Thanh Liễu Ngọc Tư

Chương 7:




9
Trong tay mỗi người ở Nhạn sơn đều nắm một cây đuốc, thắp sáng trưng các nơi ở đây.
Ta còn nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn sai người trói A Tạp lại để ép hỏi nàng ấy hướng Hạ Trạm chạy.
Đương nhiên là A Tạp không biết, nhìn ta lắc đầu liên tục.
Sau đó Tiêu Viễn Sơn cũng nhìn về phía ta.
Ta lấy cây đuốc trong tay hắn, chậm rãi đi qua từng người một, ánh lửa sáng rực chiếu lên khuôn mặt tất cả bọn họ.
Đều xuất thân là nô lệ, đã đồng sinh cộng tử nhiều năm nên cũng hiểu rõ tận gốc rễ của nhau, ta không tin trong bọn họ có người làm phản.
Nhưng địa hình trong núi này, nếu không có người hỗ trợ thì Hạ Trạm sẽ không thể chạy thoát được.
Ta ném cây đuốc cho Tiêu Viễn Sơn, quay người nói: “Kêu gọi mọi người lục soát ngọn núi này, lục soát ngay lập tức, sau khi tìm được, bất kể bọn họ có bao nhiêu người, dù cho phải trả bất cứ giá nào cũng phải gi.ế.t ch.ế.t toàn bộ.”
Sau một trận rối ren, tất cả mọi người trong trại đều đi tìm.
Thanh Liễu cũng bị đánh thức, khoác áo ngoài rồi đứng ở cửa phòng nhìn ta đầy lo lắng.
Ta đi đến xoa mặt muội ấy, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, về ngủ đi, tỷ tỷ chỉ ra ngoài một lát thôi.”
Thanh Liễu luôn luôn nghe lời, cầm tay của ta rồi vâng lời về phòng.
Ta dẫn người đi Tây Lĩnh cả đêm.
Nửa đêm, ngựa tung vó trên con đường núi, trăng tròn trên cao càng giống như một thanh đao, chiếu xuống ánh sáng lạnh lẽo, có cảm giác lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của con người.
Khi đến nơi, Tổ Triều bị cây đuốc chiếu rọi xuống đánh thức, trông giống một con sư tử đang xù lông, vẻ mặt không vui, nói oang oang: “A Ngư ngươi sao lại không có đạo lý gì thế, các ngươi làm mất người thì liên quan đến bọn ta chứ, dựa vào cái gì mà muốn đêm hôm khuya khoắt thế này bọn ta phải kiểm kê lại nhân số?”
Dưới ánh lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối, ta nhìn hắn rồi nói: “Đại đương gia cũng không hy vọng trong trại của các ngươi có mật thám của triều đình đúng không?.”
Sắc mặt của Tổ Triều biến đổi: “Không có khả năng, tình huống trong trại của ta, bọn ta đều biết, không có khả năng có lẫn cả người của triều đình vào.”
Dứt lời, dường như lại nghĩ tới điều gì đó, bất chợt bật cười: “Người ngươi muốn tìm, chẳng lẽ là bị người huynh đệ Tiêu Viễn Sơn lén xách ra ngoài làm thịt rồi, nghe nói người nọ còn từng là nam nhân của ngươi đấy.”
Ta nhíu mày, nghĩ lại cũng có thể có khả năng này: “Cũng có thể, nhưng để đề phòng, ta vẫn muốn thỉnh đại đương gia tổ chức thống kê lại số lượng người.”
Tổ Triều nghiến răng: “Nữ nhân này ngươi cũng tàn nhẫn thật đấy, may mắn lúc trước hai ta không thành, nếu không ta xác định là sẽ bị ngươi chỉnh đến ch.ết mất.”
Đêm hôm khuya khoắt, Tây Lĩnh khua chiêng gõ trống, lửa trại thắp sáng khắp nơi, trên mặt mỗi người ở đây đều mang theo vẻ tức giận khi bị đánh thức.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã cười không nổi nữa.
Tổ Triều tức giận đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên: “Con mẹ nó, đúng là có mật thám, lập tức đi bắt lại, xem ta có lột da bọn chúng ra không!”
