Tháng Năm Trôi Mới Biết Hạ Dài

Chương 13:




Trường thể thao thành phố và sân vận động được xây cùng một chỗ, cả hai đều là những toà kiến trúc hiện đại và thời thượng.
Mặc dù đang trong kì nghỉ hè, song bởi đại hội thể thao thanh thiếu niên sắp diễn ra nên khắp sân trường có thể dễ dàng bắt gặp nhóm vận động viên đang bận rộn luyện tập. Bọn họ là những nam nữ trẻ tuổi, ai nấy đều có vóc dáng đẹp đẽ và tràn đầy sức sống.
Từ điền kinh, đến nhảy cao, rồi nâng tạ... Lâm Tri Hạ đi theo Thịnh Lãng, hoa mắt chẳng kịp xem hết tất thảy.
Bọn trẻ đã tập trung khá đông tại bể bơi, xếp thành một hàng dài, ai cũng được ba mẹ hộ tống theo cùng. Tay chân nhóm học viên người nào người nấy đều thon dài, dáng dấp cao ráo và cân đối.
Mấy cô gái đang vừa ăn kem vừa cười đùa, nhưng liếc thấy Thịnh Lãng, tiếng cười nói chợt im bặt, cả hội điên cuồng nháy mắt với nhau. Một cô bé bèn mạnh dạn lên tiếng chào hỏi: "Thịnh Lãng, cậu đến rồi hả?"
Thịnh Lãng mặt không đổi sắc đi lướt qua, mắt cũng chẳng thèm chớp. Ấy vậy mấy cô nàng kia lại không để bụng, cười khúc khích phía sau lưng hắn tựa như càng hưng phấn hơn.
Lâm Tri Hạ ngoái lại nhìn, thấy nữ sinh nói xin chào kia thoáng đỏ mặt, hơi giận dữ nghía bóng dáng Thịnh Lãng một cái nhưng cũng chẳng có vẻ gì là bực tức hẳn.
"Sao anh không để ý tới người ta?" Lâm Tri Hạ hỏi, "Bất lịch sự quá."
"Bọn họ còn phiền hơn." Thịnh Lãng thiếu kiên nhẫn đáp, "Cả ngày cứ quấn lấy tao, hỏi hết cái này đến cái khác, cản trở việc luyện tập của tao."
Lâm Tri Hạ phì cười: "Do bọn họ thích anh mà thôi."
"Mới bé tí tuổi đầu thì biết cái gì là thích chứ?" Thịnh Lãng đáp trả, nghe cứ như ông cụ non.
Vừa đến cửa phòng nghỉ đội nam đã thấy bên trong hò hét ầm ĩ không thôi, hoá ra là huấn luyện viên đang ép từng người trong nhóm đội viên cạo trọc đầu cho bằng được. Thịnh Lãng mới ló đầu vào đã bị huấn luyện viên túm lấy: "Thầy biết nhóc nhà em rồi! Nghỉ chưa được bao lâu mà tóc đã dài thế này à? Lại đây xếp hàng đi, lát nữa sẽ đến lượt em."
Một cậu học viên cợt nhả: "Hình như lông chim Thịnh Lãng cũng mọc dài lắm rồi, đúng là niềm tự hào của đội chúng ta mà."
Mặt Thịnh Lãng tối sầm lại.
Thầy Tôn huấn luyện viên vỗ vào gáy cậu ta một phát: "Còn tôi thì thấy mặt cậu trông giống cái mông đấy!"
"Ha ha ha!" Học viên trong phòng cười vang.
Chớ có đùa, cậu học viên kia tuy trông gầy là thế nhưng mặt lại vô cùng phúng phính, hai má phồng lên, nhìn nghiêng nom rất giống hình cặp mông.
"Huấn luyện viên của anh tốt ghê." Lâm Tri Hạ thì thầm với Thịnh Lãng.
Thịnh Lãng gật đầu: "Lão Tôn tuy có chút hung dữ nhưng đúng là một người rất cương trực."
Lâm Tri Hạ cảm thấy yên tâm hẳn. Cậu vui lắm, vui vì trên cõi đời này lại có thêm một người quan tâm đến Thịnh Lãng.
Lúc Thịnh Lãng đứng xếp hàng chờ cạo đầu, Lâm Tri Hạ bèn một mình đi dạo quanh bể bơi. Bể có bật điều hoà, dẫu trần nhà thuỷ tinh phải hứng chịu cái nắng chang chang thì bên trong vẫn vô cùng mát mẻ, đến độ trên tay nổi cả da gà.
