Thanh Long Đồ Đằng

Chương 3: Hoàng kim tiễn




Thị vệ sớm có chuẩn bị, chỉ trong khoảng nửa khắc liền lăm lăm binh khí đem Từ Ân tự bao vây chặt chẽ, lại vọt vào từng gian phòng bắt đầu lục soát bốn phía.
Toàn bộ tăng nhân trong ngoài Phật đường cũng bị giải xuống, ngay cả Trí Viên đại sư cũng bị lôi đi ra ngoài. Thủ hạ Lưu Húc Kiệt có người đi lên để bắt Đan Siêu, lúc này Thái tử đã căn bản nói không ra lời, Tạ Vân liền thuận theo, đem tay nhẹ lực buông ra.
Đan Siêu lại xoay người một phen đè xuống thị vệ đang muốn đi lên bắt mình: “Dừng tay! Thái tử không chống đỡ được đến lúc Tuyết liên hoa đưa tới, ta có biện pháp kéo dài thời gian!”
Bước chân thị vệ ngừng lại, Lưu Húc Kiệt còn chưa kịp nói cái gì, chỉ nghe Tạ Vân nói: “Áp hắn đi xuống!”
“Ngươi …”
“Cùng chén thanh quả, ngươi uống không sao, Thái tử uống lại trúng độc. Đâu biết có phải là ngươi ở giữa động tay động chân gì? Kéo hắn đi xuống, đem Thái tử đưa vào nội thất chờ ngự y đến!”
Tạ Vân mệnh lệnh rõ ràng hữu lực hơn so với Lưu Húc Kiệt, thị vệ lại muốn tiến lên. Bỗng nghe Đan Siêu lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì bản thân tại hạ có võ công có thể chống đỡ độc tính! Thái tử điện hạ tình huống nguy cấp, ta vừa rồi đã dùng nội lực bức ra hơn phân nửa độc huyết, nhưng nếu không tiếp tục, để dư độc theo huyết mạch tiến vào ngũ tạng lục phủ, cho dù thần tiên đến đều vô dụng!”
Lưu Húc Kiệt bước nhanh tiến lên nhìn, chỉ thấy Thái tử mặt vàng như giấy, môi đen sẫm, độc tính rõ ràng so với mình tưởng tượng còn mạnh không biết bao nhiêu lần, nhất thời có chút phát ngốc.
Tạ Vân lãnh đạm nói: “Ai có thể đảm bảo ngươi dùng nội lực thật sự là vì giúp Thái tử trừ độc?”
Lời này kỳ thực nhất châm kiến huyết, nhưng Đan Siêu căn bản không rảnh phản ứng y: “Nếu Thái tử thực sự trước mắt các vị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người khó thoát liên luỵ, các vị đại nhân ai có thể gánh vác hậu quả việc này?”
Ánh mắt hắn bình tĩnh mà hữu lực nhìn chung quanh một vòng, phàm chạm đến người nào, người nấy đều nhanh chóng tránh đi.
Đan Siêu lạnh lùng nói: “… trước khi ngự y đến ta sẽ giúp Thái tử thanh trừ độc huyết. Nếu Thái tử có bất luận chuyện gì không hay xảy ra, tại hạ nguyện ý đương trường bồi táng!”
Ai cũng không nghĩ tới nơi này nhiều quan to quý nhân lại bị một người xuất gia trấn áp đến á khẩu không trả lời được như vậy. Hiện trường lặng im một lúc, Lưu Húc Kiệt rốt cục quyết định, vừa khóc vừa dậm chân: “Còn không mau đi! Tạ Thống lĩnh, giờ phút này sự tình liên quan đến sinh tử, liền phiền toái ngươi ở bên cạnh canh chừng!”
Tạ Vân không trả lời, chỉ liếc Đan Siêu một cái.
Lúc này nếu Tạ Vân lại tiếp tục ngăn cản sẽ rất khả nghi, cho nên y chỉ đành ngậm miệng không nói một lời – Đan Siêu cũng rõ ràng, nội tâm nháy mắt xẹt qua một tia chán ghét.
Cung đình triều chính, minh tranh ám đấu là điều không thể tránh khỏi. Nhưng trơ mắt nhìn một thiếu niên mới mười mấy tuổi sắp chết giãy dụa, không chỉ thờ ơ, còn cản trở người khác vươn tay cứu giúp, cái này là tâm địa tàn nhẫn cứng rắn đến mức nào mới làm được?
Bất quá giờ phút này không phải là thời điểm truy cứu chuyện này. Đan Siêu bước nhanh đến trước người Thái tử, ngắn gọn nói: “Điện hạ, đắc tội!” Nói xong, một tay nắm lấy cổ họng của hắn.
Thái tử tuy rằng thần trí đã mơ hồ, trong hoảng hốt dường như lại biết Đan Siêu có thể cứu hắn, môi liền cố gắng động đậy vài cái, đáy mắt toát ra vẻ khẩn cầu.
Cũng không biết là bởi vì tướng mạo tương tự hay là nguyên nhân gì khác, dưới ánh mắt đó, trong lòng Đan Siêu lại đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc gần như thương hại – hắn hơi tự giễu mà đem cảm giác này xua tan, lần thứ hai vận động nội lực, thúc vào tâm mạch của Thái tử. Thái tử lập tức lại phun ra một miệng máu đen.
Sắc đen trong máu dần dần từ đậm chuyển sang nhạt, đến cuối cùng nhổ ra ra cơ hồ đều là màu đỏ. Thái tử ho kịch liệt một hồi, suy yếu nói: “Nước…”
“Điện hạ!” “Điện hạ chuyển nguy thành an!” “Mau mau, nhanh cho người đưa nước!”
