Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 46: Quả nhiên sáng nay bạch thiết hắc tới sớm như vậy là có lý do




Nếu được, Quý Thiếu Yến thật sự muốn bổ đầu Chu Lê ra xem thử bên trong là cái quỷ gì.
Nhưng hiện thực không cho phép, hắn đang muốn nói chuyện khác đột nhiên nhác thấy Chu Lộ Văn dắt gâu đần nhỏ đi tới, lập tức quay xe, bình tĩnh nói với Chu Lê: "Cậu ôm tôi nhiều lần như vậy, lại còn tắm với tôi, từ nay về sau tôi có phải là người tốt nhất trong lòng cậu không?"
Chu Lộ Văn vừa tới gần: "..."
Chu Lê đưa lưng ra cửa lớn nên không biết có người tới, vừa mới nói một tiếng "không phải" xong, liền thấy Quý Thiếu Yến đưa mắt nhìn ra phía sau cậu, hòa khí chào người đứng đằng sau một tiếng.
"..." Chu Lê đơ máy hết 1 giây, nhanh chóng quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt khiếp sợ của Chu Lộ Văn.
Cố ý, bạch thiết hắc này chắc chắn là cố ý!
Giờ phút này Chu Lộ Văn đã bị tin tức kia đánh cho ngu người.
Quý Thiếu Yến thông minh, ôn hòa, quý khí lại có khả năng giải quyết mọi chuyện, từ khi lên cấp 2 đã là người dẫn đầu, hiện tại trong cái vòng nhỏ hẹp này của bọn họ đã quen xem hắn thành trung tâm. Bọn họ quen biết nhau từ tiểu học tới cấp 3, trước giờ Quý Thiếu Yến luôn là người được chào đón nhất, là người tình trong mộng của vô số người, hoàn mỹ tới mức hơi không chân thật, cậu ta thật sự chưa bao giờ tưởng tưởng ra được cảnh vị thiếu gia này yêu đương hay cùng người khác thân mật.
Mà hiện giờ Chu Lê không chỉ từng ôm Quý Thiếu Yến, còn tắm chung luôn kìa, cậu ta thiệt sự thấy như mình gặp ảo giác vậy.
Thấy hai người kia đều đang nhìn mình, Chu Lộ Văn cố hết sức đè nén mưa to gió lớn đang thét gào trong lòng, mau chóng điều chỉnh lại nét mặt, gật đầu cười với Quý Thiếu Yến: "Sớm vậy nha Quý thiếu."
Trong mắt Quý Thiếu Yến ẩn hiện chút do dự, giải thích: "Vừa rồi tôi chỉ giỡn thôi, cậu đừng tin là thật nhá."
Chu Lê xem miệng: "Không phải như cậu nghĩ đâu."
Quý Thiếu Yến bè theo ngay phía sau: "Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi không phải cái loại kia đâu."
Chu Lê: "..."
Đản Đản, cậu câm miệng lại giúp tôi.
Chu Lộ Văn rất biết nghĩ cho người khác, càng khỏi nói tới trong này còn có Chu Lê, liền cười an ủi: "Tớ chỉ vừa tới, chưa nghe thấy gì hết á." Cậu ta nói xong cũng không ở lại lâu, nhanh chân dắt gâu đần nhỏ chạy mất, tiện thể còn phải vỗ về trái tim bé nhỏ của mình.
Chu Lê nhìn Quý Thiếu Yến: "Cậu cố ý?"
Quý Thiếu Yến thiệt là vô tội: "Đâu có, vừa rồi cậu che khuất mất tầm mắt, tôi không nhìn thấy được cậu ta mà, sau đó không phải tôi đã giúp cậu nói rõ rồi sao?"
Hắn nhìn nét mặt Chu Lê một cái, đưa cái hộp trên đùi sang, "Sách cậu cần đây."
Chu Lê quyết định khoan hồng độ lượng không thèm so đo với hắn, nhận lấy.
Đây là một cái hộp gỗ, sau khi mở ra còn có một cái hộp nhỏ bằng pha lê, sách cổ được đặt bên trong cái hộp kia, nhìn hơi bị nát.
Nhưng đây cũng đã vượt quá mong đợi của cậu.
Tuy cậu không biết được lịch sử thế giới này, nhưng nghe giáo sư Hạ nói qua niên đại thì đã sớm đoán được tình trạng của nó, cũng không biết sách này được làm từ vật liệu đặc biệt hay là do hậu nhân viết lại một quyển mới, nó cũng không tới nỗi cũ nát như trong tưởng tượng của cậu.
Quý Thiếu Yến nói: "Mấy giờ thì đi?"
