, hơi đơn giản đúng không? Bình thường em toàn ăn vậy à. Để lần sau anh thích món gì thì em làm nha. 
- Ừ không sao. Anh không quan trọng, ăn no là được. 
Thật ra tôi thích thế này hơn đi ăn ở ngoài, kể cả nhà hàng sang trọng cũng không bằng một bữa cơm ở nhà. Phải biết trân trọng người nấu ăn cho mình chớ. Cả bữa cơm hầu hết là Vy ngồi nhìn tôi ăn thì phải, thỉnh thoảng con nhỏ mới gợt gợt vài hạt cơm đưa lên miệng. Ăn ít xịt vậy bảo sao ốm nhách, cơ mà không biết con nhỏ có ăn nhiều chân giò hay đu đủ không mà ngực to quá trời. Chẳng cân xứng chút xíu nào so với thân hình nó cả. 
Một tiếng sấm bất ngờ khiến tôi giật mình dứt mắt ra khỏi hai quả tròn tròn không có gì nâng đỡ trước mặt. Kế tiếp là những mưa rơi lộp độp và cơn mưa đến ngay sau đó. Ăn lòn rồi, tôi không có thói quen mang áo mưa, được hôm đi xe máy thì dính ngay quả mưa gió bất chợt thế này. 
Tự dưng mưa bất chợt thế này chắc cũng nhanh tạnh thôi, tôi tự an ủi mình như vậy. Cơ mà thế đéo nào ăn cơm xong con nhỏ rửa bát cả nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ngớt mưa thế. Tôi ngồi dưới đất, Vy bó gối ngồi trên giường, hai đứa nhìn nhau chẳng biết nói gì trong hoàn cảnh dở  khóc dở cười này. *** má, chắc chắn là ý trời rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.