Phía dưới nhất thời một mảnh vui mừng. Không biết bao nhiêu quan viên đồng thời thở ra một hơi dài, trên mặt cũng không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười. Lưu Húc Kiệt tiến lên phía trước, một phen giữ chặt Thái tử tay, nức nở nói: “Lang quân…”
Hắn chuyển hướng Đan Siêu, tựa hồ đang muốn mở miệng nói lời cảm tạ. Đột nhiên cửa chính bị mở ra rầm rầm. Một tổng quản thái giám thất tha thất thểu xông tới: “Các lão! Không hay rồi! Ngự lâm quân từ trong phòng của Đan Siêu, thủ toạ đệ tử của Trí viên đại sư tìm ra đồ vật, thỉnh xem xét!”
Lời nói vừa ra bốn phía đều kinh hãi, Đan Siêu sắc mặt kịch biến.
Lưu Húc Kiệt thất thanh nói: “Cái gì?!”
Thái giám phịch một tiếng quỳ xuống đất, trong tay giơ cao lên một cái khay. Mọi người chung quanh liều mạng rướn cổ lên xem đều thấy rõ ràng. Trên khay có hai kiện đồ vật. Một là tờ giấy màu vàng, bọc một dúm bột phấn màu đỏ thắm; cái còn lại chính là một kiện ngọc chẩm (*).
[(*) ngọc chẩm: gối ngọc]
Nạm vàng khảm ngọc, lụa dệt tinh mỹ, chỉ màu son thêu chín con phượng hoàng trông rất sống động, không người nào không nhận ra đó chính là đồ vật điển hình trong nội cung.
Mẫu nghi thiên hạ trong hoàng thất, ai có thể sử dụng phượng hoàng? Thật sự là rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Sắc mặt mọi người nhất thời đều biến đến phi thường khó coi – Thời Tiên hoàng, Cao Dương công chúa tư thông với Biện Cơ hòa thượng, chính là bởi vì kẻ cắp từ chỗ Biện Cơ trộm ra ngọc chẩm của công chúa, mới khiến gian tình rõ ràng khắp thiên hạ. Từ đó về sau nữ tử quý tộc tư thông với cao tăng càng nhiều, có kẻ còn phụng dưỡng hòa thượng đạo sĩ làm nam sủng, thậm chí một thời thịnh hành thành phong trào.
Mà đương triều Võ Hậu bởi vì muốn lâm triều nghe tấu sớ, nghị chính sự, mà đối với Thái tử là một trở ngại cho việc nàng cầm quyền, gai mắt đã lâu, ngay ở trong triều dã phân cao thấp cũng không phải là bí mật gì. Nếu Võ Hậu thật cùng Đan Siêu hòa thượng diện mạo anh tuấn này có cái gì ái muội, thì chuyện độc sát Thái tử lại cùng Hoàng hậu hẳn có điều liên hệ…
Nháy mắt sống lưng mọi người đều phát lạnh.
Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ, Lưu Húc Kiệt cơ hồ là nhào tới trước mặt Tổng quản thái giám, tay run rẩy vê lên một dúm bột phấn màu son.
“… Thạch tín!” hắn khàn khàn nói “Thạch tín!”
“Yêu tăng lớn mật!” Lưu Húc Kiệt bỗng nhiên xoay người cả giận: “Người tới a! Đem yêu tăng dâm uế hậu cung, mưu hại Thái tử này xuống cho ta!”
Thị vệ sớm đã choáng váng, nghe tiếng rống giận mới như từ trong mộng tỉnh lại.
Đan Siêu theo bản năng lui về phía sau nửa bước, ngay sau đó cắn răng nắm lấy cạnh bàn ổn định tâm thần, quát: “Chứng cớ ở chỗ nào? Tại hạ cũng không có vài thứ kia, đây không phải là từ trong phòng ta lục soát ra!”
“Cùng một chén thang quả, ngươi uống không sao, Thái tử uống lại trúng độc. Còn muốn chứng cớ gì nữa?!” Lưu Húc Kiệt nổi giận quát lớn thị vệ: “Còn không mau đi!”
Thị vệ cuống quít tiến lên, Đan Siêu lần thứ hai lui ra phía sau nửa bước, thiếu chút nữa dẫm phải Thái tử đương hấp hối phía sau.
Thạch tín không phải của hắn. Ngọc chẩm kia cũng là giả dối. Đan Siêu đến lúc này mới ý thức được chính mình đã vô thanh vô tức lâm vào trong một cái cái bẫy đáng sợ.
Như vậy – ánh mắt sắc bén của hắn hơi hơi nheo lại, đầu óc lại lưu chuyển thật nhanh: từ Trí Viên đại sư lệnh hắn bưng lên thang quả, đến việc lục soát ra ngọc chẩm cùng thạch tín, hết thảy âm mưu rốt cuộc là nhằm vào bản thân hắn, hay là tuỳ cơ nhằm vào bất cứ tăng nhân nào hôm nay bưng đồ ăn lên cho Thái tử?
Nếu như là nhằm vào hắn, người kia muốn âm mưu gì?
Càng mấu chốt chính là, vì sao Thái tử trúng độc, mà cố tình hắn lại không bị?!
Giờ phút này thời cơ gấp gáp, không cho phép hắn lại nghĩ nhiều. Mắt thấy vài tên thị vệ bước nhanh tiến lên, phản ứng đầu tiên của Đan Siêu thế nhưng không phải là thúc thủ chịu trói, mà là – gạt ra.
Bản thân hắn cũng không biết trong phút chốc từ trong linh hồn bộc phát ra hung hãn từ đâu mà đến, tựa hồ như là bản năng ăn sâu vào trong xương cốt từ rất lâu rồi, chỉ là bị hai năm kiếp sống nương nhờ cửa Phật sớm chuông chiều mõ tạm thời che dấu; vừa đến thời khắc mấu chốt, liền sẽ từ mỗi một tấc huyết mạch toàn thân gào thét mà phục hồi.
