Thanh Hiểu Cưỡi Bạch Lộc

Chương 3:




【 15. 】
Chủ gia họ Khâu, ở trong cái thành nhỏ này gia đình họ giống như hoàng đế.
Lúc quản gia giáo huấn nô tài ông ta kiêu ngạo nói dù là nha môn cũng do Khâu gia bọn họ bồi dưỡng.
Bị dạy dỗ xong có một gã sai vặt lén lút bảo ta đi theo hắn.
Ta không đi hắn lập tức nhéo lỗ tai ta kéo ta ra cửa sau.
Thì ra là nương.
Đã rất lâu rồi ta không gặp nương, vừa chạm mặt bà nước mắt của ta liền rơi xuống không ngừng.
Ta chạy như điên tới chôn mặt trong ngực của nương.
Ta khóc huhu, một câu cũng nói không nên lời.
Tiên sinh nói đọc sách giúp người ta thông minh sáng suốt, ta được đọc sách một khoảng thời gian nên đương nhiên ta biết ta không thể trở về nhà được nữa.
Và đương nhiên ta cũng biết buổi gặp mặt này nương phải khó khăn gian khổ biết bao nhiêu mới cầu được.
Ta ép bản thân nuốt nước mắt ngược trở về.
"Nương, con rất nhớ người, quý phủ này rất tốt luôn, con còn có thể ăn bánh bao trắng."
Ta ngẩng đầu định cười với nương một cái.
Nhưng vừa nhìn một cái ta lại ngây ngẩn cả người.
Nương hai mươi mốt tuổi nhưng bây giờ lại già như bà thím, nhìn giống như tổ mẫu.
Lưng nương còng xuống, trên đầu còn có tóc bạc, da trên mặt khô khan vàng như nến.
Bàn tay thô to của nương nhẹ nhàng vuốt mặt ta sau đó mím môi nghẹn ngào nói:
"Nương để dành tiền, nương chuộc con về nhà. Thanh nhi chờ nương thêm một chút, Thanh nhi chờ nương nhé."
Nước mắt của nương cuối cùng không hề rơi xuống, nương lấy từ trong tay áo ra một chuỗi đồng xu sau đó nhét vào trong ngực ta:
"Phải học cách ăn nói, số bạc này mặc dù ít nhưng cũng là tâm ý, con hãy mang đi hiếu kính cho các đại nha hoàn dẫn dắt con. Thanh nhi, Thanh nhi của ta có bị bắt nạt hay không?"
Lúc này ta mới nhớ tới số bạc kia nên vội vàng lấy ra:
"Các tỷ tỷ rất tốt với con, mấy ngày trước chủ tử còn thưởng bạc cho con. Nương, nương giấu đi đừng để dành cho con, con đã lấy một nửa bạc cho các tỷ tỷ rồi."
"Không cần, nương không cần, nương có tiền. Thanh nhi... Con giữ lại đi."
Nói tới đây nương mới chính thức khóc ra tiếng, nương ôm chặt lấy ta, vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn khóc nức nở ra tiếng.
"Đứa nhỏ đáng thương của ta, con gái đáng thương của ta."
Nương, nương cũng đáng thương mà.
Chúng ta đáng thương như nhau.
【 16. 】
Gã sai vặt kia lúc dẫn ta về thái độ tốt hơn rất nhiều, còn hỏi ta bao nhiêu tuổi.
Lúc nghe ta trả lời sáu tuổi hắn liên tục lấy làm lạ, khen ta thật hiểu chuyện thật thông minh.
Hắn nói ta là một đứa trẻ ngoan.
Hắn nói cha ta thật sự là một tên súc sinh.
Ta ngẩng mặt đầy thắc mắc nhìn hắn, trên mặt hắn lộ vẻ khinh thường:
"Bán ngươi mới ba ngày mà ông ta đã thua hết bạc rồi."
Trong lòng ta giống như bị đá một cước, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm.
"Vậy ta thì sao, chẳng phải ta bị bán một cách vô ích à? Đối với cha ta là gì đây?"
Ta không nghe được gã sai vặt nói cái gì nữa, ta chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường.
Những ngày kế tiếp ta thật sự giống như món đồ chơi của tiểu công tử.
Hắn luôn dẫn theo ta bên người, chỉ cần không vui là lại bắt ta lăn trên mặt đất.
Ta lăn trong ngày mưa, ta lăn trong ngày tuyết, ta lăn trong bùn, ta lăn trên than lửa.
Lúc gia chủ đến thăm ta cũng đang lăn trên mặt đất, bị tiểu công tử làm cầu đá.
Cho đến một ngày tiểu công tử xem chán rồi.
