Thanh Liễu Ngọc Tư

Chương 12: Ngoại truyện:Thế tử Hạ Trạm 2




Giang Nam là nơi nổi lên phong trào nuôi dưỡng nô lệ, 2 năm sau, nô lệ khởi nghĩa khiến triều đình phải khiếp sợ.
Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, các nơi đều hưởng ứng, Tổng đốc Giang Tây nuôi một ngàn binh nô lệ đã bị tàn sát cả nhà.
Tin tức truyền tới trong kinh thành, khiến Triệu Minh Ngọc vừa nghe được đã hộc máu ngã xuống đất.
Thế gia vọng tộc ở Giang Nam đều mang tâm trạng hoảng sợ, vì ngày nào cũng xảy ra chuyện t.àn s.át.
Hoàng đế phái binh đi trấn áp, đáng tiếc những người trong bang hội kia đều có tổ chức, kỷ luật, còn có quy mô khổng lồ nên rất khó đối phó.
Mãi đến khi tướng quân của phủ Tây Ninh được phái đến để trấn áp cũng bị gi.ết ch.ết, giới quyền quý mới hiểu được sự quyết tâm của bọn họ.
Nếu không phải bị dồn ép đến mức nóng nảy, thì sao có thể phản kháng kịch liệt như thế được?
Dương đại nhân ở Nội Các thủ phụ nói, rút hoa đi dệt*, người làm quan nên nghĩ lại, tìm hiểu nguồn gốc vấn đề căn bản rồi mới giải quyết được.
[*Đó là một ẩn dụ rằng một quan chức không tranh lợi nhuận với người dân]
Nhưng cũng có bên phản bác lại, người sinh ra đã có tôn ti đắt rẻ sang hèn được định sẵn rồi, nếu lần này không trấn áp, chẳng lẽ lại giúp đám tiện nô này lật trời hay sao?
Hành động của bọn họ chính là chống đối lại quyền lực, thứ họ khơi dậy chính là uy nghiêm của Hoàng thất.
Trong triều, Hoàng đế có vẻ mặt mỏi mệt, mở miệng hỏi: “Thế tử Định Quốc Công, ngươi có ý kiến gì không?”
Hạ Trạm mặc triều phục thêu tiên hạc dành cho quan nhất phẩm, như lan chi ngọc thụ đứng ở trên đại điện, hành lễ về phía Hoàng đế, giọng nói lạnh lùng trong trẻo có thêm vài phần cung kính: “Thần cho rằng đây là việc cấp bách, trước tiên hãy phái sứ thần đi đàm phán hoà bình, ổn định thế cục trước rồi mới truy cứu trách nhiệm sau.”
Đương là sẽ phải bắt thủ lĩnh của cuộc nô lệ nổi dậy kia đầu tiên.
Hoàng đế đã có quyết định nên lập tức tan triều.
Tuy nhiên, nửa tháng sau, Hạ Trạm mặc áo giáp, lên ngựa cùng tất cả binh sĩ, đi thẳng xuống Giang Nam.
Triều đình phái sứ thần ra mặt, nhưng lại không thể đàm phán thành công, vì người Thanh bang không muốn hoà đàm.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể dùng đến vũ lực mới có thể giải quyết được.
Thái thú đóng chặt cửa thành, nên phải ở lại ngoài thành Huy Châu
Khắp nơi đều có dân tị nạn, Hạ thế tử không đành lòng bèn phát cháo, phát đệm.
Cuối cùng còn thấy dưới gốc cây liễu đang nảy mầm ở ngoài thành cách đó không xa, phát hiện một nữ ăn xin với hơi thở thoi thóp.
Trời đông giá rét, nếu trải qua cả một đêm như này thì nàng ấy sẽ ch.ết mất.
Là một bề trên từ bi với dân, Hạ Trạm đi đến đó, ôm nàng vào trong lòng, lấy áo khoác bảo vệ nàng ấy.
Dưới ánh trăng có bóng cây liễu rủ xuống, ban đêm tiết trời lạnh hơn, nữ ăn xin cái bám vào người hắn, còn vùi đầu ở ngực hắn, mơ màng ngủ say.
