Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 2: Tui nghĩ ảnh hông sao đâu




500 đồng cộng thêm 8 đồng 3, hiển nhiên không đủ rồi.
Mà có thêm luôn 50 đồng còn lại của nhóc lông vàng vẫn như muối bỏ biển thôi.
Phòng khám nhỏ này tuy nhìn bình dân thật, nhưng Chu Lê biết ít tiền như vậy chắc chắn không đủ.
Cậu thở dài, giữa concert của đám cho mèo mà sắp xếp lại tư liệu nhân vật, biết tìm người lớn cũng vô ích, đành mặt dày bấm mở nhóm chat "Làm huynh đệ cả đời" chuẩn bị gọi vốn, trước mắt chỉ có cách này thôi.
Trong nhóm có tám mạng, đều là thành phần cúp học đánh nhau.
Điều kiện trong nhà của cả đám thật ra chả khác gì nhau, có hai đứa thậm chí còn là đỗ nghèo khỉ, nguyên chủ có thể làm đại ca thứ nhất bởi tính tình tàn nhẫn, thứ hai vì gã có tiền nhất.
Chu Lê nhớ tới hai đỗ nghèo khỉ kia thì càng ngại, cực kỳ thành khẩn nói thêm: "Mấy đứa đừng miễn cưỡng, có nhiêu góp nhiêu, không đủ anh nghĩ cách khác."
Làm cả đám côn đồ sợ hãi các thứ.
Ưng ca của họ trước giờ nói hai câu không hợp lỗ tai đã chửi người, từ lúc nào nói năng nhỏ nhẹ vậy?
Không được, sao có thể để Ưng ca chịu nhục chứ!
Cả đám nghĩa khí dâng cao ầm ầm ném tiền.
Đứa có tiền thứ nhì trong đám ném qua 200 đồng, còn lại đứa thì mấy chục hào, Grandet* lông vàng cũng móc thêm ra mười tám đồng, tám người gom lại cũng được hơn 1000 đồng.
(Grandet, nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac, là một tư sản giàu có nhưng nổi tiếng keo kiệt)
Chu Lê có hơi cảm động, lần đầu tiên trong đời nhận ra 1000 đồng lại nhiều như vậy: "Cảm ơn nhiều, đợi đến khai giảng anh trả lại mấy đứa gấp bội."
Đám côn đồ nhao nhao nói không cần, voice chat cùng tin nhắn thi nhau bắn tới.
Gì mà "Chút tiền thôi đáng là gì" "Khách sáo với anh em là không được đâu" "Anh em với nhau nói tiền bạc làm gì"... Một đám nhóc mười mấy tuổi đầu nhưng trên miệng đều làm ra vẻ ghê hồn.
Chu Lê còn định ngại thêm một chút, lúc này cũng không nhịn được vui lên, cùng bọn nó tám chuyện vài câu, nghe bác sĩ gọi mình, cậu vội vàng đi qua.
Nhìn trên phim X quang, chân trước bên trái trật khớp, xương sường nứt một cái, ngoài ra đều là vết thương ngoài da bôi thuốc mỡ là được, cần ở lại theo dõi thêm một lúc.
Tổng cộng gần 900 đồng, Chu Lê trong ánh mắt đau lòng của nhóc lông vàng mà trả tiền, nói cảm ơn rồi đỡ cái ghế nhựa hộ sĩ đưa cho, ngoan ngoãn ngồi canh vị đại gia nào đó truyền dịch.
Hộ sĩ trẻ tuổi thấy cậu rất lễ phép, không chú ý tới đống tốc đỏ trên đầu cậu, hỏi: "Chó này là của em à?"
Chu Lê: "Không phải, là em nhặt được cạnh thùng rác."
Hộ sĩ lập tức giận dữ: "Đứa nào ngược đãi con chó này đúng thiệt không phải người!"
Chu Lê: "Đúng á, điên thiệt chứ, con chó dễ cưng như vậy mà cũng đánh được."
Hộ sĩ: "Thế nào cũng bị nghiệp quật cho coi!"
Chu Lê bè theo: "Đúng vậy." nhưng mà nghiệp này tại sao lại quật lên cậu?
Hộ sĩ nói: "Ôi, hên là gặp mấy đứa."
Chu Lê: "Ngại thiệt nhưng mà em là người tốt đó giờ, nhìn mấy con vật nhỏ chịu khổ mà thương."
Lông vàng: "..."
Hề lố? Ưng ca anh ơi anh mất trí nhớ tạm thời hả?
Chu Lê tám qua tám lại vài câu, bắt đầu nghiêm túc nghe tư vấn cách nuôi chó.
