Chu Lê ụp mặt vào đám lông husky, rút ở đó 5 6 giây rồi làm như chưa xảy ra chuyện gì mà ngẩng lên.
Đám đàn em nhìn cậu: "Ưng ca?"
Chu Lê nói: "À, vừa nãy cảm thấy trên mặt hình như dính cái gì, anh chùi chút thôi.
Đám đàn em nói: "... Thật ra anh đang nín cười chứ gì!"
Chu Lê nghiêm túc nói: "Làm sao có thể, mấy đứa có thể tự thân gây dựng sự nghiệp, anh vui còn không kịp nữa là."
Chỉ là có hơi bần.
Cậu sống tới bây giờ lần đầu gặp người gây dựng sự nghiệp dựng tới thảm thiết lại hề hước như vậy á, nhưng nghĩ lại việc làm công này là do chính cậu khuyến khích, cậu không thể nào lại đi vùi dập niềm tin của bọn nó, vì thế lại cúi đầu ụp mặt vào đám lông husky lần nữa.
Quý Thiếu Yến đơ mặt nhìn thẳng phía trước, trong lòng tràn ngập ghét bỏ.
Đám đàn em đồng loạt tặng một cái trừng mắt.
Người anh em à anh nghĩ gì trên mặt anh viết hết rồi kìa!
Nỗi sầu này nếu một mình thừa nhận thì chắc càng nghĩ sẽ càng sầu thêm.
Nhưng bọn nó có tới 7 đứa, gom lại ba hoa chích chòe với nhau một hồi thì sầu đời kiểu gì lại biến thành không phục, thầm nghĩ bọn nó không tin bản thân không kiếm nổi tiền. Vì vậy khi có đứa đề nghị thử ra chợ bán đồ xem đều được cả bọn bỏ phiếu đồng ý.
Ý tưởng thì tốt thật đó, tới khi thật sự ra ngồi ngoài này lại là chuyện khác.
Thân là dân anh chị "có uy tín có danh dự" trong vùng, nếu lỡ gặp người quen thì quá là nhục, có mấy đứa còn muốn lấy cớ đi dạo chạy lấy người bị cả đám liều mạng đè lại, cuối cùng theo nguyên tắc "cả đám cùng nhục" mà rút thành một bầy chim cút.
Nhưng bọ nó vũ trang kiểu này thật ra còn bắt mắt hơn, người qua kẻ lại toàn nhìn vào bọn nó.
Cả bọn chống đỡ qua năm phút, một đứa còn được Trư Bát Giới về dựa, vừa muốn nói câu chúng ta chia hành lý rồi về quê đi thì thấy Ưng ca.
Càng thảm hơn bọn nó giờ này mới muộn màng nhận ra mình không có cân.
Đm cảm giác mặt mũi cả đời đều mất sạch vào hôm nay.
Chu Lê lại tiếp tục giả vờ như không có việc gì ngẩng đầu lên, hỏi: "Tới bao lâu rồi?"
Bầy chim cút không muốn trả lời lại.
Chu Lê tăng volume thêm: "Hả?"
Chim đầu đàn Nhị ca nói: "Thì... thì không lâu lắm."
Chu Lê nói: "Vậy gì có tính làm gì tiếp chưa?"
"Còn có thể làm gì tiếp đây, tới cân cũng không có, giải tán thôi." Nhị ca lấy ra một cái túi nilon – tạ ơn Trời Đất, tụi nó ít nhất còn nhớ phải mua túi nilon.
Nó bỏ đồ ăn vào trong túi đưa cho Ưng ca, "Cho anh, khỏi cần trả tiền, đem đi đi."
Chu Lê không lấy, cười hỏi: "Mấy thứ này ở đâu ra?"
Nhị ca nói: "Từ trong thôn ra, đều là do họ hàng của tiểu ngũ và tiểu lục trồng."
Chu Lê gật gật đầu, nghĩ thầm không phải đi ăn trộm tới thì tốt.
Cậu cười đủ rồi, rốt cuộc lòng hảo tâm nổi lên cho bọn nó chút ý kiến, kêu bọn nó đem hết đồ bỏ vào túi nilon, tổng cộng được mười hai túi, sau đó đặt trên mặt đất nói: "Rao đi, hai đồng một túi."
Đàn chim cút không vượt qua được chướng ngại trong lòng, không dám rao.
Chu Lê nói: "Vậy thì oẳn tù xì đi, ai thua thì rao, một lần một vòng."
Đám đàn em lúc này mới chịu nghe, tiện tay kéo Ưng ca đứng xem trò vui vào luôn.
Tám người vây lại chơi đoán số, đầu sỏ gây tội trúng thưởng đầu tiên.
Chu Lê: "..."
Đám đàn em: "Ha ha ha ha ha!"
Cả đám kích động, cảm thấy thâm thù đã được báo: "Nhanh, đây là tự anh nói đó nha."
