Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 48: Hoàn




Thời gian năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng nó có thể làm cho một đứa trẻ vừa chào đời chỉ biết khóc oa oa trở thành một đứa nhỏ ghét chó ghét gấu, cũng có thể khiến những việc ban đầu tưởng chừng như không thể hoàn thành và khó hiểu dần dần thay đổi, trở thành một câu chuyện cũ được chôn sâu trong ký ức.
Lúc trước tạo phản chỉ có một mình phe phái Nhị hoàng tử tham gia, phe phái của Ngũ hoàng tử không hề tham dự vào cung biến lần đó cho nên thế lực không hề bị tổn hại, thời gian nửa tháng giám quốc của Thái tử chỉ là trong tình huống sức khoẻ của Thái tử không đủ tốt, hơn nữa còn để tranh giành thế lực. Nhưng ai đã để tin tức nội bộ phe phái của ngũ hoàng tử đang bất hoà tuồn ra ngoài trong lúc quan trọng như thế này.
Hơn nữa còn là khi ảnh hưởng mang tính quyết định của ba người đã có sự bất đồng.
Khi tin tức Thái tử rơi xuống vực sâu truyền đến cũng gần như là lúc bè phái Ngũ hoàng tử vui vẻ điên cuồng nhất. Cữu cữu của Ngũ hoàng tử, ca ca ruột của Mộc Quý phi là lập tức ra mặt đầu tiên, muốn đẩy Ngũ hoàng tử đứng ra giám quốc, và ý định tự mình thâu tóm toàn bộ quyền lực cũng có thể nhìn ra được dễ dàng.
Nhưng có lẽ không một ai có thể ngờ được rằng, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, chính muội muội và cháu ngoại trai hắn lại đích thân ra mặt phá vỡ kế hoạch của hắn. Ngũ hoàng tử không chỉ đứng ra từ chối đề nghị của cữu cữu mình mà còn trực tiếp công khai ủng hộ Thái tử trước mặt các đại thần, tuyên bố bản thân mình không tài không đức, chỉ thích mua vui, những chuyện triều chính kia hãy chờ Thái tử trở về rồi giải quyết.
Những người đứng thành hàng dưới sự khuyên bảo thuyết phục của Thừa Ân quốc công lập tức sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng chia làm hai đội, đội ngũ cảm thấy Thái tử không thể trở về hoặc đã đắc tội với Thái tử nhất quyết yêu cầu Ngũ hoàng tử hãy nhanh chóng lên nắm quyền. Bên còn nằm ở phe trung lập, cho dù là Thái tử hay Ngũ Hoàng tử lên ngôi, bọn họ cũng không thiệt thòi. Kết quả là, bè phái của Nhị hoàng tử đã rơi đài cũng bắt đầu đứng thành hàng một lần nữa.
Hai bên giằng co gay gắt, gần như sắp động thủ đánh nhau.
Lúc Tô Ngộ An hồi cung thì Thừa Ân quốc công đang mang theo một đám cận thần của mình đứng trước Lộ Hoa cung lấy cái chết ra để uy hiếp hai mẹ con Quý phi.
Thắng lợi đang ở trong tầm tay, việc Thái tử đột nhiên bình an trở về gây ra một cú đả kích rất lớn cho bọn họ. Vào ngày hôm sau, rất nhiều người đã đồng loạt nộp sổ con cáo lão hồi hương với lý do như tuổi tác đã cao không thể tiếp tục đảm nhận công việc, hơn nữa bọn họ hoàn toàn thật lòng. Chỉ sợ chậm trễ một chút nữa sẽ bị Thái tử để mắt tới, đến lúc đó ngay cả gia độc và bản thân mình cũng sẽ không còn nữa, chỉ cần thức thời lui xuống nhanh một chút, nói không chừng khi Hoàng thượng kế vị, các hậu bối trong nhà sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức.
