Thanh Long Đồ Đằng

Chương 39: Bầy sói




Dấu chân trong hoang mạc uốn lượn trải dài, dần dần tiến sâu vào trong bóng tối đặc sệt lạnh như băng.
Tiếng gió thổi sắc nhọn như tiếng còi rít lên xung quanh, Đan Siêu đem khúc cây khô nhặt được cắm mạnh vào trong cát, mượn lực miễn cưỡng bò lên trên cồn.
Trời đã muốn tối đen.
Cái ấm áp nóng bức của ban ngày phút chốc giảm xuống, buổi tối nhiệt độ giảm xuống đến mức nước muốn đóng thành băng. Xa xa truyền đến tiếng hú sắc nhọn của bầy sói đi hoang.
Đan Siêu đã sinh hoạt nhiều năm trong Mạc Bắc, hắn biết màn đêm buông xuống cũng có nghĩa là cái chết đến gần.
Việc cấp bách là tìm được hang hốc nào nơi sườn núi có thể cản gió, nghĩ biện pháp nhóm lửa, lấy nước, băng bó lại miệng vết thương. Nếu không, mùi máu tươi sẽ đưa bầy sói tới, tình hình lúc này hắn tay không tấc sắt, tuyệt đối sẽ không sống được đến bình minh ngày thứ hai.
Đan Siêu tập tễnh mà gục xuống cồn cát, bùm một tiếng ngồi sụp xuống đất, sống lưng vô lực ngã về phía sau, hai mắt giống như tử thi không hề có sinh khí, mờ mịt nhìn vòm trời phía xa đang mờ trong bụi mù.
Vết kiếm thương trước ngực bởi vì cú ngã ngửa ra phía sau này mà lần nữa nứt ra, máu tươi thấm qua lớp vải băng vội, nhưng Đan Siêu đã không còn cảm giác đau đớn. Toàn thân khí lực tựa hồ cũng bị hút vào trong hư vô cùng trống rỗng, sau khi cực độ đau đớn qua đi, chỉ còn lại tê liệt cùng đầm đìa máu tươi.
Tạ Vân không có đuổi theo.
Hắn quay đầu lại rất nhiều lần, nhưng phía sau chỉ có dải cát vàng vô cùng vô tận cùng dấu chân chính mình đang từ từ nhạt nhoà. Trừ cái này ra không còn gì khác.
… Vì cái gì y đột nhiên trở mặt vô tình?
… Vì cái gì y lại có thể tàn nhẫn quyết tâm giết ta?
Đan Siêu như cái xác không hồn giãy dụa đứng dậy, từ bên cạnh lòng sông nhặt được vài rễ cây hồ dương khô héo, hắn dùng hòn đá ma xát phát ra lửa. Rất nhanh giữa màn đêm tựa như miếng vải đen bao trùm lên hết thảy trời đất, ánh lửa miễn cưỡng chiếu sáng lên gương mặt Đan Siêu xanh mét, lạnh như băng, phát ra tiếng lách tách rất nhỏ.
Đêm dài dằng dặc, ngân hà rực rỡ.
Sáu canh giờ đã trôi qua nhanh, giờ phút này Tạ Vân đang làm gì?
Y đang suy nghĩ gì?
Đan Siêu ngẩng đầu nhìn trời đêm bao la, trong đầu đột nhiên nhớ tới một thời khắc tương tự nhiều năm trước, ngân hà vắt ngang bầu trời đêm thu, hóa thành một biển sao lấp lánh. Đó là lúc hắn lần đầu tiên cho là mình mười phần sắp chết, nhưng trước khi ý thức chìm vào vực sâu vĩnh hằng, hắn quay đầu lại nhìn thấy một ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh khác.
“Ta họ Tạ, tên một chữ độc nhất Vân.”
“Một ngày vi sư cả đời vi phụ, từ nay về sau chính là sư phụ ngươi.”
“Khụ khụ…” Đan Siêu phát ra tiếng cười khàn khàn, thanh âm kia rất nhanh hóa thành tiếng ho khan mang theo mùi máu tươi. Hắn miễn cưỡng quay đầu lại, mang theo một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía sau, muốn từ trong bão cát lại một lần nữa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trong trí nhớ; Nhưng mà sa mạc dưới ánh trăng mờ nhạt chỉ có tiếng gió rít gào không ngơi không nghỉ.
