Thánh Khư

Chương 20: Không thuộc về thế giới này (2)




Chứng kiến cảnh tượng thế này, Sở Phong hơi nghèo từ, hắn rút thanh đoản kiếm bằng kim loại đen ra, chuẩn bị tiến qua trợ giúp Chu Toàn.
Nhưng hắn lại nhanh chóng thu tay lại, vì hắn thấy được con nghé con này không có sát ý, cặp mắt nó chuyển động, chớp chớp, vô cùng có linh tính.
Hắn cảm thấy nó không giống một con dã thú, mà giống một loại sinh vật cao cấp hơn, cảm giác được nó không có ác ý.
Có điều, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Chu Toàn bị hại, nên nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, nắm lấy hai cái sừng của con nghé, định đè nó xuống đất.
“Con nghé con này nhắm vào trái cây của tôi.” Chu Toàn kêu to.
Lúc này, hai chân sau của con nghé vàng kia đứng trên mặt đất, hai chân trước ôm Chu Mập Mạp, vật hắn té ngã.
Chu Mập Mạp bị chọc điên, nếu như bị một con trâu lớn đụng ngã thì cũng thôi đi, đằng này lại bị một con nghé ôm như đang đấu vật, vật ngã gã, khiến khắp người toàn là bụi đất, mũi cũng muốn lệch đi.
Sở Phong hỗ trợ, dùng sức nắm lấy hai cái sừng, hướng nó sang bên khác.
Hắn nhìn ra được, nếu con nghé vàng này nổi điên thật, dùng hai cái sừng vàng của nó đâm vào Chu Toàn, chắc chắn đã có mấy lỗ máu rồi. Sức mạnh của nó rất lớn, nhưng nó không có bao nhiêu địch ý, chẳng hề làm vậy.
Nhưng mà, giờ phú này Chu Toàn lại đang vô cùng tức giận, bởi vì hắn thấy được, rõ ràng con nghé con này đang cười, cười toét cả miệng, cái miệng của nó đã mở rộng đến mang tai rồi, cứ nhìn hắn mà cười.
“Ông nội mày chứ, đè tao rồi, còn cười ngây ngô với tao à, đứng lên cho tao!” Chu Mập Mạp nổi khùng.
Chỉ nghe một tiếng “huỵch” vang lên, con nghé vàng đã giật được balo của hắn, muốn nuốt lấy trái cây đỏ tươi, tỏa hương thơm ngào ngạt kia ra.
Chu Toàn nóng nảy, dốc hết sức bình sinh đẩy đầu nó ra, trái cây này hắn không dám ăn, nhưng cũng không có ý định vứt đi, cứ cân nhắc mãi. Thanh niên mọc ra đôi cánh bạc kia, thấy thế nào cũng giống siêu nhân, nếu không sao tầng lớp quản lý cấp cao của Sinh Vật Thiên Thần lại đi đón anh ta, còn dùng lễ nghênh tiếp khách quý như vậy chứ.
Có Sở Phong giúp sức, gã đẩy được hai cái sừng ra rồi ôm lấy cổ nó dùng sức xoay qua, không có muốn nhìn trái cây của mình bị con nghé con này nuốt mất.
Con nghé vàng bất chấp tất cả, giương miệng rộng táp mạnh về phía trước.
“Phốc!”
Trái cây kia bị rách vỏ, ánh sáng màu đỏ rơi ra, ở một nơi trống trải như thế này, hương trái cây nồng đậm xông vào mũi.
Sở Phong hoảng sợ, trái cây bị con nghé vàng nuốt rồi?
Tuy nhiên, lúc hắn cúi đầu xuống, lại thấy Chu Toàn đang nằm trên mặt đất ho khan, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, không ngừng đấm vào ngực của mình.
Thời khắc mấu chốt, Chu Toàn tương đối bưu hãn, trực tiếp đem nhét thẳng trái cây màu đỏ kia vào trong miệng, nuốt luôn, hột cũng không nhả ra, làm hắn nghẹn đến trợn trắng mắt.
Nghé vàng buông móng trước, không ôm Chu Toàn nữa, bốn vó chạm đất, đứng ở nơi đó, xem ra nó rất tức giận. Trái cây kia có sức hấp dẫn quá lớn, mũi nó phun khói trắng, thở phì phì.
Hiển nhiên, nó không phải ác thú, thất vọng như vậy mà cũng không động sát ý.
“Nghẹn chết tôi rồi, nước, nước, nước!” Chu Toàn kêu to, không ngừng ho khan, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Sở Phong đưa tay kéo gã lên, đưa cho gã chai nước, lại giúp gã đập đập sau lưng, Chu Toàn cuối cùng cũng thoải mái.
“Muốn tranh giành với tao hả, mày còn non lắm.” Hắn hung dữ nhìn về phía con nghé vàng, nhưng dường như chưa hết tức, lại nói tiếp: “Cái con nghé kia, mày vật tao xuống, còn lăn qua lăn lại, tức chết tao mà...”
“Cậu tức giận cùng một con nghé con làm gì, trái cây kia có mùi vị ra sao, bây giờ có cảm giác gì không?” Sở Phong hỏi, hắn sợ Chu Toàn xảy ra vấn đề gì.