Đường nhiên, chuyện trên triều đình không thể khái quát được toàn bộ chỉ trong mấy câu, những thế hệ sau còn cần phải chờ phe phái của Tô Ngộ An thêm thời gian quan sát và xử lý.
Quan trọng nhất là, trước thềm năm mới, Tô Ngộ An sẽ cử hành đại hôn với Diệp Cẩn Dư vào ngày lành đã được chỉ định theo thánh chỉ, trong khoảng thời gian cuối năm đầy rối ren này, mặc dù có chút vội vàng, nhưng đại hôn của Thái tử chắc chắn sẽ thổi bay không ít bầu không khí u ám đã bao phủ toàn bộ bách tính cả nước trong suốt thời gian dài.
Hơn nữa, Hoàng đế lâm bệnh nặng, trong suy nghĩ của bách tính, Thái tử giám quốc chăm chỉ giải quyết chính sự, tài đức, sáng suốt cẩn thận, Thái tử phi cũng nổi danh là lương thiện, am hiểu y thuật. Sau đại hôn của Thái tử, tâm trạng vui vẻ tràn ngập phấn khởi của tất cả mọi người thực sự đã được duy trì trong một thời gian rất dài.
Còn Hoàng đế nằm liệt giường suốt hai năm trời cuối cùng cũng thể qua khỏi, một ngày trước đại thọ 45 tuổi của mình đã băng hà.
Sau khi tân đế đăng cơ, trong lòng mỗi một vị đại thần đều mong chờ cho đợt tuyển tú sắp tới, mấy người đó nhẫn nhịn ba tháng, sau khi triều đình dần dần trở nên ổn định thì một đống tấu chương yêu cầu Hoàng thượng tuyển tú được dâng lên, khai chi tán diệp vì sự hưng thịnh của Hoàng thất.
Có người ra mặt đề cập đến chuyện này trong buổi lâm triều, lúc đó Tô Ngộ An không nói gì, mọi người nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Mặc dù chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, nhưng mấy người có chút tâm tư này thấy Bệ hạ không dứt khoát từ chối, trong lòng không khỏi dấy lên chút hi vọng, trong lúc nhất thời, nhiều gia tộc có nữ nhi đến tuổi tuyển tú bỗng trở nên náo nhiệt, các sư phó dạy công dung ngôn hanh cung không đủ cầu.
Rồi một tháng sau, tin đồn Tân đế trúng kịch độc, cơ thể yếu ớt, trước khi giải được độc không thể cùng phòng với nữ nhân xuất hiện bên ngoài.
Tình hình trúng độc của Tân đế bách quan trong triều đều hiểu rõ, nếu có thể giải được thì đã sớm giải mấy năm nay rồi, nếu không bọn họ cũng sẽ không hăng hái với chuyện tuyển tú như thế, chẳng phải bọn họ đang hi vọng trước khi Tân đế băng hà, nữ nhi tiến cung của nhà mình có thể sinh được con nối dõi sao? Đến lúc đó khoảng cách toàn bộ gia tộc được thăng quan tiến chức nhanh chóng cũng không còn xa nữa.
Những gia tộc trong lòng tràn ngập mong chờ ấy trong nháy mắt giống như bị dội một gáo nước lạnh, vừa không tin tưởng vừa sợ mọi chuyện mình làm sẽ thành công dã tràng. Bọn họ muốn tìm người xác mình nhưng cũng không biết phải làm sao bây giờ, suy cho cùng những chuyện như thế này không thể trực tiếp hỏi trước mặt Tân đế được, các ngươi ngại mạng mình quá dài hay là không muốn sống nữa. Không thể nghe thấy chính miệng đương sự thừa nhận, đã chuẩn bị sẵn sàng như thế, bọn họ không cam lòng, chuyện tuyển tú cứ thế rơi vào bế tắc.
Sau đó, nữ nhi của những nhà đã lén lút tích cực chuẩn bị kia lại bị Hoàng đế tứ hôn.