Hạ thế tử nhắm mắt, giống như thanh tùng mọc nơi vực thẳm lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích.
Đến lúc bình minh, hắn để áo choàng ở lại, đắp trên người nữ ăn mày kia.
Một năm sau, Thanh bang bị tan rã, hắn khải hoàn về triều.
Hoàng đế rất phấn khởi, muốn ban thưởng cho hắn gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, biểu đệ là nhân tài kiệt xuất trong triều, thanh danh Định Quốc Công phủ hiển hách, thật sự không có gì tốt khác để ban thưởng.
Vì thế tạm gác chuyện ban thưởng này lại.
Bình Dương quận chúa của Ấp Vương gia khóc lóc đòi phải gả cho hắn, khiến Hoàng đế và Thái Hậu đều đau đầu.
Tuổi Hạ thế tử cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà một mối hôn sự tốt như thế vẫn uyển chuyển từ chối.
Thái Hậu thở dài nói với hắn: “Đừng tưởng rằng cô mẫu không biết tâm tư đó của ngươi, mẫu thân ngươi nuôi dưỡng Minh Ngọc ở bên cạnh cũng tốt, nhưng thật sự là cơ thể của con bé đó quá yếu ớt, không thể gánh nổi trách nhiệm của chủ mẫu, còn cả dáng vẻ ốm yếu bệnh tật của nàng ta kia, tương lai sao có thể sinh đích trưởng tử nỗi dõi cho Định Quốc Công phủ được đây?”
Người nào cũng đều cho rằng hắn yêu mến biểu tỷ Triệu Minh Ngọc.
Chỉ có chính bản thân Hạ Trạm mới biết, chỉ là hắn còn chưa gặp được nữ tử mà hắn thích thôi.
Nhưng thế gian này, từ trước đến nay chân tình luôn hiếm hoi, và tình yêu cũng khó có được.
Hắn nghĩ, có lẽ hắn nên có một người phụ nữ.
Kết quả trên đường trở về từ trong cung, đã có nữ nhân đưa đến cửa.
Người đó đầy thương tích, là nữ tử chạy trốn ra từ kỹ viện, ôm giày hắn không chịu buông tay.
Hạ Trạm nhìn nàng cảm thấy có chút quen mắt.
Dùng tay xoa cằm nàng để nàng ngẩng đầu lên, nhìn kỹ lại khiến hắn sửng sốt.
Chính là người trong bức vẽ mà hắn đang giấu trong ngăn bí mật ở thư phòng kia, ngựa gầy Dương Châu.
Thật ra hắn đã quên mất rồi.
Nhưng giờ phút này ký ức như sống lại, nữ tử sinh động đang ở trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, nhu nhược đáng thương, cũng có cả vẻ quật cường bướng bỉnh.
Tuy rằng dáng vẻ rất thảm hại, nhưng đôi mắt nàng vẫn rất xinh đẹp, như một dòng suối u tối, sức sống dạt dào, hút hồn phách người khác.
Hạ Trạm cảm thấy trái tim mình lại rung động.
Năm đó bức vẽ của nàng có giá trị một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, hiện giờ con người của nàng chỉ cần năm mươi lượng là đã có thể mua được.
Về Định Quốc Công phủ, nàng viết tên nàng tên giấy: Liễu Nhi.
Hạ Trạm hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, híp mắt đánh giá, nhìn nàng thả lỏng mặt mày, không nói một lời.
Hắn lại viết xuống thêm hai chữ “Ngọc Tư”.
Băng tiêu xa đồng liên thanh vận, tuyết xa hàn phong nhớ Ngọc Tư.
Ngọc Tư vẫn đứng ở trước mặt hắn, đáng tiếc, giờ đã thành một người câm.
Những lúc Hạ thế tử rảnh rỗi đều có thói quen đánh giá nàng.
Nàng mặc bộ đồ của tỳ nữ, bản thân có quy củ, từ trước đến nay mặt mày luôn nhu hoà, thần thái khiêm tốn.
