Thanh Hiểu Cưỡi Bạch Lộc

Chương 2:




【 8. 】
Năm ta được sinh ra, tú tài cùng kỳ với cha được thầy tiến cử đến nha môn quản lý sổ sách, mỗi tháng có thể kiếm được hai lượng bạc.
Cha ta nói vốn dĩ thầy định tiến cử ông đi nhưng nghe nói nhà ông có hỉ nên bảo ông chăm sóc vợ và con gái nhiều hơn.
Tổ mẫu và cha đều nói ta xui xẻo, nếu không phải tại ta thì cơ hội đến nha môn quản lý sổ sách đó chắc chắn thuộc về cha ta.
Từ khi ta có trí nhớ tới nay cha ta đã không thích ta, cũng không thích nương.
Ta từng nghe ông và tổ mẫu nói nếu không phải thấy nương còn có thể kiếm chút bạc thì đã sớm hưu nương rồi.
Chờ ông đậu khoa cử thì chuyện đầu tiên ông làm chính là đem bán ta va nương.
Ta nghĩ ta đúng là cái đồ xui xẻo.
Bởi vì không phải cha không thích con gái, nhiều lần trong ngõ nhỏ ta nhìn thấy vẻ mặt cha hiền lành đọc thơ cùng mấy đứa trẻ.
Cha ta đọc một câu, bọn họ liền đọc một câu.
Trong đó có cả bé trai lẫn bé gái, giọng nói nũng nịu ngọt ngào đồng thanh truyền từ ngõ đông tới ngõ tây.
Hàng xóm láng giềng đều khen cha ta có học vấn tốt, tính tình cũng tốt.
Khi đó nương luôn phải vội vàng cõng ta đi khắp nơi làm việc.
Thêu khăn, giặt quần áo, làm bánh than,...
Nương đã làm rất nhiều việc, hàng xóm cũng khen nương hiền lành, chịu khó.
Buổi tối lúc cha đọc sách dưới ánh đèn ta cũng hết sức chịu khó rót nước, cắt nến, quạt gió,... chỉ cần có thể lấy lòng cha thì ta đều làm.
Nhưng cha ta không dạy ta đọc thơ, một lần cũng không.
Cha ta có mười hai tập thơ, ta sống đến bảy tuổi mà cha ta vẫn chưa từng dạy ta đọc một câu thơ nào.
【 9. 】
Năm ta sáu tuổi cha muốn đi du học.
Ông nói đọc vạn quyển sách phải đi ngàn dặm đường.
Ông còn nói chỉ học qua con chữ trên giấy cuối cùng vẫn cảm thấy tài sơ học cạn.
Nhưng những lời này vào tai ta và nương chỉ có một chữ bạc mà thôi.
Trong nhà không có nhiều tiền như vậy, huống chi cha thi hai lần khoa cử đều không đậu.
Trong nhà đã nghèo đến mức không còn tiền.
Ta nghe thấy tiếng cha nổi giận ở trong phòng và tiếng nương thở dài.
"Mẹ chồng cần uống thuốc, Thanh nhi cũng đang tuổi trưởng thành, tiền trong nhà một đồng cũng không dùng cho việc khác được."
Ngọn nến trong phòng lay động.
"Hay là chàng cũng đi tìm một công việc, hai chúng ta tiết kiệm hai năm...."
"Hỗn xược! Một người đọc sách như ta sao có thể làm những việc mà đám người phàm tục kia làm, đôi tay này của ta là đôi tay cầm bút viết cẩm tú văn chương đấy, một ả đàn bà như ngươi thì có thể hiểu được cái gì chứ? Còn nữa, lúc trước chẳng phải suýt nữa ta đã có một công việc tốt nhưng bị ngươi và con nha đầu xui xẻo kia quấy rối."
"Thật là...... Chi bằng hưu ngươi sau đó cưới con gái thương hộ cũng được!"
Cha nói đến đây, mẹ không nói gì nữa.
Ta rất khó chịu, bởi vì ta cảm thấy lời cha nói không đúng.
Nếu cha thật sự có tài năng học vấn thì tại sao vị thầy kia hết lần này tới lần khác không tiến cử cha?
Chắc là thầy ấy cũng ngại nói thẳng với cha nên vừa lúc nương sinh hạ ta nên thầy tiện đó tìm cớ mà thôi.
Người làm quân tử trước hết phải tu thân.
Ở bên ngoài cha đối với ai cũng khiêm tốn hữu lễ, nhà ai có việc cha cũng đều vui lòng tương trợ.
Nhưng khi trở về nhà cha lại hoàn toàn khác với dáng vẻ khi ở bên ngoài.
Cha tu thân không được.