Chu Lê đáp: "Hôm nay thầy ấy có tham dự một hội giao lưu, đến 10 giờ rưỡi mới xong."
Vì vậy Quý Thiếu Yến bước vào nhà, dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của bà Chu cùng Chu Lê giết thời gian.
Từ nơi này tới trấn Tương Mãn phải tốn gần hai tiếng, vừa đi vừa về hết nguyên cả buổi sáng. Chu Lê không kịp chào đón đám đàn em nên gửi tin nhắn trước trong nhóm, sau đó cùng Quý Thiếu Yến đi qua đại học Thanh Liên.
Lúc này giáo sư Hạ vừa mới họp xong, nhận được điện thoại của Chu Lê liền ra gặp bọn họ, cũng không dám mở hộp ngay bên ngoài mà dẫn theo hai người về khách sạn, vừa mở hộp gỗ ra nhìn thấy thật sự là một trong hai quyển sách cổ bạn ông nhắc tới, không nhịn được kích động một hồi.
Chu Lê hỏi: "Chữ trên này thầy có thể đọc được ạ?"
Giáo sư Hạ nhìn mấy lần, nói: "Có thể, đây hẳn là người đời sau viết lại, thầy thấy trong này dùng chữ Hán cổ, cũng không biết bên trên có ghi chép lại về tộc Thiên Tang và miếng ngọc kia hay không nữa."
Hiện tại Chu Lê chỉ có thể trông cậy vào ông, liền nói: "Vậy thì cứ xem trước đi, chúng em không làm phiền nữa."
Giáo sư Hạ ngẩn ra, thấy hai người họ cũng không để ai lại "giúp đỡ" mình thì hơi bất ngờ.
Nếu người quen còn có thể nói được, đằng này bọn họ chỉ mới quen biết được hai ngày thôi đó, ông không nhịn được hỏi: "Hai em cứ để sách ở chỗ thầy như vậy mà không lo gì à?"
Chu Lê chớp chớp mắt, nói tới cực kỳ thành khẩn bùi tai: "Chúng em tin tưởng con người của thầy mà."
Ông đường đường là giáo sư có tiếng, không thể nào chỉ vì một quyển sách cổ lại đi đạp đổ danh dự của mình, cho dù trong sách viết rằng miếng ngọc cánh hoa có thể xuyên không đi nữa thì người bình thường ai lại tin nổi chứ? Chắc chắn đều nghĩ rằng người phong kiến ngày xưa mê tín.
Giáo sư Hạ cười cười, tự mình tiễn bọn họ ra cửa.
Lúc hai người trở về đám đàn em cũng vừa tới không lâu.
Bảy đứa trên mặt cười mỉm, ngồi ngay ngắn trong phòng khách như học sinh tiểu học, vừa thành thật vừa ngoan ngoãn, tâm hồn như bị sự tươi đẹp thánh thiện gột rửa qua một lần vậy.
Chuyện này cũng không thể trách tụi nó.
Hôm nay cha Chu và Chu Lộ Bác đều bận, đã ra khỏi nhà từ sớm, Chu Lê cũng không ở đây nên trong nhà chỉ còn bà Chu và Chu Lộ Văn. Hai người đều là kiểu người ôn hòa nhã nhặn, đặt biệt là bà Chu, giọng nói nhẹ nhàng ngôn từ tinh tế, cực kỳ dịu dàng tiếp đãi mấy người, khiến tụi nó ngay cả chân tay còn không biết phải để ở đâu cho đúng, lập tức ngoan ngoãn ngay.
Lúc này nhìn thấy Chu Lê, cả đám tức thì kích động, gắt gao nhìn cậu chằm chằm.
Chu Lê biết bọn nó không ngồi nổi nữa, cười nói: "Giáo viên buổi chiều mới tới, anh dẫn mấy đứa đi dạo xung quanh nhé, sau đó cùng ra ngoài ăn cơm."
Cả đám càng thêm kích động nhưng không dám hô to, lễ phép cười cười với bà Chu, tiếp tục giả làm học sinh tiểu học nhắm mắt theo đuôi Chu Lê đi ra ngoài, thẳng tới khi ra khỏi biệt thự mới dám thả lỏng, cùng nhau chăm chăm nhìn người trên xe lăn.
Chu Lê nói ngắn gọn: "Bạn anh, Quý Thiếu Yến."
Dứt lời cậu lại làm ra vẻ quay sang giới thiệu đám đàn em với Quý Thiếu Yến một lượt, sau đó liền dẫn cả đám đi dạo tám chuyện quanh tiểu khu.
