Thanh Long Đồ Đằng

Chương 38: Thủy nguyệt




Trấn nhỏ bên cạnh Đại Mạc, ngay cả bầu trời quanh năm suốt tháng cũng đầy bụi đất không ngừng, có một khu chợ rộn ràng nhốn nháo, người người chân ngập trong cát, ồn ào ầm ĩ. Âm thanh rao hàng, tiếng cò kè mặc cả liên tiếp, trâu ngựa trong vòng vây thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống, tiếng hí vang dội.
Một thiếu niên thân hình xốc vác, thắt lưng dắt loan đao đang lùi lại mấy bước, tránh khỏi mấy tiểu hài tử chạy giỡn xô đẩy nhau, lại bước nhanh đuổi theo hỏi: “Như thế nào hôm nay có nhiều như vậy người a, sư phụ?”
“Một tháng một lần.” Tạ Vân cũng không quay đầu lại nói, “Hôm nay là ngày họp chợ.”
Bước chân y thoáng dừng một chút trước cửa tiệm bán hoa.
Nói là cửa tiệm bán hoa, kỳ thật chỉ có mấy cái giỏ tiểu bạch hoa dùng sợi dây kết thành chuỗi, đóa hoa ngoài cùng đã hơi héo, được một bà lão cả đầu tóc trắng xoá trông coi, giữa cảnh chợ đơn sơ chật chội trong sa mạc phá lệ đập vào mắt.
“Kẻ hậu sinh…” lão phụ nhìn nhìn thiếu niên đang rảo bước phía sau, khàn khàn cổ họng cười nói: “Uy… hảo tuấn tú hậu sinh a, mua đóa hoa tặng cho tức phụ (*) ngươi đi?”
[(*) tức phụ: vợ]
“… A?”
Hài tử trong hoang mạc vật lộn mà lớn lên, trời sinh thể trạng rắn chắc. Năm đó lúc Đan Siêu được nhặt về hắn gầy như que củi, thân cao còn không đến ngực Tạ Vân; lúc này mới qua vài năm, hắn so với sư phụ còn muốn cao hơn một chút.
Tạ Vân không mang mặt nạ, nhưng toàn thân bao gồm cả mặt mũi đều được che kín trong áo choàng vải thô màu xám trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt hình dạng xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt sâu thẳm. Đan Siêu nhìn sư phụ, cũng không ngờ tới lão phụ lại nhận sai như vậy, lúc này trên mặt nóng lên, lắp bắp nói: “Ta… không phải… cái này…”
Tạ Vân đã thu hồi ánh mắt dừng trên chuỗi hoa, không nói một lời tiến về phía trước.
Đan Siêu cuống quít nói lời xin lỗi với lão phụ, chạy đuổi theo.
Bọn họ ở trên chợ đổi muối, vải, nhu yếu phẩm hằng ngày. Lúc rời trấn nhỏ quay lại sa mạc, thái dương đã nhanh xuống núi.
Trong hoang mạc dưới trời chiều toả ra vầng sáng vàng nhạt. Tiểu viện bằng gạch tọa lạc dưới sườn núi đất, trên nóc nhà mao chiên ở trong gió lắc lư, phát ra tiếng lạch cạch.
Đây là nhà của bọn hắn, là nơi Đan Siêu cảm thấy tối thoải mái tự tại, cũng đầy tình cảm nhất từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Hắn vào nhà trút xuống gánh nặng trên vai, lưu loát mà thu thập bếp chuẩn bị nhóm lửa, đột nhiên nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng chim đập cánh, ngay sau đó Tạ Vân bước nhanh ra khỏi tiểu viện.
“Sư phụ?”
Không có tiếng trả lời.
Đan Siêu buông bó củi xuống, đi ra khỏi bếp, đứng sau khung cửa. Chỉ thấy trong sân, Tạ Vân đưa lưng về phía hắn, buông tay thả một con tín ưng.
Trong vòng nửa tháng gần đây đã là lần thứ ba.