【 10. 】
Trên đường ta và nương lên núi có một trường học, trong đó có một vị tiên sinh trẻ tuổi tên là Quý Hoài Dân.
Ông nói đọc sách giúp người ta thông minh sáng suốt, đọc sử giúp người ta nhìn xa trông rộng.
Lúc mẹ ta đi hái hạt dẻ luôn bảo ta đến bên cửa sổ nghe mấy canh giờ.
Ta ù ù cạc cạc ngồi xổm trên sườn núi nghe rất nhiều ngày.
Có một ngày tiên sinh giảng Chiến Quốc Sách*.
* Chiến Quốc Sách là cuốn cổ sử Trung Quốc viết về lịch sử thời Chiến Quốc.
"Cha mẹ yêu thương con cái là tình yêu sâu rộng."
Trong lòng ta vô cùng chua xót nên kiễng mũi chân lên nhìn tiên sinh phía bên trong cửa sổ, vô thức hỏi:
"Nếu không yêu thương thì sao? Tiên sinh chỉ nhắc đến yêu thương con cái, vậy nếu cha không yêu thương con thì phải làm thế nào?"
Tiên sinh kinh ngạc nhìn qua, ta đột nhiên cảm thấy khó xử.
"Con vào đây đi, ta tiện giải đáp cho con."
Trong phòng có tám chín đứa trẻ, có đứa còn nhỏ hơn ta, cũng có đứa lớn hơn ta. Họ tò mò nhìn ta bước vào.
Nhưng họ lại rất có nề nếp, chưa từng nói chuyện.
Tiên sinh ngồi xổm xuống nhìn quần áo của ta, sau đó nhìn khuôn mặt ốm như khỉ của ta.
Trong mắt tiên sinh toàn nét hiền từ và sáng tỏ, dường như tiên sinh cũng nhìn thấy vết thương và vết sẹo xấu xí do bị đánh bên trong lớp quần áo của ta.
Cuối cùng tiên sinh ôn hòa cười với ta.
Tiên sinh nói, "Vậy thì hãy yêu lấy chính mình."
"Hãy yêu núi non, hãy ngắm sông ngòi, hãy yêu mưa và hoa màu."
Ta nghe xong nửa hiểu nửa không, cao giọng nói:
"Con yêu nương, nương của con tốt hơn cả núi non, sông ngòi, nước mưa và lương thực, con yêu nương của con."
Không biết tại sao ta lại bật khóc.
Có lẽ là nghĩ đến những công việc mỗi ngày nương làm không xuể, hoặc cũng có lẽ do nghĩ đến dáng vẻ cha không hài lòng rồi nổi giận với nương.
Ta cúi đầu, nỗi bi thương dâng trào.
Có tác dụng gì đâu chứ, ta yêu thương nương ta nhưng cái gì ta cũng không làm được.
Tình yêu của ta thật vô dụng.
Tiên sinh không trách ta thất lễ, chỉ móc ra một cái khăn sạch sẽ lau nước mắt trên mặt ta.
"Lần sau con đừng ngồi bên ngoài nghe nữa, cứ vào đây."
Ngày đó ta biết được tên của mình.
Triệu Thanh.
Tiên sinh nói đó là một cái tên hay, con người đáng quý nhất là thanh minh*.
*thư thái, trấn tĩnh, trong sáng.
【 11. 】
Lúc về ta đón nương ở chân núi, ta kích động nói lại những gì tiên sinh dạy hôm nay cho nương nghe.
Nương đỏ mắt, vừa cười vừa gật đầu.
Cười xong nương lại trầm mặc.
Đến ngày thứ ba, nương đích thân dẫn ta đến trường học.
Ta không biết nương và tiên sinh nói gì với nhau, ta chỉ thấy nương đưa vật gì đó vào tay tiên sinh nhưng tiên sinh lại đẩy về.
Nương cắn răng quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với tiên sinh.
Ta vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nên vội vàng chạy tới.
Ta nghe tiên sinh nói, "Bất cứ ai cũng có thể đến trường, Thanh nhi vô cùng thông minh, bình thường học còn nhanh hơn so với các trò nam khác."
Sau đó nương nói với ta tiên sinh là người tốt, nương còn nói mong một ngày ta có thể báo đáp tiên sinh.
Ta nói ta nhớ rồi, uống nước nhớ nguồn.
Nương rất vui vẻ, bà vuốt đầu ta cười tươi như mặt trời trên trời.
【 12. 】
Ta chỉ đi học được nửa năm bởi vì cha lại nghĩ ra cách gom tiền.
Ông nói nhà viên ngoại ở phố Đông muốn kí khế ước mua đứt một tỳ nữ.
Người ta có thể trả mười lượng bạc đủ cho ông làm lộ phí hai năm du học.
Lúc ông nói chuyện này với nương cũng không thèm kiêng dè ta.