Lúc ta lăn hắn nổi giận, càng nghĩ càng tức.
Cuối cùng hắn bắt đầu đập đồ, bình hoa, ghế dựa, kệ sách... Chỉ cần là đồ trong tầm mắt là hắn đều đập lên người ta.
Ta thậm chí còn không biết tại sao tiểu công tử lại mất hứng, ta bị dọa đến mức tay chân như nhũn ra, chỉ biết quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng.
Giống như tỷ tỷ Ngân Hạnh ngày trước.
Thậm chí bởi vì ta quá sợ hãi nên không nhìn rõ tiểu công tử đập cái gì vào người ta.
Lúc lấy lại ý thức.
Ta lại nhìn thấy được bản thân.
Trên người ta cắm rất nhiều mảnh sứ, trên cổ có một cái chân ghế vắt ngang, trên đầu ta vừa đỏ vừa sưng vì dập đầu giống như tỷ tỷ Ngân Hạnh.
Ta đã chảy rất nhiều máu, miệng ta cũng phun ra máu.
Bất giác ta nghĩ đến ngày đó nương cũng chảy nhiều máu như vậy.
Có phải rất đau không?
【 17. 】
Trong đầu ta hơi hỗn loạn, ta nhìn cha đưa ta ra khỏi nhà viên ngoại sau đó lại bán ta cho một người khác.
Người đó thay cho ta một bộ quần áo màu đỏ sau đó đặt ta nằm vào trong quan tài cùng một người trẻ tuổi.
Cha ta rất vui vẻ vì ông ta lại lấy được năm lượng bạc.
Ta thấy sau khi nương nghe thím nhà bên nói gì đó thì vội vàng tìm cha cãi nhau một trận.
Cuối cùng lại thấy nương chạy đến nhà của người đã mua ta, bà quỳ trên mặt đất dập đầu với bọn họ.
Ta không nghe rõ họ đang nói gì.
Nhưng dường như ngực ta không còn khó chịu như trước nữa mà nhẹ nhàng bay bổng làm ta cực kỳ vui vẻ.
Ta chạy đến bên cạnh nương, ta nói với bà: "Nương ơi nương, con không cần phải nhào lộn như con rùa nữa rồi!"
"Con không cần phải biến mình thành ghế, thành đồ chơi cho tiểu công tử nữa!"
"Con cũng không cần phải thắp đèn dầu cho tiểu công tử vào buổi tối nữa!"
"Nương ơi nương, con lại có thể trở về phụ nương làm việc rồi!"
Từ đó về sau nương vẫn luôn thẫn thờ, không nói lời nào cũng không cười lấy một cái.
Nương chỉ càng thêm dốc sức làm việc.
Có một lần ta theo nương lên núi, đi ngang qua trường học.
Bên trong lại có thêm mấy đứa nhỏ, họ vừa lắc lắc cái đầu vừa đọc Tam Tự Kinh:
"Nhân chi sơ, tính bổn thiện,..."
Tiên sinh cầm trong tay một cây thước cười ôn hòa.
Ta vừa nhìn vừa từ từ lùi ra xa.
Sau đó ta quỳ trên mặt đất rồi thành kính dập đầu với tiên sinh.
Ơn thầy như cha mẹ, một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Ta ích kỷ hèn nhát nghĩ nếu tiên sinh là cha của ta thì thật tốt biết bao!
【 18. 】
Cuối cùng ta cũng nhớ ra... ta đã chết rồi.
Trong đầu cũng sáng tỏ, ta nhìn người cha đáng giận trước mắt này bỗng nhiên lòng ta nổi lên từng cơn uất hận.
Một cảm giác khó diễn tả đang cuồn cuộn trong lòng ta.
Ta học theo bộ dáng trước kia của cha, sau đó ta giơ tay lên hung hăng tát vào mặt ông ta.
Ai cũng không thể bắt nạt nương của ta nữa, dù là ai cũng không thể!
Ông ta bị gió âm của ta đánh ngã trên mặt đất nên hoảng sợ nhìn bốn phía.
Gió đêm gào thét, ta đứng chắn ở trước mặt nương ta, ngăn cách bà với người cha đang bị dọa đến mức kêu cũng kêu không ra tiếng kia.
Thật là sảng khoái, hai mắt ta bắt đầu mơ màng, ta bị cảm giác sảng khoái này làm cho mụ mị cả đầu óc.
Nếu cha ta ch.ết đi thì nương ta sẽ sống tốt hơn.
Nhưng ta còn chưa kịp làm gì thì quả phụ Trần đã khóc lóc chạy vào, nàng ta quát cha ta:
"Triệu tú tài, ta không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, nếu chàng không cưới ta thì ta sẽ đến nha môn tố cáo chàng!"