Nhóc lông vàng nghe không hiểu, đành đứng một bên làm người vô hình, chờ hộ sĩ đi chăm sóc boss khác mới sấn tới hỏi: "Ưng ca, anh tính nuôi nó sao?"
Chu Lê nói: "Tạm thời là vậy."
Nhóc lông vàng hiểu, này là muốn nuôi cho béo tốt rồi mới bán.
Nhóc có hơi nóng ruột, triệu hồi Grandet ra: "Nhưng mà như này thì không có lời á, nào tái khám, nào mua thức ăn, vaccine phòng bệnh, lỡ đợi tới lúc nó hết bệnh đã lớn luôn rồi, không ai thèm mua thì lỗ vốn mất?"
Chu Lê dạy dỗ nó: "Mày* không hiểu đâu, trên đời này có vài việc không thể dùng tiền mà đong đếm, còn phải xem yếu tố khác."
(Về chuyện đại từ nhân xưng này, hiện giờ các nhân vật chỉ mới mười mấy tuổi, lại là học sinh cá biệt nên xưng "cậu – tớ" nghe nó kỳ kỳ sao ấy nên mình cho xưng "mày – tao", nghe cũng thân thiết hơn)
Nhóc lông vàng: "Yếu tố gì?"
Chu Lê nói: "Tấm lòng nhân hậu bao la của anh đây."
Nhóc lông vàng: "..."
Ưng ca hôm nay hình như hơi sai sai.
Chu Lê trấn an nói: "Yên tâm đi, anh tự lo được."
Đây không phải là con chó bình thường má ôi, là Diêm Vương đó, dù đập thêm bao nhiêu tiền cũng phải nuôi cho tốt.
Cậu sờ đầu chó, tự mình trong cái khổ ló cái vui mà tưởng tượng cảnh Diêm Vương gia sau này rõ là muốn đập chết cậu nhưng lại không thể chống cự mà bị cậu nuôi lớn, vậy mà cảm thấy cực kỳ vừa lòng, cà rởn nói: "Mày thấy anh đặt nó tên Cẩu Đản được không?"
Nhóc lông vàng bị chọc cười, chưa kịp trả lời đã thấy husky trên bàn mở mắt ra nhìn cả hai.
Chu Lê: "..."
Thiệt xin lỗi, em sai rồi.
Cậu gấp gáp chữa cháy, giả bộ mừng rõ mà nói "Mày* tỉnh rồi", muốn đánh trống lảng sang chuyện khác với nhóc lông vàng, kết quả lông vàng cười đã rồi nhận xét: "Vừa kêu xong nó tỉnh liền luôn, coi bộ thích cái tên này dữ ha."
(Lúc này Chu Lê đang giả vờ không biết husky là Quý Thiếu Yến, tự dưng anh lại kêu chó bằng anh xưng em, nghe sai trái ghê, nên xưng "mày – tao" luôn)
Chu Lê nói: "... có mà muốn cắn người nhưng không có sức á."
Nhóc lông vàng: "Chó mà, kêu hoài thì quen thôi."
Ầy, nhưng cuối cùng người chết là tui đó.
Chu Lê nhìn đồng đội heo, thật muốn tống cổ nó đi. Nhưng cậu đã xem thường sức mạnh của đồng tiền, nhóc lông vàng vội sửa miệng nói: "Không được, tên rất quan trọng, sau này còn phải để cho người mua gọi nữa."
Chu Lê muốn quỳ luôn rồi, hơi giật giật môi: "Đi rót nước cho nó đi."
Nhóc lông vàng liền tìm hộ sĩ xin cốc giấy, đi rót nước từ máy lọc rồi đặt trước mặt husky.
Quý Thiếu Yến liếc mắt nhìn bọn cậu một cái, cúi đầu uống nước.
Chu Lê thầm nghĩ "quả nhiên".
Trong nguyên tác có nói, Quý Thiếu Yến là kẻ lạnh lùng, chỉ mỗi mình người ông đã nuôi lớn hắn mới được đối xử đặc biệt. Hơn nữa hắn còn có tính nhẫn nại cực cao lại biết giả vờ, dù trong lòng có muốn đem người khác phân thây thì trên mặt vẫn mỉm cười hòa nhã lịch thiệp.
Nếu đổi thành bất cứ ai, từ con cưng của trời bỗng dưng biến thành chó, bị tên côn đồ bắt được muốn bán đi, bán không được lại bị ngược đãi, rốt cục tỉnh táo lại nhìn thấy cái tên quái thai kia, bảo đảm không thể bình tĩnh như hắn, chịu nhiều đả kích như vậy chắc chắn muốn chết cho xong, nổi điên xông lên cấu xé cho hả cũng thường thôi.