Đan Siêu tay rời khỏi cạnh bàn. Không ai phát hiện một khắc kia toàn bộ bàn tay hắn đột nhiên hiện lên hắc quang nhàn nhạt, lát sau hướng về phía trước nâng lên…
Tạ Vân nói: “Dừng tay!”
Đan Siêu ánh mắt thoáng động.
Tạ Vân nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ đứng dậy đi hướng về chỗ mọi người. Đám thị vệ đều cẩn thận mà dừng lại cước bộ.
Tạ Vân bước vẫn không ngừng lại, ánh mắt cũng không nhìn vào bất luận kẻ nào. Y đối với ánh mắt vô cùng đau đớn của Lưu Húc Kiệt như không có gì, dừng lại trước mặt thái giám đang dâng lên cái khay, hỏi: “Ai nói Hoàng hậu dâm loạn hậu cung?”
Thanh âm của y bình thản như vậy, lại cố tình khiến người ta từ đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người.
“Nhân chứng vật chứng đều ở đây. Chuyện Biện Cơ kia còn chưa xa, ngươi còn muốn biện giải cái gì?” Lưu Húc Kiệt rung giọng nói: “Tuy rằng người người khắp kinh thành ai cũng biết Tạ Thống lĩnh ngươi là người của Hoàng hậu, nhưng bằng chứng trước mặt, không cần phải giảo biện nữa!”
Trong lời hắn đều có thâm ý, Tạ Vân có chút cổ quái mà mỉm cười: “Lưu các lão, ngươi lại nói bậy rồi… Ta thế nào lại nghe ý tứ của ngươi, dường như là ta cũng dung túng cho Hoàng hậu dâm loạn hậu cung a…”
Lưu Húc Kiệt nghẹn họng, sau đó giận dữ tưởng muốn quát lớn, nhưng Tạ Vân lại không cho hắn cơ hội: “Ngươi mới vừa nói nhân chứng vật chứng đầy đủ. Nhân chứng ở đâu?”
“Yêu tăng ngay tại nơi đây!”
Tạ Vân lười biếng hỏi: “Hòa thượng, ngươi nhận sao?”
Đan Siêu đứng ở bên cạnh Thái tử, lạnh lùng nói: “Không nhận.”
Lưu Húc Kiệt há mồm muốn nói, Tạ Vân hỏi tiếp: “Vật chứng đâu?”
“Ngọc chẩm của Hoàng hậu không phải ở ngay trước mắt ngươi sao?!”
Tạ Vân cũng không phản bác, chỉ gật gật đầu, từ trên khay cầm lấy ngọc chẩm đưa tới trước mặt Lưu Húc Kiệt nói: “Ngươi nhìn cho kỹ đi.”
Lưu Húc Kiệt hoài nghi nói: “Cái gì?”
“Phàm là vật được tạo trong nội cung đều có ấn ký của hoàng gia. Nếu không có chính là giả tạo không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng ngươi xem trên ngọc chẩm này, ấn ký ở nơi nào?”
Lưu Húc Kiệt không kịp phản ứng, vươn tay liền chỉ vào một dấu hiệu nhỏ ở góc ngọc chẩm, ngạc nhiên nói: “Không phải ở…”
Lời còn chưa dứt, ngón tay thon dài của Tạ Vân khoát lên ấn ký kia, nhẹ nhàng xoa một cái.
Lưu Húc Kiệt sắc mặt nháy mắt kịch biến. Chỉ thấy sau khi ngón tay Tạ Vân dời đi, mặt ngoài hoa văn ấn ký bằng hoàng kim thế mà bị nội lực mạnh mẽ vuốt phẳng!
Tạ Vân mỉm cười hỏi: “…Ở nơi nào, Lưu các lão?!”
Lưu Húc Kiệt căm tức nhìn Tạ Vân, trong ngực kịch liệt phập phồng, mấy phen muốn há miệng lại bị nghẹn ngay cổ họng.
Nhưng hắn không hổ là Các lão, chỉ một lát đã mạnh mẽ tự khôi phục trấn định, khi lại mở miệng, thanh âm tuy rằng khàn khàn sắc bén, đã coi như bình tĩnh: “Tạ Thống lĩnh võ công cao cường, Lưu mỗ hôm nay kiến thức … Bất quá còn có từ trong thiện phòng lục soát ra thạch tín, ngươi lại nói như thế nào? Chẳng lẽ Lưu mỗ vu hãm tăng nhân kia hay sao?”
“Không dám, Lưu các lão nói từ địa phương nào lục soát ra, chính là từ địa phương đó…”
Tạ Vân dừng một chút, thản nhiên nói: “Chẳng qua nếu chỉ lục soát Từ Ân tự không khỏi không công bằng. Phải biết rằng Thái tử dọc đường đi đều có Lưu các lão cùng tiến cùng xuất như hình với bóng. Nếu chỉ luận việc hạ độc mà nói, cơ hội tiếp xúc với việc ẩm thực của Thái tử không chỉ riêng người trong chùa này…”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?!”
Tạ Vân đem ngọc chẩm nhẹ nhàng ném trả lại trên khay, động tác bình thản nhẹ nhàng thậm chí còn có chút ý tứ không nhanh không chậm.
“Lưu các lão,” y nói, “Hôm nay trận này đầu độc Thái tử, giá họa Hoàng hậu chỉ là trò hề, cũng nên diễn một vừa hai phải.”
Toàn bộ những người ở hiện trường trái tim đồng loạt nhảy trật nửa nhịp.