Từ khi bọn họ ở trong hoang mạc an cư lạc nghiệp liền ngăn cách với nhân thế. Không nói đến tin tức, ngoại trừ đi chợ, mười ngày nửa tháng không thấy ngoại nhân cũng tập mãi thành quen.
Từ hai năm trước bắt đầu dần dần có tín ưng tới cửa. Đan Siêu cũng không nhớ lần đầu tiên là lúc nào, nhưng hắn biết đại đa số thời điểm tín ưng đều mang đến một cái ống đồng nhỏ, bên trong cho dù có tờ giấy, cũng chỉ ngắn ngủi nửa trang, viết không được vài chữ.
Cứ như vậy, tín ưng không sai biệt lắm ba bốn tháng mới đến một lần, hắn đoán là có người ở phương xa liên lạc với Tạ Vân. Nhưng mỗi lần hắn hỏi tới, Tạ Vân trả lời đều là một mảnh trầm mặc.
Tạ Vân không giống mình, hẳn là có người nhà, Đan Siêu nghĩ.
Y hẳn là có cha mẹ, có thân thích, có huynh đệ, có bằng hữu…
Nói không chừng còn có thanh mai trúc mã, còn có hồng nhan tri kỷ.
“Sư phụ?”
Tạ Vân không quay đầu lại.
“Sư phụ?” Đan Siêu đi lên phía trước: “Lại nhận được tin?”
Tạ Vân đột nhiên đem tấm da trong tay cuộn lại thành một nắm, xoay người.
Nhìn kỹ biểu tình của y có chút kỳ quái, bóng tối bao phủ trên sườn mặt, phảng phất như bóng tối dưới đáy sông băng.
“Không có gì.” Tạ Vân thấp giọng nói.
“… Ngươi muốn viết hồi âm sao?”
Tạ Vân lắc lắc đầu, không nói một lời, đi vào trong phòng.
Một thoáng lướt qua, gió đem mái tóc dài buộc vội của y cuốn lên, xẹt qua gò má cường ngạnh của thiếu niên. Đan Siêu bỗng nhiên quay đầu lại, môi giật giật, không biết lấy dũng khí cùng xúc động từ đâu, đột nhiên nảy lên trên miệng: “… Người nhà của ngươi… họ giục ngươi trở về sao?”
Tạ Vân đang vượt qua ngưỡng cửa, nghe vậy động tác hơi hơi dừng lại.
Thời gian kéo dài vô hạn, mỗi một phút mỗi một giây như cuồng phong lôi cuốn cát vàng, ở giữa bọn họ gào thét mà qua, thổi về hướng cồn cát xa xa đang ngập trong hoàng hôn.
“Ta không có người nhà.” Tạ Vân nói.
Y nhấc lên rèm cửa, cúi đầu rảo bước vào nhà.
Đêm hôm đó Đan Siêu trằn trọc nhìn vào bóng tối trước mắt, bên tai đầy tiếng ù ù rền rĩ của bão cát ngoài cửa sổ, cùng âm thanh hô hấp đều đều của Tạ Vân gần bên.
Hắn đứng lên, lặng yên không một tiếng động mà đi đến trước kháng, lẳng lặng nhìn xuống thân thể ấm áp đang phập phồng trong tranh tối tranh sáng.
Căn nhà phi thường nhỏ, trên kháng chỉ đủ cho một người nằm. Trước kia khi Đan Siêu còn nhỏ, Tạ Vân nhường cho hắn ngủ trên kháng, còn mình ngủ dưới đất. Sau Đan Siêu mỗi năm một lớn, cũng không biết từ thời điểm nào đột nhiên sinh ra tình cảm phức tạp xen vào giữa thiếu niên cùng nam nhân. E ngại, nhẫn nại, lại tràn ngập lòng ham muốn chiếm hữu khó dằn nổi. Hắn ỷ vào mình tuổi trẻ lực tráng một hai nhất định nằm dưới đất, kiên quyết bắt Tạ Vân ngủ trên kháng.
