Bà chủ cửa hàng máy ảnh họ Tần, là một người vừa nhiệt tình lại ngay thẳng.
Theo chị nói thì cửa hiệu nhà chị tuần tới sẽ làm lễ kỷ niệm, mà trung tâm vừa hay cũng có hoạt động khuyến mãi, hai bên cộng lại nên sẽ được giảm giá rất nhiều, vì vậy mấy ngày này khách cũng đông hơn.
Nhưng nơi này của chị cũng chỉ là một quầy hàng nhỏ, bình thường cần hai ba nhân viên là đủ rồi.
Chị có đứa cháu gái đang học cấp ba vừa lúc đang nghỉ hè, thứ hai tới thứ sáu sẽ đến giúp chị trông cửa hàng, cuối tuần khách đông hơn chị mới thuê thêm vài người làm thời vụ đi phát tờ rơi đẩy mạnh tiêu thụ.
Chị vốn dự tính như vậy.
Nhưng chỉ mới hai mươi phút Chu Lê đã giúp chị bán được hai chiếc máy ảnh, đặc biệt vừa chuyên nghiệp vừa có mắt nhìn, thật sự quá giỏi nên chị muốn thuê luôn cậu làm việc cả vào ngày thường.
Chu Lê lấy lý do có việc uyển chuyển từ chối.
Cậu đi làm công chỉ vì muốn cọ hảo cảm của Tống Oanh Thời, nên làm hai ngày thứ bảy chủ nhật là đủ, thời gian khác còn phải ở nhà bồi vị đại gia nào đó kìa.
Chị Tần cũng không ép cậu, nói: "Vậy em từ từ suy nghĩ nha, nếu nghĩ lại thì thì lúc nào cũng có thể tìm chị."
Chu Lê cười nói: "Vâng ạ, cảm ơn chị Tần."
Hai người đang nói chuyện thì một thiếu nữ tóc dài đi đến, tò mò nhìn Chu Lê đang nói chuyện phiếm với chị Tần.
Chị Tần gọi cô tới đơn giản giới thiệu hai người với nhau.
Chu Lê đương nhiên biết cô ấy.
Là Đào San San, cháu gái chị Tần, bạn cùng lớp với Tống Oanh Thời.
Tuy nói trường quốc tế Minh Anh là trường học quý tộc chuyên dạy tinh anh, nhưng mỗi năm đều sẽ dùng hình thức miễn giảm học phí nhận vào một ít học bá* đến từ gia đình bình thường, Đào San San cùng Tống Oanh Thời đều thuộc diện này. Nhưng khác nhau chính là người trước gia đình bình thường thật, người sau tốt xấu gì cũng trả nổi học phí lại muốn tự mình phấn đấu, thông qua kỳ thi khảo hạch của trường mà vào.
(Thể loại thanh xuân vườn trường này mấy từ "học bá", "học tra", "giáo thảo", "giáo bá" mình thật sự không biết chuyển ngữ kiểu gì cho vừa thuần Việt vừa diễn tả được trọn ý nghĩa mọi người ạ, cứ thấy thiếu thiếu sao sao nên mình xin phép được giữ nguyên, mong mọi người thông cảm)
Hai người cùng học chung một lớp nên tình cảm cực tốt.
Trong nguyên tác Đào San San biết được Tống Oanh Thời tới trấn Tương Mãn, theo nguyên tắc có chuyện tốt dĩ nhiên phải cho người trong nhà hưởng trước, thêm việc muốn có bạn có bè đã nhanh tay kéo Tống Oanh Thời vào làm cùng.
Trừ hai người bọn họ ra chị Tần còn tìm một nhân viên thời vụ khác nữa.
Người kia cũng là học sinh sắp lên lớp 11 của Minh Anh, cũng xuất thân từ gia đình bình thường, điều đặc biệt duy nhất là cô ta học cùng lớp với Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến là nhân vật nổi rần rần ở Minh Anh, người thích hắn nhiều tới đếm không xuể.
Nữ sinh kia cũng yêu thầm Quý Thiếu Yến, biết Đào San San thật sự rất sùng bái đối phương, còn nói thật hâm mộ cô ta mỗi ngày đều có thể gặp được giáo thảo liền có cảm giác bản thân thượng đẳng hơn người, vì vậy luôn hất hàm lên trời trước mặt bọn họ.
Chu Lê cảm thấy sắp xếp một nữ phụ như vậy chắc là để về sau phát triển tình tiết vả mặt ở trường, hiện giờ bị cậu chen ngang vào thì chị Tần đã không cần thuê thêm người nào nữa.
Theo nguyên tác nữ phụ kia có người nhà quen biết với quản lý khu thương mại, là dựa vào cái này đi tìm việc, lúc ấy có vài cửa hàng vì muốn lấy lòng quản lý mà nhận cô ta, sau cùng nghe nói bên chị Tần cũng có hai học sinh Minh Anh thì chọn chỗ này, không biết kỳ nghỉ hè này Tống Oanh Thời còn có thể gặp cô ta không nữa.
