Tháng Ngày Ta Đã Qua

Chương 10:




“Tính ra cũng hơn hai năm rồi”, đón cô ở cửa thang máy, Lâm Liên Thành quay bước về hướng phòng bệnh, lặng lẽ đi dọc hành lang, lưng anh ta bị ánh đèn kéo dài, dường như chẳng có gì thay đổi. Dáng vẻ anh ta so với trước đây chẳng có gì khác nhau, hơn bảy trăm ngày đêm chỉ như trong nháy mắt.
Thừa Ảnh bước sau nửa bước, đi sau anh ta nói, “Hình như vậy.”
Như chưa từng quay lại mùa đông giá lạnh ấy, hai người chỉ như mới chia tay hai hôm trước.
Cửa phòng bệnh mở ra, ông Lâm nhận ra Thừa Ảnh ngay. Trước khi Thừa Ảnh bước vào, ông lập tức vui vẻ trở lại hỏi, “Nha đầu, cháu và thằng Thành định khi nào cho ông uống rượu mừng đây?”
Thừa Ảnh ngạc nhiên sững người, thực sự không biết tại sao ông lại đột nhiên nhớ ra chuyện này. Lâm Liên Thành rất bình tĩnh đứng bên cạnh nhẫn nại trả lời, “Ông quên rồi sao? Cháu và Thừa Ảnh còn đang đi học. Chưa kết hôn nhanh thế đâu.”
“Cháu không được bắt nạt con bé, nghe rõ chưa hả?”, ông cụ cố ý nghiêm mặt, miệng còn cảnh báo, “Nếu cháu làm Thừa Ảnh tức bỏ chạy mất, ông sẽ không tha cho cháu đâu.”
“Không đâu ạ”, Lâm Liên Thành vẫn trả lời cung kính.
Trước sau, Thừa Ảnh đều không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Lâm Liên Thành ứng phó.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng nịnh được ông cụ uống thuốc rồi đi ngủ, họ mới cùng đi ra ngoài.
Lâm Liên Thành nói, “Cảm ơn em!”
“Khách sáo gì chứ? Ông nội luôn đối xử với em tốt như thể em là cháu gái của ông vậy. Em cũng coi ông như ông nội của mình.”
“Ông luôn coi em như cháu dâu của ông”, anh ta mỉm cười, “Thế nên nghe nói chúng ta chia tay, ông đã giáo huấn cho anh một trận.”
Thừa Ảnh không khỏi giật mình, “Anh chưa bao giờ nói cho em biết chuyện của anh. Ông đã mắng anh ư?”
“Không chỉ mắng, ông còn gọi anh vào phòng đọc sách, phạt anh đứng nghiêm cả buổi chiều, suýt nữa còn nhốt anh lại. Em cũng biết, đây là truyền thống của nhà anh, ai cũng không được phản kháng. Có điều, anh lớn như vậy rồi, đó thật sự là lần đầu tiên ông giận anh như vậy.”
Có lẽ vì chuyện đã rất lâu rồi, Lâm Liên Thành nhớ lại, giọng nói cũng thoải mái hơn, đôi môi khẽ mỉm cười như thể đang kể một câu chuyện thú vị.
Thừa Ảnh cũng không nhịn được bật cười, “Ông luôn thiên vị anh nên mới để anh vô pháp vô thiên như thế. Anh bị phạt như vậy, chắc các anh chị em họ khác đều vui mừng lắm.”
“Không phải sao? Mấy anh chị em họ của anh đều vui mừng trên sự đau khổ của người khác, nói là chúc mừng anh cuối cùng cũng đã được trải nghiệm lần đầu tiên trong đời”, anh ta nói rồi ngừng lại, nhìn cô, “Có câu này, anh vẫn muốn nói với em.”
Thừa Ảnh sững người, “Câu gì?”
“Anh xin lỗi!”, anh nói, “Rất nhiều năm trước, anh nợ em một câu xin lỗi. Sau đó lại nợ em một câu xin lỗi.”
“Đều đã qua rồi. Huống hồ, lần đó anh bị thương nặng hơn em”, cô cố gắng miêu tả ngắn gọn.
Đứa trẻ bị mất trong tai nạn xe, vì Thẩm Trì hoàn toàn phong tỏa tin tức nên cả nhà họ Lâm đều bị giấu.
Lâm Liên Thành đưa cô đến nhà xe bệnh viện mới tạm biệt, nhưng đột nhiên lại chìa tay ra, “Đưa điện thoại cho anh.”
Thừa Ảnh không hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi xách ra đưa cho anh ta.
Anh ta nhập số vào đó rồi nói, “Đây là số điện thoại trong nước của anh. Rảnh rỗi thì liên lạc nhé!”
Cô lái chiếc Coupe màu trắng hai cửa, đường nét thân xe đều tuyệt mỹ, đèn đỏ đuôi xe bật lên, ra khỏi khu để xe rồi mất hút ngoài cửa.
Lâm Liên Thành vẫn đứng yên tại chỗ, một lát sau mới quay người bước vào thang máy. Tòa nhà này chỉ có một thang máy thông xuống nơi để xe. Lúc này, mười mấy tầng đều có người xuống nên hầu như tầng nào cũng dừng lại một lát.
Anh ta đợi mà phát chán, bèn theo cầu thang bộ đi lên.
Cầu thang bộ lắp đèn cảm ứng, cách nửa tầng lại có một bóng đèn gắn lên tường. Tiếng bước chân làm đèn sáng lên, chiếu ánh sáng trắng dịu nhẹ.
Lâm Liên Thành chỉ đi được nửa tầng thì dừng lại ở chiếu nghỉ. Cầu thang bộ không có người, anh tựa lưng vào tường, rút bao thuốc trong túi ra, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Thành phố Vân Hải đã vào thu. Anh ta từ Los Angeles về quá vội nên chỉ mang theo hành lý đơn giản, xuống máy bay là tới thẳng bệnh viện luôn. Lúc này, anh ta vẫn mặc áo cộc tay, cánh tay lộ ra ngoài.
Ban đầu nhiệt độ hạ xuống rất thấp, không khí lạnh từ bốn phương tám hướng ập đến. Mỗi tầng đều có cửa sổ thông gió, đón gió bất cứ lúc nào, nên gió lạnh từ xung quanh đều ùa đến.