Tổ mẫu ở phòng trong cũng hô theo, "Bán cái đồ sao chổi đó đi biết đâu nhà chúng ta có thể khá khẩm hơn!"
"Tướng công, chàng là người đọc sách, người có ăn học đàng hoàng làm sao có thể bán con cái?" Nương hoảng loạn đứng lên ôm ta vào trong ngực.
"Không được, không được, ký tử khế thì cả đời phải làm nô làm tỳ, sống ch.ết cũng không do mình quyết định. Thanh nhi nhà ta không đi, tướng công à chúng ta không thể bán con gái ruột được."
Nhìn nương như vậy, ta cũng khóc lên.
"Sau này con ít ăn cơm hơn, con siêng năng làm việc, cha đừng bán con mà, cha..."
Ta còn quá nhỏ không biết phải nói như thế nào mới không bị bán đi, ta chỉ biết khóc. Cũng không phải ta cố ý khóc, chỉ là trong lòng không hiểu tại sao lại chua xót nên nước mũi và nước mắt đều không thể khống chế.
"Cha, cầu xin người đừng bán Thanh nhi."
Lúc đầu cha ta còn nhỏ nhẹ khuyên nhủ hai câu, nói có tiền sẽ mua vải, mua trâm cho nương. Sau đó thấy nương sống ch.ết không chịu liền hung tợn động tay động chân.
Ông đạp đổ bàn, cầm ấm trà ném lên đầu nương ta, thấy nương đầu rơi máu chảy ông vẫn còn chưa hết giận, khi thì dùng bàn tay quất, khi thì dùng chân đạp.
Trên đầu nương ta chảy đầy máu, trên người cũng chảy rất nhiều máu.
Nhưng từ đầu đến cuối bà đều gắt gao ôm ta vào trong ngực, quyền cước của cha ta không hề đánh trúng ta một cái nào.
Thấy nương nằm trong vũng máu cha ta cũng không hề hoảng loạn, ông kéo ta ra khỏi lòng nương sau đó kẹp ta ở dưới nách rồi sải bước đi ra ngoài.
Ta nhìn nương hấp hối, bỗng nhiên ta đỏ mắt hung hăng cắn vào cánh tay cha ta.
Cha bị đau ném ta xuống đất.
Ta vừa lăn vừa bò đến bên cạnh nương ta, cầm lấy mảnh vỡ bình trà trên mặt đất dán lên cổ.
Mặt ta đầy nước mắt và máu, hô to, "Cha!"
"Mời thầy lang cho nương, nếu bà ấy khỏe lại con sẽ ngoan ngoãn cùng cha đến phủ viên ngoại. Nếu không con sẽ ch.ết ở đây, ch.ết ở đây không được con sẽ đâm đầu ch.ết ở trước cửa nhà viên ngoại, nếu vẫn không ch.ết được con còn có thể treo cổ, ch.ết đói. Đến lúc đó bạc tới tay cha còn có thể tiếp tục dùng trong bao lâu?"
Ta vừa khóc vừa run rẩy, chân ta cũng đang run rẩy.
Ta sợ ông không tin nên cắn răng nhấn miếng sứ trên cổ sâu một chút, máu lập tức trào ra.
Cha ta sợ, khoát tay với ta, "Con ngoan đừng làm chuyện ngu ngốc, cha đi mời thầy lang ngay."
Nương ta không ch.ết, chỉ là cái thai trong bụng cũng không còn.
Lúc ta đi nương vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt bà trắng bệch, mày nhíu chặt.
Ta cười nói với nương, "Nương, đừng đau lòng, không còn sẽ tốt hơn."
Nếu có thể lựa chọn ta cũng không muốn được sinh ra. Ta ích kỷ như vậy, ta biết rõ ta là mạng sống, là chỗ dựa tinh thần của nương nhưng ta cũng không muốn được sinh ra.
Lúc ta bị người ta đưa tới phủ viên ngoại kia, cha ta đang đếm tiền.
Ông cười tủm tỉm cắn bạc trong miệng, cắn một lúc rồi phun ra lắc qua lắc lại đống bạc trong lòng bàn tay.
Nhìn ông nào giống một người đọc sách chứ, trông ông càng giống một người quanh năm suốt tháng làm nghề buôn bán người này hơn.
Bà tử nhìn thấy vết thương trên cổ ta nhưng cũng không hiếm lạ gì mà chỉ đưa cho ta một cái khăn.
"Bọc lại, kẻo gia chủ thấy lại xui xẻo."
【 13. 】
Ta được mua về cho tiểu công tử nhà viên ngoại chơi, cho nên phải ký tử khế.
Tiểu công tử tám tuổi thấy ai cũng híp mắt cười nhưng tính tình hung ác nham hiểm, nếu có ai chọc hắn mất hứng thì người đó chắc chắn phải ch.ết.
