Thánh Khư

Chương 71: Vô Tình (1)




Bởi vì, một tiếng Mãng Ngưu Hống không chỉ chứa âm ba công mà còn ẩn chứa lực công kích tinh thần cường đại. Nếu những người này đang trong trạng thái bình thường sẽ không như vậy.
Hiện tại, bọn họ giống như bị kéo căng thần kinh, có không ít người không chịu nổi, tinh thần bị xé nứt.
“Không.” Ánh mặt vị dược sĩ già đỏ bừng. Đây là một thất bại to lớn. Nhược điểm của loại thuốc đã bị phóng đại vô hạn.
Ông ta muốn nhào đến, kết quả miệng ho ra máu, không chịu nổi sóng âm kia, ngã sấp xuống cánh rừng.
Huyện thành, trong khu nhà cao cấp.
Hứa Uyển Thanh đã bình tĩnh trở lại. Cô ta vừa mới nhận được tin tức hiệu quả của loại thuốc đó rất kinh người, có thể giúp sức mạnh của dị nhân tâng lên gấp mười. Đây là việc kinh khủng đến cỡ nào?
Hơn mười dị nhân đều tăng lên đồng bộ, tương đương với hơn một trăm dị nhân xuất thủ.
Hiện tại, cô ta đã tin tưởng Mục. Ngay cả Kim Cương đến cũng đừng hòng lông tóc không tổn thương gì, không có khả năng tùy tiện giết chết tất cả mọi người.
Cô ta mỉm cười, mắt phượng phiêu động, vô cùng gợi cảm và vũ mị.
Mục vẫn ung dung. Cách đây không lâu, tâm trạng của y vốn có chút không được bình ổn, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, khôi phục sự nho nhã, nở nụ cười ôn hòa, nói: “Hãy chờ nghe tin chiến thắng đi. Không chỉ diệt trừ một gã đại cao thủ, ngay cả người của Bồ Đề Cơ Nhân cũng giết sạch luôn. Bây giờ anh rất đang chờ mong.”
“Em cũng vậy.” Hứa Uyển Thanh mỉm cười, giơ cao ly rượu, hướng Mục ra hiệu.
Đinh!
Hai người nhẹ nhàng chạm cốc, nở nụ cười nhẹ nhõm, hết thảy không cần nói điều gì.
Hứa Uyển Thanh nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt ly rượu xuống, ngồi xuống trước dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua, tiếng nhạc duyên dáng vang lên.
Mục lấy ra một bình thủy tinh to bằng ngón cái, nhẹ nhàng lay động, bên trong là một thứ chất lỏng màu xanh lam, giống như ảo mộng, tản ra ánh sáng kỳ lạ.
Đây chính là loại thuốc kiểu mới, có thể kích thích tiềm năng của dị nhân, Tinh chế rất khó khăn nhưng hiệu quả lại kinh người.
Ánh mắt của y nhu hòa, giống như đang thưởng thức một bảo vật động lòng người, vừa thưởng thức vừa chờ đợi chiến quả báo về.
“Tất cả đều đã được chú định.” Y lẩm bẩm.
Bên trong khu rừng, trong số mười ba dị nhân đã có bốn tên ngã xuống, trực tiếp mất mạng, miệng mũi tất cả đều là máu.
Tinh thần của bọn họ đều kịch liệt ba động. Sau khi tao ngộ mãng ngưu, bọn họ một lần nữa bị kích thích. Ba động trước mắt vượt qua giá trị cực hạn, chịu không được hậu quả kia.
“A....”
Các dị nhân khác cũng kêu to, vô cùng đau đớn, gương mặt dữ tợn. Có người hai tay ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, không thể chịu đựng được.
Còn có dị nhân thì dùng đầu đụng vào cây, trong tiếng bình bình, cây đại thụ thô to trực tiếp bị bẽ gãy, lá cây phủ đầy đất.
Loại thuốc màu lam này rất thần bí, hiệu quả cực kỳ mãnh liệt, giúp cho bọn họ có được sức mạnh cường đại, nhưng bây giờ kết quả tạo thành cũng cực kỳ đáng sợ.
Mười ba dị nhân đều là cao thủ, nhưng trong nháy mắt đã chết mất bốn người, chỉ vì một lần xung kích tinh thần bên ngoài mà tạo thành thảm họa như vậy.
“Đây là tâm huyết của ta, còn có thể cải tiến, nhất định sẽ có biện pháp cải tiến.” Từ đằng xa, vị dược sĩ già lẩm bẩm, sau đó ngã xuống mặt đất, miệng đầy bọt máu.
Ông ta không uống loại thuốc này, ba động tinh thần bình thường, nhưng ông ta chỉ là một phàm nhân, dưới tiếng rống to của Sở Phong, ông ta đã bị thương.
“Ôi ôi...” Đột nhiên, một dị nhân nhào về phía trước, hình thể khổng lồ, cao đến ba mét, khóe miệng chảy nước bọt, con ngươi giãn ra.
