Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 48: Chu Lê đứng dưới tán cây, vẻ mặt mờ mịt




Chu Lê mở miệng ra, nhưng nhất thời lại không biết nên hỏi gì.
Giáo sư Hạ không biết được sự thật, thấy đầu dây bên kia không lên tiếng liền nói tiếp.
Ông cực kỳ vui mừng, tuy rằng mấy ngày nay rất mệt mỏi nhưng trong giọng nói lại không giấu nổi sự hưng phấn: "Bọn họ còn trộn lẫn vào đó khái niệm luân hồi, cho rằng nếu có ngàn vạn 'ngươi' sẽ có ngàn vạn vòng luân hồi, bởi vậy mỗi một 'ngươi' đều sẽ không giống nhau. 'Ngươi' ở nơi này là đế vương nhưng có khi ở thế giới khác lại là ăn mày, có thể là người tốt cũng có thể là kẻ xấu, hoặc già hoặc trẻ, thậm chí không phải là con người, là cỏ cây hoa lá, chim trời cá nước, nghe một hồi cũng thấy khá lãng mạn đó chứ."
Chu Lê đơ mặt, hoàn toàn không biết lãng mạn ở chỗ nào.
Cậu thấy Chu Lộ Văn muốn đi qua, liền điều chỉnh lại vẻ mặt, bảo cậu ta vào lớp trước sau đó đi tới đứng dưới cây đại thụ gần đó
Trong lúc này giáo sư Hạ vẫn còn đang nói: "Mà tác dụng có miếng ngọc này chính là đưa em tới 'làm người' trong một thế giới khác, khiến em lần nữa có được một sinh mạng mới."
Chu Lê hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: "Nếu em đi qua rồi thì 'em' ở thế giới mới kia sẽ đi đâu? Sẽ chết sao?"
"Chuyện này càng thú vị hơn," giáo sư Hạ cười nói, "Miếng ngọc này được đặng tên là Trọng Liên, ý nghĩa chính là trọng hoạch tân sinh*. Bọn họ cho rằng trong giây phút thế giới gốc của 'ngươi' diễn ra bước nhảy, 'ngươi' khác bị lựa chọn ở thế giới khác đã sắp tử vong, cho nên 'ngươi' là 'trọng', sẽ được giao lại cơ thể, mà một 'ngươi' khác chính là 'liên', hoa sen sinh ra từ nơi dơ bẩn, nghĩa là khi 'ngươi' xuyên qua cho dù đang ở trong hoàng cảnh không tốt, cuối cùng vẫn sẽ đơm hoa kết trái."
(Trọng hoạch tân sinh: lần nữa có được sinh mạng mới. Nếu vẫn chưa hiểu lắm thì bấm vào cmt để xem giải thích thêm nha mọi người)
-------------------nhân tiện gửi lời chúc thân thương cả đời ăn mỳ tôm bị thiếu gói gia vị tới những ai đọc ở trang re-up--------------------
Chu Lê im lặng ngẫm nghĩ một lát: "Nghĩa là một 'em' khác sẽ đi tới thế giới khác nữa?"
"Đúng vậy, nghĩ mà xem, ngàn vạn 'ngươi' chắc chắn sẽ có vài người vừa đúng lúc chết đi hoặc sắp ra đời," giáo sư Hạ có hơi tiếc nuối, "Nhưng những chuyện này vẫn chỉ là suy đoán của thầy, bởi vì quyển sách này chỉ viết tới đây, không biết phía sau còn có giải thích thêm hay không."
Chu Lê lập tức cảm thấy tức cái lồng ngực, xém chút nữa bị nghẹn chết tại chỗ.
Tự an ủi mình mấy giây mới mở miệng nói tiếp: "Nếu em vì cầm ngọc mà đi tới thế giới khác thì ngọc có đi theo không ạ?"
Giáo sư Hạ nói: "Dĩ nhiên là không rồi, ngọc sẽ ở lại với thi thể của em, đợi người hoàn toàn tắt thở là có thể lấy đi."
Cho nên miếng ngọc trên mộ cậu là từ đâu ra? Hơn nữa sau khi chết cậu cũng không đụng tới ngọc mà.
Còn nữa đây không phải là tiểu thuyết mà là một thế giới khác sao? Cốt truyện và nhân vật đều giống nhau. Cậu lại còn hôn mê hết 3 ngày rồi mơ thấy miếng ngọc trước kia, đây lại là chuyện gì nữa? Cậu không tin hai miếng ngọc này lại không có liên quan tới nhau.