Nhưng anh ta vẫn hút thuốc như không cảm thấy gì. Làn khói thuốc trắng tan ra, đốm lửa đỏ giữa hai ngón tay lúc sáng, lúc tối, nhanh chóng chỉ còn lại đầu mẩu thuốc lá. Anh ta dập mẩu thuốc đó rồi lại châm tiếp điếu thứ hai.
Cuối cùng Lâm Liên Giang gọi điện tới, anh ta mới nói, “Em lên ngay đây.”
Phòng bệnh là phòng đặc biệt, Lâm Liên Giang đang ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, tay cầm phương án chữa trị mà bệnh viện vừa quyết định.
Thấy anh ta bước vào, Lâm Liên Giang cau mày, “Sao em không đi thay đồ đi?”
“Em không sao!”, Lâm Liên Thành ngồi xuống một chiếc ghế sô pha đơn khác đối diện với anh cả, hỏi, “Khi nào anh về?”
“Bệnh viện cho rằng duy trì phương pháp chữa trị hiện nay khá thích hợp. Ông lại không chịu về bệnh viện ở Bắc Kinh. Nếu đã vậy, anh định đặt vé máy bay chiều mai. Chuyện ở đây giao cả cho em đấy.”
“Vâng.”
Lâm Liên Giang đứng lên, định đưa tài liệu trong tay cho anh ta thì bỗng nói, “Em hút thuốc à?”
Toàn thân Lâm Liên Thành phả ra mùi khói thuốc rất mới, biết không giấu được, anh ta chỉ mỉm cười thừa nhận, “Lúc nãy em có hút một điếu ở dưới lầu.”
Lâm Liên Giang rất bực vì thái độ bất cần của anh ta, nhưng lại sợ người bệnh trong phòng biết nên khẽ mắng, “Anh thấy em chán sống rồi. Lẽ nào, em quên phổi của em đã bị cắt đi một nửa rồi sao? Anh nói cho em biết, em thật sự muốn chết cũng đừng chọn lúc này để làm cho mọi chuyện thêm rắc rối. Chăm sóc ông cho tốt, nếu không, anh sẽ không tha cho em đâu.”
Mấy năm nay sức khỏe của bố họ cũng không tốt, mỗi năm thì đến bảy tám tháng phải ở khu điều dưỡng, mẹ họ chỉ có thể đi theo chăm sóc. Mọi việc lớn nhỏ nhà họ Lâm đều do Lâm Liên Giang lo liệu, gánh vác. Anh ta cũng là người duy nhất trong nhà họ Lâm dung túng cho Lâm Liên Thành.
“Em biết rồi”, Lâm Liên Thành khẽ đáp lại, nhận phương án chữa trị rồi cũng đứng lên, “Em về khách sạn tắm một cái. Lát nữa quay lại thay ca cho anh.”
“Tối nay em không cần tới. Sáng mai, em hãy đến!” Lâm Liên Giang xua tay, bảo anh ta về nghỉ sớm, khi anh ta ra đến cửa còn gọi giật lại, “Tám giờ sáng mai, anh bảo lái xe đợi em dưới sảnh khách sạn.”
“Vâng.”
Khi Thừa Ảnh về đến nhà thì cũng đã khuya. Buổi tối cô quá bận nên hầu như chưa ăn gì, lúc này mới thấy đói. Bác giúp việc biết hôm sau cô nghỉ nên lên lầu hỏi xem mai làm món gì.
Cô nghĩ một lát rồi nói, “Bác cứ làm những món Thẩm Trì thích ấy ạ.”
Bác giúp việc nhìn cô mỉm cười nhưng lại có vẻ khó xử, “Anh Thẩm Trì rất ít khi ăn cơm ở nhà. Hơn nữa, cũng chưa bao giờ kén chọn gì”, ý bác ấy là cũng không biết khẩu vị của Thẩm Trì thế nào.
Cuối cùng Thừa Ảnh cũng hết cách, đành lấy giấy bút ra liệt kê bốn năm món rồi nói: “Bác tự thêm mấy món nữa nhé.”
Cô thật sự quá mệt, tắm rửa xong thì nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Đến nửa đêm hoặc là sáng sớm tinh mơ mới đột nhiên bị người ta gọi dậy.
Thừa Ảnh đang mơ mơ màng màng thì giật nảy mình, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. Đối phương hôn lên trán cô, cảm giác và hơi thở quen thuộc khiến cô khẽ “ừ” một tiếng, mắt còn chưa mở ra, giọng nói lộ rõ sự ngạc nhiên, “… Sao nhanh thế?”
Cô cứ tưởng sớm nhất cũng phải đến sáng anh mới về tới nhà.
Thẩm Trì vẫn tiếp tục hôn cô, giọng mơ hồ đáp, “Về trước…”
Anh hôn từ vầng trán mịn màng xuống, như thể mang theo niềm vui thích thú vô hạn, đúng là không biết chán, cuối cùng dừng lại ở đôi môi, cực kỳ khẽ khàng, rồi anh khẽ dỗ dành cô, “Mở mắt ra nào!”
Thực ra, cô đã hết ngái ngủ lâu rồi, chỉ là mí mắt vẫn nặng trĩu. Lúc này, cô cố gắng lắm mới mở mắt ra được để nhìn khuôn mặt đang kề ngay sát mình.
Mũi anh gần như chạm vào mũi cô, người anh còn mang theo khói bụi.
“Bảo em mở mắt ra làm gì?”, màn đêm yên tĩnh, giọng cô có vẻ buồn ngủ, lười nhác.
“Anh đi lâu như vậy, lẽ nào không mở mắt ra nhìn anh chút được sao?”, anh cười hỏi lại.
Cô nhìn anh.
Vì nhìn ở khoảng cách quá gần, ánh sáng trong phòng lờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt sáng như vì sao trong đêm lạnh mà vẫn mang theo sức hấp dẫn đặc biệt của anh, khiến cô dần bị hút sâu vào đó, “Hình như anh hoàn toàn không mệt mỏi”, cô mỉm cười nói.
Anh chẳng để ý, chỉ “ừ” một tiếng, tay đã luồn vào bên trong, liên tục vuốt ve bên ngoài chiếc váy ngủ lụa của cô.