Nhưng mà vả mặt thì vả lúc nào chả được, nhanh nhanh mang chồng tương lai giao cho nữ chính mới là chuyện trọng đại, vì vậy Chu đại thiếu gia không hề có áp lực mà cướp việc của người ta, gật đầu chào hỏi với Đào San San sau đó thêm Wechat của chị Tần rồi ra về.
Đào San San nhìn cậu rời đi, chuyện đầu tiên làm là móc điện thoại ra báo tin cho bạn thân: A a a dì nhỏ của tớ tìm được người làm công thứ ba rồi, là một anh đẹp trai đó, tâm hồn thiếu nữ của tớ thiệt là á á á!
Tống Oanh Thời trả lời rất nhanh: So với Quý thiếu nhà cậu còn đẹp hơn luôn?
Đào San San: Dĩ nhiên là không rồi, Quý thiếu trong lòng tớ mãi mãi là số 1, nhưng anh đẹp trai này đẹp theo kiểu khác nha, là kiểu tỏa sáng ấm áp đẹp đẽ như ánh mặt trời í, có thể làm chồng bé!
Tống Oanh Thời: 😂
Đào San San: Không gạt cậu đâu, thứ bảy này cậu đi làm thì biết liền!
Tống Oanh Thời hơi cạn lời, cũng chưa biết chính mình lúc ấy đi làm sẽ gặp kinh hỉ gì, chỉ nhắn lại một chữ "được".
Người mới siêu đẹp trai vẫn chưa biết bản thân đã trở thành đề tài bàn tán của đồng nghiệp, vui vẻ trở lại trấn Tương Mãn, ngang qua chợ nông sản còn mua một trái dưa hấu xách về nhà, nhìn thấy dấu vết trên tủ giày không thay đổi gì thì biết Cẩu đại gia không thử bỏ trốn nữa.
Cậu sờ đầu husky, mang chén của hắn tới nhà bếp rửa sạch rồi cắt dưa hấu bỏ vào, sau đó cũng tự cắt cho mình một ít rồi bưng ra bàn trà, xong hết mới ôm husky ra.
Quý Thiếu Yến nhìn lướt qua xong thì cúi đầu ăn dưa hấu.
Chu Lê mở TV, phủi phủi bộ bày poker, lần nữa đưa tới trước mặt hắn.
Thời điểm Tiền Đa Thụ ở nhà lúc nào cũng xem TV, hôm qua lão xem xong không biết còn đang phát đài nào, bọn họ đơn giản lại chơi rút bài.
Quý Thiếu Yến: "..."
Chu Lê nói: "Tiếp, cho mày thêm một cơ hội nè."
Quý Thiếu Yến: "..."
Hắn muốn nói không cần nhưng ngẫm lại lại có chút không cam lòng, thầm nghĩ không thể hiểu nổi tại sao lần nào rút cũng trúng Nữu Cổ Lộc, vì vậy tùy ý chọn một lá bài.
Lần này là con bảy bích, Chu Lê thoải mái ấn nhanh bảy lần, chỉ nghe thấy tiếng chiên trống ò í e ồn ào náo nhiệt đồng loạt bay ra.
Chu Lê: "..."
Quý Thiếu Yến: "..."
Tuyệt vời, là chương trình hí khúc.
Chu đại thiếu tự nhận yêu thích rất nhiều thứ nhưng tạm thời không có hứng thú nghiên cứu hí khúc, lặng lẽ gặm xong dưa hấu rồi nhìn husky: "Đản Đản mày mệt rồi đúng không, hay là hai đứa mình đi ngủ trưa nha!"
Quý Thiếu Yến nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Hắn vốn cũng không muốn nghe tuồng đâu, nhưng hiện tại đổi ý rồi.
Chu Lê lau khô tay muốn ôm hắn trở về phòng nhưng lại bị né ra, biết ngay người ta không vui rồi.
Quý Thiếu Yến tiếp tục nhìn cậu.
Được, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện phải giữ lời chứ.
Chu Lê ngả ra dựa vào sô pha, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào TV.
Quý Thiếu Yến đánh giá vẻ mặt này của cậu một lát, tâm tình lập tức sung sướng.
Một người một chó tự hành hạ nhau lê lếch xem hết chương trình rồi mới về phòng ngủ trưa.
Giấc ngủ này ngủ thẳng tới chạng vạng, Chu Lê nhìn đồng hồ xong thì nhớ ra hôm nay là chợ liền ôm husky xuống lầu, mua cơm tối cho hắn nhân tiện còn mua thêm một ít ra trộn, miễn cho Tiền Đa Thụ lại kiếm cớ khó chịu.
Kết quả vừa vào cửa đã thấy bàn trà bị đá ngả, đồ đạt bên trên lăn lóc dưới đất.
Tiền Đa Thụ nhìn cậu, ánh mắt ngó tới thứ cậu xách trên tay, hỏi: "Đi mua rau trộn?"
Chu Lê nói: "Ừm, tự nhiên muốn ăn."
