Người nào trong kinh thành cũng đều biết, Định Quốc Công phủ sắp có chuyện đại hỉ.
Vị Thế tử gia kia đã hai mươi lăm tuổi cuối cùng cũng kết hôn.
Trong cung ban thưởng không ngừng, Thái Hậu phấn khởi không ngớt lời khen ngợi.
Người Thế tử gia muốn cưới, đương nhiên là thanh mai trúc mã biểu tỷ cùng lớn lên với hắn…Triệu Minh Ngọc - người đã từng là con gái của tổng đốc Giang Tây.
Nhưng mà không ai biết, đêm tân hôn đó, người mặc hỉ phục, phủ khăn voan đỏ lại là Lưu Thanh Ngư ta.
Còn Triệu Minh Ngọc đã ch.ết rồi.
Mãi sau này ta mới biết, từ nhỏ nàng ta đã mắc chứng suy nhược, quanh năm phải sắc thuốc uống để bồi bổ.
Sau lại nghe tin dữ của người nhà, nên bị thêm chứng khó thở hụt hơi, cơ thể đã trở nên dần kiệt quệ.
Sau khi về kinh thành, Quốc công phu nhân đang ở Tương Dương xa xôi đã gửi thư cho Hạ Trạm, nói danh y ở bên kia đã chẩn đoán rằng, Triệu Minh Ngọc không sống được bao lâu nữa.
Gả cho Hạ Trạm, vẫn luôn tâm nguyện của nàng ta. Nhưng thật sự là mệnh của nàng ta không tốt.
Hôn lễ mà nàng ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, cuối cùng lại bị thay thế thân phận bởi nô lệ Giang Nam mà nàng ta vẫn luôn coi thường.
Hạ Trạm thay nàng ta xin lỗi ta, vì những lời chế nhạo và khinh thường trong quá khứ.
Hắn nói, thật ra a tỷ là người rất tốt, tâm địa nàng ấy lương thiện từ bé, cho dù là đối xử với hạ nhân bên người hay là ăn mày trên đường, đều có một trái tim nhân hậu.
Nhưng tai họa ập đến trong nhà kia, khiến sự phẫn nộ và nỗi oán hận của nàng ấy không có nơi nào để trút.
Ta lắc đầu, nói với Hạ Trạm, ta hận nàng ta thế nào được? Trận chiến nô lệ đó đã hao hết tâm lực của mọi người, nhưng không có người nào thắng cả.
Cơ thể của ta cũng không được tốt.
Một năm trước từng bị mũi tên dài bắn xuyên qua người khiến ta đã bước một chân vào cổng địa ngục rồi.
Ta ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đó là Hạ Trạm.
Hắn ghé vào mép giường cũng đang say ngủ, khuôn mặt tiều tụy xen lẫn mệt mỏi, hàng mi dài phủ bóng lạnh lẽo.
Chỉ có cái tay kia vẫn còn nắm cổ chặt cổ tay của ta.
Sau đó ta ở lại bên cạnh hắn.
Hiện giờ Định Quốc Công phủ đúng là có đủ già yếu, vừa bệnh vừa tàn tật.
Hạ Trạm thiếu một cánh tay, ta hỏi hắn có hận ta không, hắn chỉ cười ảm đảm, ánh mắt xa xăm dịu dàng…
“Theo như lời nàng gnói, dấn thân vào chỗ ch.ết để lấy đổi lấy ánh sáng ngày mai thì cần phải hy sinh, nếu cánh tay kia không đưa đến trước mặt hoàng huynh thì đại khái hắn sẽ không thật sự tỉnh táo lại. Khi đó ta đã nghĩ, đừng nói là một cánh tay, cho dù phải vứt bỏ cả mạng sống này chỉ để đổi lấy một nụ cười của nàng cũng là đáng giá.”
Nghe mới si tình làm sao.
Trong đôi mắt hắn chứa đầy tia sáng, có ý cười nhàn nhạt, nhưng ta vẫn chưa bao giờ tin rằng hắn thật sự yêu ta.
Ta tình nguyện ở lại, cũng chỉ vì không có chỗ nào khác để đi.
Hạ Trạm cho ta thân phận của Triệu Minh Ngọc, còn phản tặc Lưu Thanh Ngư coi như đã ch.ết rồi.
Đơn giản là sau khi Triệu Minh Ngọc về kinh thành rất ít lộ diện, nên không ai nghi ngờ thân phận của ta.
Ta gả cho hắn chưa được bao lâu thì phu thê lão Quốc công đã trở về Tương Dương.