Lưu Húc Kiệt sắc mặt cũng cứng ngắc lại trong khoảnh khắc. Ngay sau đó mới kịp phản ứng, nhất thời tuôn ra hàng loạt chất vấn: “Ý Tạ Thống lĩnh là gì? Chẳng lẽ Thái tử trúng độc không phải vì uống thang quả này? Chẳng lẽ từ trong chùa lục soát ra thạch tín cũng là ta tự đạo tự diễn hay sao? Ngay cả chính ngươi vừa rồi cũng đã nghiệm qua, ngân trâm kia nhúng vào chén thang quả, liền tức khắc biến thành đen…”
“Có độc không phải là thang quả” Tạ Vân ngắt lời. Ở giữa đám người trừng mắt cứng lưỡi, khóe môi y hơi nhếch lên: “Nếu không phải ngươi vẽ rắn thêm chân, còn muốn giá họa cho Hoàng hậu, diễn xuất lại kém cỏi, thiếu chút nữa khiến ta bị lừa theo.”
Không đợi Lưu Húc Kiệt phản ứng, y chuyển hướng sang Đan Siêu tùy ý hỏi: “Uy, hòa thượng! Thang quả kia các ngươi làm như thế nào?”
Đan Siêu trong lòng cũng hơi kinh nghi, nhưng nghe vậy lập tức nói: “Là Tiên đào, Dưa mật, Dương đào, ngâm với chút đường thanh mai, cùng hương liệu, ướp lạnh qua mười hai canh giờ sau đó… “
Tạ Vân thở dài, gật đầu nói: “Thì ra là thế.”
Y bỗng nhiên xoay người đi về hướng thủ tọa. Tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, liền thấy y lập tức đi đến trước mặt Thái tử, bưng lên chén ngọc trên bàn, giữa ánh mắt kinh ngạc của bốn phương tám hướng, ngửa đầu đem toàn bộ chén canh còn thừa một hơi cạn sạch!
Đan Siêu đứng gần nhất, thoáng chốc liền xông lên trước lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi?! Dừng tay!”
Xoảng một tiếng giòn tan, Tạ Vân thuận tay đem chiếc chén ngọc quẳng đến dập nát, quay đầu đối Đan Siêu mỉm cười.
Nét cười nơi khóe môi ôn nhu, bình thản, giữa Phật đường sát khí tứ phía, thậm chí lộ ra vẻ tà tính, hấp dẫn khiến người ta thần trí ngẩn ngơ.
“Ngốc tử!” Y liền cứ như vậy cười nói “… Nước canh căn bản không có độc.”
Chiếc chén ngọc vỡ thành từng mảnh văng tung toé trên mặt đất, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Tạ Vân ở một góc không làm cho người chú ý, một tay chống xuống mặt bàn, sau đó lập tức xoay người lướt qua Đan Siêu, hướng về phía Lưu Húc Kiệt thần tình đang giống như gặp quỷ mà đi đến.
Chẳng biết tại sao trong một thoáng qua, Đan Siêu cảm thấy sắc mặt y có chút khác thường, tuy rằng vẫn một vẻ phong lưu ngả ngớn, thái độ không chút nào thay đổi, khiến người ta nhìn thấy không khỏi tâm sinh chán ghét, nhưng môi lại có chút tái đi – Đan Siêu nghi ngờ có phải chính mình bị ảo giác hay không, bởi vì ngay sau đó chỉ thấy Tạ Vân đi đến giữa phòng, động tác cùng thanh âm đều ổn định thậm chí là bình tĩnh: “Cùng một chén thanh quả, hòa thượng uống vào không sao mà Thái tử cố tình lại trúng độc, là bởi vì thang quả kia căn bản không phải là nguyên nhân trúng độc.
Thái tử trúng độc là thật, ngọc chẩm cùng thạch tín lại là giả tạo. Khiến Thái tử trúng độc, kì thực chính là một kẻ khác.”
Lưu Húc Kiệt nhìn ánh mắt Tạ Vân liền giống như nhìn thấy một khối tử thi không đầu đi tới, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, kinh nghi bất định. Một lúc lâu sau mới run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi chớ có ngậm máu phun người! Chẳng lẽ ngươi muốn nói người hạ độc Thái tử chính là ta?!”
Tạ Vân cười nhạo, thong thả ung dung mà vỗ vỗ tay.
Ba, ba, ba, tiếng vỗ tay vừa dứt, phía ngoài Phật đường một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu đen, dáng người nhanh nhẹn bước vào, đối Tạ Vân cúi đầu chắp tay: “Bẩm Thống lĩnh, mới vừa rồi cấm vệ quân lục soát bọc hành lý của Lưu các lão, phát hiện một bình nội cung bí chế Hạc đỉnh hồng, đã được pha với nước lọc loãng đi mấy lần. Đem ra cho chó uống, sau khi run rẩy nửa khắc mới bỏ mình. Thuộc hạ đã đem tùy thân thái giám hầu hạ bắt lại chờ tra hỏi, thỉnh Thống lĩnh định đoạt.”
Lưu Húc Kiệt thốt nhiên nổi giận: “Lớn mật, ai cho các ngươi lá gan đi lục soát đồ vật của lão phu?!”
“Chó uống nửa khắc mới chết, khó trách Thái tử uống nửa ngày mới độc phát…” Tạ Vân dừng lại một chút, tiếng cười chế nhạo chuyển hướng Lưu Húc Kiệt: “Các lão thủ đoạn thật độc đáo, hiện tại có tính toán giải thích thế nào chưa?”
Sóng này vừa lặng sóng kia lại dâng lên, hết chuyện này đến chuyện kia phát triển khiến cho những người ở đây chỉ biết trừng mắt cứng lưỡi, cả một toà Phật đường lặng ngắt như tờ.
Ngay tại thời điểm căng thẳng tĩnh mịch kia, đột nhiên chỉ nghe tiếng Thái tử đứt quãng cầu xin vang lên: “Tạ… Tạ khanh, Các lão… là thân tín của bổn vương…”
… Thái tử rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lòng dạ còn chưa đủ sâu sắc, giờ phút này liền đã thiếu kiên nhẫn.