“Hương vị ngọt ngào, nhưng chưa kịp thưởng thức, đã trực tiếp nuốt xuống rồi.” Chu Toàn tiếc nuối, không ngừng chậc chậc.
“Tôi cảm giác thân thể có chút lạnh, có một luồng sức mạnh đang không ngừng chạy lung tung.”
Con nghé vàng lúc này vẫn trừng mắt với gã, lại nhìn vào gốc cây xanh mơn mởn trên tay gã. Đây vốn là một cái cây dại bình thường, nhưng sau khi kết xuất được trái cây đỏ, liền có sinh sơ bừng bừng, mang theo khí tức sinh mệnh rất mạnh.
“Còn muốn đoạt nữa sao?” Chu Toàn trừng mắt, vừa nói vừa bứt một phiến lá, bỏ vào trong miệng, cắn một cái.
“Này, đó là lá cây, không thể ăn, cậu cũng đừng so đo như vậy” Sở Phong nhắc nhở.
“Phi, đắng chết đi được, thật khó ăn mà.” Chu Mập Mạp cảm giác mình bị con nghé con kia làm cho điên rồi, sao tự nhiên làm chuyện ngu xuẩn thế này, vô duyên vô cớ đi ăn lá cây.
Con nghé vàng cũng khùng rồi, không riêng cái mũi phun khói, mà lỗ tai cũng bắt đầu bốc lên khói trắng, thiếu chút nữa là dùng đầu cụng tới.
“Đừng có qua đây, cho mày nè.” Chu Toàn có hơi sợ hãi liền đưa gốc cây kia qua.
“Ngoàm.”
Con nghé vàng táp hết phân nửa, thiếu chút nữa táp trúng tay hắn, Chu Mập Mạp bị hù, vội vàng buông cây cỏ ra, lùi về phía sau.
“Cái cây này cho mày ăn hết, đừng có trừng mắt với tao nữa, còn nữa, thu khói trắng ở trong lỗ mũi và lỗ tai của mày lại đi, đừng bốc lên nữa, mày tức giận cái gì chứ, bây giờ ông đây rã rời hết cả người rồi.” Chu Toàn càu nhàu.
Con nghé vàng bình tĩnh lại.
“Mày, có thể nghe hiểu được chúng tao nói gì à?” Sở Phong muốn trao đổi với nó. Thái Hành sơn xuất hiện dị biến, hắn muốn hiểu rõ mọi chuyện, con nghé con này từ bên trong xông ra, có lẽ nó hiểu rõ tất cả chân tướng.
Con nghé vàng không gật đầu, cũng không lắc đầu, ngược lại bắt đầu dò xét hắn.
“Nó nghe không hiểu đâu.” Chu Mập Mạp nắm một nắm cỏ xanh, cười cười ác ý; “Nhóc con, ăn đi, chúng ta thân cận một tí nào, chút nữa làm tọa kỵ cho Chu gia nhé, mỗi ngày sẽ cho mày ăn tiên thảo.”
Lúc này, con nghé vàng ngẩng đầu, liếc xéo gã, ánh mắt kia khiến cho Chu Mập Mạp phải hoài nghi về nhân sinh quan của mình.
Bởi vì, con nghé vàng như là ẩn chứa ý khinh thường, khinh bỉ gã.
“Cậu thấy thế nào?” Chu Toàn hỏi Sở Phong: “Sao tôi có cảm giác nó đang miệt thị tôi.”
“Đúng rồi.” Sở Phong gật đầu.
“Tôi bị một con nghé con xem thường hả?” Chu Toàn giận dữ.
Rồi sau đó, gã chỉ vào con nghé vàng, nói: “Ăn hết tiên thảo, rồi làm tọa kỵ cho tao, có nghe không?”
“Vèo.”
Sau một khắc, bốn vó của con nghé vàng đạp đạp, tốc độ rất nhanh, xuấ hiện sau lưng Chu Toàn, đứng thẳng lên, ghé sát người của gã, hai chân trước khoác lên vai, ôm cổ gã.
“Tao @#$%$%...” Chu Mập Mạp tức giận run người, con nghé con này điên rồi, tự dưng dính sát vào người gã.
“Tình huống gì thế này, tao kêu mày làm tọa kỵ cho tao mà, mày làm gì vậy?” Gã hổn hển kêu lên.
“Sao tôi cảm thấy, nó muốn cậu làm tọa kỵ cho nó nhỉ?” Sở Phong bật cười không ngừng.
Chu Mập Mạp sựng người, con nghé con hình như thật sự có ý tứ này.
Nhất là, khi hắn quay đầu lại, thấy nó toét miệng cười, cười một cách ngây ngô, hơn nữa còn gật đầu. Điều này đối với Chu Toàn mà nói thì quá mức ghê tởm.
“Mày đi xuống mau!”
Trong rừng bát nháo loạn cả lên.
Sau nửa khắc, Chu Toàn thở hồng hộc, gã chạy trốn phía trước, con nghé vàng đuổi theo ở phía sau, đã vậy nó còn đứng thẳng mà chạy, nhào vào trên người Chu Toàn, muốn leo lên lưng bắt gã cõng.
“Cứu mạng với!”
Chu Mập Mạp hết cách rồi, giằng co một thời gian dài, không những không đối phó được nó, còn sắp bị nó cưỡi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.