Chu Lê nghĩ mãi không ra nổi, ngẫm một lát rồi hỏi: "Bọn họ có nhắc tới trận pháp gì để ngọc cũng đi theo cùng không ạ?"
Giáo sư Hạ trả lời: "Vẫn chưa nhìn thấy, chắc là viết trên quyển sách còn lại."
Ông ngừng lại một lúc, nói thêm: "Đây chỉ là một ít phỏng đoán cá nhân của tộc Thiên Tang về chuyện sau khi người ta chết thôi, em nhất định không được tin là thật rồi chạy đi tìm bạn mình mượn miếng ngọc, sau đó chơi trò tự sát xuyên qua đâu đấy."
Chu Lê thuận thế hỏi: "Nếu lỡ như em thật sự có thể xuyên đến một thế giới khác, trùng hợp ở thế giới đó cũng có một miếng ngọc, vậy em có thể lấy nó để xuyên trở về không?
Giáo sư Hạ dở khóc dở cười, cảm thấy trí tưởng tượng của thiếu niên này thật sự quá phong phú, kiên nhẫn giúp cậu sửa lại một chút logic trong đó: "Em nghĩ đi đâu vậy, em 'sau khi chết' mới có thể đi tới thế giới khác, dù cho thế giới đó cũng có ngọc đi nữa thì căn cứ và giả thuyết kia, nếu em chết thêm lần nữa nó sẽ mang em tới thế giới khác, sao có thể trở về được chứ?"
Đầu óc Chu Lê trống rỗng, có hơi không biết phải nghĩ gì, theo bản năng đáp lại một tiếng: "... Vâng."
Giáo sư Hạ nói: "Hiểu rồi chứ, đừng thử bậy. Em đã nghe câu 'phong kiến mê tín là khối u ác tính, không thể tin' chưa?"
Nạn nhân của "khối u ác tính" đang cầm điện thoại, đen mặt đứng đó.
Giáo sư Hạ hỏi tiếp: "Alo? Nghe rõ không đó?"
Chu Lê thành thật nói: "Nghe rõ ạ."
Giáo sư Hạ ừ một tiếng, im lặng chốc lát, trong giọng nói mang theo nghiêm túc: "Thầy có chuyện này muốn bàn bạc thử với các em, nếu các em không có vấn đề gì, có thể cho thầy chụp lại quyển sách kia lưu lại làm tài liệu nghiên cứu được không?"
Chu Lê đáp: "Có thể ạ, thầy cứ chụp đi."
Giáo sư Hạ kinh ngạc: "Em không cần hỏi lại bạn em hay người nhà cậu ta sao?"
Chu Lê nói: "Em hỏi rồi, không sao hết."
Trên đường đi giao sách cậu đã hỏi Quý Thiếu Yến nếu đối phương lén chụp lại phục chế một phần thì làm sao, Quý Thiếu Yến thẳng thắng nói một câu không sao hết, bởi vì sách này chỉ là do ông nội hắn đấu giá mua về, mang đi đâu thì đi, trong nhà không ai quan tâm cả.
Giáo sư Hạ lập tức kích động.
Tài liệu về tộc Thiên Tang từ trước tới giờ đều rất ít, đây là quyển sách cổ ghi lại kỹ càng chi tiết nhất. Ông cảm thấy lần này đến thành phố Thanh Liên quả thật là quyết định đúng đắn, vội nói cảm ơn rồi mới ngắt máy.
Chu Lê đứng dưới tán cây, vẻ mặt mờ mịt.
Cảm giác lúc này không khác mấy với khi biết được mình bị bệnh.
Lần trước cậu vốn tưởng rằng bản thân còn một đống thời gian, đã vẽ xong tương lai cho chính mình, cũng tràn ngập hy vọng với nó, lại đột nhiên bị thông báo rằng thời gian không còn nhiều nữa, những thứ kia đều thành công cốc. Mà lần này vì nghĩ bản thân không sống được bao lâu, không dám vẽ ra tới bất cứ thứ gì, đã chuẩn bị sẵn tâm lý lúc nào cũng có thể về nhảy disco trên mộ, lại đột nhiên được thông báo rằng chẩn bệnh sai rồi, cậu có thể tiếp tục sống thêm rất lâu.
Bây giờ cách lúc vào học buổi chiều còn 10 phút.