Có thể vì nhột, hoặc vì hơi lạnh, nên cô không kìm được co mình lại.
Ngón tay của anh mang theo gió sương lạnh của ban đêm.
“Anh đi tắm đã”, anh nói, “Em đừng ngủ đấy!”
Trên thực tế, cô có thể ngủ được sao?
Nghe tiếng nước từ phòng tắm vọng lại, cuối cùng, Thừa Ảnh bò từ trên giường bước đến cửa, gõ tượng trưng rồi đẩy cửa bước vào.
Qua tấm cửa kính phòng tắm lờ mờ, cô có thể thấy bóng dáng cao cao đó. Cô tựa vào bên tường nói chuyện với anh, “Phụ nữ Trung Đông có đẹp không?”
Tiếng nước vẫn không ngừng chảy, cánh cửa bị kéo ra, người đàn ông thò cái đầu đầy bọt dầu gội ra, trả lời nghiêm chỉnh, “Phần lớn đều đeo khăn che mặt, chỉ có thể thấy mỗi đôi mắt, nên chẳng có ấn tượng gì.”
“Vậy còn đàn ông Trung Đông? Gần đây em thấy trên mạng có ảnh một nhóm thợ săn Trung Đông. Em thấy đàn ông bên đó đều rất đẹp trai.”
“Thế sao?”, anh liếc cô, “Em mê họ rồi hả?”
Cô nhếch khóe môi mỉm cười không đáp, chỉ nói, “Em đói rồi!”, buổi tối ăn quá ít, nửa đêm lại bị anh đánh thức dậy, lúc này, cô cảm thấy bụng sôi ùng ục.
Ai ngờ Thẩm Trì bỗng đưa cánh tay ướt ra, kéo cô vào, cười rất gian xảo, phụ họa theo, “Anh cũng hơi đói.”
Cô không kịp đề phòng bị lôi tuột xuống dưới vòi hoa sen nước nóng. Bộ váy ngủ của cô nhanh chóng ướt sũng, dính chặt lên người, đường cong đầy đặn hấp dẫn lộ ra. Cô hơi kiễng chân, dùng tay chống vào lồng ngực trần của anh, không kìm được phì cười, mắng: “Lưu manh! Em không nói cái này.”
“Hử?”, anh từ tốn đáp lại, hôn lên môi cô trong làn nước, thái độ tỏ ra hào hiệp mà vô tội, “Nhưng anh thật sự rất đói.”
Nước ấm, cơ thể cũng dần sôi lên, nhiệt huyết nhanh hơn bất cứ lần nào trước đây. Cô như bị rút hết sức lực, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào vai Thẩm Trì, để mặc cho môi và tay anh mặc sức hoành hành.
Cảm giác biệt ly lâu ngày gặp lại này còn hơn cả khi mới cưới.
Trải qua hơn chục tiếng đồng hồ trên máy bay, râu cằm Thẩm Trì hơi nhú ra ram ráp, mang theo cảm giác râm ran, nhưng lạ là không hề làm cho người ta thấy khó chịu. Khi anh hôn lên bầu ngực cô, cuối cùng, cô cũng không kiềm chế được, nghển cổ lên hít thở, khẽ rên rỉ một tiếng. Vòi nước vẫn mở, nước chảy vào miệng suýt nữa làm cô bị sặc.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu lên, vừa đỡ lưng cô, vừa tiện tay khóa vòi nước, sau đó dịu dàng hỏi, “Ở đây hay về giường?”
Giọng anh gần như nghẹn lại, mang theo ham muốn khiến người ta không thể cưỡng lại. Cô mở mí mắt ướt đẫm nhìn anh qua vô vàn giọt nước nhỏ li ti lấp lánh, thần sắc mơ màng, “Thế nào cũng được…”
Anh tiện tay rút chiếc khăn tắm rộng quấn quanh người cô rồi bế bổng cô lên, cười có chút gian tà, thì thầm bên tai trêu chọc cô.
Cô nghe xong, vừa ngại vừa tức, không kìm được đấm anh một cái, “Em không có.”
Câu Thẩm Trì vừa nói là: “Hình như em không đợi được nữa rồi.”
Cô ghi hận câu nói đùa này, đến khi hai người về đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ, còn cố ý không chịu phối hợp với anh.
Nhờ ánh sáng yếu ớt, cô thấy rõ anh hơi nhướng mày, mỉm cười bình phẩm, “Nhỏ mọn!”
“Giờ mới biết sao?”, cô cười đắc ý, “Em phải xem, rốt cuộc ai vội hơn.”
Nhưng cuối cùng, đương nhiên cô vẫn thất bại dưới tay Thẩm Trì. Người đàn ông này luôn có mọi thủ đoạn khiến cô phải khuất phục.
Ba bốn giờ sáng, họ mới kết thúc bài thể dục kéo dài mà kịch liệt này, sau đó dậy đi làm đồ ăn.
Bộ váy ngủ cô mặc trước đó đã ướt sũng. Lúc này, cô đổi sang một chiếc áo phông cotton rộng rãi, thậm chí còn che cả nửa đùi, vốn định như vậy xuống nhà, kết quả, cô bị Thẩm Trì kéo vào lòng, cắn một cái vào cổ.
“Có ít nhất ba vệ sĩ dưới nhà”, giọng anh hơi nghẹn lại nhắc nhở cô.
Cô thật sự đã quên mất. Chính vì anh đột ngột về nhà lúc nửa đêm, lại giày vò một trận như vậy nên giờ, cô vừa mệt vừa đói, đầu óc cũng chẳng suy nghĩ được nhiều.
Cuối cùng, cô đành mặc thêm chiếc quần thể thao dài giản dị. Mặc như vậy rất đúng phong cách ở nhà.
Để không làm phiền phức bác giúp việc, Thừa Ảnh tự mình vào bếp. Thực ra, cô rất ít khi có cơ hội tự làm những việc thế này. Thẩm Trì tựa vào cửa nhà bếp nhìn cô, thi thoảng nghe theo sự chỉ huy của cô, lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra.
Ánh đèn bếp ấm áp dịu nhẹ chiếu lên người cô, phác thảo những đường cong duyên dáng, phản chiếu bóng mờ mờ lên sàn nhà.