Lão viên ngoại cưng chiều đứa con trai này, muốn sao được sao đòi gì được đó, nếu tiểu công tử muốn cái gì thì dù người trong phủ phải bận rộn hơn nửa năm cũng phải làm cho hắn.
Tháng trước hắn muốn có một con nhóc xinh đẹp để chơi cùng.
Nha hoàn thì bà tử sợ xuất thân bình thường không xứng với hắn nên cố ý tìm cha ta, mở miệng nói muốn mua ta.
Sợ cha ta không đồng ý bà ta còn cẩn thận chuẩn bị một giỏ bạc, nhiều nhất cũng khoảng trăm lượng.
Bà ta không ngờ chuẩn bị nhiều bạc như thế nhưng chưa dùng tới bao nhiêu thì cha ta đã bị số bạc nhỏ trước mắt làm mờ mắt.
Thậm chí mới mở miệng với giá mười lượng bạc đã thành giao.
Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu công tử là lúc ta bị một vị tỷ tỷ lớn tuổi đưa đến dập đầu với hắn.
Tiểu công tử đang xem hai con dế đá nhau, ánh mắt không hề nhìn về phía ta.
"Biết lộn nhào không?"
Ta ngây ngẩn cả người, không nói gì.
Vị tỷ tỷ kia đứng ở phía sau nhéo eo ta một cái, lạnh như băng phun ra một chữ, "Lộn!"
Ta cắn răng lấy tay đỡ cho đầu cắm xuống đất rồi giơ chân sau lên, vô cùng nhếch nhác lăn một vòng trên mặt đất.
Giống như rùa xoay người.
Tiểu công tử bỗng nhiên vui vẻ vỗ tay, "Chơi vui quá, lộn tiếp đi."
Vì thế ngày hôm đó ta đã phải lộn nhào hơn năm mươi cái ở trong sân của tiểu công tử, lăn đến mức cả người dính toàn là đất.
Trong sân có chỗ là đất bằng thì còn mềm mại một chút, nhưng có chỗ trải đá cuội cho đẹp nên cấn đến mức ta ê ẩm hết cả người.
Lúc tiểu công tử xem đủ rồi thì trước mắt ta cũng tối đen sau đó ngã xuống đất bất tỉnh.
【 14. 】
Tiểu công tử thưởng cho ta chút bạc, ta đưa phân nửa cho tỷ tỷ Ngân Hạnh - người dẫn ta sang đây.
Ta cất kỹ số bạc còn lại, định tích góp lại sau đó tìm dịp ra ngoài đưa cho nương.
Bởi vì ta làm cho tiểu công tử vui nên buổi tối phòng bếp cho ta thêm hai cái bánh bao trắng.
Đã rất lâu rồi ta không được ăn bánh bao trắng thế nên tủi thân bật khóc.
Sau một ngày dài đằng đẵng ta mới có thời gian rảnh rỗi để nhớ đến nương của ta.
Nương chảy rất nhiều máu, không biết phải dưỡng bao lâu mới khỏi.
Không biết cha có bắt nương làm việc nữa hay không.
Ta không dám khóc lớn tiếng nên trốn trong chăn cắn tay áo khóc nức nở.
Ngân Hạnh thở dài một hơi, "Đừng khóc nữa, ngày mai mắt ngươi sưng lên sẽ chọc giận công tử."
Ngày hôm sau ta không chọc giận công tử.
Nhưng tỷ tỷ Ngân Hạnh lại mắc phải sai lầm.
Lúc nàng đang quỳ dâng nước lại hắt xì một cái.
Nước trong chén trà nhỏ nàng giơ cao hơn đỉnh đầu kia bị tràn ra hơn phân nửa.
Tiểu công tử đang định bưng trà bị nước nóng bắn ra làm bỏng tay hắn.
Ta quỳ trên mặt đất mà tim đập thình thịch, tay chân cũng không ngừng run rẩy.
Ta thấy tỷ tỷ Ngân Hạnh không ngừng dập đầu, vừa khóc vừa nói hai chữ tha mạng.
Lúc nàng bị kéo đi trên mặt đất còn lưu lại một vệt máu dài.
Tiểu công tử hơi hứng thú nhìn ta, cười híp mắt hỏi, "Sợ không?"
Ta không dám nói chuyện nên chỉ có thể bất lực vùi đầu trên mặt đất, hai chân đạp đất lấy đà sau đó lộn nhào.
Tiểu công tử quả nhiên cười ha ha, hắn nói, "Trời lạnh, đừng bị cảm lạnh."
Ta lại cảm thấy hắn đang nói, "Đừng hắt xì, nhớ kĩ tuyệt đối không được hắt xì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.