Đâu chỉ là có mật thám thôi, mà còn không chỉ có một tên mật thám.
Bao gồm cả phó lãnh đạo thường xuyên đi theo bên cạnh Tổ Triều, đã theo hắn đã hơn một năm rồi, vào lúc kiểm kê nhân số, thế mà cũng không thấy tung tích đâu.
Tổ Triều vừa tức giận vừa sợ hãi, nói: “Mấy năm nay triều đình nhìn như mặc kệ không sờ đến chúng ta, mấy hành động tiêu diệt thổ phỉ ít hơn rất nhiều rồi, hóa ra là thừa dịp lơi lỏng để định diệt tận gốc đây mà.”
Với nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng, hắn lại nhắc nhở ta: “Xem ra chúng ta phải tránh tránh đầu sóng ngọn gió rồi, A Ngư, ngươi cũng cẩn thận thêm một chút, Ngụy Vương kia cũng không phải người tốt lành gì đâu, lúc trước các ngươi nổi dậy chính là vì muốn giành một cái công đạo, cần gì phải cuốn vào chuyện phân tranh của Hoàng quyền.”
Bao nghi vấn trong đầu giờ bỗng sáng tỏ.
Một tay lập nên kế hoạch nô lệ khởi nghĩa, được Hạ Trạm gọi là thủ lĩnh chân chính của Thanh bang, nhưng nhìn hôm nay mới thấy được ta không hề xứng với chức vị này.
Ta có rất nhiều chuyện hoàn toàn không biết gì trong Thanh bang.
Không ngờ Tiêu Viễn Sơn lại nhập vào phe Ngụy Vương ở Tấn Dương.
Hiện giờ Thanh bang chia làm hai phe.
Phe thứ nhật vẫn là đám người cũ do A Tạp cầm đầu, luôn ngóng trông ngày sớm kết thúc phân tranh để trở về với tháng ngày yên bình.
Một phe khác đã hoàn toàn nghe theo Tiêu Viễn Sơn chỉ huy, tràn đầy tham vọng, ảo tưởng thật sự lật được trời, trở thành người bề trên.
Tiêu Viễn Sơn đã cấu kết với Ngụy Vương từ khi nào thì ta hoàn toàn không biết gì cả.
Có lẽ do ta không ở trong núi này một năm rồi, cũng có lẽ là từ sớm hơn.
Nhưng có một chuyện không cần nghi ngờ, đó là người của Thanh bang bề ngoài vẫn còn nghe theo ta chỉ huy, nhưng thực tế đã thoát khỏi sự khống chế của ta rồi.
Bên cạnh ta chỉ có A Tạp và một vài người cũ, cũng giống như ta chẳng hay biết gì, không biết về hùng tâm tráng chí của đám người Tiêu Viễn Sơn.
A Tạp nói đúng, con đường này càng lúc càng xa, có rất nhiều người đã thay đổi tâm ý ban đầu.
Nhưng ta miêu tả tương lai cho bọn hắn không phải là cái dạng này.
Khi Tiêu Viễn Sơn trở về, ta đã ngồi ở trong phòng chờ hắn.
Hạ Trạm không tìm thấy, vẫn để hắn chạy mất.
Lúc đó trời đã gần sáng, đèn dầu sắp tắt nên trong phòng tối tăm không rõ.
Tiêu Viễn Sơn đi đến, sau đó ôm ta vào lòng, cằm tì ở trên đầu ta, nhẹ giọng an ủi: “A Ngư, không sao đâu, chúng ta sẽ không thất bại.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt bình tĩnh: “Đương nhiên không thất bại rồi, Tiêu Viễn Sơn, vì chúng ta còn có chỗ dựa là Ngụy Vương nữa, có đúng không?”
Cơ thể hắn cứng khựng lại, nhìn ta với biểu cảm nhu hòa, khóe miệng cong lên: “Ngươi đã biết hết rồi.”
“Quy phục một Ngụy Vương có lòng muốn tạo phản, trở thành một quân cờ của hắn, đây là đường ngươi chọn vì Thanh bang sao?”