Cô quấn tóc mấy vòng rồi búi lại. Khi nướng bánh mỳ, có vài sợi tóc tuột xuống, nhẹ nhàng dính vào má cô, mà cô như không hề cảm thấy. Rõ ràng chỉ là bữa ăn đêm đơn giản, nhưng có vẻ như cô làm rất chăm chú, nhiệt độ sữa nóng cũng phải chuẩn.
Anh cảm thấy rất thú vị, “Đây không phải là bàn mổ, em chăm chú thế làm gì?”
“Nếu thật sự đây là bàn phẫu thuật thì em sẽ chăm chú hơn bây giờ gấp vài trăm lần”, cô bê đĩa bánh mỳ nướng và trứng ốp la ra, tiện tay đưa cho anh, còn mình quay vào rót sữa.
Trị thương cứu người.
Thẩm Trì nhớ đây là lời nhận xét của anh khi biết cô chọn nghề này. Nếu giờ so với hoàn cảnh lúc đó, anh vẫn cảm thấy đó như một lời châm chọc.
Hai người ăn xong, Thừa Ảnh đi rửa bát. Cô rất ít khi làm việc nhà, thi thoảng mới có hứng. Thức đến lúc này, cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ, đứng bên vòi nước thong thả rửa sạch từng chiếc đĩa.
Nhưng cảnh như vậy hiện ra trước mắt Thẩm Trì, có vẻ không chân thực lắm.
Quá tĩnh lặng và yên bình, giống như một gia đình bình thường nhất, nữ chủ nhân xắn tay áo vào bếp, quần áo bình thường giản dị, tóc còn hơi rối bời nhưng lại có vẻ đẹp bình dị nhất.
Bình dị, yên ổn.
Chỉ tiếc là những điều này vốn không tồn tại trong thế giới của anh. Nhưng người phụ nữ trước mắt lại là người đáng được hưởng hai từ này nhất.
Cô chỉ cần lặng lẽ đứng đó, cũng có thể khiến anh liên tưởng đến chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Còn anh lại kéo cô vào một vòng xoáy không yên bình.
Thấy không hề có động tĩnh gì phía sau, Thừa Ảnh vốn không để ý, còn tưởng Thẩm Trì đã lên lầu trước. Đến khi cô dọn dẹp xong, quay người lại mới phát hiện ra anh vẫn đứng ở cửa bếp.
“Nhìn gì thế? Hiếm khi thấy anh tâm hồn treo ngược cành cây đấy”, cô cảm thấy kỳ lạ.
Dường như tâm hồn Thẩm Trì đang treo ngược cành cây thật, đến khi giọng cô cất lên, anh mới làm như không có chuyện gì, mỉm cười, “Anh hơi mệt.”
Cô nhanh chóng lau khô tay rồi nói, “Vậy lên ngủ một lát nhé!”
Anh còn chưa nói, đã quay người cùng cô lên lầu.
Hôm sau, Thừa Ảnh ngủ đến tận trưa mới dậy.
Bóng người bên cạnh đã sớm biến mất, chỉ còn lại vết lõm trên gối. Lúc này, cô thật sự nghi ngờ tinh lực và thể lực của Thẩm Trì, như thể anh không cần ngủ vậy.
Khi cô thức dậy vệ sinh cá nhân, Thẩm Trì đang nói chuyện điện thoại ở ban công phòng đọc sách.
“… Chiều tôi sẽ bảo người chuyển fax danh sách và tin tức mà cậu cần.”
“Cảm ơn anh!”, giọng Hàn Duệ từ đầu dây bên kia truyền lại, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, “Có điều em không ngờ anh lại hành động nhanh như thế.”
Thẩm Trì vừa hút thuốc vừa cười, thuận miệng hỏi, “Dạo này có kế hoạch đi xa không? Nếu không, có thể tôi sẽ đến chỗ cậu một chuyến.”
“Sẵn sàng nghênh đón anh bất cứ lúc nào. Chuyện công hay chuyện tư vậy?”
“Đưa vợ tôi cùng đi.”
Hàn Duệ nói, “Giờ anh có đồ gì tốt trong tay không? Chỗ em có mấy người bạn rất hứng thú với đồ cổ. Nếu anh có thì chọn giúp em hai món nhé!”
“Cậu hỏi đúng lúc đấy”, khi nói, Thẩm Trì nghe thấy có tiếng động nhẹ phía sau. Anh không quay đầu lại, chỉ thuận tay dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, rồi mới nói tiếp, “Có người đang định bán một món đồ sứ, là chiếc bát hoa sen men ngọc bích, hơn nữa rất hiếm đấy. Lần này người ta cần tiền gấp, lại không muốn gặp nhiều phiền phức. Coi như người bạn đó của cậu gặp may rồi. Anh ta sẽ biết, cơ hội thế này hiếm có lắm, mười mấy năm chưa chắc đã gặp nổi một lần. Cậu có thể báo cho anh ta biết. Nếu có hứng thú thì tự đến xem.”
Hàn Duệ vui vẻ đáp, “Vâng. Trước khi hai người lên đường thì nhớ thông báo cho em biết.”
Vừa cúp điện thoại, Thừa Ảnh đã xuất hiện ở cửa ban công.
Dường như ngửi thấy mùi thuốc mới trên người anh, cô chau mày, không kiềm chế được nhắc nhở, “Anh không thể hút ít đi sao?”
Thẩm Trì đưa tay ra kéo cô lại trước mặt hỏi, “Em có muốn đi nghỉ không?”
“Đi nghỉ ư? Đi đâu?”
“Không phải trước đây em luôn muốn về quê chơi sao?”
Thừa Ảnh hơi sững người nói, “Nhưng giờ ở nhà đã không còn ai, về cũng chỉ có thể đi tảo mộ thôi.”
“Vậy thì đi tảo mộ.”
Cô cảm thấy rất lạ, “Xem ra, anh nhất định muốn đưa em ra ngoài rồi. Mục đích là gì có vẻ không quan trọng.”
Anh mỉm cười nâng cằm cô lên, “Cưới nhau xong, ít khi có cơ hội ra ngoài, coi như giờ bù đắp cho em.”
Cô sững người giây lát, không nói gì.