Nương ta cũng ôm bình đứng lên, bà dường như không chú ý tới chuyện lạ vừa rồi: "Ngươi trả tiền lại đây, ta sẽ thành toàn cho các người."
Cha ta đứng lên che khuôn mặt sưng đỏ, ông ta sợ hãi nhìn thoáng qua bốn phía, "Ngươi hạ xuống làm thiếp!"
Nương ta đột nhiên ném cái bình đang cầm xuống đất, trong miệng bà phát ra một tiếng cười lạnh như băng.
"A...." Bỗng nhiên nương ta như phát điên, bà gào thét thảm thiết nhào về phía bọn họ, "Không trả tiền chuộc thân của con gái ta lại ta giết các ngươi!"
Quả phụ Trần bị dọa đến mức mặt trắng bệch: "Tẩu... tẩu tẩu đừng như vậy, tẩu nói tiền gì ta không biết gì cả."
Cha ta đương nhiên không đồng ý, không biết ông ta lại nghĩ tới cái gì mà trong mắt dường như lại lóe lên sự toan tính:
"Trần nương tử lẻ loi một mình thật sự không dễ dàng gì. Nếu không có hàng xóm láng giềng giúp đỡ thì làm sao nàng ấy có thể sống được? Ngươi là người đàn bà chanh chua lại hay đố kỵ thì làm sao hiểu được đại nghĩa nhân gian?"
Ta không khỏi nghĩ tới hai chữ, 「 vô sỉ 」
Thật sự rất phù hợp với tình cảnh hiện tại.
Ta định tụ một chút khí âm sau đó dùng hết sức đánh cha ta cắm đầu xuống đất giống như vừa rồi.
Vậy thì miệng của ông ta sẽ không thể nói ra những lời khiến người ta lạnh lòng nữa.
Khí âm của ta còn chưa kịp tích góp đủ thì nương đã vọt vào căn phòng phía đông, lúc đi ra trong tay bà còn cầm một con dao phay.
Lúc này tóc nương đã rối bời, khóe miệng còn dính máu, trong mắt bà lộ vẻ được ăn cả ngã về không.
Không được không được, nương không thể giết người, đừng mà.
Quả phụ Trần gào khóc thảm thiết, hô lên: "Tiền ở trong phòng, ta đi lấy cho tẩu tẩu, ta đi lấy ngay!"
Cha ta còn định nói gì đó thì đã bị ta dùng khí âm đá một cước vào đầu gối, ông ta ôi một tiếng quỳ rạp trên mặt đất.
Không bao lâu sau quả phụ Trần đã trở ra.
Tiền xu hơi nhiều nên nàng ta phải dùng rổ để đựng: "Tẩu tẩu, tất cả tiền đều ở đây, nếu không phải cuộc sống quá khổ sở thì ta đã không..."
Nương không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào những đồng xu kia.
Bà đi tới vỗ dao phay lên mép rổ, lạnh nhạt rũ mắt xuống:
"Trần nương tử, người đàn ông này thuộc về ngươi."
【 19. 】
Nương mang theo dao phay và một rổ đồng xu đi, nhưng bà không về nhà.
Nương đi theo con đường mòn ở thành tây cho đến khi ra khỏi thành, tuy là ban đêm nhưng đoạn đường này dường như rất quen thuộc đối với nương.
Dường như ta cũng từng đi cùng nương qua một con đường như vậy, nhưng ta đã không còn nhớ rõ.
Cũng không biết đã đi bao lâu.
Cuối cùng nương đi tới một ngôi mộ đất.
Ánh trăng sáng trên cao chiếu xuống con đường có một gốc cây già, phía sau cái cây kia là mười mấy ngôi mộ nhỏ.
Nương ta trực tiếp đi tới gốc cây kia, bà dùng tay không đào ra một túi vải.
Túi vải kia nhìn có vẻ nặng, sau khi mở ra trong đó có một sợi dây thừng và một cái xẻng ngắn, ngoài ra còn có một bộ quần áo được gói bởi giấy dầu.
"Thanh nhi, nương tới rồi."
Ta nhìn nương cầm xẻng đi tới trước một ngôi mộ và bắt đầu đào.
Ta nhẹ nhàng lắc lư trước mặt nương, cẩn thận nhìn mặt nương:
"Nương, không cần đâu. Nương đừng vì con nữa."
Ta biết nương muốn làm gì rồi.
Sau khi ta ch.ết đã bị cha bán cho một hộ gia đình trong thôn để kết âm hôn.
Bọn họ nói muốn ta xuống dưới hầu hạ con trai nhà họ, muốn kiếp sau ta cũng cùng người nọ ở bên nhau.