Đám đàn em tuy biết được chuyện đa nhân cách, nhưng cả bọn đã ở cùng nhau suốt một kỳ nghỉ hè, cơ bản không đứa nào cảm thấy phải xa lạ khách sáo cả, thái độ đều giống hệt như trước đây. Mấy người đợi tới giờ cơm, Chu Lê dẫn bọn nó đi ăn một bữa tiệc lớn, nghỉ một lát rồi chờ giáo viên tới.
Kế hoạch ban đầu của Chu Lê vốn là 1 kèm 1, nhưng phát hiện nhiều người như vậy quá rối loạn nên chia cả đám thành 3 nhóm "2 2 3", mỗi nhóm một giáo viên, sẽ đặc biệt dựa trên tình hình của mỗi đứa mà soạn ra kế hoạch học tập, như thế này có vẻ tốt hơn.
Hôm nay tới đây là giáo viên toán lý hóa, mỗi nhóm một người, học hai tiếng thì nghỉ ngơi một lúc rồi lại đổi cho nhau, tới khi chập tối sẽ kết thúc.
Đám đàn em nhìn cậu: "Vậy còn anh?"
Chu Lê đáp: "Chương trình học của anh với mấy đứa không giống nhau, anh đi tìm người khác học."
Quý Thiếu Yến nói: "Cậu ấy giao cho bọn tôi, các cậu cứ tập trung nghe giảng đi."
Trừ bỏ ai kia trong đầu có quá nhiều hố ra, Quý đại thiếu muốn khiến cho người khác thích mình thật sự là chuyện quá dễ dàng, đặc biệt với những người hắn đã sớm hiểu rõ tính cách như này, bởi vậy chỉ tốn sức một bữa cơm trưa mà đám đàn em đã muốn moi tim móc phổi ra cho hắn, thấy hắn lo cho Ưng ca thì lập tức yên tâm: "Vậy giao cho cậu."
Quý Thiếu Yến mỉm cười: "Được."
Chu Lê đưa mắt liếc hắn một cái, không làm phiền đám đàn em học hành nữa, mang hắn và Chu Lộ Văn đi khỏi phòng cho khách, mới vừa khép cửa lại đã nghe thấy Chu Lộ Văn cũng nói không làm phiền hai người.
Tuy cậu đã đoán được chuyện sắp xảy ra nhưng vẫn thử hỏi một câu: "Cậu không kèm tôi à?"
Chu Lộ Văn sao lại muốn làm bóng đèn, nói: "Có Quý thiếu là đủ rồi, hai cậu đi trước đi, tớ đi lấy ít đồ ăn với đồ uống cho hai cậu."
Chu Lê: "..."
Quả nhiên sáng nay bạch thiết hắc tới sớm như vậy là có lý do.
Quý Thiếu Yến thiệt hài lòng, bề ngoài giả vờ như nhận nhiệm vụ nguy hiểm đi theo Chu Lê vào phòng cậu, tới ngồi xuống cạnh bàn học, chuẩn bị hết lòng hết sức làm một thầy giáo tốt.
Đúng lúc này lại thoáng thấy thứ gì đó đang lẻn vào.
Gâu đần nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi cả một buổi sáng, giờ thấy chủ nhân vào phòng thì vội ngậm đồ chơi nhảy nhót chạy tới muốn chơi với cậu, phát hiện bên trong hôm nay còn có thêm một vị khách, rất thân thiện mà quay sang vẫy vẫy đuôi với người kia.
Quý Thiếu Yến cười tới cực kỳ dịu dàng, híp mắt nhìn chằm chằm nó.
Gâu đần nhỏ vui vẻ vẫy đuôi một lát lại nhạy bén bắt được một tia sát khí, nó nhìn vị khách kia lại một lần, thấy hắn cười tới càng đẹp hơn nữa, như thể đang muốn bắt nó nhắm với cơm vậy, nó bị dọa sợ tới nỗi làm rớt luôn cả đồ chơi trong miệng, quay đầu chạy biến.
Chu Lê: "..."
Quý Thiếu Yến làm như không có việc gì nhìn sang chỗ khác, chỉ vào đồ chơi trên mặt đất: "Đáng yêu ghê luôn ha, là nó cố ý đi vào đây đưa cậu à?"
Chu Lê có hơi không biết nên nói cái gì nữa mà nhìn hắn, đứng dậy cầm đồ chơi ra cửa, đụng trúng gâu đần nhỏ đang cực kỳ tội nghiệp ở cầu thang liền ném cho nó rồi trở về phòng: "Xong rồi thầy Quý, học thôi."
Thầy Quý ừm một tiếng, hỏi thăm học sinh nhà mình: "Em muốn học môn nào trước?"
Thật ra Chu Lê cũng không cần phải học bù.