Lâm Tri Hạ cứ thế lang thang không mục đích. Cuối cùng, cậu đi ra chỗ khán đài của bể bơi. Làn nước xanh biếc phía dưới chiếm trọn hơn non nửa tầm mắt, từng gợn sóng dập dềnh trong veo nom hệt như miếng thạch khổng lồ lấp lánh, làm Lâm Tri Hạ không khỏi thấp giọng "Oa" một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt trông thấy một bể bơi lớn đến vậy.
Mấy cô gái ban nãy vừa gặp cũng đang ở trên khán đài. Liếc phải Lâm Tri Hạ, bọn họ bèn xô đẩy nhau bước tới.
"Chào em." Người lên tiếng là nữ sinh lúc trước chủ động chào hỏi Thịnh Lãng, cô tò mò quan sát Lâm Tri Hạ một lượt rồi hỏi, "Em với Thịnh Lãng là quan hệ gì? Em trai hả?"
Cô nàng trông khá xinh đẹp, da dẻ trắng như tuyết, đôi mắt hai mí sâu, làn môi vừa nếm qua vị kem nom căng mọng và đỏ thắm. Cô lớn hơn Lâm Tri Hạ chừng một, hai tuổi, nét dậy thì đã dần bộc lộ rõ ràng, dáng vẻ vừa có chút ngây thơ lại vừa cố ý tỏ ra trưởng thành.
Lâm Tri Hạ mới chân ướt chân ráo bước khỏi tuổi nhi đồng, tiến vào thời kì niên thiếu, chưa có nhiều kinh nghiệm nói chuyện với các chị gái xinh đẹp nên không khỏi có hơi ngại ngùng.
"Bọn em là bạn." Lâm Tri Hạ đáp.
"Thịnh Lãng cũng có bạn cơ à!" Cô gái khá ngạc nhiên, "Chị quen cậu ấy được hai năm rồi mà thấy cậu ấy chưa từng để ý đến ai, lạnh còn hơn cả máy điều hoà nữa ấy. Em cũng tới đây tham gia đội bơi sao?"
Lâm Tri Hạ lắc đầu: "Em đi cùng Thịnh Lãng đến nghe thông báo, tiện xem anh ấy bơi thôi ạ."
Nữ sinh chỉ vào bạn mình: "Bọn chị đều đến đây xem Thịnh Lãng bơi, nhìn cậu ấy bơi đẹp trai lắm!"
Cô vừa dứt lời, nhóm đội viên bước vào khu vực bể. Trong số ấy, một thiếu niên cao lớn tìm thấy bóng dáng Lâm Tri Hạ từ xa bèn chạy vội tới.
Người đó chính là Thịnh Lãng.
Hắn cởi trần, thân chỉ mặc độc một chiếc quần bơi màu xanh đậm. Do đương độ dậy thì nên hắn cao lên rất nhanh, da thịt không theo kịp tốc độ phát triển của xương cốt nên trông có vẻ hơi gầy. Khung xương Thịnh Lãng cũng lớn hơn hẳn một cỡ so với mấy cậu đội viên cùng tuổi, đã vậy còn thêm phần cân đối, tay và chân lại càng dài hơn cả.
Thiếu niên mới chỉ mười ba tuổi đầu, vẫn còn rất nhiều cơ hội trổ mã, song từ hình thể hiện tại, không khó để nhận ra rằng vóc dáng của hắn tương lai đây sẽ cường tráng và xinh đẹp đến nhường nào.
Mái đầu bù xù của Thịnh Lãng đã được cạo thành kiểu húi cua thống nhất. Nhưng tóc hắn bẩm sinh vốn dày và hơi xoăn nên chân tóc ngắn cũn cũng bởi thế mà cong cong, bám sát vào da đầu, làm tôn lên dáng đầu hoàn hảo và đường nét khuôn mặt điển trai nơi hắn.
"Thấy thế nào?" Thịnh Lãng đứng dưới khán đài, ngước đôi mắt xanh thẳm lên nhìn Lâm Tri Hạ, "Lão Tôn tự mình cạo, trông có kì lắm không?"
"Kĩ năng của huấn luyện viên đội anh không tệ đâu!" Lâm Tri Hạ cười, "Tôi thấy đẹp hơn nhiều cái đầu ổ gà của anh trước đây đấy."
Thịnh Lãng cũng bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Mày còn chưa được xem tao bơi nhỉ, để anh đây cho chú mở mang chút nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.