Thanh Dương Khê Ca

Chương 22: Muốn nhà




“Muốn nhà?” Diệp Khê giật mình, nhà còn phân chia muốn và không muốn sao?
“Đúng vậy, Khê Nhi nghĩ xem muốn một ngôi nhà như thế nào? Tỷ như: Khê Nhi hy vọng trong nhà có những gì, có mấy gian phòng, phòng ở thế nào, hy vọng trong nhà có cái gì, hoa nè, cây nè, hoặc là có mấy cái bàn xinh đẹp giống Chân Vị Lâu nè, đều có thể nha.”
Diệp Khê chớp mắt, Tiêu Dực mở đường xuống bắt đầu ảo tưởng: “Ừm, ta nghĩ muốn trong nhà có.... Ta nghĩ muốn có một cây nho, còn muốn bắc một cái giàn cho dây nho leo lên, giàn cao cao, đợi đến khi dây nho đi đầy là có thể ở mặt dưới hóng mát, còn có thể vừa hóng mát vừa đan dây xích tay. Lúc nho ra quả sẽ treo ngược ở trên giàn, từng chùm từng chùm, sâu kín một màu xanh, đợi đến khi nho chín, ta liền hái xuống rửa thật sạch đặt ở trong mâm cho thê chủ ăn.”
Tiêu Dực mỉm cười nhìn hắn: “Vậy là phải đặt một cái bàn ở dưới cái giàn nho, còn lại cho Khê Nhi trang trí mâm nho.”
“Còn muốn để ly trà xinh đẹp, giống ly trà xinh đẹp ở Chân Vị Lâu.”
“Được, còn có gì nữa?”
“Còn có... Còn có.. Thê chủ, chúng ta mua một con gà con về nuôi được không?”
“Được, nhưng vì sao chỉ mua một con?”
“Bởi vì gà con thật quý, chúng ta không có nhiều tiền mua như vậy, trước hết mua một con về nuôi, đợi đến khi gà con lớn thành gà lớn, đẻ trứng, trứng lại biến thành gà con, chúng ta có hai gà, đợi đến gà con kia lại lớn lên, lại đẻ trứng lần nữa, chúng ta lại có một con gà, từ từ, chúng ta sẽ có rất nhiều gà.”
Tiêu Dực cười, Tiểu Khê Nhi thật thà của cô căn bản cũng không biết một con gà chưa thụ tinh không thể ấp ra gà con, cũng không nghĩ tới vấn đề nếu ấp ra gà con là con gà không đẻ được. Bất quá hắn có thể nghĩ đến gà sinh trứng rồi trứng sinh gà, loại phát tài này cũng thật không sai. Tiêu Dực sủng nịch nói: “Được, vậy mua một con gà con cho ngươi, còn muốn cái khác không?”
“Cái khác... Thê chủ.” Diệp Khê giật nhẹ tay áo của nàng: “Ta… ta muốn đi trồng ít rau để ăn.”
“Được.”
Diệp Khê nhìn nàng: “Ta nghĩ ngày mai phải đi cuốc đất, đến mùa, về sau là có thể không cần đi mua rau củ, thê chủ cũng không cần phải luôn luôn đi hái rau dại về ăn.”
Tiêu Dực nghĩ nghĩ, đồng ý nói: “Quả nhiên là Tiểu Khê Nhi nghĩ đến càng chu đáo, được, ngày mai ta và Tiểu Khê Nhi đi cuốc một miếng đất trồng rau, chúng ta ăn rau chính mình trồng! Bất quá, Khê Nhi nè.” Tiêu Dực ngẩng đầu thơm thơm lên mặt Diệp Khê vài cái, Diệp Khê “Hửm?” một tiếng. Tiêu Dực dùng miệng thương lượng nói: “Rau dại trên núi này ăn rất ngon, ta thích ăn, chúng ta về sau vẫn đi hái, được không?”
Thê chủ thích ăn rau dại? Diệp Khê ngẩn người, vội vàng gật đầu: “Được.”