Chu Lê bất đắc dĩ mà cười một tiếng.
Cậu từ trước tới giờ vẫn luôn thoải mái, trừ lần tìm bọn nó mượn tiền có hơi ngại ra thì những lúc khác thật sự không biết chữ ngại viết ra làm sao luôn í, nên không hề thấy có áp lực gì rao một tiếng.
Đám đàn em lập tức phục sát đất.
Ưng ca của bọn nó quả nhiên là người làm chuyện lớn nha!
Có Chu Lê mở màn, sau đó liền thuận lợi hơn.
Từ trước đã có người chú ý bọn nó, nghĩ thầm không biết con cái nhà ai quậy phá nên cảm thấy rất thú vị, vì thế lúc bọn nó rao tiếng thứ ba đã có người tới mua một túi đồ ăn.
Chỉ tốn chừng mười phút cả đám đã bán xong mười một túi đồ ăn, một túi còn lại dĩ nhiên là dùng để hiếu kính Ưng ca rồi. Chu Lê không khách sáo nữa, thò tay ra nhận, nói: "Bông cải này lúc mua bao nhiêu tiền?"
Nhị ca nói: "Không tốn mấy đồng."
Chu Lê khen: "Tốt lắm, biết kiếm tiền đó."
Đám đàn em không co đầu rụt cổ như lúc nãy nữa, mặt mày vui như ăn Tết, thẳng lưng ưỡn ngực mà đứng.
Nhị ca cười ha ha vỗ tay cậu một cái, thoải mái nói: "Đi, mời anh ăn một bữa."
Chu Lê tủm tỉm cười cười: "Mấy đứa kiếm được mấy đồng đó đủ mời anh một bữa sao?"
Nhịn ca nghẹn lời.
Chu Lê cười đập tay nó: "Được rồi, mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà hết đi."
Cậu mua cơm chiều lấy lòng husky, tiện thể mua thêm ít đồ ăn nữa, lúc ôm Cẩu đại gia về nhà thì Tiền Đa Thụ cũng vừa vào cửa.
Nhìn biểu cảm thì biết mưa rền gió giật lại sắp tới, nhưng Chu Lê phủ đầu lần trước vẫn còn hiệu quả, Tiền Đa Thụ nửa chút nóng giận cũng không xì ra, chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn cậu, ý bảo cậu mang đồ ăn để vào bếp đợi lão thay quần áo xong sẽ đi nấu cơm.
Hai người một chó gió êm sóng lặng đợi được tới khuya, sau đó mỗi người tự đi nghỉ.
Trước khi ngủ như bình thường Chu Lê lại giúp Cẩu đại gia vuốt lông, vừa muốn bỏ vào ổ nhìn thấy đóa hoa hướng dương kia thì nhanh tay ôm Cẩu đại gia trở lại.
Quý Thiếu Yến:?
Chu Lê nghiêm túc nói: "Hoa hướng dương hát dở quá nên tao quyết định mỗi đêm sẽ tự mình hát cho mày nghe."
No, thanks!
Quý Thiếu Yến dạt ra xa, quay đầu định chạy thì bị đè lại ngay.
Chu Lê hạ quyết tâm muốn rửa mối nhục xưa, lần này không lớn giọng hát nữa, dưới cái nhìn chết chóc của Cẩu đại gia bắt đầu hát <ngôi sao nhỏ>, hát xong mới mang hắn thả vào ổ, cảm thấy thiệt là mỹ mãn mà bò lên giường ngủ.
Ngủ một giấc tới khi tự tỉnh lại, Chu Lê chỉ cảm thấy hai tay rã rời, có thể là do hôm qua ôm husky quá lâu.
Tuy husky vẫn là chó con nhưng vẫn khá nặng, cậu ôm dạo mấy vòng chợ dĩ nhiên sẽ có tác dụng phụ như hôm nay.
Cậu vừa xoa xoa tay vừa chậm rãi xuống giường, thấy ai kia đã thức thì lôi husky vẫn bất động trong ổ như thường ngày ra, nói: "Đản Đản, có phải gần đây mày ăn nhiều quá không, hôm qua tao ôm mày một buổi trưa thôi mà giờ tàn phế cả hai tay nè."
Nên như vậy.
Quý Thiếu Gia vui ghê, hôm nay buổi sáng cũng ăn nhiều thêm mấy miếng.
Chu Lê ngồi xổm trước mặt hắn nhìn cái chén đã thấy đáy, nói: "Lần đầu ăn hết luôn kìa, mày bởi vì tao lúc nãy nói như vậy mà cố ý đúng không?"
Quý Thiếu Yến làm như không biết gì hết, xoay người về ổ.
