1
Trăng trên đầu cành, vào canh ba.
Thế tử gia đứng lên, ta cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để hầu hạ hắn mặc quần áo.
Gió tây thổi đập vào cửa sổ, ánh nến trong phòng lay động nhẹ, lập loè chiếu vào trên mặt hắn, khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt sáng trong, ánh mắt sâu thẳm.
Khi đang chỉnh lại vạt áo, đầu ngón tay không thể tránh khỏi việc chạm vào cơ ngực rắn chắc và lạnh lẽo của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, ta nhìn hắn với vẻ yêu kiều nũng nịu.
Khóe miệng hắn hiện lên ý cười nghiền ngẫm, giống như đang trêu đùa một con vật nhỏ, nhéo nhéo sau cổ ta…
“Ngoan, đợi muộn một chút, gia lại qua đây.”
Thế tử đi rồi, nha hoàn A Thải canh giữ ở ngoài cửa đi vào, hỏi ta có muốn để đèn đợi công tử không.
Ta lắc đầu, vì thế nàng ta cắt bấc nến rồi rời đi.
Trong phòng tối sầm lại, ngoài cửa sổ bóng cây lay động. Ta biết, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay hắn sẽ chết.
Ngồi ngắm trăng bên cửa sổ, tóc dài thướt tha, lớp vải mỏng quanh eo được thêu đóa phù dung.
Thế tử thường nói nhan sắc kiều mị này khiến hắn say đắm, hơn nữa làn da còn trắng như tuyết.
Hắn yêu túi da và thân thể này của ta, từ vòng eo tinh tế, đến hình xăm bông hoa hải đường sau lưng.
Gió đêm thổi vào mặt, khiến người ta cảm thấy tỉnh táo, ta nhớ lại ngày mới gặp hắn, cũng là một đêm như này. Đó là ở ngoài thành Huy Châu cách đây ba năm.
Lúc đó thời cuộc rung chuyển, ôn dịch lan tràn ở Lăng Thành phía nam, nô lệ nổi loạn khởi nghĩa khắp nơi, bùng nổ to lớn.
Nơi nào cũng có lưu dân chạy trốn, ta cũng là một trong số họ.
Khi đó ta 17 tuổi, quần áo tả tơi, cùng chạy với nhóm dân lưu lạc kia, đi chân trần chạy về phía thành Huy Châu.
Thế tử Định Quốc Công là Hạ Trạm phụng chỉ dẫn binh đi bình định nô lệ nổi loạn ở Giang Nam, đúng lúc đó cũng muốn vào thành.
Nhưng thái thú Huy Châu phong tỏa cửa thành, kể cả ruồi bọ cũng không cho vào.
Chỉ nói sắc trời đã tối, dân lưu lạc quá nhiều nên không thể kiểm tra đối chiếu thân phận thật sự được, ngày mai sẽ tăng số người canh giữ để mở cửa thành.
Như vậy cũng không thể trách được, vì nô lệ khởi nghĩa nổi loạn quá đáng sợ, Giang Nam còn thành lập Thanh bang, những thế gia đại tộc đó, chỉ trong một đêm đã bị tàn sát hết sạch.
Nghe đồn thủ lĩnh của Thanh bang có khả năng trà trộn lẫn trong nhóm lưu dân, mượn cơ hội vào thành để tìm hiểu tin tức.
Tuy Hạ Trạm có thân phận như vậy, cũng bị thái thú Huy Châu như chim sợ cành cong từ chối cho vào thành.
Không phải triều đình không phái thêm nhiều người tới, trước khi thế tử của Định Quốc Công đến, phía phủ Tây Ninh có một vị tướng quân họ Tôn đã dẫn đầu đi dẹp loạn, kết quả là bị người trong Thanh bang chém đầu, treo ở trên cửa thành Dương Châu.
Năm ấy trời giá rét, tất cả mọi người đều không vào được thành. Ta mặc quần áo mỏng manh, vừa lạnh vừa đói.
Binh lính của phủ Định Quốc Công đều dựng lều trại tại chỗ, sau đó nấu cháo nóng ăn.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Hạ Trạm là khi sắc trời vừa sẩm tối, hắn dẫn binh đến ngoài thành, phía chân trời còn lưu lại màu ráng chiều nhàn nhạt, chiếu vào trên người hắn.
Hắn cưỡi trên lưng ngựa, mặc một bộ áo giáp màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, như thần tiên giáng thế, ánh mắt nhìn về phía nhóm dân tị nạn lại lộ ra vẻ từ bi và thương hại.
Sau khi lửa trại cháy lên, hắn ra lệnh thuộc hạ của mình nấu cháo xong hãy chia cho dân tị nạn chịu đói khổ lạnh lẽo, đang canh giữ ở ngoài thành kia.
