Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 30: Đản Đản tốt nhất trên đời của cậu thật sự đã không còn rồi




Tiền Đa Thụ có 3 người anh chị em ruột, anh trai, chị gái và một người em gái.
Em gái ông sức khỏe không được tốt nên chuyện cháu trai mình đắc tội với Nhị gia không ai dám nói với bà, chỉ có anh trai và chị gái sang đây, kết quả không thể ngờ lại tới đúng vào lúc này.
Chu Lộ Bác dĩ nhiên không ngồi nhìn cha mình bị hủy hoại danh dự, nói: "Ông hiểu lầm rồi, là hai nhà chúng ta năm ấy ôm nhầm con."
Hai anh em nhà họ Tiền càng thêm khiếp sợ, đồng loạt há hốc mồm kinh ngạc: "...hả?"
Vị khách được mời tới giúp đỡ nói chuyện với Nhị gia cũng nghe tới ngạc nhiên, sống tới bây giờ lần đầu tiên gặp được loại chuyện nghe như phim truyền hình này, nhưng mà chuyện nhà người ta thật sự không nên nghe nhiều, liền biết điều ra về.
Hai anh em nhà họ Tiền cũng không còn hơi sức quan tâm tới ông ta, chỉ đơn giản khách sáo nói hai ba câu, sau đó đẩy cửa ra bước vào.
Chu Lộ Bác tự giới thiệu qua.
Anh là con trưởng Chu gia, em trai tên Chu Lộ Văn, ắt hẳn là con trai ruột của Tiền Đa Thụ.
Anh giải thích lại chuyện năm đó.
Năm đó cha anh ở thành phố K gặp tai nạn xe, bởi thành phố K cách chỗ này không xa nên mẹ anh lúc đó tuy đang mang thai nhưng vẫn chạy qua. Bà ở bên đó nửa tháng thì chuyển dạ sinh ra em trai. Mà bà Tiền lúc đó cũng đang ở thành phố K, sinh con cùng một ngày cùng một bệnh viện với mẹ anh.
Hai anh em nhà họ Tiền cùng nhau trầm mặc.
Cái này thì đúng, bởi vì vợ Tiền Đa Thụ thật sự là dân thành phố K. Khi đó công việc Tiền Đa Thụ rất bận, thường xuyên tăng ca nên để đề phòng bất trắc vợ ông phải về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, cũng vì vậy mà sinh con bên kia luôn.
Chu Lộ Bác nhìn sắc mặt bọn họ, nói tiếp.
Trước đó bọn họ ngẫu nhiên phát hiện Tiểu Văn không phải con ruột Chu gia thì nhanh chóng đi điều tra chuyện năm đó, tra được là do bệnh viện nhầm lẫn, thế nên vừa truy cứu trách nhiệm của bệnh viện vừa tìm người. Ngày hôm qua ảnh của Tiền Lập Nghiệp lên hot search đúng lúc Tiểu Văn lên mạng thấy được, nói cậu lớn lên trông rất giống cậu anh. Đáng tiếc lúc bọn họ tìm tới bệnh viện Tiền Lập Nghiệp đã đi rồi, may mắn còn có máu nên mang đi xét nghiệm DNA ngay, chờ kết quả cả đêm thật sự chứng minh cậu là con trai nhà họ, hôm nay liền chạy tới đây.
Vị phu nhân trên sô pha sau một lúc nghỉ ngơi rốt cuộc cũng hít thở bình thường, từ từ tỉnh lại, thấy bản thân thất lễ vội vàng ngồi thẳng dậy rồi nhìn xung quanh một vòng, khi ánh mắt nhìn tới thiếu niên kia thì hốc mắt lại đỏ lên.
Anh em nhà họ Tiền lúc này cũng tỉnh táo lại.
Tâm trạng thay đổi quá nhanh làm huyệt thái dương Tiền Đa Thụ giật giật, tức ngực khó thở nghẹn cả lời. Bác cả họ Tiền lần đầu mở miệng hỏi: "Vậy đứa nhỏ nhà chúng tôi hiện giờ đang ở đâu?"
Chu Lộ Bác nói: "Đang ở nhà làm bài tập hè, hôm nay chúng tôi sang đây là muốn bàn bạc chuyện tương lai phải làm sao."