Nhưng mà Tạ Vân ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ hơi hơi nghiêng mặt: “Chính bởi vì Các lão dựa vào tín nhiệm của Điện hạ cho nên mới dễ dàng xuống tay gây án hơn. Điện hạ đã trúng độc, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, việc này chỉ cần nghe Tạ mỗ xử trí là được.”
“Ngươi…!”
Thái tử nhất thời khó thở, khí huyết nháy mắt dâng lên. May mắn Đan Siêu đứng ở bên cạnh hắn tay mắt lanh lẹ, xoay người ba ba liền điểm lên mấy đại huyệt trên ngực hắn: “Điện hạ thế nào?”
Thái tử há to miệng thở hổn hển, một phen đè lên cánh tay Đan Siêu, đáy mắt tràn đầy kinh hoàng không thể nào che dấu: “Đan… Đan Siêu sư phụ, nhanh nghĩ biện pháp cứu … cứu Các lão, Các lão chính là vì ta…”
Thanh âm của hắn cực kỳ nhỏ, nhưng Đan Siêu cùng hắn đang kề sát nhau, một chữ cũng không nghe lạc.
 Các lão là vì ta!
Đan Siêu tâm niệm thay đổi thật nhanh, đột nhiên minh bạch hết thảy.
Vì sao Thái tử trúng độc, mà rượu độc lại là từ trong hành lý của tâm phúc Lưu Húc Kiệt lục soát ra; vì sao sau khi lục soát ra rượu độc Thái tử còn tìm mọi cách che chở Lưu Húc Kiệt, không tiếc trước mặt mọi người cầu xin Tạ Vân không cần truy cứu…
Đây chính là một trường khổ nhục kế.
Mà đạo diễn trận tuồng này chính là đám người Lưu Húc Kiệt, trước là giá họa cho Từ Ân tự sau lại “lục soát ra” thạch tín cùng ngọc chẩm, mục tiêu chỉ tới, chính là vị mẫu nghi thiên hạ của Đại Minh cung- Võ hoàng hậu!
… Khó trách Thái tử bên này trúng độc, bên kia Lưu Húc Kiệt liền lập tức tuyên bố mình có Tuyết liên hoa giải bách độc, bởi vì thực chất hắn vốn không muốn giết chết Thái tử!
Cung đình đấu đá, nhân tâm yếu ớt, không một chỗ nào không khủng bố.
Ánh mắt Đan Siêu như đao phong lợi hại thoáng nhìn qua, trông thấy mảnh vụn chiếc chén ngọc trên mặt đất đã khô cạn chỉ còn sót lại dấu vết vài giọt canh, trong lòng chợt dâng lên nỗi nghi ngờ khác: nếu chính bản thân đang diễn trò, Lưu Húc Kiệt sớm đã cho Thái tử uống Hạc đỉnh hồng, vì sao khi ngân trâm kia nhúng vào bát canh lại biến thành tối đen? Nước canh là chính mình tự tay chuẩn bị, theo lý thuyết mà nói ắt không có bất luận cơ hội hạ độc nào mới đúng.
Mấu chốt nhất chính là, nếu đơn thuần chỉ là khổ nhục kế, vì sao Thái tử lại độc phát mãnh liệt như vậy? Nếu không phải chính mình xuất thủ cứu người, hiện tại liền thật sự không thể nào bảo toàn tính mạng rồi.
Đan Siêu trong đầu loạn chuyển, trên mặt lại cực kỳ trầm ổn, thậm chí còn trấn an mà vỗ vỗ bả vai Thái tử, ý bảo tự mình biết rồi.
Lúc này chỉ nghe hiện trường Lưu Húc Kiệt tựa hồ cũng nghĩ tới hai điểm này, đối Tạ Vân cười lạnh một tiếng: “Tạ Thống lĩnh nói Hạc đỉnh hồng là từ nơi nào lục soát ra, chính là từ nơi đó mà ra.”
… Lời này là mới vừa rồi Tạ Vân dùng để phản bác hắn, hiện tại hắn lập lại nguyên dạng để phản bác Tạ Vân, xem ra có chút vô lại.
“Nhưng có một điểm lão phu muốn thỉnh giáo Tạ Thống lĩnh: Cho dù tính trong bọc hành lý của lão phu thực sự có Hạc đỉnh hồng, cũng chưa chắc là thủ phạm đầu độc Thái tử. Ngược lại là vừa rồi Từ Ân tự dâng lên thang quả, Tạ Thống lĩnh ngươi tự tay nghiệm ra thạch tín. Chuyện này lại giải thích như thế nào?!”
Điểm này cũng là điều Đan Siêu muốn biết.
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Vân, thấy Tạ Vân tựa hồ đứng lâu có chút mệt mỏi, ôm cánh tay thối lui nửa bước, đem thắt lưng nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh chiếc bàn dài.
“Đây đúng là chỗ thông minh của Lưu các lão. Các lão từng đọc nhiều y thư điển tịch, đại khái cho rằng Tạ mỗ ngực không vết mực (*), cao lớn thô kệch…”
[(*) ngực không vết mực: ý nói không học hành gì cả, nên mực không dính tới áo]
Ngực không vết mực tạm thời không nói, cao lớn thô kệch từ này phối hợp với dáng người Tạ Thống lĩnh cao ráo, tuấn tú phong lưu, lại có chút hài hước khiến người ta dở khóc dở cười.
“Nhưng mà cũng không phải như vậy.” Tạ Vân dừng một chút, trào phúng nói: “Đào tiên, Dưa mật, Dương đào, nguyên liệu chế tác thang quả chính là mấu chốt trong kế sách của Các lão; bất luận nước canh có độc hay không có độc, ngân châm nhúng vào đều sẽ biến thành màu đen.”
Ánh mắt Lưu Húc Kiệt rốt cục chân chính biến đổi.