Vấn đề tự mình trồng rau, lúc trước Tiêu Dực cũng đã nghĩ qua, nhưng luôn luôn không có thời gian đi làm. Hiện tại Tiểu Khê Nhi nhắc tới, Tiêu Dực tự nhiên là có sức lực lớn duy trì.
* * *
Ngày hôm sau liền dẫn Diệp Khê khiêng cái cuốc đi xới đất. Dọc theo đường đi, không ngừng có thôn dân cùng các cô chào hỏi: “Tiêu tú tài, đây là muốn làm gì vậy?”
“Đi xới đất.”
“Xới đất? Hả, Tiêu tú tài cũng chuẩn bị trồng trọt sao?”
“Đúng vậy, chuẩn bị trồng trọt.”
“A, Tiêu tú tài ngươi trước kia là chưa bao giờ làm việc nhà nông, sau này không phải ngươi kiếm rất nhiều tiền hả? Sao còn đi trồng trọt?”
Đối với tất cả mọi người trong thôn đều quan tâm vấn đề tiền bạc của cô, Tiêu Dực thật đúng là thực bất đắc dĩ, đành phải cười cười nói một câu cho qua: “Nào có, đã sớm xài hết.”
Người trong liền cười hì hì : “Ăn thịt hết tiền rồi?”
Tiêu Dực cũng cười: “Cũng gần như vậy.”
Trải qua một đường ân cần thăm hỏi, hai người Tiêu Dực rốt cục đến được ruộng nhà mình. Nhà người trong thôn đều là một mảnh nối tiếp một mảnh, ruộng mỗi một nhà của người ta đều là cây cối rậm rạp, mọc rất tốt. Ruộng nhà Tiêu Dực cũng không ngoại lệ, chẳng qua nhà khác đều là cây nông nghiệp, nhà Tiêu Dực là cỏ dại.
Kiếp trước Tiêu Dực chưa từng làm qua việc nhà nông, ngay cả nhìn thấy đều rất ít, lấy gì làm cỏ đều là sau khi xuyên qua mới thấy qua người khác làm. Tuy rằng chưa từng làm những chuyện này, Tiêu Dực vẫn là biết phải đem cỏ dại cắt bỏ trước.
Buổi sáng mặt trời chiếu lên người cũng có chút nóng, Tiêu Dực nói: “Khê Nhi, ngươi đi đến dưới tàng cây nghỉ ngơi đi.” Chính mình cầm cái cuốc bắt đầu cắt cỏ.
“Thê chủ!” Diệp Khê sợ tới mức kêu lên làm cho cô thiếu chút nữa cuốc một cái vào chân mình.
“Làm sao vậy Tiểu Khê Nhi?” Tiêu Dực hỏi Diệp Khê, còn cầm lấy cái cuốc nhìn nhìn, cô không cảm thấy chân mình có gì nguy hiểm, cô chỉ cảm thấy bắt đầu cầm cái cuốc này có chút khó khăn.
“Thê chủ… vẫn là… vẫn là… ta đến làm đi.”
Tiêu Dực cũng biết động tác mình không ổn, có chút buồn bực nói: “Tiểu Khê Nhi, ngươi biết cắt cỏ sao?”
“Biết.” mấy việc này, hắn từ trước cũng làm không ít.
“Oa, Tiểu Khê Nhi thật là lợi hại, vậy ngươi dạy ta đi.” Dạy cho cô là hắn có thể đứng một bên mát mẻ.
Diệp Khê lấy cái cuốc qua làm mẫu cho cô: “Phải như vậy… như vậy… đem cỏ đào lên lên, đợi đến lúc hong khô xếp thành một đống đốt thành tro rơm rạ, có thể làm phân.”
“Còn có thể làm phân?”
“Có thể.”
Tiêu Dực nắm lên mấy nhúm cỏ đến xem, nghi hoặc nói: “Có thể cầm máu, có thể làm phân, cỏ này là lớn thế nào, đốt thành tro rơm rạ có tác dụng nhiều như vậy, thấy nó chính là cỏ bình thường mà.”
“Có thể cầm máu không phải loại cỏ này, là một loại khác.”
“Tiểu Khê Nhi ngươi cũng biết thảo dược?”
