Thanh Dương Khê Ca

Chương 81: Rời đi




Toàn bộ thiên hạ Hoàng thượng là người lớn nhất, Hoàng thượng quyết tâm muốn đi săn thì người khác phản đối thế nào cũng không được, vì thế đoàn người từ từ đi vào núi. Động tĩnh lớn như thế động vật trong núi tự nhiên là có thể chạy bao xa thì chạy bấy xa, trốn không thoát cũng phải trốn đi. Kết quả chính là vào núi ban ngày đừng nói săn được, Hoàng đế đại nhân hưng trí bừng bừng lại chỉ nửa con châu chấu cũng không nhìn thấy.
Hoàng thượng đưa mắt nhìn bốn phía: “Vì sao trong ngọn núi một động vật cũng không gặp được?”
Công công bên cạnh Hoàng thượng nịnh nọt nói: “Hoàng thượng đích thân tới giống như thiên hàng thần uy*, những động vật này đều là thú nhỏ thấp hèn, có thể là bị thiên uy dọa sợ không dám đi ra.”
(*Thiên hàng thân uy là: oai nghiêm của thần tiên hạ phàm.)
“Bậy bạ!” Hoàng thượng đột nhiên giận dữ: “Trẫm mặc dù chưa từng đi săn cũng biết động vật trời sinh tính nhanh nhẹn, ta xem là các ngươi quá nhiều người cho nên dọa động vật đều bỏ chạy!”
“Hoàng thượng tha tội!” Công công quỳ xuống cầu xin tha thứ, người xung quanh cũng chạy nhanh đến quỳ xuống theo: “Xin Hoàng thượng tha tội.”
“Tha tội, tha tội! Các ngươi ngoại trừ nói câu này thì còn có thể nói câu khác hay không? Nghĩ đến quốc gia của ta có thể chế tạo ra thần cụ cung tiễn, vừa có thể ngăn địch vừa giúp dân giàu nước mạnh. Nhưng trẫm đường đường là vua của một nước lại ngay cả săn thú cũng không biết, khi còn sống không săn được một con mồi, nếu truyền ra thì không phải làm trò cười cho người khác hay sao? Nhưng sự thật không phải trẫm không biết săn thú, cũng không phải trẫm không săn được, mà là các ngươi không cho trẫm săn thú, không cho trẫm săn được!”
Tiêu Dực trách thầm ở trong lòng: ‘Ngài cho rằng đây là bãi săn của Hoàng gia à? Nhiều người như vậy làm ra động tĩnh lớn như vậy còn không phải là vì suy nghĩ cho an toàn của ngài ư.’ Nhìn chung quanh không ai dám nói chuyện, Tiêu Dực đành phải tiến lên nói: “Hoàng thượng bớt giận, tức phụ biết trong lòng Hoàng thượng mất hứng, chẳng qua là trong ngọn núi này sâu độc rắn độc rất nhiều, mọi người chỉ là lo lắng cho Hoàng thượng mà thôi.”
Hoàng thượng bực mình thở hổn hển, giọng điệu rốt cục khôi phục như thường: “Vậy ngươi có đề nghị gì tốt không?”
“Hoàng thượng thích săn thú vừa vặn mấy ngày trước Đàm Chương Nguyệt có nói một chuyện với tức phụ có thể giải tỏa buồn bực của Hoàng thượng. Hoàng thượng có thể chọn ra một khu cây cối dày đặc ở gần kinh thành rào lại làm bãi săn bắn cho Hoàng gia, ra lệnh cho binh lính kiểm tra loại bỏ sâu độc rắn độc và mãnh thú, nuôi thả một ít gà rừng, con thỏ, dê núi linh tinh. Khi Hoàng thượng rảnh rỗi thì có thể đến đó săn thú, còn có thể mang Hoàng nữ và các đại thần cùng đi săn vui vẻ.”
Hoàng thượng gật đầu: “Ý kiến hay!” Lại nhìn nhìn Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt: “Ngươi nói là Đàm Chương Nguyệt nghĩ đến, sao Đàm đại nhân không tự mình bày mưu cho trẫm biết?”
“Đàm Chương Nguyệt nói hiện tại nàng đã được Hoàng thượng ủy thác trọng trách, lại vô cớ bày mưu chỉ sợ sẽ có người bất mãn, nói nàng dụ dỗ Hoàng thượng ham chơi; hơn nữa săn thú là một chuyện luôn luôn có nguy hiểm, không dám bày mưu.”