Ngay cả chiếu đệm trong lều trại cũng được chia cho bên ngoài.
Ta không cướp được cháo, cũng không được chia chiếu đệm.
Chỉ có thể cuộn tròn dưới cây liễu ở ngoài cửa thành, bị lạnh đến mức tay chân cứng đờ.
Sau đó đã mơ màng ngủ mất, còn mơ một giấc mộng, ở trong mộng ta được vào một căn phòng ấm áp, có đệm và chăn đắp, ấm áp đến mức khiến ta muốn khóc.
Sau đó ta tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, nhờ ánh sáng từ lửa trại, nhìn thấy bản thân đang cuộn tròn trong lòng một người nam nhân, trên người còn đang được đắp chiếc áo khoác ngoài của hắn.
Là Hạ Trạm.
Hắn ngồi khoanh chân dưới cây liễu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt như trăng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài như lông chim rũ xuống, từ bi như khi ta còn bé từng nhìn thấy Bồ Tát.
Từ đầu đến cuối đều không mở mắt, ta ở trong lòng ngực hắn, đôi tay ôm chặt cơ thể của hắn, vùi mặt vào trong áo choàng, tham lam chia sẻ hơi ấm này.
Đệm chăn trong quân doanh đều được chia ra ngoài, ngay cả lều trại cũng cho lưu dân vào ở, tuy Hạ Trạm là thế tử Định Quốc Công, nhưng hắn cũng chỉ có chiếc áo choàng này.
Dưới ánh trăng, bóng mờ nhấp nhô trên tường thành, gió thổi qua cây liễu khiến cành cây rủ xuống, ngàn mối tơ vò*, nhảy múa vòng quanh.
* mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp
Hạ Trạm ngồi thẳng người, thân như cây tùng xanh, vẫn không nhúc nhích.
Ta nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của hắn, cũng ngửi thấy mùi hương tuyết tùng dễ chịu trên người hắn, lạnh lẽo đến mức khiến lòng ta run sợ.
Trước kia có Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nay chỉ có duy nhất một mình quân tử thế tử Định Quốc Công.
Nếu không phải trên người ta tản ra mùi hôi thối, tóc lộn xộn bết lại vào nhau, trên mặt bẩn thỉu dơ dáy, thì cảnh tượng lần này, nói vậy cũng có thể trở thành một câu chuyện khiến mọi người ca tụng.
Đêm đó ta ở trong lòng ngực hắn ngủ rất ngon, rất thơm.
Ngày tiếp theo khi tỉnh lại, mặt trời đã ló dạng, cửa thành cũng được mở ra.
Ta được đắp một chiếc áo choàng lớn ngủ ở dưới cây liễu, ánh mặt trời làm ta hơi chói mắt, bên cạnh đã không có một bóng người.
Sau này, nhìn thấy Hạ Trạm một lần nữa đã là 2 năm sau.
Lại nói tiếp, đó cũng chính là chuyện xảy ra từ một năm trước, tại Xuân lâu ở kinh thành, vì ta không chịu tiếp khách nên bị tú bà và hai quy công* đuổi theo đánh ở trên đường.
*người trông coi, gác cửa, môi giới m.ại dâm ở cổ đại.
Trong kinh thành có nhiều kỹ viện như vậy, sẽ không có ai để ý đến sự sống chết của một kỹ nô.
Nhưng đúng lúc xe ngựa của phủ Định Quốc Công đi qua, ta như bắt được cọng rơm cứu mạng, bèn liều mạng vọt lên phía trước.
Lại đó Hạ Trạm thong thả ung dung đứng ở trước mặt ta.
Trên đường lát đá xanh, hắn mặc áo gấm nạm vàng, đi đôi ủng quý giá dưới chân.
Đương nhiên ta liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, khuôn mặt tuấn tú như đao gọt, lông mày như tranh vẽ, đẹp đẽ cao ngạo đến mức khiến ai đã từng gặp là không thể quên được.
Ta ôm lấy chân hắn, đương nhiên hắn không quen biết ta, nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng.
Nhưng ta chắc chắn người như Bồ Tát đã cứu ta ở thành Huy Châu kia nhất định sẽ cứu ta lần hai.
Ta gian nan khoa chân múa tay ra hiệu, nói cho hắn biết ta đã từng gặp hắn.
Tú bà ở bên cạnh tiến lên đá cho ta một cái, giọng nói chói ta kèm theo nụ cười dữ tợn vung cái roi trong tay lên:
“Thế tử nhà người ta há là người mà con đ.ĩ nhà ngươi có thể quen biết, không chịu tiếp khách thì cũng thôi đi, hôm nay lại còn va chạm quý nhân, xem ta có đánh ch.ết ngươi không!”