Ngoài chuyện đi du lịch Vân Nam nhiều năm trước ra, dường như cô và anh thực sự chưa từng đi du lịch thật sự, tuần trăng mật năm đó cũng bị hủy vì bố cô đột ngột bị giết hại.
Thực ra, bố cô đã từng cực lực phản đối cô lấy Thẩm Trì. Lúc đó, ông khá bận, vừa nhận một nhiệm vụ quan trọng hết sức nguy hiểm, ông không có thời gian rảnh rỗi nên càng không quản lý được cô.
Sau đó, biết cô và Thẩm Trì yêu nhau, Án Cương gần như nổi trận lôi đình, lần đầu phá kỷ luật hành động, canh ba nửa đêm về nhà lôi cô đang say giấc dậy.
Thái độ của ông chưa bao giờ cứng rắn như vậy, căn bản không thể thương lượng, “Con lấy ai cũng được, chỉ có Thẩm Trì là không được.”
“Tại sao ạ?”, cô cảm thấy không thể hiểu nổi, “Con đã trưởng thành rồi. Lẽ nào còn không thể tự lựa chọn cuộc sống sau này của mình sao?”
“Cuộc sống ư?”, Án Cương dường như bị dồn ép, buột miệng hỏi: “Con có biết anh ta làm gì không? Con làm vợ anh ta, rốt cuộc con có biết cuộc sống sau này thế nào không?”
Thực ra cô không ngốc, quen nhau lâu như vậy, cô đã phần nào biết việc Thẩm Trì làm. Nhưng cô vốn không nghĩ đến những chuyện đó, cuối cùng vẫn là tuổi trẻ, trong lòng chỉ có tình yêu.
“Con không quan tâm anh ấy làm gì, chỉ cần anh ấy yêu con là được”, cô bực tức nói.
“Yêu ư? Người như anh ta hiểu yêu là gì sao? Người như anh ta có tư cách để nói yêu sao?”
“Cái gì gọi là người như anh ta? Bố quá thành kiến đấy.”
“Là con quá ngây thơ. Bé con, nghe lời bố, rời xa anh ta đi.”
Từ khi cô mười sáu tuổi đến giờ, bố cô rất ít khi gọi tên hồi nhỏ của cô, khi nghe thấy, cô không khỏi sững người. Nhìn qua ánh đèn lờ mờ, cô phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông như ngọn núi hùng vĩ trong mắt cô cũng đã già rồi, tóc mai hoa râm, đuôi mắt hằn lên nếp nhăn, hoặc là áp lực phải ẩn náu lâu ngày khiến vết nhăn hằn sâu rất nhiều, khiến khuôn mặt ông càng lạnh lùng và nghiêm túc hơn.
Nửa đêm, cô mặc đồ ngủ ngồi đầu giường nhìn bố mình rất lâu, cuối cùng kiên trì nói, “Con sẽ không chia tay anh ấy.”
“Rồi sẽ có ngày con thấy hối hận”, không khuyên nổi con, mặt Án Cương chùng xuống, quay người bỏ đi.
Thực ra, từ nhỏ đến lớn, bố con cô rất ít khi tranh cãi. Đó gần như là lần duy nhất, họ nổi xung kịch liệt như vậy.
Tính cách của cô vốn ôn hòa, nhưng có những chuyện lại ương bướng hơn bất kỳ ai. Sau đó, khi cô và Thẩm Trì cử hành hôn lễ, bố cũng không có mặt.
Cô tưởng ông còn giận, đây là cách thể hiện sự phản đối, nhưng không ngờ, chỉ hai ngày sau, cô nhận được thông báo của cơ quan ông làm.
Án Cương đã hy sinh anh dũng trong khi thi hành nhiệm vụ.
Cô sống đến hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mới hiểu thân phận và nghề nghiệp thực sự của bố mình.
Cuối cùng, cô cũng hiểu vì sao bố cô lại phản cảm và mâu thuẫn với thân phận của Thẩm Trì như vậy, chỉ là vì bình thường ông tiếp xúc quá nhiều, bị dồn ép, thấy được sự đen tối và tàn khốc quá nhiều, nên ông không thể nào giương mắt nhìn cô con gái yêu quý của mình bước vào vũng lầy này, thậm chí, ông còn sợ con gái sẽ không thấy được thế giới tươi sáng nữa.
Ca phẫu thuật của Giáo sư Tôn được tiến hành như dự định.
Phải mất đến sáu bảy tiếng đồng hồ, vì sau khi tiến hành mổ mới phát hiện, tình hình phức tạp hơn kết quả hiển thị trên phim chụp rất nhiều. Thừa Ảnh là phụ mổ số một, hỗ trợ toàn bộ quá trình phẫu thuật. Ca phẫu thuật này giống như một trận chiến, cuối cùng, bệnh nhân vẫn còn thuốc mê, được đẩy ra ngoài, còn bộ đồ phẫu thuật trên người cô đã ướt từ trong ra ngoài.
Tối đó, cô lại phải trực đêm.
Cô gần như cả đêm không ngủ, nửa đêm tựa vào giường trực mơ mơ màng màng, nhưng cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trước bàn mổ. Cô như tỉnh lại, mà vẫn như đang trong mơ, cảnh tượng trong giấc mơ ấy không ngừng diễn ra, dường như, cô thấy mình cầm con dao sắc nhọn, cắt đúng vào những chỗ cần thiết…
Trong nháy mắt, một lượng lớn máu tươi chảy ra, từ cột sống tỏa ra xung quanh, dần dần nhấn chìm ngón tay cô. Ánh mắt cô cũng trở nên mơ hồ, trước mặt toàn là máu màu đỏ, không tìm được vị trí để mổ, lo đến toát mồ hôi.
Cuối cùng, cô bừng tỉnh, ngoài cửa sổ đã hửng sáng, tim cô đập thình thịch, trán lấm tấm mồ hôi.
Quá trưa Thẩm Trì mới về nhà.
Ba tiếng trước, có một đoàn khách từ Philippines bay đến, anh phải đích thân ra sân bay quốc tế đón Thẩm Băng. Thẩm Băng là người nổi tiếng với tính khí khó hiểu trong gia tộc Thẩm Thị. Cô ấy kiên quyết không chịu về nhà, chỉ dẫn theo người đến khách sạn Bốn mùa thuê phòng, sau đó hẹn anh cùng đến ăn tối.