“Ừm, nói như thế cũng đúng, bất quá Đàm đại nhân ngươi lo lắng nhiều rồi, đại nữ nhân một nhà một chút việc nhỏ cũng sợ hãi rụt rè thì không thể được. Ngày sau có ý tưởng gì đều có thể nói, cho dù không thể thực hiện được nhưng trẫm cũng sẽ không trách tội.”
“Dạ, đa tạ hoàng thượng.” Đàm Chương Nguyệt thật oan ức. ‘Tiêu Dực à, ngươi làm gì thế?’
Đáng tiếc Tiêu Dực hiện tại không đếm xỉa tới nàng, bởi vì hoàng thượng đã hỏi tiếp: “Tiêu Dực, ngươi xem ai thích hợp đi làm việc này.”
“Đàm Chương Nguyệt nghĩ ra biện pháp, nếu như chọn một người tự nhiên là Đàm Chương Nguyệt. Đầu tiên nàng xuất thân là săn thú, biết nhiều độc trùng, hiểu rõ địa hình rừng núi để sắn bắn. Thứ hai nàng tiếp xúc nhiều con mồi, một tay cũng có thể giết chết động vậy hung mãnh và bắt giữ động vật còn sống, cũng biết rõ ràng những mãnh thú trong núi và bắt giữ một số động vật còn sống nuôi thả ở trong khu vực săn bắn.”
“Được, việc này giao cho Đàm Chương Nguyệt làm, cần phải nhanh chóng bắt đầu xây dựng bãi săn bắn Hoàng gia, làm tốt thì sẽ có thưởng!”
“Dạ.” Đàm Chương Nguyệt lĩnh chỉ, trong lòng nở hoa: ‘Ai nha, nàng sắp biến thành người lớn nhất trước mặt Hoàng thượng! Chuyện lớn như vậy Tiêu Dực ngươi lại giao cho ta. Tiêu Dực ngươi đối xử với ta thật tốt, ta rất cảm động đó.’ Đàm Chương Nguyệt nhìn lại Tiêu Dực, Tiêu Dực thản nhiên mà liếc nàng: ‘Lạnh nhạt một chút!’ Đàm Chương Nguyệt lập tức đứng thẳng thân mình, nhìn không chớp mắt.
Thấy không khí hòa hoãn xuống thì công công bên cạnh Hoàng thượng lập tức nói: “Hoàng thượng, bây giờ có phải đi về trước hay không?”
“Không.” Hoàng thượng vươn tay lên: “Trẫm còn muốn tiếp tục săn thú, các ngươi đều tản ra một chút, không cần lại tụ tập đông đúc ồn ào như vậy, trẫm hôm nay nhất định phải săn được con mồi! Còn có, ai trong các ngươi hôm nay săn được con mồi thì trẫm nhất định sẽ có thưởng. Mấy người các ngươi.” Hoàng thượng chỉ chỉ Tiêu Dực rồi kêu đến vài người Lí Tân, Triệu A Lực: “Các ngươi đều là cao thủ săn thú mà Phò mã và Đàm đại nhân một tay mang đi huấn luyện phải không? Hôm nay hãy bộc lộ tài năng cho trẫm nhìn một chút, ai săn nhiều nhất trẫm sẽ thưởng lớn cho, đều đi thôi, không cần đi cùng trẫm.”
Mấy người vừa nghe lập tức cao hứng trả lời ‘dạ’ rồi tản ra. Phượng Nhược Liễu cao hứng nói: “Mẫu hoàng, con cũng đi săn.”
Tiêu Dực kéo hắn một cái: “Nhược Liễu, chàng ở phía sau đi với cấm vệ quân đi.”
“Không muốn.” Phượng Nhược Liễu nắm cánh tay của Tiêu Dực làm nũng: “Ta đường đường là Tam Hoàng tử, lại là phu lang của cao thủ săn thú, không biết săn thú sao được?”
Hoàng thượng cười ha ha: “Liễu Nhi nói đúng đó, đến, cùng đi với Mẫu hoàng.”
“Dạ.” Phượng Nhược Liễu cười hơ hớ chạy lên phía trước vui vẻ đi chung với Hoàng thượng. Tiêu Dực lắc đầu, vội vàng đi theo tiến lên. Đàm Chương Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo, một trái một phải bảo vệ ở bên cạnh hai người.
