Thanh Dương Khê Ca

Chương 7: Vấn đề sinh tồn [2]




Tiêu Dực ngẩng ra, cười nói: “Thay đổi nơi nào? Nói nghe một chút đi.”
“Xác thật ta cũng không nói lên được, chính là cảm giác ngươi trước kia bị cái nghèo lạc hậu lẻ loi vây quanh. Trên người luôn mang theo bi thương, so với trước kia lúc không bi thương tinh thần cũng có nhiều lắm, ai, ngươi đừng chê ta nói chuyện khó nghe, ngươi trước kia bộ dáng nghèo lạc hậu lẻ loi, giúp ngươi làm chút việc tốt mà ngươi còn không nghe, trong nhà cũng biến thành lộn xộn, cả ngày cải trang thành hình dáng nhã nhặn, mắt ta nhìn đều thấy đau xót. Ngươi xem, hiện tại quần áo đệm chăn đều mang đi giặt, phơi nắng đầy sân, nhìn càng nhẹ nhàng khoan khoái!”
Tiêu Dực có chút buồn cười, vừa mới trách cô vội vàng đi giặt quần áo, lúc này lại khích lệ tốt. Bất quá cô không nghĩ tới tối hôm qua là ở chung một lát, hôm nay cũng vừa mới gặp mặt, Đàm Chương Nguyệt thế nhưng có thể nhìn ra cô cùng trước kia không giống nhau. Tiêu Dực trước kia có đạo đức hay tài năng gì, thế nhưng có thể quen được cái bằng hữu đối với nàng thật tình như vậy.
Bất quá Tiêu Dực không dự định nói với nàng là Tiêu Dực trước mắt nàng đã thay thổi thành người khác, chỉ cười nói: “Đại khái ông trời đều không nhìn nổi bộ dạng hư hỏng trước kia của ta, cố ý làm cho ta đụng vào đầu quên chuyện trước kia, thuận tiện sửa lại tính tình thôi.”
Đàm Chương Nguyệt gật đầu mạnh: “Tính tình này sửa thật tốt, ta đã sớm nói qua, đọc sách biết chút chữ là được rồi, mỗi người không cần phải đều có thể khảo thủ công danh dựa vào sách mà ăn cơm, ngươi cố tình không nghe, vẫn cùng người đọc sách cùng nhau ép buộc đi khảo cử nhân. Hiện tại ngươi nghĩ khác thì tốt rồi, về sau đừng giống như trước vậy nữa, ngươi hiện tại đã có phu lang, làm việc thật tốt nuôi gia đình mới là chuyện chính.”
“Đã biết, ta nghe ngươi.” Tiêu Dực ngoan ngoãn gật đầu, một chút cũng không chê Đàm Chương Nguyệt dong dài. Cứ như vậy thật tình đối đãi chính mình, vì bằng hữu lo lắng cho mình, là có cầu cũng không được.
Đàm Chương Nguyệt khẳng định nàng rốt cuộc nghe mình khuyên trong lòng cũng cao hứng, cười ha ha vài tiếng, đột nhiên lại hỏi: “Tiêu Dực, ngươi còn đi từ hôn không?”
Diệp Khê đang bưng hai chén nước tiến vào, nghe được câu mà Đàm Chương Nguyệt nói run lên một chút, nước trong chén rơi xuống đất một ít.
“Không từ.” Tiêu Dực nói xong, sau đó vẫy tay về phía Diệp Khê: “Khê Nhi đang làm cái gì đó?”
Diệp Khê sợ hãi mà đi qua, đem hai chén nước đều đặt ở trước mặt các nàng, sau đó nhu thuận đứng ở phía sau Tiêu Dực. Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ mà đưa tay kéo hắn đến ngồi xuống, cười nói: “Ta vừa vặn khát đây, Tiểu Khê Nhi thật là tri kỷ, phu lang tri kỷ như vậy mà trả trở về ta sẽ luyến tiếc.” Dứt lời nâng chén lên uống một miếng. Nước còn có chút nóng, hiển nhiên là nấu rất lâu. Tiểu Khê Nhi của cô thật biết lễ phép, nhìn thấy khách đến nhà liền vội vàng đi nấu nước, đáng tiếc trong nhà không có trà, chỉ có thể lấy nước trắng ra đãi khách.