Đan Siêu chậm rãi quay trở về, đột nhiên động tác khựng lại.
Dư quang nơi khóe mắt hắn tựa hồ thoáng nhìn thấy cái gì, xương sống chợt lạnh lẽo, gai buốt cả lên…
Bầy sói.
Cách đó không xa sau cồn cát mơ hồ có hơn mười cặp mắt màu xanh biếc đang tới lui, dần dần hướng về bên này tới gần. Đó chính là bầy sói hoang Mạc Bắc!
Căn bản không kịp chần chờ, Đan Siêu thuận tay từ trong đống lửa rút ra một thanh củi, cùng lúc đó một đầu dã lang cao hơn phân nửa người lao tới nhanh như vũ bão. Đan Siêu bật đứng dậy, đem thanh củi đang cháy hung hăng đánh xuống!
“Ngao ô…”
Độc nhãn lang đâu đỡ được một kích tinh chuẩn tàn nhẫn của cao thủ võ công như vậy, lúc này kêu thảm một tiếng bay ra ngoài!
Sa mạc ban đêm thường có các loại mãnh thú qua lại. Đan Siêu nhìn đảo qua chung quanh, chỉ thấy bảy tám con sói hợp thành một bầy nhỏ, cầm đầu chính là con sói xám một mắt to lớn vừa bị mình đánh bay ra kia. Lúc này đỉnh đầu nó đã đầy máu đang lắc lắc đứng lên, lông mao hoàn toàn dựng đứng, càng phát ra vẻ hung ác cùng cực.
Bầy sói đại khái cũng nhìn ra hắn chỉ có một mình mà lại còn tay không tấc sắt, nhưng thiên tính của dã thú đều sợ ánh lửa, nên chỉ chậm chạp vây quanh, một bên dần dần thu hẹp vòng vây một bên phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Đôi lông mày sắc bén của Đan Siêu nhíu chặt, cơ bắp cánh tay căng thẳng, gắt gao nắm lấy thanh củi.
Hắn không có binh khí phòng thân, đống lửa cũng chỉ có thể kéo dài thời gian một lúc. Nếu mà bảy tám con sói đồng thời nhào đến, hắn sẽ lập tức lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo…
Tạ Vân thả hắn đi, nhưng kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn thả cho hắn một con đường sống.
Bọn họ đều ngầm hiểu trong lòng, có thể sống sót thoát ra khỏi sa mạc này chính là một kỳ tích.
Chẳng lẽ hắn thật sự hôm nay phải xong đời?
Trong lòng Đan Siêu chợt dâng lên một nỗi bi thương, nhưng còn chưa kịp nghĩ lại, con sói đầu đàn đã gào một tiếng, lần thứ hai như mũi tên hướng lại đây!
Đan Siêu mãnh liệt lui ra phía sau nửa bước, một tích tắc trước khi răng nanh sáng như tuyết tới gần yết hầu mình, hắn tinh chuẩn vô cùng mà bắt được lớp lông bờm trên đầu sói, thanh củi cầm trên tay nhanh như chớp đập mạnh vào mũi nó!
Con sói kêu lên thảm thiết, chân trước đạp mạnh, Đan Siêu cũng không biết dưới tay mình trước người có bao nhiêu con, phía sau lại có một con khác chạy vội tới, móng vuốt sắc bén liền “ba” một tiếng cào lên bả vai rắn chắc của hắn.
… Tấn công lên sau vai là chiêu số của sói hoang quen dùng, người có kinh nghiệm du mục đều biết. Người bị tấn công phía sau như vậy tuyệt đối không thể quay đầu lại, bởi vì vừa quay đầu lại liền sẽ đem nơi yếu hại trí mạng là cổ họng không có cái gì bảo vệ mà lộ ra trước hàm răng sói. Bởi vậy Đan Siêu không quay mặt lại, buông lỏng tay chế trụ con sói mạo hiểm tấn công trước người ra, một tay đè xuống móng vuốt sói đang đáp trụ trên bả vai, mượn lực cúi người nhanh chóng quyết định, mạnh mẽ đem đầu lang phía sau lăng không quăng lên phía trước!