Bác hai nói: "Vậy mấy người muốn làm gì?"
Chu Lộ Bác nhàn nhạt nói: "Đón em trai tôi về nhà sau đó cho nó chuyển tới một trường học tốt hơn. Trường học bên kia giáo viên đều giỏi, có thể giúp nó nâng cao thành tích, Tiểu Văn cũng học ở đó nên có thể chăm sóc nó. Hai đứa chúng nó khai giảng đều lên lớn 11, chỉ còn hai năm là phải thi đại học rồi, nhà chúng tôi đã bàn trước với nhau tốt nhất đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng hai đứa nhỏ. Trường học kia trong nội thành, từ nơi này đi qua không thuận tiện lắm, cho nên chúng tôi đề nghị ngày thường cho hai đứa ở lại nhà bên tôi còn ngày nghỉ hay tết thì về đây, còn chuyện khác chờ thi đại học xong lại tính tiếp, được chứ?"
Anh em nhà họ Tiền nhìn nhau.
Ngoài mặt anh ta nói vì hai đứa nhỏ mà suy nghĩ nhưng chỉ cần bọn họ hơi nghĩ lại một chút đã thấy không phải, đây là ỷ trong nhà có chút tiền muốn nuôi cả hai đứa đây mà. Đứa nhỏ kia vốn đã có tình cảm với Chu gia, để cho Lập Nghiệp ở nhà bên đó hai năm, tới lúc đó khẳng định cũng bồi dưỡng ra được tình cảm, vậy Tiền gia bọn họ phải làm sao bây giờ?
Cô hai Tiền lập tức từ chối: "Không thể được, hoặc là đổi lại hoặc là không đổi, dựa vào cái gì đều phải ở lại nhà mấy người?"
Bà dứt lời liền nhìn một trong hai nhân vật chính: "Lập Nghiệp, con thấy thế nào?"
Chu Lê đương nhiên là muốn về nhà rồi, nhưng cậu cũng biết nói thẳng ra thì quá vô tình nên ngoan ngoãn nói: "Con còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe mọi người vậy."
Cô hai Tiền bất mãn: "Nghe chúng ta cái gì chứ, con không nghĩ được chút gì sao? Cha con một mình nuôi con nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng biết không? Nếu như nói không có quan hệ máu mủ thì vẫn còn có công nuôi dưỡng!"
Tiền Đa Thụ nghe tới đây thì mặt hồng hồng, có hơi xấu hổ.
Mấy lời này có lẽ nói với Lập Nghiệp trước kia còn nghe được, nhưng đối với nhân cách thứ hai này lại hoàn toàn vô dụng, bởi vì từ lúc Chu Lê tỉnh lại tới giờ đã bị ông đánh 3 lần, Chu Lê không nói thẳng ra là muốn về nhà đã tốt lắm rồi.
Ông thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, khàn giọng nói: "Chị, đừng nói nữa."
"Sao lại không nói nữa hả?" Cô hai Tiền kích động thì giọng nói cũng cao hơn, sợ tới cuối cùng em trai mình mất cả hai đứa nhỏ, kêu lên, "Em mấy năm nay vì nó tốn bao nhiêu công sức, lần này nó đắc tội Nhị gia làm chúng ta chạy khắp nơi mới tìm được một người đồng ý đứng ra giúp đỡ hòa giải, tốn công tốn sức còn phải bỏ tiền ra tới trước cửa khom lưng nhận lỗi, còn không biết được bên kia có chịu buông tha hay không nữa, em nhìn xem em nuôi ra được đứa con tốt như nào đây này!"
Bà ta càng nói càng tức, hận rèn sắt không thành thép trừng cháu trai: "Nuôi nhiều năm như vậy lại nuôi ra được một con bạch nhãn lang!*"
(Bạch nhãn lang là chỉ người vong ân bội nghĩa)
Chu Lê sờ sờ mũi.
Chuyện trước kia không liên quan tới cậu nhưng chuyện lần này đúng là do cậu rước lấy họa, chỉ là có vài chuyện trong đó không tiện nói ra nên cậu đành phải im lặng.
