Thánh Khư

Chương 31: Vật chất kì dị (2)




Sau khi bọn họ rời xa, ngọn núi nhỏ dần dần sụp đổ, sau một tiếng ầm rung trời, nó vỡ vụn, hóa thành tro bụi bay đầy trời.
Suốt cả quá trình, sương trắng vẫn cuồn cuộn, nồng đậm không tan, nhìn cứ như dòng sông chảy trên bầu trời. Qua một lúc lâu sau, mới phát tán ra bốn phương tám hướng, trôi nổi trong trời đất.
Hoàng Ngưu bây giờ cũng quên mất việc phải tính sổ với Sở Phong, nó rụt cổ, chờ một thời gian, đến khi chỗ đó tan thành mây khói không còn vết tích gì nó mới cẩn thận lại gần.
Sở Phong cũng đến phụ cận, chỗ này chỉ còn lại đất cát, ngọn núi nhỏ đã hoàn toàn sụp đổ rồi, thạch động và cả không gian gấp khúc kia cũng biến mất không còn dấu vết.
“Tại sao lại có một chỗ như thế, nó liên kết với tinh cầu kia như thế nào?” Sở Phong tràn ngập thắc mắc.
Hoàng Ngưu không đáp, trở về nội viện, rồi lập tức tiến hành phương pháp hô hấp thần bí, lần này tiến hành trong thời gian khá dài.
Sở Phong cũng như vậy, hắn rõ ràng cảm thấy biến hóa trong thân thể không có tầm thường, sinh mệnh lực tràn đầy, mà trong quá trình hô hấp, toàn thân hắn đổ mồ hôi, cả người mơ hồ.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn thanh tỉnh lại, hơi chút cảm nhận, hắn cảm thấy tim đập rất có lực, thùng thùng nghe như tiếng trống.
“Sao lúc mình cẩn thận cảm ứng, lại nghe được tiếng ngũ tạng của mình như tiếng trống vang thế này?” Sở Phong ngẩn ngơ.
Ngoài ra, hắn còn phát hiện thị lực của mình đã được tăng cường rất nhiều, hắn có thể nhìn thấy rõ một con mèo rừng trên một ngọn núi có khoảng cách khá xa, điều mà trước đây hắn căn bản không có khả năng thực hiện.
Sở Phong giật nảy mình. Toàn thân hắn bốc mùi, ra quá nhiều tạp chất, cả người nhơm nhớp dinh dính như dán hồ, có chút dơ bẩn. Ngoài ra hắn còn cảm thấy vô cùng đói bụng, dường như có thể ăn hết cả một con trâu.
Hắn lập tức nhìn thẳng vào Hoàng Ngưu, con hàng này cũng tỉnh rồi, cũng đang nhìn hắn mà hai mắt sáng rỡ, nhe răng, giống như muốn ăn thịt người.
Sở Phong tranh thủ đi tắm rửa, rồi sửa soạn chuẩn bị các loại đồ ăn, bày ra trên bàn sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bên kia Hoàng Ngưu cũng như thế, cỏ xanh, hoa quả, toàn bộ bị nó nuốt sạch, sau đó còn muốn đoạt luôn đồ ăn của Sở Phong, bây giờ ngay cả thịt nó cũng ăn.
Không biết vì sao, Sở Phong cảm thấy rất đói, ăn như thế nào cũng không đủ no, bữa ăn hôm nay đã nhiều gấp mười lần bình thường rồi nhưng mà dù thế nào cũng vẫn còn thấy đói bụng.
Sở Phong cũng không dám ăn quá nhiều, hắn sợ bể bụng mà chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn con nghé con kia càn quét thức ăn.
“Tao cũng đói quá nha!”
Hắn hoảng hốt chạy ra ngoài, đi tìm một ông bác sĩ già trong thị trấn, cứ sợ rằng thân thể mình xuất hiện vấn đề gì đó.
“Sao con lại không bình thường như thế này?” Tóc mai bác sĩ Vương đã bạc trắng, mặt mũi hiền lành nhưng mà bây giờ bị hù cho kinh sợ không thôi, nhìn Sở Phong mà lông mày nhăn lại.
Sở Phong sợ hãi kêu to, hỏi thăm: “Thân thể con có vấn đề gì ư?”
“Không có, so với người bình thường thì con còn khỏe mạnh hơn nhiều, gần như gấp mười lần so với người thường!” Bác sĩ Vương nói ra, ông sử dụng một vài công cụ kiểm tra tiến hành khám tổng quát cho Sở Phong, sau đó kết luận.
Sở Phong ngẩn người, không ngờ lại nhận được kết quả như thế này.
“Nhưng mà, con đói quá, vô cùng đói!” Sở Phong đem vấn đề của mình nói rõ với Vương lão.
“Con bây giờ có cảm thấy chướng bụng không?” Bác sĩ hỏi.
“Không có."
“Năng lực tiêu hóa và hấp thu của con gấp mười lần người thường, chỉ trong một thời gian ngắn thức ăn đã tiêu hóa thành năng lượng hết, nếu cảm thấy đói, cứ ăn hết mình, không có vấn đề gì đâu.” Mặc dù ông bác sĩ già chưa từng gặp chuyện này nhưng vẫn dặn dò hắn.