Rất thú vị, rõ ràng thoạt nhìn có vẻ thành thật, nhưng trong lòng hắn nhận định nàng cũng không phải người thành thật như biểu hiện.
Ngựa gầy Dương Châu, dường như bẩm sinh đã có bản lĩnh quyến rũ nam nhân.
Khi cởi áo, tay nàng vô tình chạm vào hắn, sau đó lại hoảng loạn vội vàng rút tay về, khẽ cắn môi, biểu cảm rụt rè sợ hãi.
Lúc bưng trà, mi mắt cụp xuống, thấy hắn chậm chạp không tiếp, bèn ngẩng đầu nhìn lại, khi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng lấp lánh, nhưng nàng lại che giấu vẻ mặt rất nhanh, cũng giấu luôn ánh sáng quyến rũ nơi đáy mắt.
Thú vị thật, như là đang quyến rũ hắn, và cũng như thể là hắn đã suy nghĩ nhiều.
Trái tim của Hạ Trạm càng ngày càng ngứa.
Ba tháng sau, hắn đưa tay kém nàng vào bồn tắm.
Giống hệt như gà rớt vào nồi canh, cả người ướt sũng, nước nhỏ xuống hàng mi, đôi mắt nàng như biết nói, đảo qua đảo lại hàng trăm lần, biểu lộ vô cùng rõ vẻ nét kinh hoảng, sợ hãi, oan ức, đáng thương.
Đôi bàn tay kia còn căng thẳng nắm chặt lại, dường như đó là sự bướng bỉnh quật cười cuối cùng của nàng.
Hạ thế tử chưa từng chạm qua nữ nhân.
Từ trước đến nay hắn luôn lý trí, kiềm chế và là quân tử điềm tĩnh.
Cũng chưa từng nghĩ đến thời điểm bản thân sẽ mất nụ hôn đầu như thế nào.
Ồ hóa ra, sự điềm tĩnh kiềm chế là do chưa từng được nếm qua hương vị này.
Một khi khai huân (ăn mặn), thì đầu óc cũng trở nên choáng váng, người cũng trở nên phóng đãng theo luôn.
Sau khi thoả mãn, nhìn Ngọc Tư ngủ ở trong lòng sẽ thở dài cảm khái một tiếng…
Vì sao lại là kỹ nô chứ?
Nếu nàng không phải ngựa gầy Dương Châu thì tốt biết bao.
Đây là lần đầu tiên hắn ngủ với một nữ nhân, cũng là lần đầu tiên rung động với một nữ nhân.
Cuộc sống của Ngọc Tư trắc trở, đây không phải lỗi của nàng ấy.
Thậm chí nàng còn từng vì tự bảo vệ mình mà nuốt than lửa, biến thành người câm.
Đúng vậy, Ngọc Tư không sai, giờ nàng đã đến bên hắn rồi, sau này hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Quần áo mới của nàng đều là màu trắng, vì ở trong lòng hắn, Ngọc Tư vốn không nên dính bụi trần.
Vào lúc rảnh rỗi, hắn dẫn nàng đến thư phòng để luyện chữ và vẽ tranh.
Ngọc Tư rất an tĩnh và cũng rất ngoan ngoãn, vào lúc hắn áp sát vào người nàng, luôn có mùi hương thoang thoảng quanh quẩn như có như không, khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm.
Trước khi Triệu Minh Ngọc trở lại kinh thành, hắn nhận được thư từ mẫu thân gửi tới.
Tuy là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe nói tỷ ấy bị bệnh nguy kịch đã không còn sống được bao lâu nữa, lúc ấy trong lòng vẫn cảm thấy hít thở khó khăn.
Từ nhỏ lớn lên cùng a tỷ, vẫn luôn có tình nghĩa.
Tâm tư của Triệu Minh Ngọc đối với hắn, mẫu thân cũng biết rõ.
Trong lòng bà ấy cũng vẫn luôn đối xử với người cháu gái ngoại này như con dâu của mình.
Bà ấy khẩn thiết nói với Hạ Trạm, dù sao con bé cũng sẽ ch.ết, hãy thành toàn cho tâm nguyện của con bé đi.