Thẩm Trì về nhà, bác giúp việc liền bảo, “Phu nhân về từ sáng, chưa ăn uống gì cả liền lên phòng ngủ rồi.”
“Chưa ăn trưa sao?”
“Chưa”, bác giúp việc lo lắng, “Tôi có lên gọi, cô ấy nói không muốn ăn.”
Thẩm Trì nhẹ bước lên lầu, đi qua phòng khách đến thẳng phòng ngủ.
Rèm chưa kéo lên, ánh nắng buổi chiều xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào trong phòng, nhưng người trên giường hình như vẫn ngủ rất say.
Anh lặng lẽ bước đến bên cạnh, mới phát hiện ra, thực ra, cô không hề ngủ ngon. Có lẽ vì một tay cô đè lên ngực làm ảnh hưởng đến giấc ngủ, đôi lông mày hơi chau lại, hàng mi dài dày khẽ run run.
Anh cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống một lát, rồi mới đưa tay vỗ nhẹ vào má cô.
“Thừa Ảnh!”, anh gọi cô, “Dậy đi em.”
Nhưng cô vẫn không biết gì, lông mày càng cau lại hơn, dường như đang mơ thấy ác mộng, không thoát ra nổi.
Đến lúc này, anh mới chú ý thấy tóc cô vẫn còn ướt, có lẽ gội đầu xong, chẳng kịp lau đã ngủ thiếp đi rồi, trên gối còn hiện rõ vết ướt.
Còn cô ngủ không được ngon giấc, như thể đang phải trải qua giấc mơ khiến người ta đau khổ, ánh mắt anh trầm xuống, cuối cùng lộ ra vẻ lo lắng, anh cố gắng gọi cô dậy.
Khi Thừa Ảnh vừa thức dậy, trống ngực vẫn còn dồn dập khá nhanh, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Vừa rồi, cô lại mơ thấy giấc mơ đó. Cảnh trong mơ vẫn là đêm mưa tối đen, cô đứng bên bờ sông cuộn sóng, cỏ dại đen như mực quấn lấy đôi chân, màn đêm mang đến cảm giác lành lạnh. Mưa rất to, không nơi trú, cả người cô ướt sũng, run rẩy, nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy một ai.
“Em gặp ác mộng”, gần như mãi sau, giọng Thẩm Trì mới kéo thần trí cô quay lại.
Cô bưng tay lên mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn rồi ngồi dậy nói, “Không hẳn là ác mộng.”
Gần như cách một thời gian, cảnh tượng như vậy lại xuất hiện một lần trong giấc mơ của cô, chỉ có điều, rất nhiều ngày trước, cô đều vùng vẫy tự mình tỉnh lại lúc nửa đêm, sau đó một mình lặng lẽ chìm vào giấc ngủ tiếp theo.
Có lúc, anh ngủ ngay bên cạnh, gần trong gang tấc, mà như người xa lạ.
Cô dậy, vào nhà tắm chỉnh trang lại một chút rồi lấy máy sấy ra sấy khô tóc. Khi bước ra, cô thấy Thẩm Trì đang nói chuyện điện thoại.
Thẩm Trì cầm điện thoại im lặng nghe một lát, có lẽ đối phương hỏi gì đó, anh mới bình tĩnh đáp, “Bác sĩ!”
Bước chân Thừa Ảnh nhẹ nhàng, ánh mắt hướng về phía anh tìm hiểu.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, vài giây sau, lại nói với người trong điện thoại, “Cô ấy và chị chưa gặp nhau bao giờ, có gì để nói chứ?”
Giọng anh bình tĩnh, hơi lạnh lùng một chút nhưng nét mặt không có vẻ khó chịu, nói xong một câu thì lại yên lặng nghe. Điều này khiến Thừa Ảnh không khỏi tò mò về thân phận của đối phương.
Cô khẽ bước lại gần, hơi ngẩng đầu lên, quan sát kỹ phản ứng của anh. Anh nhìn cô, dường như chỉ là vô tình tiếp tục nói, “… Em không nghĩ rằng giữa chị và cô ấy sẽ có chủ đề chung để nói.”
Cuối cùng, cô không kìm nén được, dùng khẩu hình hỏi câu: “Ai đấy?”
Còn Thẩm Trì chắc đang bị đối phương đeo bám dai dẳng, đành lấy điện thoại rời xa tai, đưa cho cô, “Chị họ anh, vừa từ Philippines đến hôm nay. Chị ấy muốn nói chuyện với em.”
Chị họ của Thẩm Trì. Trong lòng Thừa Ảnh chẳng hề có chút khái niệm áp lực nào.
Thậm chí, cô còn không biết người chị họ này từ đâu đột ngột xuất hiện.
Nhưng giọng người phụ nữ đó trong điện thoại rất rõ ràng và sắc sảo, ngay câu đầu tiên đã không hề giới thiệu bản thân, “Thừa Ảnh, tối nay đi ăn cơm cùng chị nhé?”
“Chị!”, cô gọi một tiếng, cảm thấy hơi khó xử nhưng vẫn nhanh chóng che giấu, nhẹ nhàng nói, “Em xin lỗi. Hôm nay, em không đến sân bay đón chị được.”
“Không sao. Chị nghe nói, em là bác sĩ.”
“Vâng.”
“Thật trùng hợp! Chồng chị cũng là bác sĩ, có điều anh ấy là bác sĩ nha khoa. Tối nay chị mời, em và Thẩm Trì đến khách sạn Bốn mùa nhé. Sáu rưỡi chúng ta gặp nhau!”
“Vâng. Hẹn gặp lại chị.”
Cúp điện thoại, cô mới hỏi Thẩm Trì, “Sao em không hề biết anh còn có chị họ nhỉ?”
“Thẩm Băng là con của bác hai anh với vợ Philippines, bình thường rất ít khi về Trung Quốc. Khi chúng ta cưới, Thẩm Băng đang gặp chút chuyện phiền phức, không tiện nhập cảnh nên không đến tham dự lễ cưới.”
“Chuyện phiền phức ư?”, cô ấy nhạy bén nắm bắt từ then chốt, là phiền phức như thế nào mới bị Chính phủ Trung Quốc cấm nhập cảnh? Hơn nữa, còn là nhằm vào một người phụ nữ.