“Thanh bang không phải quân cờ của bất cứ người nào, Thanh Ngư, ngươi đừng xem thường ta, chúng ta cùng nhau sáng lập bang phái, ta sẽ không cho phép nó trở thành người vũ khí sắc bén của người khác, ngược lại, chẳng qua Ngụy Vương cũng chỉ là bàn đạp của chúng ta mà thôi.”
“Vậy chính xác là ngươi muốn làm gì?”
Ta nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn thâm trầm, đáy mắt như gợn sóng trong dòng sông đen kịt, ngón tay mơn trớn mặt ta, nghiêm túc nói: “Ta muốn quyền lực, muốn đứng ở chỗ cao để xem bọn họ khóc.”
“Tiêu Viễn Sơn, có phải ngươi điên rồi không?……”
“Ta đã điên từ lâu rồi, vào lúc ngươi bị quản bà mang đi, vào lúc ngươi cười nằm ở trong lòng quan lão gia, ta cũng đã trở thành một kẻ điên, thoát khỏi nô tịch cũng không phải mục đích cuối cùng của ta, Thanh Ngư, ta muốn quyền lực, phải làm kẻ bề trên, muốn hô mưa gọi gió, muốn có năng lực vĩnh viễn có thể bảo vệ người mình yêu.”
Ta hoang mang nhìn hắn: “Cho nên ngươi đạp lên thi th.ể người của Thanh bang để bò lên trên sao?”
Hắn nhíu mày, nhìn ta với vẻ khó hiểu.
Trong lòng ta ớn lạnh: “Ba năm trước đây, ngươi nói với ta triều đình đã đồng ý đàm phán hòa bình rồi, thật ra đều là giả, căn bản là ngươi chưa từng đưa ra ý định đàm phán hòa bình với bọn họ, thậm chí vào lúc triều đình phái người đến đây, ngươi còn đi gi.ết người trước, khiến cho Hoàng đế tức giận, mạnh mẽ bao vây muốn diệt trừ chúng ta.”
Tiêu Viễn Sơn không phủ nhận, cũng không biện giải, chỉ nói: “Vì sao lại muốn hoà đàm? Thoát khỏi thân phận thấp hèn rồi thì thế nào? Chúng ta vẫn chỉ là con kiến, nếu đã đi chấp nhận đi đến bước này rồi thì ngày hái được sao trời cũng sẽ ở trong tầm với. Thanh Ngư, chúng ta không thể luôn bị đè ở phía dưới được, không chỉ một mình ta nghĩ như vậy, lựa chọn con đường ngày hôm nay là lựa chọn chung của mọi người.”
“Đừng có nói bậy nữa!”
Ta đột nhiên nổi giận, đẩy hắn ra, bực tức nói: “Tiêu Viễn Sơn, đừng có lấy cớ vì chính tham vọng của mình nữa, Thanh bang khởi nghĩa không phải vì lòng ích kỉ của chúng ta, cũng không phải vì để cuốn vào phân tranh của triều đình.
Điều chúng ta muốn chỉ là một phần công lỳ, ngươi nhìn cho kỹ mà xem, bọn họ đều là người bình thường, khát vọng chính là cuộc sống an ổn mà chúng ta đã từng nói, ngươi không thể dẫn bọn họ bước lên con đường khác được.”
“Đã không còn kịp nữa rồi, A Ngư.”
Khóe miệng Tiêu Viễn Sơn cong lên một nụ cười, nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa: “Chúng ta đã kết minh với Ngụy Vương, đã thương lượng hợp tác rồi, ngày nào đó khi chuyện này thành công, khi thiên hạ phân chia lợi nhuận chia sẽ có một phần của Thanh bang chúng ta.
“Con đường này, là do chính bọn họ chọn, ta đã nói rồi, không có người nào tình nguyện bị đè ở phía dưới cả, nếu không đấu tranh một lần thì sao có thể lên được trời.”
Một tháng sau, ta và Tiêu Viễn Sơn hoàn toàn chia tay nhau.
Trong lúc này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như Thế tử Hạ Trạm của Định Quốc Công phủ sống sót trở lại kinh thành.