Tạ Vân chuyển hướng đại nội cấm vệ thủ hạ của mình: “Lấy ra mấy cây ngân châm, lại đi tiểu trù phòng nhìn xem còn có dư quả Dương đào nào hay không, toàn bộ lấy ra.”
Cấm vệ lên tiếng tuân lệnh, lát sau mang một cái khay lớn trở lại Phật đường: trên khay một bên là mấy quả Dương đào bóng bẩy mượt mà, bên cạnh là một tấm lụa trắng, trên cắm mấy cây ngân châm.
Ngón tay dài nhỏ của Tạ Vân rút lên một cây châm, thản nhiên nói: “Dương đào là thân dây leo, trái có vị chua không độc, được trồng nhiều ở Vĩnh hưng quận Nam Sơn, ăn có thể giải nhiệt… Chỉ có một chút không tốt. Điểm này chính là: trái Dương đào cho dù không độc, nhưng chất chua đặc biệt trong quả có thể làm ngân châm biến thành đen, chỉ là nhiều người không biết mà thôi.”
Tạ Vân giữa ánh mắt phẫn hận của Lưu Húc Kiệt, cầm ngân châm nhẹ nhàng đâm vào một quả Dương đào. Cả đại đường lặng ngắt như tờ, một lát sau trước mắt bao người, ngân châm rõ ràng chuyển sang màu đen!
Nháy mắt khắp nơi ồ lên!
Lưu Húc Kiệt thở hổn hển: “Tạ Vân, ngươi … cái này ngươi…!”
Tạ Vân đem từng cây ngân châm lần lượt đâm vào đám quả Dương đào, động tác kia quả thực có thể coi là phong độ nhẹ nhàng.
“Trên đời không độc nhưng lại có thể làm ngân khí biến thành màu đen không chỉ có Dương đào. Trứng gà ác cũng thế, chỉ là trong chùa viện khó có thể tìm được mà thôi. Nếu Lưu các lão không tin, ngày khác chờ trong ngục, Tạ mỗ tự sẽ mang đến vài cái trứng gà ác đi thăm tù, thuận tiện cho ngươi mở mang một chút.”
Nếu không phải tên tuổi Tạ Vân là đại nội đệ nhất cao thủ quá vang dội, giờ phút này Lưu Húc Kiệt đã nhào lên xẻ một miếng thịt – so với vẻ phẫn nộ khiếp sợ khi Thái tử mới vừa trúng độc, hiện tại vẻ phẫn hận của hắn lại chân thật hơn nhiều.
“Họ Tạ, ngươi dám tính kế lão phu, ngươi… Nếu như thật sự lão phu muốn độc hại Thái tử, vì cái gì ta muốn dâng ra đồ gia bảo có thể giải bách độc? Ngươi căn bản là bôi nhọ người khác, ngươi…!”
“Tuyết liên hoa sao?” Tạ Vân thản nhiên nói “Hoa đâu?”
Lưu Húc Kiệt mạnh mẽ vừa quay đầu lại, chỉ thấy ngoài đại môn Phật đường, một đại nội cấm vệ chạy vội tới, quỳ sụp xuống đất lớn tiếng nói: “Thống lĩnh! Lưu phủ sai người đến báo, Tuyết liên hoa mà Lưu các lão đòi lấy đã không thấy bóng dáng, chỉnh chỉnh tìm kiếm nửa canh giờ cũng không thấy! Làm sao bây giờ?!”
Lưu Húc Kiệt đương trường liền ngây ngẩn cả người, duy nhất phản ứng chính là: “…Làm sao có thể?”
Đan Siêu chợt quát: “Thái tử!”
Chỉ thấy Thái tử ngồi trên ghế thủ tọa nguyên bản kéo dài hơi tàn, chợt vừa nghe đến tin dữ không tìm thấy Tuyết liên hoa, một chút hy vọng trong lòng cuối cùng đột nhiên đứt đoạn, lúc này khí huyết liền nghịch hành, dư độc phát tác, cả người ngã xuống!
Mọi người nhất tề hoảng sợ. Đan Siêu lập tức đỡ lấy Thái tử, ra tay như chớp điểm quanh thân mười hai đại huyệt của hắn; nhưng độc tính này thật mãnh liệt, Thái tử chỉ rơi lệ thở dốc nói: “Vì… vì cái gì…” Ngay sau đó xoang mũi, lỗ tai, khóe miệng đồng thời chảy ra máu đen, cả người mất đi ý thức.
Cũng chẳng biết tại sao, Đan Siêu nâng thân thể thiếu niên đơn bạc, trong lòng lại thốt nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn mãnh liệt, giống như mắt mở trừng trừng nhìn cốt nhục thân nhân ở bên cạnh mình mất đi. Hắn cũng không biết cảm giác hoảng sợ cùng bi thương từ chỗ sâu thẳm trong linh hồn truyền đến là từ đâu mà đến, trong lúc vội vàng thoáng nhìn Tạ Vân, nhất thời giống nắm chắc sợi rơm cứu mạng: “Tạ Thống lĩnh, điện hạ rất nhanh sẽ không trụ được! Cầu ngươi hỗ trợ…”
Tạ Vân lại chỉ đứng ở nơi đó, mặt nạ trắng bạc che khuất hơn phân nửa mặt trên, hiện ra một thoáng biểu tình kỳ dị.
“Lưu Húc Kiệt độc hại Thái tử, giá họa Hoàng hậu, châm ngòi cung đình cốt nhục tranh chấp, thật là thiên lý nhân luân không dung…”
Y chậm rãi tạm dừng, chính diện đón ánh mắt Đan Siêu, trong thanh âm trẻ tuổi duyên dáng một tia tình cảm đều không có: “Người tới, đem Thái tử đỡ vào trong nội thất nghỉ ngơi. Lưu Húc Kiệt áp đi xuống nghiêm cẩn trông giữ. Để ta hồi cung bẩm tấu lên Hoàng hậu, đem kẻ chủ mưu đầu độc phía sau màn nhất nhất điều tra rõ, chiếu cáo khắp thiên hạ!”