Ba động tinh thần quá mạnh khiến cho thần trí của gã xảy ra vấn đề, ngơ ngơ ngác ngác, đại não bị tổn hại nghiêm trọng.
Xoẹt
Tên dị nhân này nhấc dược sĩ già lên, sau đó kéo mạnh. Một người đang sống bị xé rách thành hai, cùng với tiếng kêu thảm thiết, cảnh tượng vô cùng kinh dị, máu chảy đầm đìa.
Sở Phong không dám nhìn. Dù vừa rồi hắn xuất thủ vô tình, nhưng cũng không ngang ngược như vậy. Đám dị nhân này nổi điên, hung tính đáng sợ, khiến cho người ta giận sôi.
Trên mặt đất, những tên dị nhân khác đang lăn lộn, sau đó quấn lấy nhau, bắt đầu công kích, nhưng lại không có chưởng pháp, chỉ toàn là một loại bản năng thú tính mà thôi.
Sở Phong không do dự bước qua, tay nâng kiếm, máu bắn tứ tung. Tại chỗ có mấy thi thể tách rời, cứ thế mà mất mạng.
Nếu đám dị nhân nổi điên này xông ra khỏi khu rừng, nhất định sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho huyện thành và thị trấn.
Đồng thời, Sở Phong căn bản cũng chẳng muốn buông tha cho bọn chúng. Đã đến đây phục sát hắn, vậy chẳng còn gì để nói. Bọn họ nhất định phải trả một cái giá đắt.
Hơn nữa, thân là dị nhân, khi mưu hại người khác thì hẳn nên có giác ngộ đó. Có lẽ có một ngày, chính bọn họ cũng sẽ bị người ta tước đoạt tính mạng.
Phập phập phập....
Tay Sở Phong giơ kiếm, tuyệt không nương tay. Thanh đoản kiếm màu đen sắc bén như tấm lụa. Nơi nào nó đi qua, một cái đầu người rơi xuống.
Trong nháy mắt đã có sáu bảy thi thể bị tách rời.
Khí đã tuyệt. Những người đầu đã rơi xuống đất mất mạng, hắn còn bổ thêm một kiếm. Nếu đã ra tay, nhất định phải giết cho triệt để, không lưu lại hậu hoạn gì.
“Mày thật sự quá ác độc.”
Có một người mở to mắt. Mặc dù hai mắt vô thần, lung la lung lay, nhưng gã đã khôi phục được mấy phần thần trí, vừa kinh vừa sợ.
“Ác độc bằng các người không? Nhiều người như vậy đến giết tôi, còn mang theo đủ loại vũ khí nóng hạng nặng. Nếu đổi lại là người khác đã sớm chết rồi.” Sở Phong lãnh đạm đáp lại.
“Giết.”
Người này rống to một tiếng. Mặc dù con ngươi hơi giãn ra, nhưng vẫn giãy dụa, vẫn bạo phát như cũ, muốn phóng đến chỗ Sở Phong liều mạng với hắn.
Không phải gã hung hãn không sợ chết mà là gã biết, nếu không phản kích, nhất định sẽ phải chết. Chỉ có liều mạng mới có hy vọng sống tiếp.
Một khắc này, ngoài thân của gã như hóa đá, cả người chẳng khác nào tượng đá, nhưng động tác không chậm. Oành một tiếng, đại địa mà gã giẫm lên đều rung chuyển, vô cùng kinh khủng. Gã mang theo sương mù màu vàng đất, nâng quyền đánh về phía trước.
Nơi gã đi qua, rất nhiều vật thể hóa thành đá.
Sở Phong âm thầm kinh hãi. Hắn đã sớm chú ý tên dị nhân này. Trước đó, hắn đã nhìn thấy gã hóa thành cơ thể nửa huyết nhục nửa tảng đá. Bây giờ toàn bộ đều biến thành cơ thể người đá.
Keng.
Sở Phong thôi động thanh đoản kiếm. Bởi vì còn chưa hiểu rõ tình huống, cho nên hắn vẫn chưa vận dụng quyền ấn, lo lắng sẽ bị phong ngay tại chỗ, biến thành một tảng đá hình người.
Kiếm quang màu đen chém qua. Bày tay người đá bị cắt, màu dòng máu đỏ sẫm chảy ra, còn có sương mù mịt mờ vọt tới Sở Phong.
Hắn hơi biến sắc, toàn lực ứng phó, vận dụng Ngưu Ma Quyền, bên ngoài cơ thể lập tức được bao phủ bởi một lớp ánh sáng óng ánh. Khi sương mù màu vàng đánh tới, cánh tay hắn run lên. Dưới sự chấn động toàn lực, quyền ấn phát sáng, da thịt không tổn hao gì.
Cái gọi là hóa đá đã bị hắn ngăn cản.
Có thể cảm nhận được, khi Ngưu Ma Quyền chấn động, một tầng bí lực bên ngoài cơ thể của hắn có thể ngăn cách sương mù màu vàng, khiến cho cơ thể không bị tổn thương.
Sở Phong biết, hắn không còn điều gì kiêng kỵ nữa, toàn lực oanh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.