Nhưng mà đâu phải như thế.
"Nương, đều là giả, nương xem này con không có đi hầu hạ ai cả."
Nương không nghe được, bà cúi đầu vừa đào vừa rơi nước mắt.
"Tiểu tử nhà họ Diệp, ngươi cũng đừng trách ta. Thanh nhi là con gái của ta, nó chỉ mới bảy tuổi thôi nên không thể cùng ngươi thành hôn được."
Nương đào đất đến nửa đêm cuối cùng xẻng cũng đập vào một tấm ván gỗ.
Trời âm u như vậy nhưng trong mắt nương không có một chút sợ hãi nào, bà cắn răng dùng sức mở quan tài ra.
Bên trong quả nhiên là thi thể của ta.
Ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, giờ đây đã trở thành một bộ xương cốt.
Trên cổ ta bị quấn một vòng dây đỏ, đầu kia của sợi dây đỏ nằm trong tay của người con trai kia.
Haiz, sao nhìn lại giống như dắt chó vậy nhỉ?
Nương ta nhấc chân lên, bà dùng một chân giẫm lên xương tay người nọ.
Sợi dây đỏ lập tức không còn bị ai ràng buộc nữa.
Ngay cả hồn ma của ta dường như cũng hơi chấn động.
"Bé con nhà ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, lúc con bé hai tuổi cai sữa ta nói Thanh nhi uống nữa sẽ uống máu của nương, thế là con bé liền không uống thêm một giọt nào nữa. Cô bé hai tuổi mà cơ thể lại gầy nhom bé tí như vậy, lúc ba tuổi đã giúp ta làm việc, ta không đồng ý thì con bé liền cười hì hì nhìn ta, còn nói nương ơi nương nếu Thanh nhi không giúp thì nương sẽ mệt mỏi lắm.
Cha con bé là một tên súc sinh, thế là Thanh nhi liền ngoan ngoãn ở một bên chơi chứ cũng không thân cận với tên súc sinh kia. Tranh thủ buổi chiều lúc hàng xóm tan làm con bé mới yên tĩnh đứng ở cửa chính nhìn cha của người khác mua kẹo, mua đồ chơi cho con mình.
Sau này con bé cùng ta lên núi, hái rau, hái nấm, dù có xa hay có mệt thế nào con bé cũng chưa từng oán giận lấy một lần. Sau đó... sau đó tên súc sinh kia đã bán con bé đi mất."
Nương ta không để ý đến cơ thể mục nát tanh hôi, cũng không để ý đến sự âm u của trời đất lúc này, nương chỉ cẩn thận từng li từng tí ôm lấy ta giống như đang ôm một món bảo vật quý giá.
Khi cơ thể ta cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi cỗ quan tài đó, nương ta đã bật khóc thành tiếng.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của ta, ta chưa từng nghe thấy tiếng khóc nào tuyệt vọng đến như vậy.
"Súc sinh, tên súc sinh kia đã bán con gái của ta!"
Tay nương nhẹ nhàng vuốt ve hộp sọ của ta như đang vuốt ve mặt ta, sau đó bà nhẹ nhàng áp mặt lên đó, trong mắt nương đong đầy nước mắt mặn ướt và sự quyến luyến không nỡ.
"Thanh nhi, kiếp sau con đừng sinh ra ở nhà ta, nương rất vô dụng."
Bà ném bộ quần áo đỏ trên người ta và dây đỏ xuống hố.
Sau đó nương lấy quần áo mới ra rồi cẩn thận giúp ta mặc vào.
Làm xong tất cả bà mới đặt rổ tiền kia ở trước ngôi mộ đã lấp đất xong.
"Đây là tiền chuộc thân của con gái ta, nhà ta đã không còn nợ ngươi nữa."
【 20. 】
Nương cõng thi thể của ta đi đến đỉnh núi mà hai bọn ta thường đi, phía trước không xa chính là trường học của Quý tiên sinh.
"Thanh nhi thích học hành nên nương đã chọn cho con một chỗ tốt."
Nơi này là mộ phần mới mà nương đã chọn cho ta.
Có một chiếc quan tài nhỏ được đóng bằng ván gỗ, có một bụi hoa dại không biết tên, và còn có cả một tấm bia nho nhỏ.
Trên đó viết: 「 Ái nữ*, Thanh. 」
*con gái yêu.
"Thích không?"
Nương hỏi ta, ta ra sức gật đầu:
"Thích ạ, đi hai bước là có thể đến nghe tiên sinh dạy học, Thanh nhi rất thích."
Nương của ta đúng là một người mẹ tốt nhất trên đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.