Chu phu nhân không để cậu bị mắng như vậy, không nhịn nữa xen miệng nói: "Chuyện này... không phải bảo là có hiểu lầm, nói là vì cứu chó sao?"
Chu Lộ Bác cũng quét mắt nhìn cô hai Tiền, ngữ khí lãnh đạm: "Nhận lỗi gì chứ, tên họ Lâm kia là thứ gì mà cũng xứng cho em trai tôi đi nhận lỗi với gã?"
Một câu lập tức dẹp loạn cả hiện trường.
Chu Lê thầm nghĩ quá xá đã, quả nhiên sau lưng có gốc to thì không cần lo, yên lặng vỗ tay cho anh ở trong lòng.
Khí thế của cô hai Tiền tụt vèo một phát xuống cả khúc.
Anh em họ Tiền lại nhìn nhau lần nữa, tạm thời không nói thêm mà bắt đầu ngồi đoán thân phận bọn họ.
Chu Lê nhìn đồng hồ, từ khoảng trống yên tĩnh ngắn ngủ này xen vào, giơ tay nói: "Có chuyện này... con có thể đi ra ngoài một lát không? Có việc gấp, xong việc về liền."
Mọi người: "..."
Cả đám người trong phòng ngay tức thì đồng loạt quay sang nhìn cậu.
Chuyện liên quan tới thân thế của mình còn chưa đủ lớn à, vậy mà cậu còn có tâm trạng đi lo cái khác luôn hả?
Chu Lê ho khan một tiếng, giải thích: "Chuyện này cũng quan trọng lắm á."
Cậu cũng không thấy to lắm nhưng chuyện bản thân cậu gây ra thì cậu cũng nên tới chịu trách nhiệm.
Hơn nữa cậu thấy anh trai này của mình nhìn là biết thuộc kiểu người quyết đoán, khẳng định có cách giải quyết chuyện này, Tiền Lập Nghiệp trong nguyên tác có tình cảm với Tiền Đa Thụ nhưng không phải cuối cùng cũng phải chuyển trường đó sao? Cho nên có cậu ở đâu hay không đều như nhau hết.
Cậu còn nói thêm: "Mọi người cứ từ từ nói chuyện, đừng cãi nhau, con sẽ tranh thủ trở về trước giữa trưa, chúng ta ăn cơm cùng nhau là được."
Tiền Đa Thụ nói: "Con đi đâu?"
Chu Lê nói: "Đi gặp cảnh sát, hôm qua con dùng xe Tống Oanh Thời vừa vượt đèn đỏ vừa lái xe quá tốc độ, xe bị kéo về đồn rồi, con thật sự không thể nhìn người ta bị tước bằng lái được."
Tiền Đa Thụ lái xe nhiều năm dĩ nhiên hiểu được luật, lập tức nhíu mày: "Con không có bằng lái còn dám lái xe, qua đó sẽ bị phạt tiền rồi tạm giữ, vậy mà nói hôm nay có thể trở về?"
Chu Lê nói: "Con biết chứ, nhưng chuyện con làm có lý do chính đáng, hơn nữa còn vẫn là vị thành niên, cha của Tống Oanh Thời hôm nay cũng tới, chú ấy nói sẽ tìm người giúp, con là người trực tiếp lái xe nên dù sao cũng phải sang đó một lần."
Cậu cũng không biết người mà cha Tống Oanh Thời nhờ cậy có đáng tin hay không nữa, nói hờ thêm một câu: "Nếu lỡ con bị giữ lại thì chúng ta hôm khác đi ăn cơm cũng được mà."
Chu phu nhân vội nhìn con trai lớn.
Chu Lộ Bác đưa mắt ra hiệu với vệ sĩ, nhìn thiếu niên nói: "Để anh ta lái xe đưa em đi, có chuyện gì không giải quyết định thì để anh ta làm."
Chu Lê tất nhiên không từ chối, nói cảm ơn sau đó vào trong thay quần áo rồi theo vệ sĩ đi ra ngoài, khi tới cửa thiệt sự không nhịn được quay đầu lại nói: "Cô hai, con hỏi cô một câu thật lòng được không?"
Cô hai Tiền nói: "Hỏi gì?"
Chu Lê nói: "Cô thật sự cảm thấy không đổi cũng được sao?"
