Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi

Chương 14: Chết người rồi




Dao Dao nổi điên? Vốn mọi người cũng không biết tính cách đặc biệt này của nàng, nhưng vào một ngày ba năm trước đây, Lăng Ảnh từng bị Lỗ Bình dẫn người ngăn lại đánh đến mức hôn mê, nằm trên giường vài ngày mới tỉnh. Lúc đó, Diệp Thanh Dao không nói một tiếng, mặt vô cảm lập tức đi ra ngoài, sau đó dường như đã muốn giết Lỗ Bình ngay tại chỗ nếu như không có Vân Niệm Khi phát hiện ngăn lại kịp thời.
Mà lần đó đã khiến cho Lỗ Bình hoàn toàn sợ Diệp Thanh Dao, thế nên tuy vẫn đối nghịch với đám Vân Thanh Đồng, đánh nhau ẩu đả cũng không thay đổi như trước, nhưng không dám đánh người đến mức mất mạng nữa.
Bình thường đánh nhau ẩu đả không thể khiến cho Diệp Thanh Dao tức giận như thế, cho dù đồng bọn có bị thương thì nàng cũng chỉ giúp bọn họ trị liệu vết thương mà thôi, vì nàng cho rằng trong cuộc sống, chuyện đánh nhau là một việc hết sức bình thường, cho dù có người mất mạng đi chăng nữa. Nhưng nếu trong những người bạn của nàng có người mất mạng thì lại là chuyện khác.
Bởi vì kiếp trước nàng chưa từng có bạn, kiếp này có cơ hội gặp được những người bạn như vậy nên nàng đặc biệt quý trọng, vì thế không bất kì kẻ nào được phép khiến bọn họ nguy hiểm dù chỉ một chút.
Còn hiện giờ, tuy tên mập chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng chuyện lần này cũng không giống với chuyện đánh nhau bình thường của trẻ con nữa mà quan phủ đã ngang ngược tới tận cửa mang phiền toái đến cho họ, nếu bị bọn chúng bắt đi, không cần nghĩ nhiều cũng biết sẽ bị đối đãi như thế nào…
Giờ phút này, ngay cả Hạng Tri Thư lúc trước được tha một mạng, cũng nằm trong danh sách những kẻ đáng giết của Diệp Thanh Dao một lần nữa.
Diệp Thanh Dao nhanh chóng bình tĩnh lại, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ nhưng sắc đỏ tươi trong mắt đã biến mất, nàng hơi cúi đầu, lạnh mắt nhìn đám nha dịch bị đánh chật vật không chịu nổi rồi đột nhiên khẽ cười một tiếng, giọng nói thanh thoát cất lên, lại giống như thì thầm mà nói: “Chuyện này phiền toái lớn rồi, Huyện lão ra nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cũng không biết có mang phiền toái gì cho cậu không, đương nhiên quan trọng nhất là sau khi cậu biết chuyện này, sẽ không phải chỉ muốn đánh chúng ta một trận thôi đâu nhỉ?”
Thật ra Diệp Thanh Dao cũng không hề lo lắng Vân gia bị Huyện lệnh chỉ trích, nhưng trên giang hồ, trong mắt của người trong thiên hạ, Vân gia chỉ là không tham gia tiểu gia tộc, xếp hạng gần cuối trong võ lâm, nhưng Diệp Thanh Dao đã sớm mơ hồ cảm giác được Vân gia có rất nhiều chỗ bất phàm. Ngay cả mợ cũng không phải một người đơn giản, bằng chứng tốt nhất là trong thư phòng của mợ có trên trăm sách y học, tuyệt đối là bản chính.
Nàng có thể cảm giác được Vân gia cất giấu thế lực rất lớn, ngay cả người nhà Vương Hiền Vũ thỉnh thoảng cũng khiến cho Diệp Thanh Dao nhận ra họ có quan hệ không tầm thường với Vân gia, dường như là Vân gia đứng đầu, lại có khả năng lớn là bảo vệ Vân gia. Tuy nhiên nàng cũng không dám khẳng định cảm giác của mình.