Tiền Đa Thụ gật đầu: "Để lên bàn đi, con đi xào chút đồ ăn, cha tắm đã."
Trên người lão vẫn mang theo chút giận dữ, tiếng nói hơi nghẹn nhưng vẫn nỗ lực đè xuống.
Chu Lê bỗng cảm thấy lời hứa một tuần kia không chừng có thể thực hiện được, nhìn lão một cái rồi mang Cẩu đại gia thả vào phòng ngủ, sau đó đi vào bếp.
Từ hôm nay trở đi Chu Lê muốn bắt đầu cùng Cẩu đại gia bồi dưỡng tình cảm.
Ví dụ như mỗi buổi tối hát ru nè, mỗi ngày sáng tối đánh răng giúp hắn nè, cách một ngày thì thay lọ hoa nè, tranh thủ làm cho Cẩu đại gia sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần. Mà Tiền Đa Thụ tuy vẫn luôn có dấu hiệu muốn bùng nổ nhưng đều tự biết nhịn xuống, tạm thời coi như gió êm sóng lặng. Hai ngày lại trôi qua, vết thương bên ngoài của husky đều đã lành lại kha khá.
Chu Lê tìm được một cuộn màng bọc thực phẩm, bao lấy cái chân đang đeo nẹp của hắn tránh đụng phải nước, tối hôm nay cuối cùng cũng giúp Cẩu đại gia tắm rửa sạch sẽ, hơn nữa còn kỳ cọ rất cẩn thận, tắm xong lúc giúp hắn sấy lông thì thấy được cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng vẫy vẫy hai cái, biết tâm tình hắn đang tốt.
Cậu tức thì kích động, sấy khô lông xong nhanh chóng lấy quả bóng golf tới, đi ra xa ngồi xổm xuống: "Nào, hai đứa mình chơi bóng đi."
Quý Thiếu Yến quăng cho cậu một ánh mắt ghét bỏ, hoàn toàn không muốn làm cái việc ấu trĩ kia.
Vì vậy quả bóng lộc cộc lăn tới lại bị Cẩu đại gia bơ luôn.
Chu Lê không hề nhụt chí, cậu cảm thấy nếu mỗi ngày đều có thể dỗ vị đại gia này vui vẻ thì dù hảo cảm hiện tại vẫn là số âm nhưng đã cách 0 không xa mấy, nếu lúc đó đưa cho Tống Oanh Thời thì mạng nhỏ của cậu hẳn là giữ được.
Cậu nhất thời vui quá vui, thân mật nắm lấy móng vuốt Cẩu đại gia, dùng giọng hát trật nhịp hát "Hôm nay là một ngày lành", sau đó kề sát đối phương nhỏ giọng nói "ngủ ngon" rồi lên giường ngủ.
Quý Thiếu Yến quả thật không thể tưởng tượng ra nổi trong đầu ngốc bạch ngọt này có bao nhiêu hố nữa.
Hắn vừa định nằm xuống thì thấy bộ quần áo trải ổ, nhớ lại mình đã bò trên đây vài ngày rồi, hôm nay tắm xong không muốn nằm lên tiếp nữa liền chầm chậm đi ra nhìn về phía giường.
Cái giường kia cao khoảng nửa thước, nhưng được cái là ở góc có chất mấy hộp giày, hẳn là có thể mượn lực.
Hắn kiên nhẫn chờ một lát, thầm đánh giá ngốc bạch ngọt kia hẳn ngủ rồi thì len lén bò lên giường, tìm được một chỗ hài lòng phía cuối giường mà nằm xuống, nghĩ sáng mai trở lại ổ sớm.
Ai ngờ đột nhiên người nào đó lúc trở mình thì một chân duỗi qua, bẹp phát đạp hắn xuống đất.
Quý Thiếu Yến: "..."
Hắn không kịp đề phòng nên không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Chu Lê đang lúc sắp nhập mộng rồi, nghe vậy tỉnh lại, mở đèn bàn lên phát hiện husky trên mặt đất.
Quý Thiếu Yến cùng cậu nhìn nhau hai giây, đoán rằng không có khả năng cậu sẽ để chó lên nằm chung giường, đang nghĩ có nên kiên trì thêm một lúc hay không thì thấy ngốc bạch ngọt đứng dậy xuống giường bế mình lên đặt bên gối, nhẹ nhàng vuốt vuốt lông rồi tắt đèn ngủ.
Quý Thiếu Yến: "..."
Dễ vậy luôn hả?
Hắn ngạc nhiên nhìn người đang nằm cạnh, không chờ hắn đánh giá gì thì thấy đối phương lại mở đèn lên, nghiêm túc mà nhìn mình.
Quý Thiếu Yến: "..."
À, bây giờ mới phản ứng kịp sao?
Chu Lê nheo nhoe mắt: "Đản Đản."
Quý Thiếu Yến lần nữa nhìn cậu, chờ bị mang về lại ổ.
Chu Lê nói: "Mày... mày vừa mới kêu đúng không?"
Quý Thiếu Yến: "..."