Thánh Khư

Chương 83: Săn rồng (2)




Bởi vì, ngay ở phía sau của hắn ta, một con nhện lớn cao hơn ba mét từ trên không trung rơi xuống, sau đó đuổi sát sau mông của hắn ta.
"Tôi đúng là số khổ mà, lại bắt đầu rồi!" Chu Toàn kêu thảm.
Nhớ lại trải nghiệm của lần trước, đến bây giờ trong lòng hắn ta còn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà, hắn ta biết, trải nghiệm nhiều một chút, rèn luyện bản thân trong nguy hiểm mới có thể sống sót trong tương lai.
Sở Phong đã nói cho hắn ta biết, trong cả nước bây giờ dã thú khắp nơi, các loại mãnh cầm đều đang dị biến, số lượng còn nhiều hơn cả dị nhân, nhưng đa phần đều đang ngủ đông, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Bên trong núi rừng nguyên thủy, lớp lá rụng dày không biết bao nhiêu thuốc, đa số đều đã mục nát trở thành chất dinh dưỡng cho đất.
Những sợi dây leo còn thô to hơn cả vạc nước, những cây đại thụ tán lá che khuất bầu trời, thân cành thô to giống như một cái ô lớn chống trời.
Bên trong cánh rừng, cổ thụ liên miên, chướng khí nồng đậm, với thể chất của người bình thường chắc chắn sau khi vào đây thì sẽ không chịu đựng nổi sự tàn phá của hoàn cảnh ác liệt ở trong này.
Giữa không trung, sương mù bốc lên cao như sắp che khuất cả mặt trời, thỉnh thoảng có thể nhìn những con hung cầm to lớn bay qua trên không, giống như là đám mây lớn, cảnh tượng rất dọa người.
Đồng thời, bốn phía tiếng thú gào không ngừng vang lên.
Lại tới đây, tựa như là tiến vào một phương khác thế giới, cùng bên ngoài hoàn toàn khác biệt.
"Lần này... Muốn đi săn rồng?!" Chu Toàn có chút không thể tin được, thế gian này thật là có rồng hay sao?
Sở Phong cũng đang hoài nghi, sâu trong núi lớn thật sự có rồng đang ngủ đông? Hai người họ có địch lại nổi không đây, phải làm thế nào mới có thể đối kháng với loại sinh vật trong truyền thuyết kia được?
Hoàng Ngưu gật đầu, bày tỏ sự khẳng định.
Đồng thời, thần sắc của nó cũng rất trịnh trọng, nhắc nhở Sở Phong phải cẩn thận, lần này ngàn vạn không thể khinh thường.
"Ý của mày là, bảo tao đi săn rồng một mình?" Sở Phong trừng to mắt.
"Đương nhiên!" Hoàng Ngưu viết xuống hai chữ này.
"Tôi cảm thấy, con trâu này chính là một kẻ chuyên lừa gạt đó, đừng nghe nó!" Chu Toàn nói.
Hoàng Ngưu liếc xéo, không có hảo ý nhìn chằm chằm hắn ta, sau đó ra hiệu, ý bảo lát nữa phải rèn luyện cho hắn ta thật tốt mới được.
Chu Toàn giật nảy mình rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng lại, cũng không dám lại nhiều lời, lần trước chính là Hoàng Ngưu đã chọc giận quái thú, từ đó rèn luyện fax.
Trong núi càng ngày càng dốc, trông rất hoang sơ, ngẫu nhiên còn phải trèo qua vách núi, hiển nhiên, bọn họ đang vượt qua dãy núi này, đến khu vự khác.
Có lúc bọn họ còn đi qua một con đầm lầy.
Cuối cùng cũng sắp đến nơi, Hoàng Ngưu bước chân dần dần chậm dần.
Phía trước, đại thụ thưa thớt, mặt đất khô cứng, nhiều đống loạn thạch, có sát khí tràn ngập.
Khối khu vực này rõ ràng khác biệt, để cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Chướng khí lượn lờ, ngẫu nhiên có hung thú đi ngang qua nơi này lúc, giống như là rất sợ hãi, không muốn ở lâu, kinh hoảng đào tẩu, đối với nơi này vô cùng kiêng kị.
Đến!
Hoàng Ngưu ra hiệu, phía trước có một chỗ đầm nước, mà tại đàm bên cạnh rừng đá bên trong, thì có một khối trống trải khu vực, xương trắng rải rác khắp nơi.
Trông giống như là một con mồi bị sinh vật nào đó ăn hết, xương thú bị nó vứt lung tung.
Sâu trong gò đất, chướng khí càng đậm hơn, khi đi tới nơi này, chưa thấy con cự thú nào, Sở Phong đã cảm thấy sát khí nồng đậm đập vào mặt, nơi này vô cùng kinh khủng.