Nhưng Quý Thiếu Yến lại bình tĩnh tới biến thái.
Chu Lê thậm chí còn từ động tác ung dung thong thả uống nước kia nhìn thấy sự ưu nhã nữa chứ, cậu sờ đầu chó, lại không gặp phải một chút tránh né hay cự tuyệt nào, xem tay cậu như là không khí í.
Giỏi ghê, cậu không nói gì nữa thu tay lại.
Nhưng mà không sao, cậu đã nghĩ ra được cách giải quyết rồi, chắc cũng có thể chống đỡ được.
Quý Thiếu Yến uống mấy hớp nước thì không uống nữa.
Hắn lúc ấy bị tên lưu manh này đá lên đầu, thấy mấy ông trời, không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ. Hắn biết đang ở bệnh viện thú y tạm thời sẽ không có nguy hiểm, yên tâm mà ngủ.
Nhóc lông vàng ngồi cùng nửa giờ thì bị Chu Lê đuổi đi.
Giữa trưa mùa hè, đám boss trong phòng quậy đủ rồi đều dạng tay dạng chân nằm ngủ trong lồng.
Bác sĩ đi vào phòng nhỏ phía trong, chắc là đi ngủ trưa. Hộ sĩ mang tai nghe ngồi trong quầy xem phim, phòng khám bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Chu Lê cuối cùng cũng có thể nhìn kỹ thân xác này.
Cậu mở camera trước trên điện thoại, thấy giống y như trong tư liệu, tóc trên đầu nhuộm đỏ, màu cũng không quá nổi, tạm được, có lẽ do nguyên chủ phần đầu có nhiều đất diễn nên mặt mũi không tồi, tiếc là tính tình quá chó.
Chu Lê nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ, khẽ nhíu mài.
Mẹ nguyên chủ mất sớm, trong nhà chỉ có hai người, một là gã, một là cha gã Tiền Đa Thụ. Mà Tiền Đa Thụ này không chỉ rượu chè còn có khuynh hướng bạo lực gia đình, đây cũng chính là nguyên nhân làm tâm lý nguyên chủ trở nên vặn vẹo.
Cậu thầm thở dài, hy vọng mình có thể bình an vượt qua kỳ nghỉ hè.
Mỗi một vị đại gia này đã đủ làm cậu phát sầu rồi, hơi sức đâu mà đi ứng phó thêm một tên quỷ say xỉn hung hãn nữa.
Chu Lê tắt cameras, nghiên cứu ứng dụng trên điện thoại.
Thế giới giả tưởng này so với thế giới của cậu lạc hậu hơn mấy năm, ví điện tử chỉ vừa mới được phổ cập, Douyin còn chưa xuất hiện, game mbile cũng kém phát triển hơn, trên điện thoại chỉ có chém trái cây và Anipop, làm người ta thiệt hoài niệm mà.
Cậu lướt lịch sử trò chuyện trên Wechat xong cũng biết được sơ sơ quan hệ bạn bè của nguyên chủ, sau đó tắt âm bắt đầu chơi chém trái cây.
Trò này như có ma lực thần kỳ khiến người ta mê muội vậy, tới khi pin sắp cạn cậu mới ngừng được, nhìn qua thấy dịch truyền chỉ còn một ít nên quyết định ngồi chờ nốt rồi nhờ hộ sĩ rút kim ra.
Hộ sĩ nói: "Tốt nhất nên cho nó truyền dịch thêm một ngày nữa, không thì cứ để kim lại ở đấy đi?"
Chu Lê thành thật trả lời: "Em không đủ tiền, cho em mang về nhà tự chăm sóc được không?"
Hộ sĩ cũng không khyên thêm nữa, tháo hết băng vải ra, rút kim truyền dịch, thấy husky từ đầu tới cuối luôn nhắm mắt, yên lặng đến không được bình thường thì hơi hốt hoảng, sợ là bị dị ứng thuốc, nhưng lúc nãy cô đã cẩn thận khám lại mới yên tâm đi xem phim mà!
Cô khẩn trương nói: "Nó... Nó sao cứ ngủ vậy, có phải đầu cũng từng có thương tích gì?"
Chu Lê kinh ngạc duỗi cổ nhìn sang: "Hả, để em xem."
Cậu lay lay vị đại gia kia, kẻ kia giống y chang xác chết vậy, cậu cuống cuồng nhìn chung quanh, mừng rỡ thấy trong hộp để trên quầy có một quả cầu lông, bèn quơ lại dùng dầu lông chọt chọt mũi chó.
