Thánh Khư

Chương 7: Hoa nở (1)




Hoa nở (1)
Khu vực quanh đỉnh núi bắt đầu yên tĩnh, không còn thanh âm nào cả.
Ba con sinh vật không hề chú ý đến Sở Phong, dường như xem hắn như không tồn tại.
Sở Phong cũng hiểu rằng, bây giờ, hắn cách đỉnh núi khá xa, hơn nữa chúng cảm thấy hắn không có khả năng uy hiếp, cho nên cũng không thèm để ý, để mặc hắn đứng ở phía dưới.
Linh tính của ba sinh vật này vô cùng cao.
"Thừa dịp này nên rời khỏi nơi đây là hơn!"
Sở Phong quyết định xuống núi, mặc dù hắn rất tò mò với gốc cây nhỏ cắm rễ trên núi đồng xanh kia, cũng rất muốn hiểu rõ, nhưng hoàn cảnh hiện tại đối với hắn mà nói là quá nguy hiểm, mạng nhỏ như chỉ mảnh treo chuông.
Mùi hương theo núi đồng truyền đến, càng ngày càng nồng hơn.
Con ngao kia hành động đầu tiên. Nó nhanh như chớp, chỉ nhảy mấy bước, đã vượt qua khỏi đống đá lởm chởm rồi chạy dọc theo ngọn núi dốc, xông về phía đỉnh.
Con bò đen Tây Tạng cao hơn một trượng, thân thể đen nhánh phát sáng, sừng trên đầu vừa thô vừa to trông rất đáng sợ. Nó nhấc chân, bình tĩnh tiến tới.
Nó di chuyển vô cùng ổn định, đi dọc theo đống đất đá bên kia, leo lên ngọn núi bằng đồng xanh hiểm trở.
Còn con ác điểu giữa không trung kia thì hạ thấp độ cao, giương đôi cánh màu vàng sáng, lượn tới gần vách núi, nhìn chăm chú vào gốc cây nhỏ.
Ngay lúc Sở Phong chuẩn bị rút lui, mùi hương trong không khí lại nồng thêm mấy phần, chắc có lẽ nụ hoa sắp nở rồi.
"Tách!"
Mặc dù còn cách một khoảng, hắn vẫn nghe được tiếng hoa nở rất rõ ràng, Nụ hoa trắng to bằng nắm tay trên gốc cây nhỏ cắm rễ trên đồng xanh đã nở rồi.
Hoa nở lại phát ra âm thanh!
Mùi hoa nức mũi, còn đậm hơn vừa rồi rất nhiều. Nó giống như có một cỗ ma tính đặc thù, làm cho người ta mê say.
Chỉ trong tích tắc, ba sinh vật đã vọt tới bên cạnh vách núi, vừa hồi hộp nhìn lên một cách chăm chú, vừa hít thở phì phờ giống như đang ngốn từng ngụm mùi thơm.
Sở Phong quay đầu, đập vào mắt hắn là cảnh tượng như vậy, cử động quái dị của ba con thú làm hắn kinh ngạc không thôi.
Ba con thú sắp không nhịn nổi, đều bắt đầu nghĩ đến việc công kích đối phương, dã tính đáng sợ bắt đầu hiện ra.
Mấy tiếng “tách tách” nhẹ nhàng liên tục vang lên, cách hoa màu trắng bạc không ngừng nở ra, mang theo một làn sương trắng mịt mờ và những luồng sáng óng ánh. Hoa nở có âm thanh, hương thơm đậm hơn lúc đầu không chỉ mười lần.
Sở Phong quả thực kinh hãi. Đây là hoa gì? Mùi hương này quá mê người, làm hắn không nhịn được muốn quay lại, chạy đến đỉnh núi kia.
Gốc cây nhỏ cao ba thước, đóa hoa màu trắng bạc to bằng nắm tay đang nở, sương trắng tràn ra khắp vách núi đồng xanh, khiến nơi đó giống như tiên cảnh.
Lúc này, mấy điểm sáng màu vàng kim trên cánh hoa đồng loạt phát sáng. Trong làn sương mù trắng, áng sáng vàng loang lổ giống như những ánh sao, chiếu sáng rạng rỡ.
Cảnh tượng này vừa rực rỡ lại vừa mê người.
Thứ ba con vật đang đợi chính là thời khác này, cuối cùng nó cũng trở thành hiện thực.
Bọn chúng bắt đầu tranh đoạt, lăn xả vào nhau, móng vuốt sắc bén tung hoành, đây chính sự bộc phát của dã tính nguyên thủy, vô cùng điên cuồng, con vật nào cũng muốn độc chiếm đóa hoa kỳ lạ kia.
Lúc con bò đen kia dậm chân, đỉnh núi cũng như bị chấn động, sức mạnh đó quả thực vô cùng lớn.
“Kítttt”
Giữa không trung, con kim điểu giương móng, cạ vào cái sừng thô ráp của con bò, tạo nên âm thanh chói tai.
Con ngao thì gầm nhẹ, thanh âm trầm thấp như tiếng sấm.