Chu Lê túm hắn lại, bế tới trước mặt nghiên cứu một chút: "Tao phát hiện ra một vấn đề nha, trừ việc mày rất khôn ra, hình như chưa từng kêu lên đó, husky không phải ngày nào cũng tru mấy bận sao?"
Cậu híp mắt, "Không lẽ mày...."
Quý Thiếu Yến hơi hơi giật mình, không biết ngốc bạch ngọt này đoán ra được cái gì nữa.
Chu Lê nói: "Không lẽ vì quá thông minh nên Thượng Đế đóng bớt một cánh cửa của mày, làm cho mày trở thành con chó câm?"
Quý Thiếu Yến: "..."
Chu Lê ôm hắn vuốt vuốt lông, thở dài nói: "Ôi Đản Đản đáng thương của tao, đừng sợ, lần sao lúc tái khám tao sẽ nhờ bác sĩ khám giúp mày."
Quý Thiếu Yến bình tĩnh ghé vào trong ngực cậu, giả vờ như bản thân không tồn tại.
Hôm nay thứ bảy, theo lý là ngày nghỉ.
Nhưng cái công ty sắp đóng cửa kia của Tiền Đa Thụ không biết có chuyện gì gấp nữa, vậy mà lại tăng ca, Tiền Đa Thụ mới sáng sớm đã đi mất. Chu Lê đối với việc này vui gần chết, sau khi ăn xong thì nghỉ một lát, vuốt vuốt lông husky một hồi, nói: "Đản Đản, tao cùng bọn họ đi tìm việc, hôm nay không nhốt mày nữa nên mày ở nhà ngoan một chút nha."
Tìm việc thật ra chỉ là cái cơ thôi, có thể tìm hôm qua bọn họ đều đã tìm rồi.
Đến nỗi việc làm gần đây trong nhóm Wechat kia đều đã được định xong hết, dám đàn em phải chờ sang tuần sau mới có việc để tranh, nên hôm nay cả đám đều đợi ở nhà.
Chu Lê cũng không muốn nhốt husky lại nữa, cậu cảm thấy như vậy đúng thật không hay.
Vì thế hôm qua ngó thử cửa lớn nhà mình xong cậu liền muốn thử nghiệm một chút, xem thử xem husky có thể tự chạy thoát hay không. Nếu có thể cậu sẽ nghĩ cách khác, nếu không thì dĩ nhiên cả nhà đều vui rồi.
Cậu nhanh chóng đi tìm một chỗ khuất có thể trông sang chung cư, lẳng lặng nhìn chằm chằm bên kia.
Quý Thiếu Yến lúc này đã đứng dậy.
Hắn ở trong phòng khách rảo qua một lần, mất khoảng 10 phút, nhận thấy ngốc bạch ngọt kia chắc đã đi mất thì tiến vào phòng ngủ của Tiền Đa Thụ, thấy quả nhiên đoán không sai, dân đi làm như Tiền Đa Thụ đúng là có máy tính.
Chó không có sức bật như mèo, huống chi hiện tại chân trước của hắn bị trật khớp còn đang mang nẹp, vì vậy tốn sức chín trâu hai hổ mới bò lên được, ấn mở máy.
Vận may không tệ nên Tiền Đa Thụ không có cài mật khẩu.
Quý Thiếu Yến đầu tiên tìm kiếm công ty nhà mình một chút, phát hiện nửa chút tin tức hắn xảy ra tai nạn xe cộ cũng không thấy, biết ngay là đã bị dìm xuống rồi. Hắn nhìn chằm chằm máy tính trên bàn, do dự vài giây cuối cùng vẫn chọn tắt máy.
Nếu đổi lại là người khác có khi đã gấp không chịu được mà liên hệ với bạn bè của mình.
Nhưng Quý Thiếu Yến không như vậy, hắn từ trước tới giờ vẫn luôn bình tĩnh, đặc biệt là khi hắn chỉ mới mất tích được mấy ngày, e rằng đứa em trai kia sẽ phái người theo dõi tài khoản mạng xã hội của hắn sau đó tra theo IP tìm đến. Tuy rằng đứa em kia không có chỉ số thông minh như vậy, nhưng không chừng phía sau còn có người trợ giúp.
Tốt nhất vẫn nên kéo dài một thời gian nữa.
Hắn đưa ra quyết định xong thì cẩn thận đi xuống từ bàn máy tính, trở lại phòng khách nhìn về phía cửa lớn.
Bên cạnh cửa là tủ giày, tủ giày lại dựa vào sô pha.
Hắn quan sát vài lần xong, dùng động tác tương tự như với máy tính bàn mà bò lên tủ giày, duỗi móng lên then cửa, dùng một chút sức đã mở ra được.
Quý thiếu gia ngay tức thì vừa lòng, cẩn thận chồm tới phía trước, lại lần nữa vươn móng ra rồi đứng hình – móng vuốt quá ngắn, với không tới cửa phòng trộm phía sau.