Hoàng Ngưu không đi, lôi kéo Chu Toàn rút lui, để Sở Phong đi qua đó một mình.
Sở Phong hít sâu một hơi, nhanh chân bước vào bên trong rừng đá, đi tới gò đất kia.
Ở phía sau, Chu Toàn khẩn trương đến quên cả thở, nhìn chằm chằm nơi đó, nơi này thật sự có một con rồng sao?
Chướng khí bị gió thổi tản đi một chút, lúc này, lông tóc Chu Toàn đã dựng đứng, suýt nữa kêu to lên tiếng, hắn thấy được trong sương mù ở phía trước có một đôi mắt, lớn bằng cái đèn lồng, đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm Sở Phong!
Giờ khắc này, da gà trên người Sở Phong đã nổi hết cả lên, hắn thấy được một con quái vật khổng lồ.
Kia là một con cự thú, cao chừng mười mét, đứng bên trong sương mù, toàn thân là lớp vảy màu bạc dày đặc, mang theo khí tức hung ác nghiêng trời lệch đất, nó đang cúi đầu nhìn xuống.
Một đôi mắt mang theo ánh sáng bạc vô cùng khiếp người lớn bằng cái chậu nước.
Chỉ trong chớp mắt, con cự thú này liền bạo phát, xông tới với tốc độ cực nhanh mang theo sát ý vô cùng kinh khủng, mặt đất đều bởi vì nó cất bước mà rung động.
Sở Phong tránh đi, né ra ngoài.
Ầm ầm!
Nó đập thẳng vào một đống đá vụn, khiến chúng tan nát.
"Khủng long bạo chúa?"
Sở Phong rốt cục thấy rõ con cự thú, hình thể nó giống Khủng long bạo chúa như đúc, nhưng là màu bạc, cao tới mười mét, vô cùng to lớn, lớp vảy trên người sáng loáng
"Ầm!"
Con Khủng long bạo chúa màu bạc vung đuôi đánh tới, nó vô cùng hung hãn, mặc dù cơ thể to lớn, nhưng lại chẳng hề vụng về chậm chạp, mang theo một luồng gió đáng sợ.
Sở Phong nhanh chóng né đi, cái đuôi của nó quất thẳng vào giữa rừng đá, khiến cho đống đá bị sụp đi, đá vụn bắn ra bốn phía.
"Grao..." Con khủng long bạo chúa màu bạc rống to, tiếng gào chấn động cả một vùng.
Đây chính là “rồng” mà Hoàng Ngưu nói!
Sở Phong có chút kinh hãi, đây không phải khủng long sao? Nhưng mà, nó rõ khác hẳn với những loại khủng long hắn đã được học, khổ người lớn hơn rất nhiều.
"Đây chính là “rồng” mà mày nói đấy à?" Ở nơi xa, giọng nói của Chu Toàn đã trở nên run rẩy.
Dù đã ở xã thế này nhưng hắn ta vẫn có thể cảm giác được, con rồng kia kinh khủng vô cùng, hơn xa những quái thú mà trước kia hắn ta đã nhìn thấy, lớp vảy màu bạc kia đang phát sáng, dù là đá cứng rắn đến đâu cũng đều không thể mài mòn, sát khí ngập trời, đây là thứ mà con người có thể đối kháng sao?
Người đứng trước mặt nó, quá nhỏ bé, căn bản không đánh nổi.
Trong gò đất của khu rừng đá, Sở Phong cùng con khủng long bạo chúa màu bạc bắt đầu cuộc đại chiến!
Hắn chủ động xuất kích, lợi dụng tốc độ siêu nhiên, vọt tới một bên, dùng hết lực lượng lớn nhất, đánh một quyền về phía Khủng long bạo chúa.
Coong!
Tiếng vang dị thường điếc tai, lớp vảy màu bạc trên thân Khủng Long Bạo Chúa còn cứng rắn hơn cả sắt thép, khi đánh lên trên đó, phát ra tiếng kim loại rung đáng sợ.
Trong lòng Sở Phong căng thẳng, đây là một con quái vật, nhục thân cứng cỏi, rất khó phá vỡ lớp vảy bạc của nó, chớ đừng nói chi là đánh giết nó.
Sau đó, hắn phát hiện có điều dị thường, con khủng long bạo chúa này hít thở rất quá lạ, trong lúc hắn tiến công, thở dốc rất đặc biệt.
"Nó biết phương pháp hô hấp?" Sở Phong rung động.
Khó trách mạnh như vậy, vừa rồi quyền ấn có thể đánh vỡ cả vạn cân đá tảng đó nện ở trên người của nó, giống như là đánh sắt thép, việc nó đang cố chống cự lại hình như có liên quan đến một loại phương pháp hô hấp nào đó.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Phong nổi sóng chập trùng, một con Khủng Long Bạo Chúa thế mà cũng hiểu loại phương pháp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.