Đan Siêu trong lòng phút chốc như rơi vào hầm băng.
Hắn biết động cơ gây án cùng chủ mưu phía sau màn chính là cái gì, Tạ Vân cũng biết. Sự tình phát triển đến hiện tại, trước mắt tánh mạng hài tử mười mấy tuổi kia đã không còn trọng yếu. Những người này bày mưu, đấu sức, lập liên hoàn kế, từng bước tính toán cẩn thận, đều vì Đại Minh Cung nơi hoàng thành kia. Càng quyền lực lừng lẫy đường hoàng, càng là chạm bỏng tay.
Ở đây chỉ có một người thực sự muốn cho Thái tử chết.
– Tạ Vân.
Nhưng mà đáng sợ nhất chính là y không hề động thủ. Chỉ có y trong trong sạch sạch không chút liên quan, từ đầu tới cuối bất động thanh sắc mà ngồi xem những người kia, như những tên hề nhảy nhót, đi từng bước một đem chính mình đưa đến tuyệt lộ.
“Tạ Thống lĩnh…” Đan Siêu thở hổn hển, khàn khàn nói: “Thái tử hắn… Không trụ được nữa, ngươi có thể… ngươi…”
Tạ Vân chợt quát: “Còn không mau đi…!”
Một tiếng quát chói tai kia khiến cho lòng người chấn động, đại nội cấm vệ gác ngoài cửa nhất thời không dám chần chờ, binh khí cầm tay vọt vào Phật đường, giữa tiếng mắng chửi tức giận của Lưu Húc Kiệt mà ùa lên áp trụ hắn!
“Họ Tạ kia! Ngươi sẽ bị Thiên lôi đánh xuống!” Lưu Húc Kiệt điên cuồng quát: “Ngươi khẳng định đã phát hiện trước lại không nói ra, tương kế tựu kế đối Thái tử hạ mãnh độc, kẻ tối hôm qua lẻn vào trong phủ ta trộm đi Tuyết liên hoa cũng nhất định là thủ hạ của ngươi! – ngươi rõ ràng có thể truyền chân khí cứu sống Thái tử, lại mắt mở trừng trừng thấy chết mà không cứu… “
Tạ Vân lạnh lùng nói: “Đem hắn dẫn đi.”
Lưu Húc Kiệt liều mạng giãy dụa, ngay cả quan phát (*) cũng đều rớt, nhưng mà đám đại nội cấm vệ như lang như hổ đâu còn dám nửa phần do dự, trực tiếp áp hắn xuống, lôi ra ngoài.
[(*) quan phát: mũ dùng để bó tóc]
Tạ Vân xoay người, tùy tiện điểm hai tiểu thái giám đi dìu Thái tử. Ngay lúc thời điểm căng thẳng, tâm phúc thủ hạ của y -Mã Hâm- đột nhiên từ ngoài Phật đường vọt vào, xuyên qua đám người lập tức chạy vội tới bên cạnh Tạ Vân, ngay cả lễ cũng không kịp bái, vội vàng thấp giọng nói: “Thống lĩnh, ngự y đến… “
Đồng tử Đan Siêu nhất thời khẽ chuyển, lại thấy Tạ Vân dừng một chút: “Vì sao nhanh như vậy?”
“Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ” thanh âm Mã Hâm hơi hơi bất ổn: “Vũ Văn tướng quân vừa vặn ở trong triều, nghe nói Thái tử trúng độc, lúc này tự mình mang theo ngự y hướng Từ Ân tự phi ngựa mà đến… Đại nội cấm vệ ngăn không được, trước mắt đã đến trước chùa rồi.”
Tạ Vân vẻ mặt hơi hơi ngưng trọng.
Vừa lúc đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, tiếng thị vệ ồn ào. Ngay sau đó tiếng vang cấp tốc đến gần; trước khi dừng trước cửa Phật đường, một mũi tên nhọn bỗng nhiên xuyên qua đám người bay vút mà đến, sát ngay tai Tạ Vân đi qua!
Vụt…
Phía sau cách đó không xa Đan Siêu quay đầu lại. Hắn lập tức đưa tay, ba, một tiếng vang giòn, vừa kịp bắt gọn mũi hoàng kim tiễn nóng bỏng!
Tóc mai bên tai Tạ Vân bị gió tung lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Một trung niên nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi mặc triều phục, tướng mạo anh khí, dáng người khôi ngô cường tráng, trong tay đỡ ngự y Viện Phán râu mép hoa râm, từ ngoài cửa một đạp tiến vào…
“Tất cả mọi người đứng lại tại chỗ, không được phép cử động.”
Ngữ điệu của hắn cũng là thường thường, nhưng trung khí hùng hậu truyền khắp cả tòa Phật đường, phảng phất giống quát ngay bên tai mọi người: “… Thánh Thượng khẩu dụ tại đây, hết thảy mọi người chờ hồi cung định tội. Ngự y mang theo linh chi, tức khắc trị liệu cho Thái tử, không cho phép sai sót, khâm thử!”
Rất nhiều người chân mềm nhũn liền quỳ sụp xuống, trong Phật đường hỗn loạn một đoàn, chỉ có Tạ Vân vẫn như cũ ôm cánh tay tựa vào cạnh bàn.
Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ ánh mắt như điện hướng chung quanh đảo qua, ánh mắt hai người gặp nhau, Tạ Vân hơi hơi nheo mắt.
“Tạ Thống lĩnh!” Vũ Văn Hổ lạnh lùng nói.
Gương mặt mang mặt nạ bạc của đại nội Thống lĩnh cấm vệ bỗng nhiên nhếch lên khóe môi.