Hoàng đế giữ đúng lời hứa của mình, để Nội Các soạn công văn liên quan đến việc huỷ bỏ chế độ nô lệ làm ruộng, cải tiến thuế má khắc nghiệt, cấm các gia đình quý tộc quan lại nuôi dưỡng và giữ nô lệ.
Những tiện dân đã truyền đời nối tiếp từ mấy trăm năm cuối cùng cũng trở mình thành thường dân.
Tiêu Viễn Sơn cười nhạo đối với chuyện này, cố gắng vô ích để ta nhận ra sự thật: “Thanh Ngư, ngươi thấy chưa, con đường này chúng ta đi bảy năm rồi, đã ch.ết nhiều người như vậy rồi, trả một cái giá quá lớn như thế, kết quả đối với người ở trên cao mà nói, chỉ cần một tờ thánh chỉ là có thể giải quyết được vấn đề, chúng ta liều chết cố gắng hết sức cả đời và đổ máu, có giống một chuyện cười không?
“Đây chính là quyền lực, một số người ở địa vị cao nắm trong tay quyền sinh sát, chi phối cuộc sống của người khác, tại sao chúng ta không thể trở thành người như vậy?”
Trong mắt Tiêu Viễn Sơn có vẻ dã tâm, khiến ta hoảng hốt cảm thấy xa lạ.
Nhưng bóng dáng quật cường kia trùng khớp với chàng thiếu niên đứng ở sân nhà gia đình quyền quý trong trí nhớ ta.
Ta bỗng nhận ra, thật ra hắn vẫn luôn là người như vậy, từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, dường như ta không hiểu rõ về hắn như ta đã tưởng.
Ta nặng nề nhắm mắt lại: “Tiêu Viễn Sơn, ngươi từng nói cả đời này ta bảo gì ngươi sẽ nghe nấy, giờ mục đích của nô lệ khởi nghĩa đã đạt thành, hiện tại ta muốn mang người của Thanh bang về nhà, ngươi có nguyện ý trở về không?”
“Về nhà ư?”
Hắn giống như vừa nghe được chuyện cười, ánh mắt nhìn ta với vẻ thương hại: “A Ngư, bọn họ đương nhiên có thể về nhà, nhưng từ trước đến nay ngươi là người thông minh, còn chúng ta không thể quay về được nữa rồi.”
Đúng vậy, tuy triều đình đã ban lệnh huỷ bỏ, nhưng bọn ta đều biết, đối với người dẫn đầu m khởi nghĩa nổi loạn, vẫn phải tóc nã đưa về quy án.
Như Tước Tị ban ở Giang m và Lí đồng hội ở Kinh Châu, Trần Tứ Phát và Thôi Tượng Bổn đã được chúng ta cứu ra, giờ vẫn là tội phạm được theo thưởng số tiền lớn.
Không ai có thể khiêu khích Hoàng quyền được.
Hạ Trạm trở về không lâu, triều đình đã tập hợp số đông nhân mã, lấy quy mô chưa từng có, muốn lật tug Lĩnh Nam lên.
Nghe nói Trấn Sơn Tiêu, thủ lĩnh của nhóm thổ phỉ Tây Lĩnh, trên đường chạy trốn khỏi trại đã bị bắt và chém c.hế.t ngay tại chỗ.
Lúc đó người và ngựa Thanh bang chúng ta đã sớm sơ tán vì đã biết trước thông tin.
Mà sở dĩ bọn ta không bị ai phát hiện, ta nghĩ là có liên quan đến vị Tôn tiên sinh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Viễn Sơn kia.
Tiêu Viễn Sơn muốn mang theo theo người của Thanh bang đi Tấn Dương, nơi đó là địa bàn của Ngụy Vương, không cần hỏi nhiều, Tôn tiên sinh đến tiếp ứng cũng là người của Ngụy Vương.
Đi được nửa chặng đường, khi chuẩn bị đóng quân trong núi rừng, ta đã dẫn đám người A Tạp đoạn tuyệt hoàn toàn với đám người Tiêu Viễn Sơn.
Ta muốn dẫn bọn hắn về Giang Nam.
Đêm đó người của Thanh bang chia làm hai phái, cuối cùng hai bên đứng ở phía đối lập với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.