Quý Thiếu Yến đi ra từ quán cà phê, từ từ trở lại khu nhà dạy học, ngẩng đầu lên liền thấy cảnh này đập vào mắt mình, lập tức giật mình một cái, nhanh chóng ném lại Lương Cảnh Tu và Nhan Vân Huy chạy tới cạnh Chu Lê.
Trong suốt khoảng thời gian quen biết nhau, đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây này của Chu Lê, hỏi: "Cậu sao vậy?"
Chu Lê mờ mịt nhìn hắn, không nói nửa lời.
Quý Thiếu Yến lập tức híp mắt lại, gọi thử: "Chu Lê?"
Chu Lê ừm một tiếng, từ từ hoàn hồn, dựa lên thân cậy phía sau phất phất tay: "Không sao hết, cứ để tôi yên tĩnh một mình một lát."
Quý Thiếu Yến xem xét mấy lần, nhận ra cậu không thay đổi nhân cách, trong lòng khẽ thả lỏng một chút nhưng cũng không dám đi quá xa, liền đứng cách cậu một thân cây, yên lặng chờ đợi.
Chu Lê im lặng chừng 5 phút, quét thấy Quý Thiếu Yến cách đó không xa liền đẩy xe lăn của hắn đi về phía trước, gió đầu thu thổi qua, mang theo một chút hương hoa nhàn nhạt.
Hình như giờ phút này cậu mới ngửi thấy được mùi hương đó, nhìn theo hướng gió, thấy trên hàng cây bên kia có mấy đóa hoa xinh đẹp rực rỡ đang nở rộ, là loài hoa chỉ có ở thế giới này.
Sau đó liên tiếp thêm nhiều mùi hương nữa xông vào mũi, cành cây lay động, ánh nắng xuyên qua kẽ hở rơi xuống trên người, tiếng cười đùa từ khu nhà dạy học cũng được gió đưa tới, cuồn cuộn như nước ập về phía cậu, tươi mới lại nóng cháy, căng tràn sức sống.
Cậu không nhịn được dừng bước chân.
Quý Thiếu Yến vẫn luôn chú ý tới cậu, liền quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu vẫn mờ mịt như cũ nhưng hốc mặt lại hơi đỏ lên, trong lòng giật mình thêm lần nữa, đứng lên gạt xe lăn ra, dùng một chân chống đỡ cơ thể đứng trước mặt cậu: "Chu Lê, có sao không?"
Chu Lê nhẹ giọng nói: "Không có gì."
Chỉ là quá bất ngờ nên không biết phải làm sao.
Cậu vốn tưởng rằng có thể dùng trạng thái linh hồn gặp lại bạn bè người thân nhưng rốt cuộc lại không thể, đột ngột trúng thưởng được một sinh mạng khác, nện cho cậu một cú choáng váng cả người, trong phút chốc thật sự không biết nên làm gì mới tốt.
Quý Thiếu Yến thấy cậu không nói nữa, nhìn bộ dạng này của cậu lại khiến hắn thấy đau lòng, thử nắm lấy tay cậu, phát hiện không bị rút lại liền kéo cả người vào trong ngực, ôm lấy cậu trấn an.
Một đám fan não tàn đang vây xem giáo thảo thần tiên trong khu dạy học: "..."
Đm?
Cả đống người im lặng một giây, sau đó phát điên.
Ba năm cấp 2 thêm vào 1 năm cấp 3, tổng cộng 4 năm học cùng nhau, Quý thiếu ngay cả bạn nối khố của mình là Cảnh thiểu và Nhan thiếu, hay thậm chí là con chó nhỏ cũng chưa từng ôm qua, lần đầu tiên ôm ấp ở Minh Anh thế nào lại với giáo bá chuyển trường chứ!
Chuông vào học điên cuồng vang lên nhưng không thấy ai động đậy, tiếp tục nhìn chằm chằm dưới lầu.
Chu Lê bị tiếng chuông gọi tỉnh, nhìn tư thế của hai người, khụ một tiếng ý bảo Quý Thiếu Yến buông tay, sau đó đẩy xe lăn lại để vị thiếu gia này ngồi xuống, chuẩn bị đẩy hắn về phòng học.
Quý Thiếu Yến đánh giá trạng thái của cậu, vẫn không cảm thấy an tâm, hỏi: "Muốn trốn học không?"
Chu Lê ngẩn ra: "Trốn tới chỗ nào đây?"
Quý Thiếu Yến dịu dàng nói: "Tùy cậu, cậu muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng cậu đến đó, giải sầu với cậu."