Cậu bị bệnh hai năm, dĩ nhiên không có miếng liên quan nào tới hai từ học bá, nhưng cũng không tới nỗi quá kém cỏi, vậy nên nghĩ tới nghĩ lui xong quyết định cứ làm bài tập trước.
Quý Thiếu Yến đương nhiên không ý kiến gì, chống cầm nhìn cậu viết chữ.
Chu Lê hỏi: "Nếu không thì cậu kêu người mang bài tập của cậu sang đây đi."
Quý Thiếu Yến nói: "Tôi làm xong từ hôm qua rồi."
Chu Lê nói: "Vậy cậu đừng nhìn chằm chằm tôi vậy chứ, cậu cứ dùng điện thoại hay lên giường ngủ trưa một lát đi."
Quý Thiếu Yến nhìn về phía cái giường ngủ lớn của Chu Lê, thấy hơi động lòng.
Nhưng hắn chỉ suy nghĩ hai giây đã gạt đi.
Giường thì sau này vẫn có thể ngủ, hiện giờ hắn càng muốn ở cạnh Chu Lê hơn. Hắn nhìn Chu Lê một cái, săn sóc hỏi: "Cậu không thay quần áo sao?"
Hắn nhớ rõ mỗi lần về nhà Chu Lê đều sẽ thay quần áo mặc ở nhà, bởi vì như vậy thoải mái hơn.
Hắn không muốn Chu Lê xem hắn là khách mà đối đãi, muốn nắm lấy từng cơ hội một kéo gần khoảng cách giữa hai người họ.
Thật ra Chu Lê cũng muốn thay, lúc này nghe hắn nói vậy liền cảm thấy ngứa ngáy hết cả người, đi qua bên kia mấy bước rồi lại quay đầu nhìn Quý Thiếu Yến, theo bản năng muốn tránh mặt hắn nhưng lại thấy bản thân hơi bị làm ra vẻ.
Quý Thiếu Yến vừa thấy dáng vẻ của cậu thì đã hiểu, cười nói: "Tôi không cần ra ngoài đúng chứ, thứ gì nên thấy thì tôi cũng đã thấy hết rồi."
Chu Lê nói: "Được rồi."
Đúng là vậy thiệt, cậu cũng không muốn bày vẻ làm gì nữa.
"..." Chu Lộ Văn đúng lúc đi tới cửa trầm mặc một lát, đưa tay gõ cửa bước vào đặt khay đồ ăn lên bàn, gật đầu hai cái với bọn họ rồi nhanh chân chạy mất, còn giúp hai người đóng cửa kỹ càng, phòng ngừa lát nữa có ai đi ngang lại nghe được thứ không nên nghe thấy.
Chu Lê: "..."
Quý Thiếu Yến: "..."
Trong phòng im lặng hai giây, Quý Thiếu Yến mới khẽ cười một tiếng, tùy tay lấy đại một quyển sách trên bàn, cũng không nhìn Chu Lê nữa.
Chu Lê đen mặt thay xong quần áo rồi trở lại ngồi xuống: "Quý thiếu."
Lúc này Quý Thiếu Yến mới nhìn cậu: "Hửm?"
Chu Lê nói: "Tôi cứ nghĩ mãi tại sao mình lại thấy không quen, thì ra là vì trước kia cậu có thèm đếm xỉa gì tới tôi đâu chứ, nếu không cậu đừng để ý tới tôi một tháng để tôi tìm lại cảm giác nhé?"
Quý Thiếu Yến dứt khoát từ chối: "Khi ấy tâm trạng tôi không được tốt nên mới không để ý tới cậu, hiện tại mới là tính cách thật sự của tôi."
Hắn tốt bụng đề nghị, "Không thì cậu cứ làm lại chuyện trước kia với tôi một lần đi, không chừng quen nhanh hơn đó."
Chu Lê ngẫm nghĩ một lát: "Được!"
Thật ra Quý Thiếu Yến không hề ôm tí hy vọng nào cả, nghe vậy nhướng mày, không hiểu vì sao cậu lại đồng ý dễ dàng như vậy nữa.
Chu Lê nói: "Để đẩy nhanh tiến độ thì kể từ hôm nay, mỗi ngày tôi hát cho cậu nghe hai bài nhá."
Vì rửa mối nhục xưa mà dạo này cậu còn đi học mấy bài hát thịnh hành ở đấy đó, tiếc là vẫn không tìm được cơ hội để hát, buồn thiệt chứ.
Hiện giờ cuối cùng cậu cũng đã tìm được người nghe thật lòng rồi.
Quý Thiếu Yến: "..."
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Cậu không nghe ra được ẩn ý hay là sao đây hở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.