Diệp Khê lắc đầu: “Ta không hiểu, nhưng mọi người đều biết đến cỏ tro rơm rạ kia có thể cầm máu.” Diệp Khê ngẩng đầu nhìn trời, nhắc nhở nàng: “Thê chủ, chúng ta mau cắt cỏ đi, đợi lát nữa trời liền nắng gắt.”
“Tiểu Khê Nhi nói phải.” Tiêu Dực cầm lấy cái cuốc trong tay Diệp Khê lên, Diệp Khê nhìn cô đào vài cái vẫn là có hình có dáng, liền xoay người đem cỏ này xếp đến một chỗ.
“Tiểu Khê Nhi, ngươi đi qua một bên nghỉ ngơi đi.”
Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Ta muốn cùng cố gắng với thê chủ, sẽ không làm mệt chính mình, ta sẽ dưỡng thân mình thật tốt sinh cục cưng.” Nói xong liền đứng ở một bên nhìn nàng. Không phải hắn bất động, mà là cỏ cô vừa cắt hắn đã xếp lại gọn gàng, hắn đang đợi cô cắt cỏ khác. Tiêu Dực nhắm mắt lại thở dài liền nở nụ cười: “Thật sự là không có biện pháp với ngươi.”
Hai người lao động một lát, mặt trời dần dần lên cao, cỏ thì cắt không được bao nhiêu. Tiêu Dực lau mồ hôi trên trán, trời nóng như vậy rất dễ bị cảm nắng, không bằng chờ lúc trời mát một chút lại đến: “Khê Nhi, nắng lên, chúng ta trở về đi.”
Diệp Khê cũng có chút mệt mỏi, nghe phải về nhà cũng không có phản đối gì, nghĩ nghĩ còn đề nghị nói: “Thê chủ, buổi sáng và lúc xế chiều không nóng chúng ta có thể đến ruộng, ban ngày nóng ở nhà đan dây xích tay, như vậy chúng ta là có thể vừa làm ruộng, vừa đan dây xích tay đấy!”
Tiểu tử này cũng muốn đến nơi này, Tiêu Dực cười nói: “Khê Nhi thật thông minh, liền làm theo lời Khê Nhi nói, vừa trồng rau vừa kiếm tiền làm hai chuyện này thật tốt.”
Diệp Khê được khen ngợi liền vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn cười: “Thê chủ, ruộng của chúng ta muốn trồng loại rau củ gì?”
“Khê Nhi nghĩ trồng loại gì? Khê Nhi thích ăn cái gì liền loại đó.”
Diệp Khê chớp mắt mấy cái, trồng, còn có thể trồng loại mình thích ăn? Lúc này liền ngây người, giọng nói của Tiêu Dực lại vang lên ở bên tai: “Khê Nhi thích ăn dưa hấu không? Trồng một ít dưa hấu đi.”
Dưa hấu? Hắn có nghĩ tới là trồng những loại đỡ cho thê chủ phải chạy mỗi ngày vào trong thành mua đồ ăn, rõ ràng nhà mình có đất, trồng lên mấy loại rau, còn có thể bớt chút chi phí, hơn nữa hiện tại đến mùa... Diệp Khê nhếch miệng: “Thê chủ, hiện tại đã qua mùa dưa hấu, phải đến lúc đầu xuân năm sau mới có thể trồng.”
“Như vậy à, vậy hiện tại có thể trồng loại gì?”
“Có thể loại một ít rau ăn.”
“Vậy cho Khê Nhi quyết định đi, Khê Nhi nói trồng loại gì, chúng ta liền trồng loại đó.”
“Hả? Ta… ta quyết định?”
“Đương nhiên, Khê Nhi là chủ phu của nhà ta, đương nhiên là Khê Nhi quyết định.”
“Vậy… vậy… ta nghĩ trồng bí đỏ, còn có đậu, còn có rau xanh, còn có......” Diệp Khê càng nói càng hưng phấn, giống như đã nhìn thấy rau củ xanh nhạt to tròn. Tiêu Dực ngậm cười, không ngừng gật đầu: “Ừm, được, ừm, được....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.