Tựa như hùng thú (*) trông coi bạn lữ của mình, tràn ngập kiêu ngạo cùng trân trọng.
[(*) hùng thú: con thú đực, ngược lại là “thư”: con cái]
Tạ Vân đã ngủ say, ánh trăng lướt qua song cửa sổ, chiếu vào một bên sườn mặt tái nhợt của y, ngay làn da cũng mơ hồ toả ra vầng sáng thanh lãnh. Đan Siêu dùng ngón tay cách không vuốt ve đường cong gò má y, động tác tham lam mà cẩn thận, lập lại hết lần này sang lần khác.
Khi còn niên thiếu vô tri, hắn đã từng cho rằng cuộc sống như thế này sẽ kéo dài đến vĩnh viễn. Ở thế giới hoang vắng này cuối cùng chỉ có hắn và Tạ Vân, hai người dựa vào nhau, cho đến ngày cả hai nhắm mắt xuôi tay.
Sau đó hắn mới biết, trên đời này còn có rất nhiều chuyện không thể mãi mãi, cùng không thể không đối mặt với chia ly.
Tạ Vân nói: “Ta không có người nhà.”
… Thật không có sao?
Tạ Vân đến từ “bên ngoài”. Tạ Vân đến từ thế giới vừa rộng lớn vừa phồn hoa xa lạ. Tạ Vân thu được càng ngày càng nhiều tín ưng.
Thực sự không có người ở phương xa, cũng như sức mạnh hấp dẫn của chốn phồn hoa chờ đợi y sao?
Ngày hôm sau, đường chân trời mới vừa tờ mờ sáng, Đan Siêu liền ra khỏi nhà. Hắn ở trong sa mạc phóng ngựa chạy như bay, đem cồn cát vẫn còn chìm trong đêm tối để lại phía sau.
Thẳng đến giữa trưa hắn mới trở về, ở trước tiểu viện xoay người xuống ngựa, cột chặt dây cương, mới kích động đẩy cửa vào: “Sư…”
Tạ Vân thẳng tắp đứng ở trong viện, trong tay nắm chặt một mảnh giấy nhỏ, móng tay đã hơi hơi phiếm ra trắng xanh.
Đan Siêu phản xạ có điều kiện nhìn lại, quả nhiên có một cái điểm đen nhỏ trên nền trời xa vỗ cánh. Đó là tín ưng.
“Sư phụ?” Đan Siêu nghi hoặc hỏi.
“…” Tạ Vân thu hồi ánh mắt, nhưng không nhìn hắn.
Ánh mắt Tạ Vân tan rã lại chuyên chú, giống như xuyên qua không khí trước mặt, nhìn lên bầu trời tịch liêu. Chẳng biết tại sao Đan Siêu nhìn một cảnh này, nội tâm đột nhiên sinh ra một cảm giác khó có thể hình dung lại hơi bất an, tiến lên nửa bước thăm dò hỏi: “Sư phụ? Ngươi làm sao vậy?”
Tạ Vân lúc này mới hồi phục tinh thần: “… Ân?”
“Lại thu được tin?”
Tạ Vân nhìn xem tờ giấy, ước chừng sau một lúc lâu, mới chậm rãi đem nó vò lại trong lòng bàn tay.
Động tác của y trầm tĩnh vững vàng, trên mặt cũng nhìn không ra biểu tình gì, lưng bàn tay khi nắm lại bạo xuất rõ đường gân xanh: “… Ngươi đi đâu?”
Đan Siêu phản xạ có điều kiện đưa tay hướng vào trong ngực sờ sờ, nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại chần chờ, cẩn thận trả lời: “Nhớ tới ngày hôm qua có chút đồ vật chưa mua, cho nên tranh thủ đi lên chợ …”
Nếu ngày thường Tạ Vân khẳng định sẽ hỏi một câu ngươi đi chợ mua cái gì, nhưng giờ phút này y chỉ yên lặng mà gật đầu, đột nhiên nói: “Ngươi lại đây.”