Đàm Chương Nguyệt nghe nàng nói như vậy cũng cười: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, những lời hôm nay ngươi nói ở bờ sông An Vụ đều nói cho ta nghe, sau này cùng muội phu sống tốt qua ngày.”
Tiêu Dực cười gật đầu, thật hưởng thụ có người quan tâm mình như vậy. “Đúng rồi Đàm Chương Nguyệt, hỏi ngươi chuyện này, một đồng tiền có thể mua được một cái bánh bao không?”
“Có thể mua hai cái bánh bao chay, ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Không làm cái gì. Đúng rồi, ngươi ở trong thành làm thợ kéo xe sao?” Tiêu Dực nhớ tới nàng kêu mình đi vào trong thành tìm nàng.
“Không phải, ta mỗi ngày đều đi vào trong thành bán đồ ăn, ngươi không phải là muốn ăn bánh bao chứ? Ngày mai ta mang về cho ngươi hai cái.”
“Không cần, không cần.” Tiêu Dực vội vàng xua tay cự tuyệt: “Ta chính là hỏi một chút, đối với đồng tiền có cái phổ biến thế nào. Đúng rồi, ngươi bán đồ ăn đều chính là ngươi trồng sao?”
“Là chính ta trồng. Tiêu Dực, ngươi về sau có tính toán gì không? Bằng không ngươi đem vài mẫu của nhà ngươi cũng cải tạo lại, năm nay không thể trồng loại lương thực, nhưng là có thể trồng chút đồ ăn theo ta đi rao bán. Tuy rằng kiếm không được vài đồng tiền, nhưng ít ra có thể giải quyết vấn đề ăn cơm.”
Tiêu Dực có chút kinh ngạc: “Ta cũng có?”
Đàm Chương Nguyệt trợn trắng nhìn nàng: “Đương nhiên là có, bất quá đều bỏ thành núi hoang!”
Tiêu Dực cười gật đầu: “Qua mấy ngày nữa ta cũng phải đem cải tạo, bất quá ta không biết nơi nào, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi dẫn ta đi xem.”
Đàm Chương Nguyệt thấy nàng tựa như có dự định cho tương lai, cao hứng kéo nàng: “Đi, hiện tại ta liền mang ngươi đi xem.”
Tiêu Dực xem xong trở về đã là hoàng hôn, đi đến nửa đường thấy Diệp Khê gánh hai thùng nước cố sức đi về nhà. Tiêu Dực chạy về phía hắn, một bên thả ra tiếng êm dịu kêu hắn: “ Tiểu Khê Nhi.”
Diệp Khê nghe được giọng nói ngẩng đầu lên, Tiêu Dực đã chạy bên cạnh hắn. Diệp Khê nhìn Tiêu Dực mở ra cái miệng nhỏ nhắn gọi: “Thê chủ.”
“Trong nhà không còn nước sao? Không phải nói không cần ngươi gánh nước sao? Về sau trong nhà không còn nước phải nói cho ta biết mà gánh về.” Tiêu Dực đem đòn gánh lấy lại tự mình gánh, nói thật cô thật đúng là không có thói quen dùng đòn gánh gánh này nọ, cảm giác nó cứ lắc lư.
Diệp Khê có chút không biết làm sao, thì thào giải thích: “Ta… ta đem nước rửa rau, nước còn lại nước đổ trong nồi, ta nghĩ, đem nước gánh về, buổi tối thê chủ có thể rửa chân.”