"Hắt xì --"
Husky đột nhiên hắt xì một phát vang rừng núi.
Chu Lê thả quả cầu lại chỗ cũ, nói: "Em thấy nó không sao đâu."
Hộ sĩ: "..."
Quý Thiếu Yến: "..."
Hộ sĩ trợn mắt đứng hình. .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Chu Lê nói: "Em trước kia từng gặp một chú chó bị thương, vì bị chủ nhân ngược đãi nhiều năm nên đến khi được cứu, nó mang bộ dạng không còn gì luyến tiếc gì hồng trần nữa, thật ra như này cũng không đặc biệt mấy."
Hộ sĩ nghe thấy mà đau lòng: "Thật chứ?"
"Thật đó", Chu Lê khẳng cmn định, "Động vật đều có cảm xúc riêng, chị xem nó nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều đau khổ, nên hiện tại hơi tự kỷ cũng có thể thông cảm."
Hộ sĩ nhìn husky nhỏ yếu đang thương, thở dài mà sờ đầu chó.
Quý Thiếu Yến: "..."
Chu Lê đối phó qua ải xong, tỏ vẻ sẽ dùng tấm lòng ấm áp bao la chữa lành tâm hồn tổn thương cho nó, tạm biệt chị gái hộ sĩ rời khỏi phòng khám.
Cậu lờ mờ có thể đoán được suy nghĩ của Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến nghe bọn họ nói chuyện hẳn nghĩ đám côn đồ này sau khi chữa khỏi bệnh còn muốn mang hắn đi bán.
Việc này cũng như khi đánh bạc vậy, đã đập tiền vào rồi, vì không muốn thua cả vốn, tên côn đồ này rất có thể sẽ tiếp tục mang hắn đi trị bệnh, ít nhất hắn có thể ở lại phòng khám vài ngày, tốt nhất nhân lúc này làm tên kia tốn nhiều tiền khám bệnh, quăng hắn ở đây luôn.
Chỉ sợ tên côn đồ này không muốn trị tiếp, lại muốn ngược đãi hắn thêm, hay là nhân lúc này chờ tới chỗ vắng người mà chạy trốn, nếu vẫn không chạy được thì hắn dĩ nhiên cũng không ngu ngốc chịu trận, lúc cần tỉnh sẽ tỉnh lại.
Đây suy cho cùng chỉ là Chu Lê đoán mò, có lẽ vị này còn lợi hại hơn.
Nhưng mặc kệ như nào, cậu trước hết phải ôm chặt đùi, cọ ra một ít hảo cảm mới được.
Quý Thiếu Yến bị cậu ôm chặt, vừa đi vừa nhỏ giọng ngâm nga, cảm thấy tâm trạng kẻ này khá tốt, không giống như đang nổi giận.
Nhìn tình hình thì không thể chạy trốn được rồi, vậy nên mở mắt ra để nhìn đường, khỏi rơi vào cảnh bị vác đi đâu cũng không biết.
Chu Lê thấy vậy thiệt vui: "Hi, dậy rồi?"
Quý Thiếu Yến không thèm nhìn cậu.
Chu Lê nhẹ nhàng vướt lông hắn: "Tao biết mày còn giận tao đánh mày, nhưng đứa kia không phải tao đâu. Tao là nhân cách thứ hai của thân thể này, nên nghiêm túc mà nói thì chính là tao đã cứu mày đó."
Kẻ thù trở thành ân nhân, pờ phẹt.
Chỉ cần cậu còn ở lại đây, Quý Thiếu Yến hẳn sẽ không động tới cậu. Nếu linh hồn cậu biến mất, Quý Thiếu Yến muốn tính sổ ai thì tính, chả liên quan mình.
Cầu trông mong nhìn husky trong lòng ngực, chờ hắn đáp lại.
Quý Thiếu Yến tiếp tục thờ ơ nằm bò ra, không thèm liếc cậu một cái.
Chu Lê: "..."
Ấy ấy, sao lại không thèm nghe vậy, nhỏ mọn.
Cậu thầm nghĩ "ca này khó đây" trong bụng, ngoài miệng nói liên thanh: "Tránh cho tên kia lại đi ra đánh mày, chờ vết thương lành lại, tao sẽ tìm cho mày một người chủ tốt."
Im lặng một lúc, cậu thật sự không nuốt nổi cục tức mà, trìu mến gọi: "Mày cứ yên tâm đi, Cẩu Đản."
Quý Thiếu Yến: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.