Hiện giờ trong đầu Chu Lê hơi rối, thật sự học cũng không vô nên không từ chối đề nghị của hắn.
Cậu suy nghĩ một lát lại phát hiện mình không nghĩ ra được nơi nào hết, nói: "Không biết nữa."
Quý Thiếu Yến nói: "Hay là đi KTV nhé?"
Hai mắt Chu Lê bừng sáng, không thể nào chối từ được sự mê hoặc này, dễ dàng đáp: "Được."
Quý Thiếu Yến: "..."
Làm một học sinh gương mẫu, Quý Thiếu Yến muốn xin nghỉ là chuyện cực kỳ đơn giản.
Làm một kẻ ngoài trắng trong đen, hắn muốn tìm một lý do cho Chu Lê đi cùng cùng chả phải chuyện gì khó nốt, vì vậy hai người nhanh chóng lấy được giấy tra cửa, ngồi xe tới một hội sở cao cấp.
Người ở Minh Anh học xong tiết đầu mới hay tin, lại phát điên thêm lần nữa, bắt đầu hỏi thăm hai người kia rốt cuộc là như nào.
Lúc nãy Lương Cảnh Tu cũng thấy được A Yến ôm người ta, tuy rằng cảm thấy A Yến không giống kiểu người nóng vội nhưng vẫn không ngăn được trí tưởng tưởng của bản thân bay theo hướng 18+, gửi một cái tin nhắn qua: Nhanh ghê vậy, hai cậu đi mướn phòng hả?
Quý Thiếu Yến nhìn tin nhắn này, lại ngẩng đầu nhìn ngốc bạch ngọt đang cầm guitar điện đứng trước mặt mình, vừa gảy mạnh vừa gào rống "Đến chết vẫn muốn yêu, không khóc không cười thì không thoải mái", cúi xuống gõ hai chữ: Bí mật.
Hắn gửi xong lại nhấp vào avatar Chu Lộ Văn, bắt đầu dò hỏi chuyện xảy ra hôm nay.
Chu Lộ Văn cũng đang cho rằng bọn họ đi mướn phòng.
Cậu ta có hơi không đồng ý, đang định giảng đạo lý với Quý Thiếu Yến, khéo léo nhắc nhở bọn họ có thể yêu đương nhưng không thể làm lỡ việc học được, hơn nữa chỉ còn một năm thôi là thành niên rồi, không cần gấp gáp như vậy.
Quý Thiếu Yến trả lời không phải, nói thẳng ra tâm trạng Chu Lê không được tốt.
Chu Lộ Văn khẽ giật mình, vội vàng nhớ lại, trả lời: Cả buổi sáng đều rất suôn sẻ, không gặp phải chuyện gì không vui cả, nhưng khi cậu ấy xuống xe có nhận được một cuộc điện thoại, lúc đó tôi tránh đi nên không rõ là ai gọi nữa.
Quý Thiếu Yến: Một câu cũng không nghe được sao?
Chu Lộ Văn: Có, hình như nói tới chuyện ngọc ngọc gì đấy.
Quý Thiếu Yến nghe xong liền hiểu, cuộc điện thoại kia tám phần là của giáo sư Hạ.
Hắn trả lời một cậu "biết rồi", ấn tắt màn hình rồi kiên nhẫn ngồi nghe Chu Lê hát, chờ cảm xúc của ngốc bạch ngọt khôi phục lại mới dẫn người rời khỏi, tìm một quán cà phê đợi tới giờ Minh Anh tan học rồi đưa người về nhà.
Ngay sau đó hắn trở lại xe, đi thẳng tới khách sạn giáo sư Hạ đang ở.
Lúc này giáo sư Hạ vừa ngủ bù xong, còn đang buồn ngủ đi ra mở cửa cho hắn, nghĩ rằng hắn tới lấy sách về, lập tức giật mình tỉnh táo lại, nói: "Em chờ một lát, thầy chụp xong ngay đây."
Quý Thiếu Yến nghe vậy khẳng định điện thoại Chu Lê nhận được là do ông gọi: "Không cần gấp, em tới chỉ muốn hỏi thầy chút chuyện thôi ạ."
Giáo sư Hạ nói: "Chuyện gì?"
Quý Thiếu Yến nhìn ông: Em muốn biết quyển sách này viết cái gì, bạn em cùng thầy lại nói gì với nhau."
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Ôm được rồi =w=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.