Ta không biết Hạ Trạm giải thích như thế nào với bọn họ về thân phận của ta, nhưng ta thấy Quốc công phu nhân là người tư bi, trước khi bà ấy rời đi còn dặn dò ta mấy lần: “Đứa bé A Trạm này thật sự thích ngươi đấy, mấy năm nay vì lão công gia bị bệnh, nên bọn ta phải ở lại Tương Dương nên quan tâm đến nó quá quá ít, ngươi đã là người mà hắn đặt ở trong lòng thì hãy thay bọn ta chăm sóc, quan tâm đến hắn nhiều hơn, sớm ngày sinh hạ con nối dõi, cũng không uổng công ta tác thành cho tâm tư của hắn.”
Một câu này khiến ta biết bà ấy chỉ coi như Hạ Trạm thích một nha đầu thông phòng, thích đến mức hắn không muốn cưới người khác nữa, nên mới khăng khăng muốn cho ta một danh phận.
Nhất định bà ấy không biết, cánh tay Hạ Trạm là bị ta ch.é.m xuống.
Đến tháng 7, nghe nói Tấn Dương đã xảy ra chuyện phản loạn, không ngờ Ngụy Vương bị gi.ết ch.ết.
Triều đình còn chưa kịp nhúng tay, tên tặc tạo phản kia đã đi một đường đến hướng bắc, còn đoạt được 3 thành ở phương bắc, tự xưng là Tiêu Nguyên vương. Đương nhiên Hoàng Thượng muốn xuất binh đi dẹp loạn, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Định Quốc Công phủ.
Vì thế tử Hạ Trạm của Định Quốc Công phủ thiếu một cánh tay, hiện giờ đã bị gỡ bỏ binh quyền, rất vui khi được ở nhà tự do thư giãn.
Khi hắn học xong cách vẽ tranh bằng tay trái, vẽ nhiều nhất vẫn là hoa hải đường.
Thời điểm hắn vẽ tranh, ta đứng ở bên cạnh pha màu vẽ cho hắn, có màu hồng, xanh lá cực kỳ tươi đẹp.
Có khi đứng một lúc lâu sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sắc mặt trắng bệch.
Cơ thể của ta từng bị thương nặng nên giờ cũng giống như Triệu Minh Ngọc trước đây, toàn phải dựa vào thuốc để chống đỡ.
Nhưng hiện tại ta còn thảm hơn so với nàng ta, ngày nào ta cũng phải uống hai chén thuốc.
Trong đó có một chén vẫn là thuốc tránh thai đã lúc trước ta từng thường xuyên uống ở Định Quốc Công phủ
Hạ Trạm sau nhướng nhẹ lông mày, dở khóc dở cười hỏi ta: “Ai nói với nàng đây là thuốc tránh thai, gia chưa bao giờ sai người bưng cho nàng uống cái thứ như vậy.”
“Đó là cái gì?”
“Nữ y trong cung kê phương thuốc cho phụ nhân, đương nhiên là để điều trị cơ thể.”
Ta im lặng một lát rồi mới nói: “Ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi không biết cơ thể của ta như vậy đã không còn cơ hội được sinh con nữa rồi sao?.”
“Không sao, đó không phải điều mà ta muốn.”
Ánh mắt Hạ Trạm nhu hòa, tràn ngập trìu mến: “Ngọc Tư, ta chỉ cần nàng sống tốt mà thôi.”
Ta cũng không biết Hạ Trạm thật sự đặt ta ở trong lòng, mãi đến khi kết hôn được nửa năm, ta tìm được một ngăn bí mật trong thư phòng, phát hiện ra một bức bức hoạ cuộn tròn.
Nữ tử trong bức tanh có nhan sắc diễm lệ, mặc một chiếc váy gấm màu xanh lục, ngồi ngay ngắn dưới tàng cây hải đường, mặt mày mỉm cười dịu dàng, bên tóc mai cài một chiếc trâm màu xanh ngọc.
‘Cành cây xanh tươi mơn mởn,
những búp non nhỏ ẩn hiện vài đốm đỏ,
hãy trân trọng trái tim của bạn và đừng khinh thường,
thả giáo đào lý nháo xuân phong.*’
[*Xuất phát từ câu thơ bảy chữ "同儿辈赋未开海棠二首" được viết bởi nhà thơ Nguyên Hiếu Vấn, một nhà thơ thời nhà Tấn. Nhóm thơ này miêu tả phong thái tươi tắn dễ chịu của thu hải đường khi còn nụ, hương thơm dịu.]
Nữ tử đó chính là ta, lạc khoản là bút tích của danh họa Dương Châu.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lại bắt gặp đôi mắt đang chứa ý cười.
Hắn nói: “Ngọc Tư, hãy sống thật tốt nhé, chúng ta sẽ có rất nhiều câu chuyện trong tương lai đấy.”
( Hoàn chính văn)