Uỵch!
Con sói xám ngã nhào trên mặt đất, nhưng trong lúc hỗn loạn Đan Siêu cũng bởi vì trọng tâm bất ổn mà ngã sấp xuống; con sói đầu đàn hung tính đại phát mượn cơ hội liền nhảy lại cắn xé hắn.
Đan Siêu căn bản không né kịp, giờ phút này cả người hắn máu huyết dâng trào, bàn tay như kìm sắt vươn ra xiết lấy cổ sói, một tay vung quyền chiếu thẳng mặt nó đập tới. Con sói giãy dụa cào mạnh, nhưng ngón tay Đan Siêu cứng rắn khi tóm lấy đầu sói thậm chí phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, máu tươi rơi tung toé, phân không rõ là máu người hay là máu sói, phun đầy lên mặt Đan Siêu. Tì𝐦 𝒕𝙧𝐮yệ𝓃 hay 𝒕ại -- T𝙧𝑈𝐦𝒕𝙧𝐮 yệ𝓃﹒V𝓃 --
“Gừ..gừ..gừ …!” Bị quẳng ra ngoài con sói xám lắc lắc đầu, giận dữ chạy vội trở lại, há mồm cắn vào đùi Đan Siêu!
Đan Siêu phát ra một tiếng kêu đau đớn giận dữ, một quyền tống ra thật mạnh khiến cho con sói bị đánh đến thất khiếu chảy máu, lập tức mang con sói gần trăm cân sạch sẽ lưu loát ném ra ngoài. Hắn đứng dậy ngang nhiên nắm chắc thanh củi rơi bên cạnh lúc ngã xuống, đem con sói xám đang cắn nơi đùi đánh bay ra!
Một loạt thân thủ này thật sự rất hung hãn, ngay cả mấy con sói còn lại đều không kịp phản ứng. Đợi đến khi hoàn hồn chỉ thấy con sói đầu đàn đã hấp hối lăn xuống cồn cát, trên lớp lông là tầng tầng vết máu, mắt thấy liền không đứng dậy được nữa.
Bầy sói nhất thời bộc phát ra tiếng hú dài bén nhọn mà phẫn nộ, tất cả những con sói còn lại đều bày ra tư thế chuẩn bị công kích. Ngay sau đó lại có một con sói đực trong đám đứng ra, suất lĩnh đám sói còn lại như tia chớp hướng lại đây!
Đan Siêu lảo đảo đứng dậy, nhưng lần này đùi đã bị thương khiến hắn phải quỵ xuống đất, lại bởi vì mất máu quá nhiều mà ngã ngửa ra.
Chẳng lẽ là xong rồi sao?
Đây là chân chính … kết thúc sao?
Hắn toàn thân đẫm máu. Trên mặt, cổ, trước ngực thậm chí tứ chi đều tràn đầy miệng vết thương hoặc nông hoặc sâu, máu sói cực độ tanh nồng từ trên tay từng giọt nhỏ xuống cát. Vạt áo trước ngực thoát phá, mơ hồ lộ ra một chút tuyết trắng. Đan Siêu đưa tay lôi ra, đó là một chuỗi hoa đã gần như dập nát.
Hắn đem chuỗi hoa giơ lên môi, chậm rãi ấn hạ một nụ hôn run rẩy lạnh như băng.
Làn gió hôi tanh ùa tới, bóng đen dữ tợn thoáng chốc nhào lên đỉnh đầu hắn, răng nanh dưới ánh trăng phản xạ ra hàn quang lãnh khốc của tử thần!
Chỉ cần trong nháy mắt, năm sáu con sói sẽ đồng thời bổ nhào vào trên người Đan Siêu, hàm răng sắc nhọn sẽ lập tức cắm sâu vào cổ họng hắn, xé rách nội tạng hắn.
Nhưng ngay lúc đó, một đạo kình phong càng nhanh chóng hơn từ xa phóng tới. Chỉ nghe “Phốc” một tiếng vang, mũi tên bằng kim loại xoáy lên xuyên qua đầu con sói đực kia!