Ai ngờ, dường như Thẩm Trì đã nhìn thấu tâm tư của cô, bèn nói, “Chị ấy luôn là người gây phiền phức nhất nhà họ Thẩm. Đợi em quen chị ấy sẽ tự khắc hiểu”, câu giải thích đơn giản như vậy đã giải quyết được thắc mắc.
Nhưng đợi đến khi gặp rồi, Thừa Ảnh không khỏi bắt đầu nghi ngờ những đánh giá trước đây của Thẩm Trì.
Người phụ nữ đứng trước mặt cô mang dòng máu con lai, lại là người tóc ngắn trẻ trung, khuôn mặt cũng càng rõ ràng hơn. Cô ấy mặc bộ đồ thể thao, đi giày bệt, vóc dáng nhỏ nhắn, cả người toát lên thần thái lung linh, trông trẻ hơn so với tuổi thực tế đến ba bốn tuổi, dường như mới chỉ ngoài ba mươi vậy.
Vóc dáng cô ấy không cao như người nhà họ Thẩm, nhưng cặp lông mày lại mang dấu ấn tiêu chuẩn của Thẩm Thị, ánh mắt sắc sảo, đáy mắt lấp lánh như có hàng nghìn hàng vạn ngôi sao.
Xem ra, Thừa Ảnh mang đến ấn tượng đầu tiên rất tốt với cô ấy. Khi ăn cơm, thậm chí cô ấy còn đích thân gắp thức ăn cho Thừa Ảnh, khiến Thừa Ảnh cảm thấy ngại ngùng, nâng ly rượu vang lên mời, lại bị Thẩm Trì giơ tay ngăn lại.
“Tửu lượng của em không tốt, đổi sang mời nước hoa quả là được rồi”, giọng anh nhẹ nhàng quyết định thay cô.
Thừa Ảnh cười nói, “Như thế chẳng có chút thành ý gì cả.”
Thẩm Trì chẳng hề để ý, giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ, lập tức có người đến đổi ly rượu vang trước mặt Thừa Ảnh.
“Em lấy trà thay rượu đi.”
Thẩm Băng hất cằm với Thừa Ảnh, ý bảo cô nâng cốc trà lên, rồi quay sang nhìn Thẩm Trì, giọng nói mang rõ vẻ chế giễu, “Nếu em muốn bao bọc vợ thì uống thêm ly này thay Thừa Ảnh đi.”
Thẩm Trì liếc nhìn cô ấy, chẳng có ý kiến gì, uống thêm một ly.
“Em cảm thấy nghề bác sĩ này thế nào?”, trong bữa ăn, Thẩm Băng hứng thú hỏi.
Thừa Ảnh nghĩ giây lát rồi trả lời thành thực, “Nghề này luôn là ước mơ của em.”
“Ồ? Trị bệnh cứu người, đúng là rất cao thượng!”
“Thẩm Trì cũng nói y như vậy”, nhớ lại chuyện nhiều năm trước, Thừa Ảnh bất giác bật cười.
“Vậy sao?”, Thẩm Băng liếc nhìn Thẩm Trì có chút ý tứ sâu xa, nhưng anh chẳng có chút biểu cảm nào, như thể chẳng có hứng thú với cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ này, cũng chẳng có ý định tham gia.
Thẩm Băng không để bụng, quay sang Thừa Ảnh tán gẫu tiếp, “Chị cũng đã nói với em, chồng chị là bác sĩ nha khoa. Chị phát hiện ra, lợi ích lớn nhất của việc lấy anh ấy chính là lúc răng có vấn đề có thể giải quyết ngay lập tức.”
“Nhưng thứ khác còn tốt, chứ đau răng khôn thì đúng là quá khổ”, Thừa Ảnh dường như bị kéo về quá khứ, hơi nhíu mày nói, “Hồi trước, em có một chiếc răng khôn luôn bị viêm, sau đó đến bệnh viện chụp phim vòm họng thì được biết nó mọc ngang, nhất định phải mổ.”
“Chắc là đau lắm nhỉ!”, Thẩm Băng hứng thú nghe.
“Vâng, đau đến nỗi em vẫn còn nhớ rõ mồn một, trước tiên là tiêm thuốc gây tê, sau đó là cắt nướu răng, cuối cùng dùng đục và búa, đập vụn cái răng đó để kẹp ra. Từ đó về sau, em thật sự kính nể sâu sắc các bác sĩ nha khoa”, Thừa Ảnh ngừng lại, mới bật cười nói, “Em xin lỗi. Em không nên nói chuyện này khi đang ăn cơm.”
Thẩm Băng tỏ vẻ thản nhiên, “Có lẽ đây là thói quen của bác sĩ các em, có thể vừa kể về những điều tai nghe mắt thấy trong phòng mổ, vừa ăn bít tết bò. Thực ra chồng chị còn quá đáng hơn em nhiều. Câu chuyện của anh ấy kể trước khi đi ngủ mỗi tối phần lớn là nội dung công việc ban ngày.”
Thừa Ảnh nghe, không khỏi buồn cười, buột miệng hỏi, “Chị sinh cháu trai hay cháu gái thế ạ?”
Thẩm Băng nở nụ cười thâm tình, thẳng thắn nói, “Bọn chị chưa có con. Trước khi đi ngủ, anh ấy kể chuyện cho chị nghe.”
Thật đúng là một cặp vợ chồng thú vị!
Thừa Ảnh đoán chắc quan hệ giữa chị ấy và chồng mình cực kỳ hòa hợp.
Sau bữa ăn, ba người chia tay nhau ở sảnh khách sạn.
Nhân lúc Thừa Ảnh đi vệ sinh, Thẩm Băng mới đột nhiên bình phẩm, “Cô ấy rất thuần khiết.”
“Chị muốn nói gì?”
“Thuần khiết, không giống người nhà họ Thẩm chúng ta.”
“Cô ấy vốn không phải mà”, Thẩm Trì chẳng hề tỏ thái độ gì, cũng chẳng nhìn Thẩm Băng, chỉ bước đến cửa khách sạn châm điếu thuốc.