Thì cũng là do nguyên chủ quá phá làng, cậu xem qua tư liệu nhân vật trong đầu có thể thấy người lớn nhà họ Tiền không ai thích gã hết, còn sấp nhỏ thì cũng chả đứa nào muốn chơi cùng gã, trong đó cô hai Tiền cầm đầu, thường xuyên mắng gã, nguyên chủ từng chính tai nghe thấy bà ta dặn con trai mình tránh xa gã một chút.
Cô hai Tiền ngẩn ra, ngay sau đó cảm thấy hơi nghẹn lời.
Đương nhiên bà muốn đổi lại, nuôi con cháu người ta làm sao bằng được nuôi con cháu nhà mình? Lại nói Lập Nghiệp đứa nhỏ này cũng không tốt lành gì, nếu cứ như vậy không chừng ngày nào đó còn vào tù ngồi.
Chu Lê nhìn biểu cảm của bà ta, cười cười: "Con cũng chỉ hỏi chơi thôi, không cần trả lời đâu."
Cậu nói xong thì mở cửa ra cùng vệ sĩ rời đi.
Chu phu nhân không nhìn thấy được cậu nữa, cuối cùng cũng thoái khỏi trạng thái mất hồn lạc phách gia nhập đội ngũ nói chuyện.
Bà vốn xinh đẹp cởi mở, ung dung hoa quý, nói chuyện nhẹ nhàng cẩn trọng, cực kỳ hòa nhã. Anh em họ Tiền cũng không thể nổi giận nổi với bà, cô hai Tiền tự động hạ thấp giọng nói, không khí dần dần có xu hướng của một cuộc thương lượng hòa bình.
Chu Lê đã hẹn xong giờ giấc với Tống Oanh Thời, lúc đi tới lối rẽ đã thấy Tống Oanh Thời đang đợi.
Cô bỗng dưng thấy một chiếc siêu xe dừng lại trước mặt mình rồi nghe thấy Chu Lê gọi mình lên xe, lập tức chả hiểu mô tê gì. Chu Lê mở cửa xe ra, lại vẫy vẫy tay. Tống Oanh Thời do dự mà lên ngồi, nhìn cậu dò hỏi.
Chu Lê nói: "Vụ này hơi bị ảo."
Tống Oanh Thời nói: "Đâu phải tớ chưa gặp chuyện ảo hơn đâu."
Chu Lê thầm nghĩ cũng đúng thiệt, nói: "Cậu biết người tên Chu Nhị trong game kia phải không?"
Tống Oanh Thời vừa định gật đầu thì như nhớ tới cái gì, phản ứng y hệt mấy người cũng vừa nghe được chuyện này: "Hả?"
Chu Lê nói: "Sáng nay có người tìm tới cửa nói nhà tôi với nhà người đó ôm lộn con, nhà bên kia họ Chu, tôi thấy Chu Nhị kia có lẽ chính là người bị ôm lộn với mình."
Tống Oanh Thời trợn mắt, thật sự không biết nên bày tỏ gì nữa.
Trước đó không lâu cô còn tám với bạn thân chuyện này, cảm thán trên đời sao có chuyện cẩu huyết như vậy được, không thể tưởng tượng nổi thùng máu chó kia lại ở gần mình tới vậy.
Chu Lê nói: "Tóm lại chuyện là như vậy đó, trong nhà còn đang bàn chuyện với nhau, tụi mình cứ đi gặp cảnh sát trước đi."
Tống Oanh Thời ừ một tiếng rồi im lặng tiêu hóa tin tức, đột nhiên nhớ ra họ của nhân cách thứ hai này chính là Chu.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, vừa định hỏi xem hai chuyện này có quan hệ gì với nhau hay không thì nghe thông báo Wechat vang lên, mở lên thấy là tin nhắn trong nhóm chat.
Là nhóm chat nhỏ của bệnh viện thú y.
Tối qua cô gặp Quý Thiên Dương ở bệnh viện liền hỏi thăm tin tức của husky. Quý Thiên Dương đáp vừa cứu được về còn đang theo dõi, ngay sau đó kéo cô và Chu Lê vào nhóm, tiện cho bọ họ có thể tùy lúc mà nắm được tình hình.