Một câu kia của Tạ Vân, từ biểu tình đến thanh âm đều không có gì khác thường. Nhưng Đan Siêu đã cùng y sinh hoạt rất nhiều năm, sớm chiều ở chung, nương tựa lẫn nhau, đột nhiên có một dự cảm xấu nảy lên trong lòng, kích thích đến dây thần kinh chỗ sâu nhất.
Hắn có chút do dự mà bước tiến lên, nhưng mỗi bước đi toàn thân cơ bắp liền căng thẳng thêm một phần. Khi đến gần trước mặt Tạ Vân, loan đao hắn đeo sau thắt lưng thậm chí phát ra tiếng lách cách.
Đan Siêu một tay vươn về phía sau đè xuống chuôi đao, nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Vân: “Ta… Ta mua chút đồ vật cho ngươi…”
Tạ Vân nhìn hắn lắc đầu, dùng khẩu hình, không tiếng động mà nói ra hai chữ.
Đồng tử Đan Siêu thoáng chốc căng thẳng.
Hai chữ kia rõ ràng là … “…Tái…kiến”
Hàn quang thẳng đến trước mặt, Đan Siêu như một tia chớp lui về phía sau, thất thanh thét lên: “Tạ Vân!”
Xoát!
Long Uyên kiếm chém xuống sát mặt hắn, mấy sợi tóc trước trán bị hớt đứt, giây lát bị sát khí giảo thành bột mịn!
Một sát chiêu này đánh tới thật sự bất ngờ, không kịp đề phòng. Nếu không có sở cảm, giờ phút này cổ Đan Siêu đã sớm bị chém thành hai đoạn!
“Vì cái gì?!” Đan Siêu cả giận nói: “Sư phụ! Là ta! Ngươi muốn làm gì?”
Tạ Vân không đáp, nhảy lên cao đột nhiên biến chiêu. Kiếm pháp tinh diệu độc nhất vô nhị cuốn đến như sấm rền chớp giật, mắt thấy liền muốn đem cả người Đan Siêu xẻ ra!
Đan Siêu rốt cuộc không có lựa chọn nào khác, đành phải leng keng rút đao ra khỏi vỏ. Chỉ nghe lách cách mấy tiếng kim loại va chạm vang lên đinh tai nhức óc – chớp mắt đã giao thủ hơn mười chiêu, nhất thời hoả hoa loé ra đầy trời, chói đến ban ngày cũng khó có thể mở ra hai mắt!
“Ngươi muốn giết ta sao?!” Đan Siêu gắt gao đỡ lấy kiếm phong của Long Uyên kiếm đè xuống, giữa tiếng lách cách nứt vỡ không ngừng của loan đao, khó có thể tin mà quát: “Vì cái gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tạ Vân vẫn không đáp.
Đan Siêu nổi giận, vung tay đẩy lùi Long uyên kiếm phong, trong chớp mắt chộp lấy khe hở mà lên – hắn là kiểu người càng phẫn nộ càng có thể phát huy thực lực vượt xa bình thường, loan đao đã như nỏ mạnh hết đà thế nhưng lại cường ngạnh đè ngược lại Long Uyên kiếm.
Tạ Vân thu kiếm xoay tay lại, không hề bị động. Bản lĩnh kiếm thuật thâm hậu của kẻ xuất thân trong Ám Môn từ nhỏ lúc này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong giây phút chỉ mành treo chuông, Long Uyên đã chém đến trước mặt, loan đao đẩy thật mạnh ra, mũi đao nháy mắt kề sát mũi Tạ Vân quét tới!
“Dừng tay!” Đan Siêu phẫn nộ thét lên: “Tạ Vân! Mau dừng tay!”
Tạ Vân ngoảnh mặt làm ngơ.
Y không đeo mặt nạ bạc trắng, nhưng trên gương mặt tuấn tú lạnh lẽo vô tình, giống như bị một tầng mặt nạ càng hoa mỹ, càng tinh xảo lại càng lạnh như băng bao trùm.
Giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Một sát thủ lãnh khốc xa lạ, một cỗ máy giết chóc không có tình cảm cùng thống khổ.