Một khắc trước gương mặt y còn lạnh như băng sương tựa hồ đột nhiên đổi sang một người khác, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt cong lên có thể nói xinh đẹp như hoa đào – nhưng mà những người thân cận y đều biết, dưới vẻ tươi cười kinh diễm đó, kỳ thật là vẻ lạnh như băng đến cực độ.
Vũ Văn Hổ còn tưởng rằng y sẽ có vài câu xã giao chào hỏi, thế nhưng Tạ Vân chỉ cười như vậy, một từ cũng không nói.
Đôi mày rậm của Vũ Văn Hổ không tự giác mà nhíu lại một chút, nhưng cũng không nói gì, tầm mắt liền hướng lên thủ tọa nhìn lại Thái tử.
Vừa nhìn tới hắn liền chú ý tới người canh giữ bên cạnh Thái tử lại đang tay không cầm hoàng kim tiễn của hắn, ánh mắt lập tức có chút không thể tin nổi: rong ruổi sa trường nhiều năm, cao thủ có thể tay không tiếp được mũi tên của hắn thật không có mấy người, trước mắt người xuất gia tuổi trẻ này lại còn cầm nhẹ nhàng như thế!
Ngay sau đó trên mặt hắn hiện lên một tia thưởng thức, chủ động tiến lên chắp tay: “Tại hạ Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn, xin hỏi vị đại sư này tôn tính pháp danh là…”
Vũ Văn Hổ hành quân đánh giặc đã lâu, giơ tay nhấc chân đều có một thân chính khí, so với Tạ Thống lĩnh đầy vẻ tà tính quả thực là hai thái cực hoàn toàn tương phản. Lại thêm hắn vừa rồi phi ngựa đưa đến ngự y cùng linh chi cứu chữa cho Thái tử, Đan Siêu không khỏi phá lệ xem trọng liếc hắn một cái, liền cũng chắp tay trầm giọng nói: “Không dám, Tướng quân quá khen. Tiểu tử là tăng nhân Đan Siêu của Từ Ân tự, mới vừa rồi bởi vì việc điện hạ trúng độc…”
“Thái tử uống chén thang quả của Từ Ân tự tiến hiến khiến độc phát, hòa thượng kia chính là người dâng lên thang quả.” Tạ Vân lạnh nhạt nói “… Mã Hâm, ở đây không có chuyện của chúng ta. Ngươi tức khắc cho người phong tỏa Từ Ân tự, ta muốn mang Đan Siêu tăng nhân tiến cung bẩm báo Hoàng hậu, đi thôi.”
Vũ Văn Hổ chợt quay đầu lại: “Tạ Thống lĩnh, ta có Thánh Thượng khẩu dụ tiếp quản nơi này, ngươi…”
“Ta có hoàng gia cấm vệ lệnh bài, tùy thời tiến cung diện thánh, toàn bộ trong vòng kinh sư đều có thể tuỳ cơ ứng biến.”
Tạ Vân khẳng định là lấy cái lệnh bài hoàng gia này hoành hành ngang ngược lâu rồi, Vũ Văn Hổ lúc này chính là khó mà ngăn trở.
“Đi thôi, Đan Siêu hòa thượng.” Tạ Vân không phản ứng lại Vũ Văn Hổ, ánh mắt lạnh như băng chuyển hướng Đan Siêu. Nụ cười vừa rồi xinh đẹp tuyệt trần diễm lệ câu nhân dường như biến mất không còn dấu vết: “Như thế nào, hay là chờ ta tự mình động thủ thỉnh ngươi sao?”
Thời gian chừng uống cạn một chén trà nhỏ sau, Tạ Vân tiền hô hậu ủng, trọng binh tầng tầng vây quanh ra khỏi Từ Ân tự. Ngoài cửa là một chiếc xe ngựa màu đỏ thắm trang sức hoa lệ sớm đã chờ trên đường cái.
Đan Siêu bị hai tên cấm vệ áp giải, mặt không đổi sắc đi theo phía sau y. Nhìn kỹ có thể thấy trên gương mặt anh tuấn của tăng nhân đầy vẻ lạnh lùng, khớp hàm căng thẳng. Thậm chí ngay cả mặt mũi đều tỏ ra vẻ cực kỳ gượng gạo.
Tạ Vân tựa hồ muốn có việc gì khẩn cấp, đối với quan binh hành lễ dọc theo đường đi đều không để ý tới, lập tức vội vàng đi tới trước xe ngựa.
“Thống lĩnh, hòa thượng kia làm thế nào?” Mã Hâm bước nhanh bắt kịp y, thấp giọng hỏi: “Là mang đi nội cung bí ngục để thẩm vấn, hay là mang về phủ giam giữ, hoặc là chúng ta dứt khoát liền…”
Tạ Vân dừng bước.
Khuôn mặt lạnh lùng của y nhìn như không có bất luận biến hóa gì, giống như đang suy tư, lại giống như đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ.
Chẳng biết tại sao một màn này làm cho Mã Hâm có chút kinh hãi, khiến Đan Siêu cũng phải liếc nhìn. Trong ánh mắt chỉ thấy Tạ Vân trong ngực hơi hơi phập phồng, sau đó đột nhiên giơ tay…
Từ góc độ này y đang hướng về phía Đan Siêu. Trong lúc vội vàng Đan Siêu cũng không né tránh, theo bản năng lật tay đỡ lấy cổ tay lạnh lẽo mảnh khảnh của y.
Ngay sau đó, Tạ Vân thống khổ mà nhịn không được, đột nhiên bật ra một ngụm máu đen!
Đan Siêu ngạc nhiên cứng đờ, Mã Hâm thất thanh gọi: “Thống lĩnh…”
Tạ Vân cả người mềm nhũn vô thanh vô tức ngã xuống. Đan Siêu đưa tay vừa đỡ, chỉ cảm thấy đầy tay lạnh lẽo, mới ý thức được toàn bộ phía sau lưng Tạ Vân cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng!
——–Sentancuoithu———–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.