Mà chuyện nàng đang lo lắng cũng không xảy ra, bởi vì sau khi bọn họ đánh toàn bộ nha dịch cút ra khỏi Túy Hương lâu rồi trở lại trong tòa nhà Vân gia tại trấn cũng không gặp được Vân Niệm Khi, người đáng lẽ đang làm việc trong huyện thành. Đợi đến ngày hôm sau lại đột nhiên nghe được tin một nhà ba người Huyện lệnh đại nhân bị chém giết trong phủ.
Trước đó mấy canh giờ, trong mật thất được che giấu dưới lòng đất, một đám người toàn thân mặc đồ đen chỉnh tề quỳ dưới đất, trước mặt bọn họ là một nam tử áo xanh đang đứng, tuy không nhìn thấy dung mạo nhưng theo bóng lưng cũng có thể nhìn ra người này nhất định là một nhân vật hào hoa phong nhã.
“Bọn thuộc hạ chưa được Thiếu chủ động ý đã tự ý giết một nhà Hạng huyện lệnh vì bọn chúng gây bất lợi với các thiểu gia và tiểu thư, xin Thiếu chủ trách phạt!”
Nghe thấy thuộc hạ bẩm báo như thế, nam tử áo xanh chỉ khẽ “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa, một lúc lâu sau, giọng nói nhu hòa không hề cân xứng với hoàn cảnh âm u xung quanh chợt vang lên: “Các ngươi lui ra đi, dù sao cũng chỉ là một tên thất phẩm Huyện lệnh, muốn giết thì giết. Nhưng sau này chuyện như thế không thể xảy ra lần nữa, trừ phi là gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, còn không thì cứ để cho bọn trẻ tự giải quyết mọi chuyện, các ngươi chỉ cần âm thầm quan sát là được.”
“Vâng!”
Trong nhà Vân gia ở trấn, toàn bộ chín đứa trẻ đều tụ tập ở trong sân, vừa nghe hai anh em sinh đôi truyền đạt tin tức từ bên ngoài mang về, cả đám đồng loạt mở to hai mắt ngạc nhiên, sau đó “A” một tiếng to, không chỉ nhanh chóng tiếp nhận chuyện này mà còn cảm thấy kích động và hưng phấn.
Diệp Thanh Dao hơi nhíu mày, khóe mắt liếc ra cửa thấy xuất hiện một nam tử áo xanh thì lập tức quay đầu nhìn, sau đó cười gọi một tiếng: “Cậu!”
Trên mặt Vân Niệm Khi không nhìn ra chút không bình thường nào, ông từ từ đi vào, dịu dàng xoa đầu cháu gái(nguyên văn: cháu ngoại nữ), ánh mắt lại nhìn một lượt mấy đứa trẻ đứng xung quanh, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì khiến các con vui vẻ như vậy?”
Vân Thanh Đồng nhảy dựng lên, định nói thì Diệp Thanh Dao lại mở miệng trước nói ra: “Không có gì đâu ạ, chỉ là nghĩ đến ngày hôm qua bọn con đi Túy Hương lâu ăn cơm, kết quả là bởi vì đám nha dịch kia đến làm cho chúng con ngay cả bạc cũng không trả mà đã đi rồi, vì thế nên lại muốn đi ăn một bữa nữa, để lừa một phần bạc có tới hai phần đồ ăn.”
Lời này khiến cho mấy đứa trẻ vừa rồi còn hưng phấn đắm chìm trong chuyện một nhà Huyện lệnh đại nhân bị diệt trừ lập tức chuyển sự chú ý, mắt cả đám đều sáng bừng nhìn Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung, thay vì thảo luận về một người không quan trọng đã chết thì bọn chúng càng muốn đi Túy Hương lâu ăn một bữa hơn.
Phượng Uyên Dung không có ý kiến gì, ai bảo việc này là sư muội thân thiết của cậu nhắc tới đây? Cậu mỉm cười rồi liền quyết định mang mấy bạn nhỏ của mình đi Túy Hương Lâu, nhưng vừa nhấc chân định đi thì Vân Niệm Khi đã ngăn lại.
“Hôm nay trong thành không yên ổn, bây giờ các con theo ta về trấn đi, Túy Hương lâu còn có cơ hội lần sau.”