“Xin ông giữ bí mật giúp con!” Trước khi đi, Sở Phong dặn dò ông rất kỹ, hắn không muốn việc này bị tiết lộ ra ngoài.
Bác sĩ Vương cũng trịnh trọng gật đầu, còn nói với Sở Phong nếu có vấn đề thì có thể tới kiểm tra bất cứ lúc nào, chắc ông cũng cảm thấy hứng thú, muốn biết rốt cuộc thì Sở Phong sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Sau khi Sở Phong trở về thì bắt đầu ăn điên cuồng.
Vừa ăn, hắn vừa xem điện thoại, xem có tin tức gì mới không.
Vừa xem hắn đã giật mình, có vài nơi cũng xuất hiện sương mù ngập trời, rồi sau đó vài ngọn núi cũng sụp đổ như ngọn núi nhỏ gần nhà.
Điều này chẳng lẽ nói, những nơi khác cũng giống như ngọn núi nhỏ kia ư? Không biết có người nào cũng cũng vô tình tiến vào không gian gấp khúc giống bọn họ không.
“Này, Hoàng Ngưu, mày nói có phải cũng có người lọt vào cái thế giới đó giống chúng ta không?” Sở Phong hỏi.
Hoàng Ngưu gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Qua một lúc Sở Phong mới có thể hiểu ý nó, đối với Hoàng Ngưu mà nói, đây không phải chuyện trọng yếu gì, mà chỉ có thể coi là một lần kỳ ngộ.
Sở Phong giật mình kinh ngạc, hiện tại sinh mệnh lực của hắn đã gấp mười lần người thường, là do lần này tạo thành đó.
Hơn nữa, loại biến hóa này vẫn còn đang diễn ra từ từ.
Cuối cùng Sở Phong cũng ăn no. Hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thân thể ấm áp, nằm ngửa trên ghế, không muốn làm gì nữa cả.
Hiện tại hắn cảm thấy thể xác và tinh thần đều rất thoải mái, cảm giác đói khát như vừa rồi thật đáng sợ, sau khi thoát khỏi trạng thái đó, hắn rõ ràng có một loại cảm giác hạnh phúc.
Chén đĩa đầy bàn, sạch sẽ, vì bị ăn sạch hết rồi, Sở Phong có chút ngơ ngẩn, rốt cuộc mình đã ăn hết bao nhiêu thức ăn vậy trời, muốn trở thành thùng cơm hay sao?
Cách đó không xa, Hoàng Ngưu bụng tròn vo, nằm ngáy o…o….
Mệt mỏi bỗng dung kéo tới, Sở Phong cũng nhịn không được, trở lại gian phòng của mình, đặt lưng xuống thiếp đi, giấc ngủ này vô cùng sâu, đến khi mặt trời của ngày hôm sau lên rất cao hắn mới tỉnh dậy.
Bụng lại kêu rột roạt, thì ra là do đói quá nên mới tỉnh lại, Sở Phong càng hoảng sợ, chẳng lẽ bây giờ cứ suốt ngày ăn rồi ngủ thôi sao, vậy thì có khác gì con heo đâu?
Hoàng Ngưu đã sớm dậy rồi, con hàng này tìm kiếm bốn phía, đã ăn sạch trái cây ướp lạnh cất giữ trong tủ, vậy mà còn chưa đủ, chạy tới Sở Phong yêu cầu thêm.
“Mày vội cái gì, chút nữa tao hầm cách thủy thịt bò cho mày ăn!” Sở Phong tức giận, hắn mở tủ lạnh ra lấy một cục thịt rất lớn, đem vào phòng bếp.
Hoàng Ngưu trợn to đôi mắt, hai cái sừng rung rung, mùi phập phồng phun khói trắng, dáng vẻ như sắp liều mạng với hắn vậy.
“Đi chỗ khác, đừng quấy rầy tao nữa, đây là thịt heo, sườn heo rang muối, được chưa!” Sở Phong chột dạ trả lời.
Một hồi sau, Hoàng Ngưu ăn hết phần lớn dĩa sườn heo rang muối, hừ hừ, mùi vị không tệ nhỉ, sau đó đắc ý phẩy đuôi ra ngoài.
Còn Sở Phong, hắn quyết định nấu một nồi thịt bò, hắn trịnh trọng nói với Hoàng Ngưu, đây là thịt dê rừng, có mùi khá tanh, không thích hợp cho nó ăn đâu.
Hoàng Ngưu hoài nghi một hồi, lâu lâu lại hướng vào cái nồi kia mà nhìn trừng trừng, mấy lần há miệng muốn đớp, không biết có phải muốn nếm thử hay không, dù sao cuối cùng nó cũng bỏ qua, tạ ơn trời, Sở Phong thở phào!
“Cái con trâu chết tiệt này, nó là trâu hay là chó mà mũi thính quá, sau này muốn ăn thịt bò thì phiền toái rồi.” Sở Phong lẩm bẩm oán hận.
Đồng thời, hắn cũng oán thầm, một con trâu, hết lần này tới lần khác lại muốn ăn thịt, thế sự bất thường à nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.