“Ôi!” Phượng Nhược Liễu đột nhiên nghiêng thân mình một cái, Tiêu Dực vội vàng đỡ lấy hắn, mọi người đều nhìn lại. Phượng Nhược Liễu căm giận nói: “Tảng đá sao lại ở chỗ này? Hại ta tí nữa té rồi.” Lại nhíu mày dịu dàng nói: “Chân cũng đau, ngài xoa xoa cho ta đi.”
Thấy phu thê bọn họ ngọt ngào với nhau tất cả mọi người tự giác quay mặt nên làm gì thì làm. Tiêu Dực cũng nhân lúc hắn đang giả vờ thâm tình thì ngồi xổm xuống xoa xoa bàn chân cho hắn. Nhìn thấy không có người nào chú ý về bên này thì Phượng Nhược Liễu xoay người nói ở bên tai nàng: “Phía trước có thác nước, ta dự tính thực hiện kế hoạch.”
Tiêu Dực ngẩng đầu đã thấy Phượng Nhược Liễu đứng thẳng dậy, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Được rồi được rồi, đừng xoa nữa, nhiều người nhìn như vậy thật mắc cỡ.”
Tiêu Dực một tay ôm lấy hắn vào trong lòng: “Ngươi không cảm thấy đau khổ hả? Cũng không thể để ý nhiều một chút, nói rõ ràng.”
“Bảo trọng.” Phượng Nhược Liễu đẩy nàng ra, vẻ mặt đỏ bừng chạy. Tiêu Dực tùy ý vừa nhìn chỉ thấy N tầm mắt mờ ám đang vụng trộm nhìn cô. Thật là, mặc quần áo ôm một cái cũng thích nhìn như vậy, nếu như cho các nàng xem AV* há không phải làm cho các nàng thét chói tai phát điên ư? Tiêu Dực bất đắc dĩ, chỉ phải nhanh chóng mà đuổi theo Hoàng đế.
(*AV = Adult Video: thể loại phim dành cho người lớn.)
Không có nhiều người đi theo động đậy nhiều nên ngọn núi lẳng lặng, không bao lâu thì gặp một con hươu đang kiếm ăn. Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt đều theo bản năng mà nhìn Hoàng thượng, hai mắt của Hoàng thượng đăm đăm, hiển nhiên cũng nhìn thấy, chỉ thấy bà cài tên kéo cung, bắn ra một cái lại vững vàng trúng. Đàm Chương Nguyệt vừa chạy tới nhặt lên nhìn thấy thì sợ hãi than liên tục: “Oa! Oa! Hoàng thượng! Ngài thật sự là quá lợi hại!”
Mũi tên kia lại xuyên qua từ sau lưng con hươu đến phía trước.
Tiêu Dực cười tiếp lời: “Tài bắn tên của Hoàng thượng thật sự là rất tốt!”
“Ha ha ha! Trẫm ở trong cung mỗi ngày đều ngắm bắn bia, xem ra vẫn là có chút hiệu quả! Các ngươi đều nói trong ngọn núi có nhiều rắn độc sâu độc, xem ra cũng không có gì, ít nhất chúng ta bây giờ còn không gặp được, ha ha, đi, tiếp tục!”
Tiêu Dực bất đắc dĩ, Đàm Chương Nguyệt cười cười đưa con mồi cho tùy tùng tiến đến cất giữ, cẩn thận cầm gậy gộc gạt cỏ phía trước, như vậy có thể dọa đi một ít sâu rắn độc. Hoàng thượng mang theo mọi người đi, tiếp tục lại săn được chút gà rừng, thỏ hoang. Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt cũng có ý mỗi người săn hai ba con, miễn cho bị Hoàng thượng nói các nàng cố ý mang con mồi tặng cho bà. Chỉ có Phượng Nhược Liễu bắn ra mấy mũi tên độ mạnh yếu không chính xác nên không thu hoạch được gì. Bất quá hắn cũng không để ý, giống như là lần đầu tiên vào trong rừng núi, chơi rất vui vẻ.
“Mẫu hoàng, bên kia giống như có tiếng nước.” Phượng Nhược Liễu chỉ chỉ về một phía, mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn Hoàng thượng. Mọi người nghiêng tai nghe thì quả thật có tiếng nước, Hoàng thượng hôm nay vui vẻ nên vung bàn tay to lên nói: “Được, đi xem.”