Bác sĩ sẽ gửi ảnh chụp và video, bao gồm cả việc dùng thuốc gì, thú cưng truyền dịch hồi phục được tới đâu, đã tỉnh lại chưa.
Hôm qua trong nhóm đã bắt đầu gửi tin lên, Tống Oanh Thời thấy đối phương bình tĩnh như vậy càng cảm thấy chuyện này có khi là hiểu lầm, nghĩ lại vốn có thể giải quyết nhẹ nhàng nhưng cuối cùng không hiểu sao lại thành ra như vậy, thầm nghĩ trong đầu Chu Lê quả thật có hố, về sau ngàn lần vạn lần không nên tin cậu ấy 100% nữa.
Cô vừa mắng thầm vừa click mở video mới, Chu Lê lười mở máy nên cũng ghé qua xem ké một chút.
Cái này được quay lúc 3 4 giờ sáng nhưng bác sĩ sợ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi nên giờ này mới gửi, báo với bọn họ husky đã tỉnh táo lại, có thể ăn uống rồi.
Tổng cộng có 3 video ngắn.
Tống Oanh Thời ấn mở cái đầu tiên, chỉ thấy trong đó husky đang nằm sấp, hai chân ôm hộp đồ ăn cho chó ăn tới vui vẻ, cái đuôi nhỏ lắc qua lắc lại cực kỳ sung sướng.
Chu Lê: "..."
Tống Oanh Thời: "..."
Video chỉ có vài giây nên phát xong rất nhanh.
Lúc này Tống Oanh Thời trầm mặc mở cái thứ hai, thấy nhân viên đang cầm một món đồ chơi cho chó huơ trước mặt nó, nó dường như không còn chút sức nhưng vẫn nhìn chằm chằm, một lát sau mới dùng chân nhỏ khều một cái.
Chu Lê: "..."
Tống Oanh Thời: "..."
Tay Tống Oanh Thời run run, mở cái thứ 3.
Cái này mới được quay sáng nay, husky vừa ngủ dậy cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, dùng âm thanh non nớt tru to ngao ngao như sói.
Chu Lê bị nó gào tới đau đớn tột cùng.
Đản Đản, Đản Đản tốt nhất trên đời của cậu quả nhiên đã không còn.
Tống Oanh Thời cũng cảm thấy mệt hết cả người.
Cô nhận ra đây căn bản không phải là con ngáo trước kia!
Cô nhìn Chu Lê, nhỏ giọng thều thào: "Cậu nói xem... có phải bọn họ muốn nhanh nhanh đuổi chúng ta đi nên đem một con chó giả ra đối phó, Đản Đản thật đã bị mang tới phòng thí nghiệm rồi?"
Chu Lê nhìn lại, rối rắm một lát: "Có lẽ do bị đánh vào đầu làm nó mất trí nhớ rồi, nên hiện tại có hơi hoạt bát."
Tống Oanh Thời: "..."
Một ngày một đêm này câu hỏi "có phải trong đầu Chu Lê hơi bị nhiều hố?" cứ bay qua bay lại trong đầu cô, mới vừa cảm thấy bản thân đã trách lầm cậu thì câu này lại nhảy trở ra, trừng mắt nói: "Sao có thể chứ?"
Chu Lê thở dài: "Vậy tụi mình có thể làm gì nữa đây?"
Tống Oanh Thời cũng cảm thấy nhục chí ngay tức thì.
Đúng thiệt là không có cách gì, bọn họ cơ bản không phải chủ nhân Đản Đản, chỉ mỗi chỗ này thôi đã rơi vào thế bí rồi. Cô tưởng tưởng con husky an tĩnh kia bị trói trên bàn thí nghiệm, cực kỳ đau lòng: "Sau này Đản Đản sẽ ra sao?"
Chu Lê nói: "Không rõ, dù sao tụi mình cũng không thể thấy được."
Tống Oanh Thời càng nghĩ càng thấy khó chịu, không chịu nổi nữa liền vào nhóm tag Quý Thiên Dương, hỏi thử có thể đi thăm chó không.
Quý Thiên Dương không trả lời lại.
Cũng không phải gã không muốn trả lời mà là không có thời gian trả lời.