Hạ Trạm đồng ý.
Như thế cũng tốt, dù sao với thân phận của Ngọc Tư cũng được định sẵn là không thể trở thành thê tử của hắn được rồi.
Sau khi kết hôn với Minh Ngọc sẽ nâng nàng ấy làm thiếp, cũng coi như đối đãi với nàng ấy không tệ.
Thật sự là thời gian của Triệu Minh Ngọc không còn nhiều.
Nàng ta thấy được bức tranh hắn vẽ hoa hải đường ở thư phòng, ánh mắt buồn bã, bèn đề nghị muốn được nhìn thấy tận mắt người thật trong bức họa.
Không chờ Hạ Trạm trả lời, nàng ta lại che khăn phun ra máu.
Hạ Trạm thở dài một tiếng, thầm nghĩ thời gian của tỷ ấy đã không còn nhiều, chuyện hắn có thể làm vì tỷ ấy cũng không nhiều lắm, giờ hoàn thành mong muôn của tỷ ấy cũng được.
Tính tình của Ngọc Tư từ trước đến nay đều ôn hòa, nghe vậy cũng chỉ lo sợ không yên, sau đó vẫn ngoan ngoãn nghe lời cởi áo ra.
Lại không ngờ, Triệu Minh Ngọc lại nói những lời như vậy.
Trong lòng Hạ Trạm không vui, nhưng cũng sẽ không phản bác nàng ta, cần gì phải so đo với một người sắp ch.ết đâu.
Nhưng Ngọc Tư không biết, vẻ mặt nàng hoảng sợ, bất lực đến thế.
Đêm hôm đó, Hạ Trạm đến phòng của nàng.
Cũng vào đêm đó, có người ở ngục giam ở Hình Bộ cầm thủ dụ của hắn đi thẩm vấn Trần Tứ Phát và Thôi Tượng Bổn.
Thế tử gia Hạ Trạm của Định Quốc Công phủ, phái binh đi truy lùng, nhưng trên đường đi bị trúng mai phục.
Những người trong bang kia thiết kế mai phục chính là liều ch.ế.t.
Hắn vẫn luôn không tin một tổ chức lớn như Thanh bang sẽ thật sự tan rã.
Nên vẫn luôn âm thầm điều tra thủ lĩnh chân chính đứng đằng sau.
Trước đó, đã có thông tin hắn ta tên là Lưu Thanh Ngư.
Mãi đến khi có người cầm thủ dụ viết tay của hắn đi, cuối cùng Hạ Trạm mới tin chuyện có mật thám của Thanh bang ở bên cạnh hắn.
Có thể vào thư phòng của Định Quốc Công, ngòai Triệu Minh Ngọc ra còn có Ngọc Tư.
Điều tra hồ sơ cả đêm, cộng thêm lấy được lời khai của vây cánh Thanh Bang đang bị giam giữ lúc trước, cuối cùng hắn mới biết đến cái tên Lưu Thanh Liễu này.
Ngựa gầy mà nhà họ Cao ở Dương Châu dưỡng lại là một người câm.
Ngay lập tức, hắn cảm thấy trái tim mình lạnh giá.
Vốn tưởng là duyên phận, giai nhân đối xử chân thành, hóa ra chỉ là một âm mưu.
Ngọc Tư lợi dụng chân tình của hắn, thật nực cười.
Hạ Trạm một lòng muốn bắt Lưu Thanh Ngư và Tiêu Viễn Sơn.
Năm đó ở Giang Nam, ai cũng đều cho rằng hắn dụng binh như thần, chỉ có chính hắn mới biết, trong quá trình đối kháng với Thanh bang đã bị ăn hành mệt mỏi nhiều đến mức nào.
Tiêu Viễn Sơn quá giảo hoạt, luôn không thể dùng một lưới là có thể bắt hết.
Chính xác hơn, là Lưu Thanh Ngư sau lưng hắn ta mới giảo hoạt hơn, luôn có thể phán đoán chính xác bẫy rập của hắn, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu Tiêu Viễn Sơn thoái khỏi gông cùm xiềng xích.