Phượng Nhược Liễu lập tức cực kì vui vẻ: “Mẫu hoàng nhanh một chút, nói không chừng có con sông nhỏ đấy, có thể bắt cá.” Phượng Nhược Liễu nắm tay Hoàng thượng cùng nhau đi qua về phía tiếng nước chảy. Tiêu Dực hoảng sợ một hồi, nghe tiếng nước kia rất lớn còn vang dội, hay chính là thác nước Phượng Nhược Liễu đã nói? Sao hắn lại có thể biết trong rừng núi này có thác nước? Hay là hắn và Mặc lúc trước đã tới chỗ này? Đã đến rồi cũng không thể không đi qua, lúc Hoàng thượng muốn tới xưởng cung tiễn thị sát, bọn họ trước đó đã hỏi qua Tiêu Dực địa điểm của xưởng cung tiễn cũng nói qua, muốn nhìn xem ở gần đây tìm một chỗ có thể biến mất hay không. Nhưng lúc lần trước thương lượng thì không có nghe bọn họ nói qua nơi này, nghĩ đến lúc ấy bọn họ cũng cảm thấy nơi này không thể thực hiện, chắc là lần này vừa khóe Hoàng thượng muốn đi săn nên bọn họ nhất thời quyết định. Nhưng Mặc có biết Phượng Nhược Liễu chuẩn bị làm việc này ở trong đây hay không? Cố tình giờ phút này lại không có cách nào khác hỏi rõ ràng, đành phải đi tới xem.
Tiếng nước càng ngày càng vang dội, một thoáng chốc ra khỏi rừng cây, đập vào trong mắt mọi người lại là một thác nước. Từ trên đỉnh núi cao cao trút xuống, đem núi chia ra thành một con sông, chảy qua đáy sông một ngọn núi đá lại lần nữa trút bay xuống. Phía dưới còn có một ngọn núi đá, sau đó rơi vào vách núi đen phía dưới. Thác nước nối tiếp vừa to vừa mạnh, làm cho phong cảnh nhìn thấy thật sự là vô cùng đồ sộ, dẫn tới mọi người liên tục sợ hãi than lấy làm kỳ lạ. Duy nhất chỉ có tim gan của Tiêu Dực run sợ: ‘Phượng Nhược Liễu, ngươi chọn nơi này không phải muốn chết chứ? Rơi xuống hồ kia thật tốt đấy nhưng ngàn vạn không nên dùng cái này! Không được, cô nhất định phải giữ chặt Phượng Nhược Liễu. Cho dù rơi xuống hồ kia thất bại nhưng còn có thể tìm biện pháp khác, ngàn vạn không thể liều mạng như vậy!"
Đáng tiếc Tiêu Dực còn chưa có giữ chặt Phượng Nhược Liễu thì Phượng Nhược Liễu đã vui vẻ chạy đến phía trước: “Ha ha, Mẫu hoàng, nơi này thật đẹp!”
“Nhược Liễu cẩn thận!” Tiêu Dực chỉ có thể dùng giọng nói đến gọi hắn lại.
Phượng Nhược Liễu chạy đến bên bờ hít thật sâu một hơi, xoay người nói: “Không có việc gì, thê chủ đừng lo lắng...... A ------!!!”
“Nhược Liễu!”
“Liễu Nhi!”
“Tam Hoàng tử!”
“Mọi người đều đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!” Thống lĩnh cấm vệ quân lớn tiếng kêu gọi, chắn trước mặt mọi người, hai mắt nhìn chằm chằm con rắn hoa cỏ kia đang bò trước mặt Phượng Nhược Liễu. Con rắn kia không tính là lớn nhưng đã đủ làm cho Tam Hoàng tử sợ tới mức kêu to không thôi: “A --! Thê chủ!”
Ta khinh! Đây là thật hay giả vậy? Nếu không phải Phượng Nhược Liễu kêu tiếng ‘thê chủ’ thì cô nhất định một trăm phần trăm tin tưởng là thật! Đầu Tiêu Dực đều căng ra! Mặc kệ là thật hay giả thì Tiêu Dực phản ứng cũng là thật sự: “Nhược Liễu, đừng hoảng hốt, đừng sợ, đứng yên đừng nhúc nhích, đừng kích thích nó! Nhược Liễu, đừng sợ, ta đi ra phía sau bắt nó, nó sẽ chú ý về phía ta bên này, ngươi đừng động, đừng kích thích nó nha!”