Bùm một tiếng, xác con sói rơi xuống đất. Đan Siêu chợt mở mắt, rõ ràng nhìn thấy cách đó không xa một thân ảnh cao gầy quen thuộc đang giương cung, lạnh lùng mà nhìn lại hắn.
“…” Đôi môi Đan Siêu tràn đầy máu tươi giật giật, khàn khàn mà lẩm bẩm: “… Tạ Vân?”
Tạ Vân trở tay từ trong bao đựng tên rút ra ba mũi tên nhọn, đồng thời đáp cung, ngắm bắn.
Bầy sói nhạy bén phát hiện sự không ổn, nhưng lúc này đã quá muộn. Chỉ thấy ngón tay Tạ Vân buông lỏng dây cung, ngay lúc bầy sói vừa mới bắt đầu kêu gào chạy trốn, tiếng xé gió vun vút bay tới, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đồng loạt xuyên qua đầu ba con sói xám!
Còn lại hai con cũng không biết là không kịp phản ứng hay là đã bị máu tươi kích thích đến giết đỏ cả mắt, dẫm lên xác con sói đầu đàn cùng đồng bọn, liền nhằm về phía Tạ Vân nhảy lên. Tạ Vân gần như trực diện chúng, trên gương mặt không hề có một tia gợn sóng sợ hãi, ngay cả biểu tình gì cũng đều không có, tay trái cầm cung buông xuống, tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ. Thất tinh Long Uyên mang theo sức mạnh ngàn cân, dưới bầu trời đêm giống như tia chớp rạch trời xé đất, trong giây phút điện quang thạch hỏa cường mãnh chặt đứt thân thể hai con sói kia làm đôi!
Lang huyết bắn tung toé đầy trời, xác rơi xuống đất đánh uỵch một tiếng.
Tạ Vân thu kiếm vào vỏ, lại giương cung đáp huyền, nhắm ngay Đan Siêu. Đan Siêu ngẩn ra, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, đã thấy mũi tên kề sát tai mình vút qua, đem con sói xám trước đã trúng tên nhưng chưa hoàn toàn tắt thở đóng đinh xuống mặt đất.
“Tạ …” Đan Siêu sững sờ, run rẩy mà thở dốc nói: “… Sư phụ.”
Trên cồn cát là một đống hỗn độn, máu tươi thịt nát đầy đất, đống lửa bị xác sói rơi vào, rốt cục xèo một tiếng, toát ra cột khói đen mỏng manh cuối cùng.
Hai người đối diện nhìn nhau, thật lâu không lên tiếng.
“Sáu canh giờ!” Tạ Vân rốt cục nhàn nhạt nói.
Y lần thứ hai nâng cung lên, Đan Siêu chú ý tới trên dây cung còn cài sẵn một mũi tên cuối cùng, chỉ là lúc này đang thật sự hướng về phía mình.
Thanh âm Tạ Vân trong gió khàn khàn thê lương, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm đồ đệ mình tự tay nuôi lớn: “Ta đã cho ngươi cơ hội thoát thân, nhưng ngươi lại không tận dụng được…”
Một khắc kia cũng không biết xúc động từ đâu tới khiến cho Đan Siêu có thể đứng lên, hắn mặc kệ toàn thân đầy những vết thương thấu xương cốt, hướng về phía trước lảo đảo mà đi, tay vươn về phía Tạ Vân, đánh liều được ăn cả ngã về không, lại tràn ngập tuyệt vọng.
Tạ Vân lắc đầu, khóe mắt tựa hồ có tia sáng nhạt lóe qua:
“Nếu có kiếp sau, xin đừng để cho ta gặp gỡ ngươi.”
Y buông ngón tay ra, dây cung ngân lên, mũi tên như sao băng xuyên qua trời đêm Mạc Bắc rét đậm, xuyên qua bao nụ cười, nước mắt cùng tưởng niệm chồng chéo trong suốt mấy năm đã qua.
Đầu mũi tên rít lên xoay tròn, giữa cái nhìn chăm chăm của Đan Siêu chợt phóng đại trong đồng tử, vụt tới trước mặt hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.