Thì ra còn nhớ chuyện cô muốn rửa chân, Tiêu Dực vốn cũng không trách hắn, hiện tại lại càng không nhẫm tâm nói cái gì nữa, chỉ có thể lại nói rõ với hắn: “Ta biết Tiểu Khê Nhi ngoan, bất quá về sau cũng không thể lại đi nấu nước, bằng không ta thật sự sẽ tức giận đó.”
Diệp Khê khẩn trương mà níu chặt góc áo của mình mà cúi đầu, mang theo giọng mũi cùng giọng nhỏ khẩn cầu bảo đảm: “Ta không đi, lần sau ta sẽ không đi, thê chủ… thê chủ không cần tức giận….”
Tiêu Dực lấy ra một bàn tay sờ đầu của hắn: “Khê Nhi đừng sợ, ta không tức giận, ta chỉ là sợ ngươi mệt thôi.”
Diệp Khê ngẩng đầu, dùng hết sức đem nước mắt trong hốc mắt nghẹn trở về, cái đầu nhỏ lắc vài cái: “Không phiền lụy, không phiền lụy…”
Tiêu Dực cười cười, không lại nhiều lời, hắn không có cảm giác an toàn, không phải một ngày hai ngày có thể mất đi, từ từ sẽ đến đi.
***
Diệp Khê nấu cơm tối xong, Tiêu Dực đem nước trong thùng gỗ để giải nhiệt. Trong nhà chỉ có một cái nồi nhỏ, cũng chỉ chứa được nửa thùng nước. Ăn cơm xong, Tiêu Dực đem khối rèm làm ngăn cách kia treo lại, đem một nồi nước ấm kia cùng nửa thùng nước lạnh đổ chung đem đến mặt sau rèm cho Diệp Khê lau mình, chính mình cũng bắt đầu gom quần áo phơi trong nhà một ngày.
Tiêu Dực bày quần áo khô trên giường gấp lại một lần nữa, mặt sau rèm không hề cách âm nên nghe được tiếng nước chảy, rèm cách mặt đất khoảng một gang tay, Tiêu Dực có thể nhìn thấy hắn lộ ra mắt cá chân giống như cây gậy khô gầy. Tiêu Dực nghĩ, cô phải mau chóng làm ra tiền, phải bổ sung dinh dưỡng cho hắn thật tốt.
Diệp Khê lau mình xong, Tiêu Dực đã cầm quần áo gấp xong hết. Diệp Khê gả lại đây, trừ bỏ quần áo mặc trên người, nhà họ Diệp ngay cả một bộ quần áo cũng không cho hắn mang theo, đành phải thay đồ của Tiêu Dực trước. Tiêu Dực tự mình cũng lấy một bộ sạch sẽ đi ra bờ sông tìm nơi kín đáo tắm rửa một chút, xong xuôi cảm thấy chính mình thật nhẹ nhàng khoan khoái đôi chút.
Khi Tiêu Dực về nhà nhìn thấy Diệp Khê nhìn chăn đến ngẩn người, thấy cô trở về vội vàng nói với cô: “Thê chủ, trong nhà không có kim chỉ, đính chăn không được.”
“Vậy không cần đính trước, ngày mai ta đi vào trong thành nhìn xem, nếu có thể kiếm được ít tiền đồng, ta liền mua chút kim chỉ về.” Tiêu Dực lấy một khối khăn trải giường khô, đem sợi bông khô thả lên, đậy lên một mặt khác của khăn trải giường, lại đem hai khối khăn trải giường làm thành bốn góc kết lại, cái chăn giản dị được thông qua. Diệp Khe híp khóe mắt, thê chủ thật thông minh.
Trải qua một ngày ở chung, Diệp Khê đối với Tiêu Dực có rất nhiều tín nhiệm. Bây giờ ngủ chung hiển nhiên không có gần sát nàng, nhưng là không giống tối hôm trước cách xa nàng nửa cánh tay như vậy. Diệp Khê nằm là mặt nghiêng về sườn nàng nằm, hơi hơi cuộn tròn thân mình, nhỏ giọng hỏi nàng: “Thê chủ ngày mai muốn vào trong thành sao?”