Gã đang trò chuyện với Nhan Vân Huy thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nhị gia, nói bạn gã tới thăm Lâm gia, lúc về tự mình ngã xuống cầu thang hôn mê, bọn chúng không biết tìm ai cả.
Quý Thiên Dương vừa nghe đã đoán được.
Nếu tự mình bị ngã bọn chúng đã ném cho bệnh viện lo liệu, chuyện này khẳng định có dính dáng tới bọn chúng nên mới phải gọi cho gã muốn gã tới xử lý, nhưng việc này không quan trọng, gã hỏi: "Bạn tôi? Bạn nào của tôi?"
Nhị gia nói: "Không biết nữa, ngồi xe lăn ấy."
Quý Thiên Dương giật mình ngay tức thì: "Cái gì...?"
Gã đột nhiên nhìn Nhan Vân Huy bên cạnh, người kia biểu hiện vẫn bình thường, thấy vậy tò mò nhìn gã, ôn hòa nói: "Có chuyện gì sao?"
Quý Thiên Dương không trả lời, tùy tiện đáp hai ba câu với Nhị gia rồi vội chạy tới bệnh viện.
Đợi tới khi gã chạy đến, hai người kia đã được đưa lên giường bệnh, một vị trong đấy không rõ là do bị thương nhẹ hay sao nhưng đã tỉnh lại, đang dựa vào đầu giường xoa thái dương. Một vị khác trên chân quấn băng, sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền không hề cử động.
Nhị gia không thèm quan tâm bọn họ, đang ở bên ngoài chờ Quý Thiên Dương, chỉ là vẫn không rõ được ý đồ của hai đứa nhãi ranh này, đây là muốn ăn vạ bọn chúng hay ăn vạ nhị thiếu?
Quý Thiên Dương không kịp suy tính, trực tiếp chạy thẳng vào phòng bệnh, chờ khi thấy rõ là ai thì hai chân cứng đờ, ngay sau đó biểu tình xoạt cái thay đổi, dang chân chạy vọt tới trước giường: "Anh!"
Nhị gia: "..."
Khoan khoan, mới gọi cái gì vậy?
Gã nheo mắt, không dám xác định, "Nhị thiếu, đâu là?"
Quý Thiên Dương nhìn gã: "Anh trai ruột của tôi."
Trong lòng Nhị gia tức thì lộp bộp một phát, thầm nghĩ toi rồi, giải thích: "Đây là hiểu lầm."
Lương Cảnh Tu buông tay đang xoa trán xuống, cười lạnh: "Đây không phải là hiểu lầm đâu."
Nhị gia quay cuồng trong mơ hồ nhưng lại không đưa ra được chứng cứ mình bị gài hàng, đành phải hy vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, nói: "Tôi nói nhầm, là ngoài ý muốn, tôi sẽ kêu đàn em tôi tới đây nhận lỗi ngay."
Lương Cảnh Tu không thèm để ý gã, liếc nhìn Quý Thiên Dương.
Quý Thiên Dương thấy trên mặt y bầm một mảng, cũng đang lựa lời mà nói, câu đầu tiên hỏi là: "Ông nội đã biết tin chưa?"
Lương Cảnh Tu cười như không cười: "Anh còn chưa gọi điện thoại."
Quý Thiên Dương thầm nghĩ cũng may, cú điện thoại này nhất định phải là gã gọi.
Nếu ông nội Quý biết gã đã có mặt ở đây trong tình huống này, cuối cùng lại để ông hay tin Quý Thiếu Yến xảy ra chuyện từ miệng người khác thì xác định gã sẽ càng thảm hơn, vì vậy giọng run run nói: "Để...em đi gọi cho."
Mí mắt Nhị gia giật dữ dội, vội đuổi theo muốn thử ngăn lại, lại nghe Quý Thiên Dương nói cuộc gọi này sớm muộn gì cũng phải gọi, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, muốn biết rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại rơi vào bước đường này.
Còn có thể là như nào nữa? Dĩ nhiên hắn ta muốn chơi chết mấy người rồi.
Quý Thiên Dương nhìn gã một cái, không trả lời, chấp nhận số phận mà ấn gọi ông nội.