Đủ cách tứ hôn, có người kết hôn với người đối diện, có người môn đăng hộ đối, thậm chí còn có lưỡng tình tương duyệt.
Sự im lặng bao trùm trên đầu bách quan, sau đó lại nhanh chóng vùu đầu vào việc chuẩn bị tổ chức hỉ sự. Nếu không có thể làm gì bây giờ, kháng chỉ bất tuân? Bằng mặt không bằng lòng? Nói không chừng Tấn đế đã sớm thấy bọn họ không vừa mắt, chỉ chờ bọn họ động thủ cũng nên.
Diệp Cẩn Dư theo dõi toàn bộ quá trình vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Đối với chuyện tuyển tú, từ trước đến nay nàng vẫn luôn sợ hãi, nó bắt đầu từ lúc nàng quyết định tiếp nhận tình cảm của Tô Ngộ An, những ý nghĩ khó chịu kia liên tục hiện hữu trong đầu nàng mỗi khi nàng không chú ý đến.
Thỉnh thoảng, nàng cũng nghĩ đến những nữ chính một đời một đôi trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình trước kia, nhưng nàng tự hiểu rõ bản thân mình không thông minh bản lĩnh giống như những nữ chính ấy, cho nên hiếm khi mơ mộng hão huyền hoặc yêu cầu Tô Ngộ An chuyện gì đó. Nàng tin đối phương sẽ không phụ nàng, cho dù tương lai sau này không còn tình yêu đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không trở thành một trên tra nam mà chính bản thân hắn căm ghét, càng tin rằng mình sẽ không vì nam nhân khác mà đánh mất chính mình.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, hơn nữa còn tìm được sự hài lòng từ trong đó.
Nhưng dường như hắn luôn dễ dàng nhìn ra được nỗi sợ hãi giấu kín trong lòng nàng, hơn nữa còn dùng hành động để thể hiện thái độ của mình một cách rõ ràng nhất.
Khi hai người ở riêng với nhau, Diệp Cần Dư hỏi Tô Ngộ An- người lúc này đã trở thành trượng phu của mình: “Tại sao chàng lại không tuyển tú?’’
Tô Ngộ An vừa mới tắm rửa xong trở lại tẩm cung nằm xuống, nghe thấy thê tử thấp thỏm lo lắng hỏi như thế, vô cùng tự nhiên kéo người vào trong lòng mình, khẽ hôn lên mái tóc nàng, tựa cằm trên đầu nàng, nhắm mặt lại, hai hàng lông mày giãn ra: “Chẳng phải như bây giờ rất tốt sao, chỉ có hai chúng ta là được rồi.’’
Diệp Cẩn Dư hít hít sống mũi chua xót, hai tay vòng qua hông hắn, tựa đầu vào ngực hắn, giọng điệu buồn buồn nhẹ nhàng: “Nhưng thanh danh của chàng sẽ rất xấu, bọn họ sẽ đồn đãi lung tung.’’
“Sau này sẽ tốt thôi.’’
“Đâu có…’’ Diệp Cẩn Dư đột nhiên nghĩ đến thẳng thừng trước mặt bọn họ của Dương Vũ tiên sinh ngày hôm đó, im lặng, gò má bắt đầu nóng lên, nàng cảm thấy vô cùng may mắn khi Ngộ An ca ca không nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.
Không phải Tô Ngộ An không thể cùng phòng với nữ tử mà là tạm thời không thể sinh con, ít nhất là không thể có con trước khi chất độc trong người hắn được loại bỏ hoàn toàn, bởi vì cho dù có thai cũng không thể sinh ra. Độc tố trong người hắn đã lan rộng toàn cơ thể, ăn sâu vào xương tuỷ, mặc dù có thể khiến người khác mang thai, nhưng trong một thời gian ngắn nó sẽ biến thành một vũng máu rồi chảy ra ngoài.