“Đúng vậy, ngày mai ta đi vào trong thành nhìn xem có cái gì có thể làm nuôi sống không, Khê Nhi có dám ở nhà một mình hay không?”
“Dám, ta ở nhà, chờ thê chủ trở về.”
Tiêu Dực cười cười, kéo kéo chăn cho hắn: “Ngủ đi.” Thấy hắn nghe lời mà nhắm mắt lại, Tiêu Dực đứng dậy đi ra thổi tắt ngọn nến, ngày mai nhất định phải tìm được việc làm.
Ngày hôm sau, Diệp Khê nấu cho Tiêu Dực chút thức ăn chay ăn, Tiêu Dực lại gánh hai thùng nước trở về, nói rõ Diệp Khê cái gì cũng không cần làm, giữa trưa nhớ tự mình nấu đồ ăn ăn…vân vân, mới chịu di chuyển người đi vào trong thành.
Thành cách thôn Thanh Dương gần nhất gọi là Đông Sơn, trong thành đều là một cảnh náo nhiệt, đá lát bày ra hai bên cửa hàng tụ lại đông đảo giữa ngã tư đường, bên đường còn có đủ loại quán lớn nhỏ. Tiêu Dực chậm rãi đi tới, một bên lưu ý có thương gia viết thiệp thông báo nhận người hay không, một bên nhìn xem cửa hàng quán nhỏ đều bán cái gì.
Tiêu Dực đi một vòng, cũng hỏi mấy cửa hàng nhận người, có là có nhưng không nhận loại thân thư sinh đơn bạc như cô, có nhận cô cũng không làm được, còn có người nhìn đến vết thương trên đầu cô liền không nhận. Tiêu Dực có chút buồn bực, chẳng lẽ thật sự cô lại không tìm được việc làm?
“Đây không phải là Tiêu tỷ sao? Yến tiệc tân hôn của ngươi, như thế nào bỏ đi ra vậy?” Một nữ tử cùng cô chào hỏi, Tiêu Dực sửng sốt một chút lập tức phản ứng lại đại khái đây là bằng hữu của Tiêu Dực trước, liền cười hai tiếng ha ha. Nàng kia cùng cô cũng không chênh lệch tuổi bao nhiêu, xem như cũng là thư sinh, quần áo khó coi lại còn thêm bộ dáng phóng khoáng. Tiêu Dực nhìn nàng liền liên tưởng đến Tiêu Dực trước, Tiêu Dực trước hẳn là chính cái bộ dạng như vậy.
“Tiêu tỷ ngươi đây là muốn chạy đi đâu vậy? A, Tiêu tỷ, trên đầu ngươi thế nào lại bị thương?” Thư sinh nhìn chằm chằm huyệt thái dương của cô, ngạc nhiên kêu lên.
Tiêu Dực thò tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị thương, vẫn là có chút đau. Tiêu Dực nói: “Ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, không cẩn thận đụng vào.”
Thư sinh tỏ ra một bộ dạng khẩn trương: “Có gây trở ngại gì không?”
“Tốt lắm.” Tiêu Dực cười cười: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đi hiệu sách chép sách, Tiêu tỷ cũng muốn tới hiệu sách sao?”
Chép sách? Nghe Đàm Chương Nguyệt nói qua Tiêu Dực trước chính là dựa vào công việc này ăn cơm. Tiêu Dực gật gật đầu: “Cùng đi.”
Hai người đến hiệu sách, chủ quầy hiệu sách cười tiếp đón các nàng: “Vương tú tài, Tiêu tú tài đến nha, hôm nay cũng là chép sách sao?”