Ta che đầu mình lại và bị ăn một roi nặng nề, trên cánh tay mảnh khảnh ngập tràn vết bầm do bị đánh.
Một lát sau lại không thấy quất xuống nữa. Hóa ra là do người hầu của phủ Định Quốc Công đá văng bà ta ra.
Hạ Trạm cao quý nhìn ta từ trên cao, đầu tiên là cẩn thận đánh giá, sau đó cúi người xuống dùng ngón tay thon dài sạch sẽ xoa xoa cằm ta, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ sửng sốt.
Năm mươi lượng bạc, ta đã được Định Quốc Công phủ mua về.
Tên ban đầu của ta gọi là Liễu Nhi, Hạ Trạm không thích, nên sửa thành Ngọc Tư.
Từ ngày đó ta trở thành tỳ nữ của phủ Định Quốc Công.
Ba tháng sau, được Thế tử gia thu vào phòng.
Ta còn nhớ rõ ngày ấy hắn từ trong cung trở về, sắc trời đã tối, theo thường lệ sẽ đi đến tịnh phòng tắm gội trước.
Thị đồng lúc trước vẫn hầu hạ hắn lại cầm quần áo giao cho ta.
Tuy là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đột ngột bị hắn kéo vào bồn tắm vẫn bị dọa cho mặt tái mét.
“Bùm” một tiếng, nước bắt đầy đất, quần áo của ta ướt đẫm, cực kỳ chật vật.
Hắn nhìn ta xấu mặt, cánh tay thoải mái để ở trên vách thùng, cười nửa miệng. Đôi mắt đen láy kia không thấy đáy kia nhìn ta với vẻ bỡn cợt, tràn ngập hứng thú ác độc.
Ta là kỹ nô mà hắn mua từ kỹ viện về, trước đó, ta còn là ngựa gầy mà thế gia đại tộc nuôi dưỡng trong phủ ở Dương Châu. Với thân phận như vậy, chắc chắn là không có khả năng có tấm thân trong sạch rồi.
Chuyện này đã nằm trong dự đoán của Hạ Trạm nên hắn cũng không để ý.
Đương nhiên không để bụng, Giang Nam là nơi phồn hoa, gia đình giàu có nuôi dưỡng ngựa gầy Dương Châu đều là hàng đã ngàn chọn vạn tuyển, đầu tư để bán với giá cao.
Huống chi gia chủ của ta từng là thương nhân buôn muối nổi tiếng nhất địa phương, là đại quý tộc có chức quan, giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước.
Vào thời điểm bọn họ chọn lựa ngựa gầy, phải xem từ khuôn mặt, cánh tay, màu da, mặt mày, đến cả ngón chân, giọng nói và hàm răng…… Nơi nào cũng phải hoàn mỹ không tỳ vết, lại dốc lòng dạy dỗ về các mặt, ca vũ thi họa mọi thứ đều tinh thông, mới được bán ra ngoài.
Ta từng là tác phẩm mà lão chủ nhân hài lòng nhất.
Nhưng sau này ta trở thành người câm, vì khách của gia chủ gia tới luôn thích nghe ta xướng khúc, còn muốn nghe vài tiếng rên d.âm mỹ của ta, cho nên ta tự độc câm chính mình.
Thời điểm Hạ Trạm biết chuyện này, ánh mắt khi nhìn về ta mang theo vẻ thương hại, nhẹ nhàng chạm vào mặt ta.
Lông mi ta rũ xuống, an tĩnh ngoan ngoãn ngả vào tay hắn, khóe miệng mỉm cười, tỏ vẻ thành kính giống như ngày xưa đối với chủ nhân của mình.
Trở thành nữ nhân của hắn, là ta cam tâm tình nguyện, cũng là âm mưu từ lâu.
Không có nam nhân nào có thể cưỡng lại được một con ngựa gầy quý giá ở Dương Châu. Hạ Trạm cũng không ngoại lệ.
Mặc dù hắn xuất thân từ phủ Định Quốc công có thanh danh hiển hách, là người con duy nhất của đích thê lão Quốc Công.
Mặc dù cô mẫu ruột thịt của hắn là Thái Hậu đương triều, Hoàng đế là biểu huynh của hắn.
Mặc dù vị Thế tử gia này có tiếng là quân tử đoan chính giỏi kiềm chế.
Khi ta hầu hạ hắn cởi áo, ta hơi cụp mi rũ mắt, thêm động tác khẽ cắn môi, cùng với ngón tay mềm mại như liễu không cẩn thận chạm vào cơ thể của hắn với hơi thở mờ ám.
Từ nhỏ ta đã được dạy dỗ để biết hầu hạ nam nhân, sự quyến rũ đều là thứ có từ trong xương cốt.