Ông nội Quý thiệt sự cảm thấy như đang nằm mơ, nhanh chóng chạy tới bệnh viện, nửa chữ cũng không thèm nói với Nhị gia, việc đầu tiên là mang cháu nội trở về bệnh viện tư nhân.
Trong lúc đó Quý Thiếu Yến có tỉnh lại một lần, suy yếu mà nói hắn đau đầu sau đó lại choáng váng thiếp đi, tới lúc bị nâng lên giường cũng không mở mắt ra nữa.
Trừ vết thương ở cổ chân thì trên người hắn còn có mấy chỗ nữa bị bầm, cả người nhìn qua khá là thê thảm.
Ông nội Quý đứng cạnh giường trầm mặc nhìn chằm chằm cháu nội nhà mình.
Đứa nhỏ này do chính ông nuôi lớn nên bản tính của hắn ông hiểu rõ, biết A Yến bề ngoài ôn nhu săn sóc thật ra trong lòng lại ôm một bụng ý xấu, nhưng chính vì như vậy mới khiến ông không hiểu nổi chuyện này.
A Yến từ nhỏ đã thông minh lại còn rất yêu quý bản thân mình, từ trước tới giờ đều chỉ có thể là người khác chịu khổ, nhất định không bao giờ để mình chịu khổ.
Khi còn nhỏ nó từng dùng khổ nhục kế mấy lần, sau đó nhanh chóng mang 3 từ này ném đi, chắc là do cảm thấy quá ấu trĩ lại thiệt thân, nên chuyện hôm nay ông nội Quý không tìm được nguyên nhân vì sao nó lại đi dùng kế này.
Nhìn đám người kia không vừa mắt, muốn chơi chết bọn chúng?
Thứ nhất A Yến với bọn chúng không có thù oán gì, không đáng để nó vì đám cặn bã này tự phế 1 chân, thứ hai nếu như nó thật sự đột nhiên nổi hứng muốn chơi chết đối phương, dựa theo cách làm trước giờ của nó cũng nên là từ từ đặt bẫy, sẽ không hành động ác liệt như thế này.
Hay là muốn làm khó Tiểu Dương?
Việc này càng không thể nào, đứa ngu ngốc như Tiểu Dương từ trước tới giờ không trụ nổi nửa hiệp trong tay A Yến, A Yến muốn chỉnh nó có quá nhiều cách, việc gì phải đi làm bản thân bị thương.
Lý do đáng tin duy nhất ở đây chính là A Yến muốn che chở cho đứa nhỏ kia.
Nhưng khoảng cách giữa bọn nó bắn đại bác còn không tới nổi, nếu có quen biết nhau thật thì A Yến tâm tính lạnh lùng như vậy cũng tuyệt đối sẽ không vì một người mà làm được tới mức này. Hơn nữa nếu A Yến thật sự vì đứa nhỏ kia thì sáng sớm sẽ không cố ý nói tới chuyện này với ông.
Ông nội Quý nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào nghĩ ra được lý do khiến A Yến cố ý bị thương, thầm nghĩ có khi là vô ý thật.
Nhưng dù nghĩ rồi ông vẫn hơi không yên tâm, đột ngột tiến lên hai bước thò tay chọt vào chỗ nhột của A Yến, thấy cháu nội không có chút phản ứng nào thì mới tin nó không giả vờ.
Cho nên A Yến thật tình cảm thấy lần này Tiểu Dương đi quá giới hạn nên muốn giúp giải quyết chuyện này?
Chắc là không phải đâu, e rằng A Yến có ý khác, bị thương cũng không phải là nó cố ý, đây thật sự là do đám người kia làm ra.
Nháy mắt ông nội Quý thấy một đám lửa giận cháy lên tận đỉnh đầu.
Buổi sáng xem xong tư liệu ông đã thấy đám người kia không phải thứ tốt lành gì, hiện tại càng cảm thấy bọn chúng đúng là không từ việc ác nào, trầm mặt nhìn Quý Thiên Dương một cái rồi mắng to vài câu bảo gã biến về nhà tự kiểm điểm, trước khi khai giảng không được ra khỏi cửa, sau đó hùng hổ đi mất, chuẩn bị dạy dỗ đám người kia, dám đụng đến cháu nội ông, chán sống rồi đúng không!