Mặc dù lời đồn đại bên ngoài kia đã bị lén lút thay đổi khái niệm, nhưng với những quan đại thần đang có ý đồ riêng mà nói, không thể sinh con cùng với không thể cùng phòng chẳng có gì khác biệt cả.
“Nhưng đến khi giải độc xong, liệu bọn họ còn tiếp tục dâng tấu nữa không?’’
“Đến lúc đó lại nghĩ cách khác, hôm nay chúng ta làm chuyện khác được không?” Giọng nói Tô Ngộ An trở nên hơi khàn khàn.
Diệp Cẩn Dư đang làm tổ trong ngực hắn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể hắn, cả người cứng ngắc, sau đó chậm rãi nhích ra xa một chút, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh nước chẩm thận từng li từng tí liếc hắn một cái rồi nhanh chóng dời đi, vừa nhích người vừa nhỏ giọng hỏi: “Làm gì?’’
Trong mắt Tô Ngộ An xẹt qua ý cười nhàn nhạt, nhưng ngay sau đó lại không khách khi ngăn chặn động tóc nhỏ nhặt của đối phương, xoay người cúi đầu nhìn nàng.
Màn che màu nhạt rơi xuống, sự thẹn thùng trong màn trướng cùng với ánh nến sáng rực trong phòng chia làm hai thế giới.
*
Diệp Cẩn Dư và Tô Ngộ An lại đến sơn cốc mà hai người bọn họ đã rơi xuống một lần nữa, lần này là lần cuối cùng.
Trong năm năm qua, cách ba tháng bọn họ sẽ đến đây nghỉ ngơi khoảng chừng nửa tháng, nhưng thời gian ở lại trong lần cuối cùng này ngắn nhất. Sau khi kiểm tra xong, Dương tiên sinh dùng giọng điệu cực kỳ bình thường nói cho bọn họ biết, bây giờ hai người bọn họ đã có thể sinh con.
Diệp Cẩn Dư thậm chí còn quên mất xấu hổ, niềm vui sướng và kinh ngạc đột nhiên trào dâng mãnh liệt trong lòng khiến nàng vô thức nắm chặt hai tay người bên cạnh, hốc mắt đỏ bừng, nhưng lại tràn ngập niềm vui. Vẻ mặt Tô Ngộ An vẫn rất bình tĩnh, nhưng Diệp Cẩn Dư ở bên cạnh hắn có thể cảm nhận được sự vui mừng cùng với thả lỏng rõ ràng.
Mãi cho đến lúc rời đi, Diệp Cẩn Dư vẫn ngây ngốc mỉm cười như cũ, nhận thấy sự luyến tiếc yêu thương trong ánh mắt Tô a di đang một mình tiễn họ ra ngoài, nàng mỉm cười nói: “Nương, sau này con và phu quân sẽ thường xuyên đến thăm người…’’
Tô Tại Khanh sửng sốt, vô thức nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cạnh, một lúc lâu sau mới thấy rõ hắn bình tĩnh gật đầu một cái, nàng cố gắng kìm nén nước mắt đang muốn tuôn trào, đưa tay che miệng, nghẹn ngào nói: “Được được, ta ở đây chờ các con…’’
Sau khi xa xách một thời gian, Tô Ngộ An nhìn thấy nữ nhân trầm mặc chột dạ không dám đến quá gần, cảm thấy hơi buồn cười: “Mặt trời lên cao rồi, đừng đứng ngoài ô như thế.’’
Bây giờ đang là giữa tháng bảy, ánh nắng mặt trời gần giữa trưa khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Diệp Cẩn Dư lặng lẽ trở lại dưới ô, đi được một lúc không nhịn được mở miệng: “Phu quân, chàng có tức giận không?’’
Sau khi bọn họ thành thân, Tô Ngộ An liền nói cho Diệp Cẩn Dư biết, Tiên Hoàng hậu cũng chính là mẫu thân ruột thịt của hắn Tô Tại Khanh chưa chết, mười năm trước, lúc Tô Tại Khanh trở bệnh nặng, Mộc Quý phi lúc đó vẫn chưa hạ sinh Ngũ hoàng tử đã tới tìm nàng, quy phục dưới chướng nàng, chuyện đầu tiên sau khi quy phục chính là giúp nàng giả chết rời cung.