“Lần sau sẽ là cậu mời bọn con coi như để đền bù tổn thất phải không ạ?” Diệp Thanh Dao đang nhẹ nhàng vuốt đai lưng bằng tơ tằm bị dính chút vết bẩn, thuận miệng nói.
Vân Niệm Khi khẽ co khóe miệng, sau đó nhìn mấy đứa trẻ đang hoan hô rồi gật đầu mấy lần, coi như đã đồng ý.
Trên đường trở lại trấn Bình Nguyên, tuy có ngựa dư thừa không dùng đến nhưng Phượng Uyên Dung vẫn cưỡi chung một con ngựa cùng với Diệp Thanh Dao như cũ, lấy lí do thân thể không tốt, thuận tiện chiếu cố. Việc này làm cho Vân Thanh Hiên tức giận đến mức hàm răng cũng không nhịn được mà chua chua, trừng to mắt nhìn chỉ mong có thể trừng ra trên người Phượng Uyên Dung mấy cái lỗ.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Diệp Thanh Dao lại liếc nhìn cậu đang đi bên cạnh nhưng lại không nói gì, ngược lại điều này lại khiến cho Vân Niệm Khi có cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, cảm thấy cháu gái ngoan bảo bối đã biết chuyện gì đó, nếu không tại sao ánh mắt nhìn mình lại kì lạ như vây?
Thật ra mình cũng không thật sự muốn giấu diếm mọi chuyện, mà đến bây giờ vẫn chưa nhắc tới chuyện kia cũng bởi vì cân nhắc đến việc mấy đứa trẻ còn ít tuổi, không cẩn thận sẽ nói ra chuyện không nên nói, tuy không đến mức quá nguy hiểm nhưng tóm lại cũng là chuyện phiền toái.
Đi hơn một canh giờ, cuối cùng mọi người cũng vào đến trong trấn Bình Nguyên, rồi đi thẳng đến sân nhỏ của Vân gia, đám Lăng Ảnh lần lượt trở về nhà.
Vân lão phu nhân và Tuyết Ánh đang chờ trong phòng, Diệp Thanh Dao vừa vào cửa liền bị Vân lão phu nhân kéo vào trong ngực, cẩn thận quan sát nàng từ đầu đến chân, kiểm tra mấy lần, xác nhận nàng không bị thương một chút nào mới nhẹ nhàng thở phào, ngay sau đó liền lập tức mắng: “Nha đầu hư nhà con, cánh đã cứng cáp lắm rồi đúng không? Ngay cả đến huyện thành mà một tiếng cũng không báo với bà ngoại, trong mắt con còn có bà ngoại hay không? May là không bị thương gì, nếu không thì xem ta có lột da con ra không!”
Diệp Thanh Dao cười thật vui vẻ, tuy bị mắng nhưng nàng lại thật sự yêu thích cảm giác khi bị mắng như thế này, nàng nhẹ nhàng ngiêng người tựa vào ngực bà ngoại rồi nói: “Đã để bà ngoại phải lo lắng cho con, Dao Dao thật sự là bất hiếu, lần sau nhất định không dám như thế nữa đâu ạ. Bà ngoại yên tâm, không có chuyện gì cả, chỉ là bọn trẻ bọn con đánh nhau thôi mà.”
Vừa nghe được giọng nói ngọt ngào của cháu gái ngoại, Vân lão phu nhân liền dịu xuống, nhéo mũi của nàng rồi ôm nàng không buông tay, lại duỗi tay kéo Vân Thanh Đồng đảo tròn mắt vào lòng, vẫn không quên trừng cô nàng một cái.
Tuyết Oánh cười dịu dàng, cũng tức giận trừng mắt nhìn con gái mình, chuyện này hoàn toàn là do nha đầu hư nhà mình xúi giục nên.
Quay người nhìn qua hai người Phượng Uyên Dung và Vân Thanh Hiên, Tuyết Oánh nói với nha hoàn đứng bên cạnh: “Mau đưa thiếu gia và Phượng công tử đi tắm, thay quần áo sạch sẽ.” Nói xong lại quay đầu nhìn Diệp Thanh Dao và Vân Thanh Đồng nói: “Hai người các con cũng mau xuống đây, đầy người đều là bụi bẩn đấy, làm bẩn hết quần áo của tổ mẫu rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.