…keng!
Long Uyên kiếm lần thứ ba đánh vào trên thân đao của Đan Siêu. Vết nứt trên loan đao sâu hơn, ngay sau đó trong tiếng chói chang khiến người ta đau cả màng tai, chợt vỡ thành mảnh vụn!
“Tạ Vân …!”
Long Uyên kiếm quét ngang thiên địa, Đan Siêu như mũi tên lùi ra sau.
Trong chớp mắt, mũi kiếm phá thể mà qua, dư lực mạnh mẽ đập vào Đan Siêu, khiến hắn bay ra ngoài!
Bùm!
Đan Siêu ngã mạnh xuống đất, loan đao vỡ thành ngàn vạn mảnh bay về phía sau. Ngay sau đó hắn chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh lại nóng lên. Cúi đầu nhìn xuống rõ ràng chỉ thấy vạt áo trước ngực đã bị kiếm phong cắt qua, hình thành một vết thương dài đến hơn thước, sâu cỡ nửa tấc (*). Máu đang từng giọt từng giọt từ vết thương chảy xuống.
[(*) đơn vị đo cổ. Thước: cỡ 40cm, tấc: cỡ 4cm]
“…” Đồng tử Đan Siêu mở lớn, hơi hơi thở dốc, đột nhiên bị một bóng người che phủ.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Vân đang từ trên cao nhìn xuống trước mặt, Long Uyên kiếm như một khối băng lạnh lẽo, thẳng tắp trỏ về phía cổ họng mình.
Đan Siêu chưa bao giờ cảm thấy tử vong rõ rệt lại không thể ngờ được đến như thế – Mọi biến cố đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không kịp phản kháng cầu sinh ý, nhanh đến mức hắn không thể phân biệt được đây là một trường bi kịch, hay là một hồi mộng cảnh hoang đường lại buồn cười.
Hắn chằm chằm nhìn Tạ Vân đang chậm rãi lắc đầu, rốt cục tối nghĩa mà hộc ra ba chữ: “Vì cái gì?”
Tạ Vân tựa như một u linh không có sinh khí cũng không có phản ứng, không để mắt đến hết thảy mọi thứ quanh mình, chỉ trở tay cầm kiếm, chậm rãi giơ lên mũi kiếm, mắt thấy liền sẽ đâm xuống cổ Đan Siêu.
…Đúng lúc này động tác của y dừng lại.
Tầm mắt của y nhìn chằm chằm vào trước ngực Đan Siêu, ánh nhìn thẳng băng, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Đan Siêu theo ánh mắt của y nhìn lại, chỉ thấy ngực áo mình, kể cả chiếc túi nhỏ bên trong đã bị kình khí của kiếm phong xé nhỏ, từ trong túi lộ ra một chuỗi hoa.
Máu tươi đỏ thắm nhuộm trên chuỗi hoa trắng nõn như tuyết, phá lệ tiên liệt chói mắt.
Đó là chuỗi hoa hắn vừa rồi phi ngựa chạy ra chợ, lòng tràn đầy vui mừng hớn hở mà trộm mua về.
Lồng ngực Tạ Vân phập phồng rất nhẹ, sau đó tiếng thở dốc càng ngày càng sâu, đáy mắt tựa hồ có chút kinh ngạc, tuyệt vọng cùng tình cảm khó nói thành lời đan chéo lẫn nhau, rơi vào trong vực sâu tối đen.
“… Ngươi đi đi…” Y thì thào nói, lảo đảo lui ra phía sau một bước, lập tức lạnh lùng quát: “Đi!”
Đan Siêu khiếp sợ khó hiểu: “Ngươi …”
“Mau cút!” Tạ Vân một tay lấy kiếm cắm thật mạnh vào nền cát, lạnh lẽo nói: “Cho ngươi sáu canh giờ trốn chạy. Cuộc đời này ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, kể từ hôm nay sinh tử không gặp lại!”
“Đời này nếu lại bị ta bắt, ta cam đoan ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ …Biến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.