Nhan Vân Huy giả vờ như vừa mới hay tin chậm rãi tới trễ, thấy Quý Thiên Dương mang vẻ mặt như đưa đám đi ra, nhìn theo gã ra cửa rồi lại nhìn Lương Cảnh Tu, ý nghĩ trong lòng cũng giống với ông nội Quý, oán trách nói: "Đã biết đám người đó là cái hạng gì rồi mà hai người còn không mang theo vệ sĩ?"
Lương Cảnh Tu nhìn y chớp chớp mắt, nở nụ cười xấu xa.
Nhan Vân Huy ngẩn ra, nhanh chóng ngộ ra, cực kỳ khó hiểu: "Tại sao chứ?"
Lương Cảnh Tu nói: "Cậu ấy đối với đứa nhỏ kia là vừa gặp đã yêu."
"..." Nhan Vân huy cạn lời thiệt lâu, gọi Quý Thiếu Yến một tiếng muốn nghe chính miệng hắn nói.
Lương Cảnh Tu nói: "Đừng gọi, vô dụng thôi, lúc nãy cậu ấy uống một ít thuốc ngủ, không chừng ngủ luôn tới trưa í."
Nhan Vân Huy: "..."
Giỏi thiệt.
Lương Cảnh Tu mở điện thoại ra: "Nè, tư liệu của đứa nhỏ kia, trừ bỏ mặt mũi coi được thì mấy cái khác đều sai sai kiểu gì ấy, hiện giờ tôi cũng rất tò mò mối tình đầu của A Yến có thể kéo dài được bao lâu."
Mối tình đầu nào đó lúc này đang đi trình diện cảnh sát.
Chiếc xe kia cũng chỉ bị mòn bánh xe, không có hư hỏng gì nên không cần sửa. Còn cậu tuy rằng chạy qua 4 ngã tư nhưng chỉ vượt một cái đèn đỏ, bị trừ sáu điểm sau đó dạy dỗ vài câu liền được tha.
Bọn họ ngồi xe nhà tới, nhanh hơn đi xe bus nên đến nơi sớm hơn giờ hẹn.
Lúc bọn họ đã giải quyết xong một nửa thì cha Tống Oanh Thời mới tới nơi, thấy vậy sắc mặt khác thường, không phải kêu ông tìm người giúp sao, nhìn tình hình này thì chắc chắn đã có người khác giúp trước rồi.
Tống Oanh Thời không hiểu: "Ủa là ai vậy?"
Cha Tống không trả lời, đi theo bọn họ ra cửa, nhìn Chu Lê rồi lại nhìn chiếc xe mà cậu ngồi lên, đoán rằng chắc là người của cậu.
Chu Lê thì không nghĩ vậy, cậu đoán có lẽ là người của Quý Thiếu Yến.
Thiếu gia kia tuy nói là có trái tim sắt đá nhưng vẫn rất biết quan tâm người khác.
Giải quyết xong mọi chuyện, Tống Oanh Thời muốn tự lái xe về. Chu Lê liền lên xe Chu gia trực tiếp về chung cư nhà mình, vào nhà đã thấy hai bên quyết định xong, trưa nay gọi cả Chu Lộ Văn và cha Chu ra, cùng vào nội thành ăn bữa cơm để cả nhà biết mặt nhau.
Cậu thầm nghĩ nhanh lẹ ghê ta, nghe lời theo mọi người đi tới nhà hàng, vào phòng bao cuối cùng cũng gặp được Chu Lộ Văn.
Mặt mũi Chu Lộ Văn thanh tú, tuy nét mặt có hơi ngại ngùng nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự tự tin, cả người như phát sáng vậy, có thể thấy cậu ta được lớn lên trong hoàn cảnh tràn ngập tình yêu thương.
Chu Lộ Văn cũng nhìn lại Chu Lê, cười với cậu sau đó lại nhìn mấy người đang bước vào kia, không chờ cậu ta mở miệng đã thấy cô hai Tiền xông tới đưa tay ôm cậu ta vào trong lòng ngực, oa một tiếng gào lên: "Cháu trai lớn à...!"
Chu Lộ Văn: "..."
Người nhà Chu gia: "..."
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Lê: Đản Đản QAQ
Quý Thiếu Yến: Nhìn qua bên này nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.