Ba con vật chém giết, công kích lẫn nhau, tranh đoạt đóa hoa đang nở. Trong suốt quá trình đó, chúng vẫn luôn cố gắng hít lấy hương hoa.
Trên ngọn núi xanh, sương trắng lượn lờ, trong không gian mông lung, những vệt sáng màu vàng lau động giống như những ngôi sao nhỏ phát sáng trong làn sương mù, quả thực là vừa thần bí vừa mỹ lệ.
Ầm!
Bọn chúng đã chạm tới cây nhỏ xanh mơn mởn, móng vuốt của con ngao kia đã quẹt vào đóa hoa.
Chợt có cơn gió thổi mạnh, con kim điểu lao xuống, giương móng vuốt muốn bổ đôi đầu của con ngao.
Lúc trước, bọn chúng không động thủ, cũng vì kiêng kị lẫn nhau, nhưng giờ đóa hoa đã nở rộ, vì tranh đoạt mà bọn chúng không ngại liều mạng.
Ngay lúc hai cánh của kim điêu kia vỗ xuống, mấy cánh hoa bị rơi ra do móng vuốt sắt của con ngao, bay thẳng xuống chân núi đồng xanh theo con gió mạnh.
Ở nơi thế núi xoay mình, cánh hoa bọc sương trắng nhanh chóng bay về hướng của Sở Phong.
Hắn đưa tay hứng được một mảnh, hương khí nồng đậm khiến hắn suýt nữa thì say đến mức ngã lăn ra tại chỗ, nhìn kỹ, hắn mới thấy trên cánh hoa lấm tấm ánh vàng còn có một tầng óng ánh.
"Phấn hoa!"
Cánh hoa này có chứa một lớp phấn hoa, óng ánh sáng bóng.
Sở Phong thò tay, lần lượt hứng được bốn cánh hoa, trong đó có hai cánh có mùi hương hơi nhạt, còn hai cánh khác, bởi vì có dính phấn hoa nên mùi thơm ngào ngạt, màu sắc óng ánh.
Trên đỉnh núi đồng, ba con sinh vật đều nhìn xuống dưới núi với ánh mắt lạnh lẽo, sau đó lại bắt đầu lăn xả vào nhau, tranh đoạt những cánh hoa chưa rụng xuống.
Sở Phong thấy thế, hắn nắm chặt bốn cánh hoa trong tay mình.
Nhưng, hắn nhanh chóng phát hiện điều dị thường. Cánh hoa trong lòng bàn tay chẳng còn mượt mà như trước nữa mà có cảm giác như đã héo úa. Hắn mở lòng bàn tay, phát hiện sự óng ánh trên bốn cánh hoa đã biến mất, cánh hoa cũng khô héo!
Chỉ trong tích tắc mà thôi, bọn chúng đã mất đi độ rực rỡ, đã không còn sức sống nữa mà trở nên khô héo.
Chuyện gì vậy?
Hắn chỉ hơi nắm chặt tay lại, một cánh hoa liền hóa thành mảnh vụn.
Sở Phong kinh ngạc, hắn đặt ba cánh hoa khô héo còn lại xuống, hướng về phía đỉnh núi hô to: "Trả lại cho các ngươi."
Sau đó, hắn quyết đoán quay người, không hề để ý tới những chuyện khác, phóng thẳng xuống chân núi.
Mặc dù nóng lòng thoát đi, nhưng trên đường hắn vẫn suy nghĩ về nguyên nhân khiến bốn cánh hoa héo rũ trong nháy mắt? Sự biến hóa này rất cổ quái!
Lúc đi ngang qua ba căn nhà bằng đồng, rồi lướt qua tấm bia đồng, hắn không hề dừng lại, chỉ mong có thể xuống núi một cách nhanh nhất. Con đường tiếp theo đi xuống dần trở nên dễ đi hơn, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn.
Một hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng đã xuống chân núi, ngay lúc mặt trời đỏ rực đã lặn ở rặng tây.
May mắn thay, ba con thú không bình thường kia không đuổi theo, chắc chúng vẫn còn tranh đấu trên đỉnh núi.
Toàn thân Sở Phong đều là mồ hôi, lượng vận động như vậy, cho dù hắn có thể chất tốt đến mức nào cũng sức cùng lực kiệt.
Quả thực là vô cùng mệt mỏi, hắn ngồi thở dốc dưới chân núi, qua một thời gian nghỉ ngơi mà vẫn còn nghe tiếng tim đập rộn ràng. Hắn dốc thẳng vào miệng mình mấy ngụm nước lớn.
Sở Phong nhìn lại ngọn núi sau lưng, giống như vừa trải qua một giấc mộng.
Bia đồng khắc hai chữ Tây Vương, ba căn nhà bằng đồng thần bí, còn có núi đồng kia nữa, chẳng lẽ cả một ngọn núi lớn nguy nga đó đều là đồng cả sao?
Nếu có thể, hắn rất muốn bổ ngọn núi này ra, quan sát xem rốt cuộc nó được cấu tạo thế nào.
Ngọn núi này chỉ là một phần của dãy Côn Luân, rốt cuộc toàn bộ phiến khu vực này đến cùng cất giấu bí mật gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.