Thẩm Băng cũng bước đến, rút trong bao thuốc của anh ra một điếu, tỏ ý nhờ anh châm lửa giúp. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ấy mới liếc mắt nhìn anh nhắc nhở, “Nhưng cô ấy đã lấy em, tức là một thành viên của nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm tốt xấu thế nào, mọi thứ của nhà họ Thẩm đều có liên quan đến cô ấy.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Chị chỉ nói thế thôi”, trong lòng Thẩm Băng hơi ngạc nhiên, nhưng nét mặt thì vẫn chỉ mỉm cười nói.
Ngoài hiên khách sạn, đèn sáng rực rỡ chiếu lên nét mặt Thẩm Trì, càng lúc càng thờ ơ, nghiêm trọng. Thẩm Băng nhìn anh, có vài điều định nói, cuối cùng lại không nói nữa.
Cô ấy thường sống ở Philippines, bố cô ấy chiếm cứ gần như một nửa thị trường buôn bán ma túy Đông Nam Á. Thẩm Băng và những người anh chị em họ khác ít khi qua lại, nhưng duy chỉ với Thẩm Trì là rất thân thiết. Đó cũng là bởi vì Thẩm Trì đã từng sống ở Philippines hai năm.
Khi đó, anh vẫn còn là một cậu bé chưa đến mười tuổi. Hồi đó, nhà họ Thẩm đang âm thầm tiến hành thanh lọc nội bộ một cách nghiêm túc, nhưng cuối cùng, sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, phạm vi cũng càng lúc càng rộng, rất nhiều sự việc dần dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của con người, dẫn đến kết cục không thể ngờ tới.
Để tránh kết cục đẫm máu, người thừa kế đã được chỉ định, cậu bé Thẩm Trì được gửi đến Philippines một thời gian. Hai người hơn nhau chưa đến ba tuổi, sớm tối bên nhau, nên nhanh chóng trở nên thân thiết.
Sau này, anh không có bất cứ phản ứng trì hoãn gì, trở thành người nắm quyền nhà họ Thẩm, dùng thủ đoạn mạnh mẽ và sắc bén, nhanh chóng mở rộng lãnh thổ. Còn Thẩm Băng, cũng tiếp quản toàn bộ việc kinh doanh của bố, chiếm một vị trí vững chãi ở góc Đông Nam Á của châu Á.
Cô ấy hiểu tính cách và hoàn cảnh của anh nên mới không thể ngờ rằng, người anh lấy làm vợ lại là một cô gái như Thừa Ảnh.
Thừa Ảnh thẳng thắn, đơn giản, được giáo dục tốt, có công việc tốt, dường như chẳng cần cố gắng, càng chẳng hề phòng bị.
Từ nhỏ, Thẩm Băng đã được bố mang theo bên cạnh, gặp đủ loại người, đủ thứ chuyện, sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thì ma quái quỷ thần gì cô ấy đều gặp cả, thế nên chỉ qua một bữa ăn, cô ấy có thể dễ dàng nhìn thấu con người Thừa Ảnh.
Thực sự, cô gái lương thiện và thuần khiết như vậy không nên gia nhập nhà họ Thẩm, cũng không thích hợp ứng phó với phong ba sóng gió có thể xảy ra với nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào.
Nhưng Thẩm Trì có vẻ không hề để ý đến lời nhắc nhở của cô ấy.
Giờ phút này, Thẩm Băng nhìn nét mặt anh, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc. Thực ra bao năm nay, anh rèn luyện bản thân không để lộ dù chỉ một giọt nước, nên tâm tư tình cảm, thậm chí nhiều lúc rõ ràng trong lòng đang muốn điên lên, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhẹ như gió thoảng mây trôi.
Tâm tư của anh cực kỳ khó lường, nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để quan sát thì chẳng có được mấy người có thể thật sự đoán ra anh đang nghĩ gì.
Thẩm Băng đã nhiều năm không thấy dáng vẻ bây giờ của anh, đôi môi cong lên lạnh lùng, ánh mắt thản nhiên, lông mày ẩn hiện chút thiếu kiên nhẫn.
Anh không thích Thẩm Băng nói những điều đó.
Lúc này, trên mặt anh thực sự đang phản ánh cách nghĩ trong nội tâm của anh.
Lúc này, bề ngoài và trong lòng như một, thật sự có chút thất thường.
Thực ra, Thẩm Băng tin rằng, trong lòng anh cũng rõ, Thừa Ảnh không thích hợp với hoàn cảnh nhà họ Thẩm.
Hành động “bịt tai trộm chuông” này càng khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên hơn mà thôi.
Thẩm Băng nhanh chóng hút hết một điếu thuốc, đợi Thừa Ảnh đến gần, cô ấy tiện tay dụi tắt điếu thuốc, làm như không có chuyện gì, mỉm cười nói, “Chị chuẩn bị về khách sạn làm spa nước nóng. Hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé!”
“Vâng ạ”, Thừa Ảnh nhận lời ngay, “Nếu chị ở đây cần gì, chị có thể tìm em bất cứ lúc nào. Hay chị chuyển đến nhà bọn em ở đi. Ở cùng nhau càng tiện chăm sóc nhau hơn.”
“Không cần đâu. Chị quen ở khách sạn rồi”, Thẩm Băng đưa túi xách cho vệ sĩ đứng bên cạnh, tháo chiếc vòng hạt gỗ đeo trên cổ tay đưa cho Thừa Ảnh, “Đây là chiếc vòng thường đeo bên mình, chị đã nhờ thầy ‘khai quang’, có thể mang đến bình an.”
Nhìn cũng có thể thấy đây là một món đồ rất tốt, Thừa Ảnh không khỏi ngạc nhiên, “Tặng em ư?”
“Ừ”, thấy Thừa Ảnh chần chừ không chịu nhận, cô ấy liền kéo tay cô lên, trực tiếp đeo chiếc vòng vào cổ tay của cô.
Chiếc vòng hạt gỗ sáng bóng, có chút trọng lượng khiến tay cô có cảm giác lạ lẫm.
Thừa Ảnh vốn định từ chối, lúc này, Thẩm Trì đứng bên cạnh không hề nói gì bỗng lên tiếng, “Em nhận đi”, sau đó, anh mới nhìn Thẩm Băng, dặn dò, “Có chuyện gì thì chị gọi điện cho em nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.