Từ trước đến nay chưa bao giờ hắn nghĩ tới chuyện sẽ gi.ế.t Ngọc Tư, nhưng dùng Ngọc Tư để dẫn Lưu Thanh Ngư ra lại là chuyện không thể không làm.
Ngọc Tư bị treo ở cửa thành.
Ngày thứ ba Triệu Minh Ngọc tới, nàng ấy nói trước khi ch.ết, muốn được tận mắt nhìn thấy hắn bao vây diệt trừ dư nghiệt Thanh bang.
Ai cũng không thể lườn trước được, đến ngày thứ tư, người bị bao vây diệt trừ lại biến thành bọn họ.
Ngọc Tư từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt bễ nghễ, khiến hắn khiếp sợ đến mức thất thần.
Hóa ra, tâm tâm niệm niệm muốn tróc nã thủ lĩnh Lưu Thanh Ngư tạo phản, lại là nữ nhân của hắn.
Nàng đúng là rất tàn nhẫn.
Đóng giả làm người câm một năm, sau đó giơ tay chém đứt cánh tay phải của hắn.
Ngọc Tư hận bọn hắn, sự hận thù này hóa thành ngọn lửa thiêu đốt ở trong ánh mắt, khiến cả người nàng đều cực kỳ sống động.
Hạ Trạm bị nhốt ở trong núi một tháng.
Hắn cũng muốn hận Ngọc Tư, nhưng hắn phát hiện chính mình làm không được.
Thời điểm Ngọc Tư đứng ở trước mặt hắn, vậy mà phản ứng đầu tiên của hắn lại là: nàng thật sự rất xinh đẹp.
Nàng không phải người câm, hoa ra giọng nói của nàng êm tai như vậy, nàng cũng không phải nữ tử nhu nhược không thể gánh vác mọi thứ như trong tưởng tượng, nội tâm nàng mạnh mẽ, thông tuệ đến mức khiến người ta phải giật mình.
Nhất định là điên rồi, hắn lại đem lòng yêu mến một tên thủ lĩnh tại phản, có lòng muốn giết hắn.
Chạy ra khỏi Lĩnh Nam cũng không ngoài ý muốn, vì trước đó, để tiêu diệt được thổ phỉ triều đình đã cài thám tử lẫn vào Tây Lĩnh từ lâu.
Tên thám tử kia cũng không phải là người thường, chính là Hồ đô úy phó thống lĩnh cấm quân, hắn ẩn núp bên cạnh thủ lĩnh thổ phỉ là Tổ Triều một năm rưỡi, là người thông minh có cả dũng lẫn mưu.
Sau khi về kinh thành, hắn không rảnh để ý tới sự quan tâm của Thái Hậu và hoàng đế biểu huynh đối với vết thương của hắn, hắn đốc thúc hoàng đế ban lệnh huỷ bỏ chế độ điền nô rõ ràng trước.
Nói cụ thể thì giữa hắn và Ngọc Tư còn có thâm cừu đại hận, Ngọc Tư chỉ một lòng muốn gi.ết hắn, chắc sẽ không trở lại bên cạnh hắn.
Nhưng hắn vẫn muốn đánh cược một phen.
n oán tình thù đều có thể gạt sang một bên, hắn chỉ muốn nói cho Ngọc Tư biết, hắn muốn ở bên nàng, vẫn luôn muốn làm nam nhân của nàng.
Triều đình huy động binh mã, áp sát Lĩnh Nam.
Hồ đô úy tiêu diệt giết thổ phỉ Tây Lĩnh, sau khi gi.ế.t Tổ Triều còn giúp hắn thu dọn th.i th.ể, đặt một chén rượu ở trước mộ của hắn.
Nhạn sơn đã người đi trại trống.
Hạ Trạm điều khiển binh mã, người nào cũng đều cho rằng hắn gi.ết người của Thanh bang là vì muốn báo thù cho một cánh tay kia của mình.
Chỉ có hắn biết, hắn hành động chỉ vì còn có chuyện cũ muốn nói với thủ lĩnh Thanh bang tạo phản kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.