Thì ra nàng họ Vương. Tiêu Dực nhớ kỹ, cũng không nói chuyện. Vương tú tài trả lời muốn chép sách liền có tiểu thị đến đem các cô đi cách một gian, bên trong còn có bốn người thư sinh đang chép sách, thấy hai người cô vào tất cả liền chào hỏi. Tiêu Dực theo các nàng nói chuyện ở giữa biết bốn người này phân biệt theo họ Trương, Lâm, Chu, Phùng, cũng mỉm cười đi theo Vương tú tài gọi các nàng là tỷ. Nữ nhân nơi này trước mặt xưng tỷ cùng thế gian của nam nhân xưng huynh cũng là một ý, không phải kêu người này tỷ tỷ, chính là chỉ một loại cách gọi người ngoài.
Những người này hiển nhiên đều quen biết Tiêu Dực, Tiêu tỷ đến Tiêu tỷ đi cùng tâm sự vài câu mới đều tự ngồi xuống chép sách. Tiểu nhị kia cũng chuẩn bị văn chương trang giấy đưa cho Tiêu Dực, Tiêu Dực để bút thấm đẫm mực, mới hạ một chút xuống trên giấy, nhìn nhìn buông bút xuống.
Kiếp trước, cô không có luyện viết chữ bằng bút lông. Kiếp này, dường như Tiêu Dực trước cũng không đem kỹ năng này lưu lại cho cô, nhắc tới bút lông, cô không tìm thấy một chút cảm giác. Tiêu Dực không quấy rầy người khác tự mình đứng lên ra cách gian, khi đi ngang qua quầy cùng chưởng quầy thú tội, mời cô đi vào đem trang giấy và văn chương thu lại.
“Tiêu tú tài thế nào không viết? Là hiệu nhỏ có cái gì chiếu cố không chu toàn sao?” Khuôn mặt chưởng quầy kia tươi cười hỏi, Tiêu Dực là có chút kính nể nàng, đối với bọn tú tài nghèo các cô nàng cũng có thể lấy lễ tướng đối đãi, chớ trách lợi nhuận hiệu sách này thoạt nhìn rất tốt.
Tiêu Dực chỉ chỉ huyệt thái dương của mình: “Không phải, là ta ngày hôm trước làm bị thương, tay có chút run.”
Chưởng quầy lúc này mới thấy vết sẹo kia, lập tức khách sáo nói: “Đây không phải quan trọng hơn sao? Vậy Tiêu tú tài chăm sóc tốt rồi lại đến.” Tiêu Dực nói cảm ơn rồi từ giã rời đi.
Đối diện hiệu sách có một nhà giàu nhận người ở, là loại muốn ký khế bán mình, Tiêu Dực nhìn nhìn rồi xoay người tránh ra. Trước mặt kệ là làm công việc gì, riêng là chuyện bán mình làm nô tài này cô sẽ không thể làm được.
Mặt trời trên đỉnh đầu nắng nóng bừng bừng cháy, trong lòng Tiêu Dực không khỏi sinh ra cảm giác bất lực. Kiếp trước ở giữa thương trường hay thay đổi thế nào cũng thành thạo, hiện tại lại bó tay không có kế sách, một văn tiền thật có thể bức tử anh hùng hảo hán. Khát nước không có nước uống, đã đói bụng không có tiền mua thức ăn, Tiêu Dực đứng ở chỗ góc đường râm mát nhỏ nghỉ, bên cạnh có người bán củi, Tiêu Dực hỏi: “Vị tỷ muội này, củi này bán thế nào vậy?”
“Hai mươi văn một bó.”
Tiêu Dực tính tính, hai mươi văn, không nhiều lắm, nhưng là đủ mua mấy cân gạo, hơn nữa đó là một lợi nhuận không nhiều lắm, tạm thời không tìm được việc, cô không bằng sớm đi trở về nhặt củi bán lấy chút tiền lời, ít nhất có thể mua điểm tâm ăn, không đến mức làm cho tiểu phu lang trong nhà lại đói bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.