Lúc đó Mộc Quý phi chỉ tuỳ tiện tìm một nơi bí mật sắp xếp ổn thoả cho nàng, còn chuyện trở thành hàng xóm với thần y Dương Vũ là hoàn toàn ngoài ý muốn. Diệp Cẩn Dư bị một loạt chuyện này làm cho choáng váng kinh ngạc, trong một khoảng thời gian rất dài vẫn luôn cảm thấy xấu hổ mỗi lần đối mặt với Tô a di, câu chuyện tưởng chừng như chỉ tổn tại trong tiểu thuyết lại thực sự xảy ra bên cạnh mình, nàng thực sự rất sợ mình sẽ không cẩn thận biểu hiện ra ngoài khi đối mặt với Tô a di.
Dù sao chuyện Hoàng hậu của một quốc gia giả chết đối với Tô Ngộ An lúc đó vẫn còn là Thái tử mà nói chắc hẳn cũng không phải là chuyện vẻ vang gì lắm, hơn nữa nhìn hắn dường như cũng không có ý định nhận lại mẫu thân.
Chỉ là Diệp Cẩn Dư càng cảm thấy Tô Ngộ An thực sự không hề ghét việc Tô a di vẫn còn sống, hơn nữa so với một người dịu dàng dễ gần như Tô a di, Tiên đế giết vợ giết con thực sự là một tra nam chính hiệu, nàng cảm thấy sự lựa chọn của Tô a di là một quyết định hoàn toàn chính xác.
Đối với việc thê tử đột nhiên giúp mình nhận nương, Tô Ngộ An thực sự không hề tức giận, hắn mỉm cười nói: “Ta còn tưởng rằng nàng vẫn không muốn nói chuyện với ta đấy, sao nàng lại không cảm thấy ta đang thức giận?’’
Diệp Cẩn Dư ảo não nói: “Ta nhất thời vui vẻ mà quên mất, nếu như chàng vẫn chưa tha thứ cho nương thì lần sau ta tới chàng không cần đi theo đâu, được không?’’
“Không được.’’ Tô Ngộ An trực tiếp từ chối, dịu dàng nói: “Ta không trách nàng, trước đó không nhận nhau chỉ vì cảm thấy không cần thiết mà thôi.’’
Diệp Cẩn Dư trầm ngâm: “Chàng không trách nương, cho nên mới giơ cao đánh khẽ với hai mẹ con Quý phi và ngũ đệ đúng không?’’
Thừa Ân quốc công liều mạng tranh giành quyền lực trước đó bị tước chức vị, ba năm trước Ngũ hoàng tử được phong vương, Mộc Quý phi cũng được thả ra ngoài cung, bây giờ đang nhàn nhã sống trong vương phủ của con trai mình.
Diệp Cẩn Dư càng nghĩ càng cảm thấy, sau khi biết mình sai, Trượng phu cũng không hề phản ứng lại, vì thế nhanh chóng vứt chuyện này sáng một bên: “Hôm nay chúng ta hồi cung trễ một chút được không, ta muốn đến Hầu phủ thăm cháu trai nhỏ.’’
“Được, còn muốn đi chỗ nào nữa không, chúng ta cùng đi.’’
“Có, có, mứt của cửa hàng Chu Ký rất ngon, ta muốn mua đưa về cung, nghe nói hôm nay phủ Quý thượng thư đón dây, chúng ta đến xem một chút đi…’’
Đôi bích nhân cùng đi dưới tán ô dần dần khuất xa, âm thanh làm nũng của nữ nhân không ngừng vang vọng nơi khe núi tràn ngập nắng vàng ve kêu, nguyện chỉ một người, chỉ duy nhất một mình nàng, hứa với nàng cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.