Tiêu Dực vừa nói vừa di chuyển bước chân, Phượng Nhược Liễu đứng ở bên bờ nước mắt rơi liên tục, nước mắt là trước đó hắn đã chảy ra. Bởi vì muốn chân thật, bởi vì hắn quả thật cảm thấy con vật mềm nhũn này thật đáng sợ, nhưng những lời Tiêu Dực nói lại làm cho hắn thêm cảm động. Tiêu Dực đã di chuyển qua phía sau bên trái con rắn, cô nhặt lên một nhánh cây muốn đánh cho con rắn chú ý, con rắn ngẩng nghiêng đầu. Phượng Nhược Liễu thấy thế bắt đầu di chuyển bước chân: “Cứu mạng! Không được lại đây! Cứu mạng!”
Đầu con rắn kia lại vòng trở về, phía trước Phượng Nhược Liễu đột nhiên có một người bịt mặt đánh xuống, một kiếm kia chém con rắn thành vài đoạn, đồng thời Phượng Nhược Liễu trượt dưới chân một cái, ‘a’ một tiếng thì ngã ra sau.
“Nhược Liễu!”
“Liễu Nhi!”
“Tam Hoàng tử!”
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, người bịt mặt quay người lại nhảy theo xuống. Mọi người chạy đến bên bờ, nước chảy quá lớn, chỉ nhìn thấy người bịt mặt ôm lấy Phượng Nhược Liễu, hai người cùng nhau lao xuống phía dưới vực sâu.
Tiêu Dực ngơ ngác mà nhìn bọn họ, người đó là Mặc phải không? Hai người, đều còn sống chứ? Nhưng phía dưới vực sâu là tình huống gì? Có thể còn sống không?
“Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi, ngươi đừng vội......”
Tiêu Dực quay đầu nhìn thì ra là Đàm Chương Nguyệt. Bên cạnh một đám người đang khuyên Hoàng thượng, giờ phút này chỉ có Đàm Chương Nguyệt lo lắng cho cô.
Vô luận như thế nào thì giờ phút này cô lại có thể làm dường như chỉ có đau lòng? Tiêu Dực nhảy dựng lên: “Ta muốn đi tìm Nhược Liễu, ta muốn đi tìm Nhược Liễu!”
“Tiêu Dực! Tiêu Dực! Ngươi bình tĩnh một chút!” Đàm Chương Nguyệt sống chết ôm lấy Tiêu Dực muốn nhảy vào trong nước, người chung quanh thấy vậy cũng vội vàng đến hỗ trợ, mấy người kéo dài hai người bọn cô cách khỏi bờ sông chặn cô lại. Đàm Chương Nguyệt khuyên nhủ: “Ngươi đừng vội, ngươi đừng vội mà, đã có người đi tìm, các nàng đã đi xuống tìm!”
“Nhược Liễu --!” Tiêu Dực không cử động được, rốt cục sốt ruột đến độ khóc lớn: “Ta đã kêu chàng cẩn thận một chút cẩn thận một chút, ta nói ngọn núi rất nguy hiểm, sao chàng lại không ngoan như vậy? Sao lại không ngoan như vậy chứ? Nhược Liễu, chàng không nên có việc gì, không thể có việc gì đó!”
“Tiêu Dực......” Hoàng thượng ngồi xổm bên cạnh Tiêu Dực: “Liễu Nhi hắn..... hắn không có chuyện gì.”
Tiêu Dực bắt lấy tay Hoàng thượng: “Người kia là ai? Người kia là ai? Có thể hại hắn hay không?”
“Bên hông người nọ có lệnh bài ảnh vệ, nên chắc là ảnh vệ của hắn, nàng ta nhất định sẽ cứu Liễu Nhi.”
Tiêu Dực chậm rãi thả tay Hoàng thượng ra: “Nhược Liễu, ngươi không thể có việc gì, không thể có việc gì đó, không thể bỏ lại ta......” Tiêu Dực nhắm mắt lại, vừa lo lắng còn phải vừa diễn trò. Phượng Nhược Liễu, Mặc, các ngươi thật sự không thể có việc gì, bằng không thì ta thật xin lỗi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.