Thanh Mai

Chương 2:




Lựa chọn giống tôi còn mười tám người nữa, đều là trẻ con. Cha mẹ chúng đều lựa chọn uống “vong tình thủy”, bởi vì “tình cảm” nên họ đã chịu quá nhiều tổn thương, nếu không, lúc trước họ chắc chắn sẽ không trở về. Chỉ tiếc ngay lúc đó tôi còn chưa hiểu được, mang theo sức mạnh “nghé con mới đẻ không sợ cọp” đi về thế giới kia.
Chúng tôi cũng không phải bị trục xuất ngay lập tức, chính phủ cho chúng tôi một chút thời gian để chuẩn bị tốt. Trung ương Computer dựa vào nơi chúng tôi muốn đi mà tạo ra ảo cảnh, giúp chúng tôi thích ứng với hoàn cảnh, cũng dạy cho chúng tôi một ít kĩ năng sinh tồn.
Tôi chọn học thêu, nhận được lời khuyên là:
1. Nhập gia tùy tục. Hãy thuận theo người lớn, không phải xấu hổ nếu như bản thân không đủ mạnh, những kẻ kì quái tầm thường sẽ không thể bằng.
2. Phải biết nhẫn nhục. Chế độ xã hội phong kiến không được như bây giờ, nếu bản thân cứ kiên trì không sợ cường quyền, thì trên thực tế, chỉ có thể chấp nhận kết quả đầu rơi máu chảy.
3. Bình thường là phúc, xinh đẹp hại thân. Nhìn lại lịch sử, đầy những tuyệt sắc giai nhân, thông minh hơn người, nhưng không có mấy ai sống được tới già.
4. Cân nhắc trước rồi hẵng làm, suy nghĩ nhiều luôn đúng vậy.
5. Chỉ cần lo cho thân mình, bảo vệ tốt chính mình để không liên lụy tới người khác. Không phải ai cũng có thể làm thánh cứu thế.

Tôi từ nhỏ đã có một thân thể phải cải tạo liên tục, mặc dù không thành công trong ức chế gien E nhưng đối với các loại độc dược cùng khuẩn bệnh thì miễn dịch.
Mà chính phủ cũng không hoàn toàn vứt bỏ chúng tôi, họ cho phép chúng tôi mang một vòng tay bằng gỗ đen.
Vòng tay gỗ này thực chất là một mini Computer, có thể thông qua đó thay đổi sóng điện não, trực tiếp đem tin tức phóng đến não người. Ảo cảnh chính là thông qua nó mà thành.
Có điều, nếu rời khỏi Trung ương Computer, năng lượng tồn tại trong nó không đủ để chống đỡ ảo cảnh. Hiện tại, nó được thiết kế để bảo vệ riêng cho tôi. Tôi gọi nó là A Mộc.
A Mộc có thể cảm nhận được sóng điện não của tôi, nhận được mệnh lệnh do tôi phát ra để đúng thời điểm mà nói cho tôi biết những thông tin hữu dụng, lúc tôi gặp nguy hiểm còn có thể khống chế động vật nguy hiểm hoặc trí óc con người.
Nhưng chỉ có thể khống chế tạm thời, hơn nữa nếu tôi vì thỏa mãn chuyện cá nhân mà hại đến người ngoài, A Mộc sẽ cự tuyệt mệnh lệnh của tôi. Cho nên tôi không thể muốn làm gì thì làm.
Giống như xuyên qua mọi trở ngại, tôi xuất hiện ở phủ Giang Ninh bên một cái cây nhỏ. Năm đó là năm Cảnh Hữu thứ hai, hoàng đế là Tống Nhân Tông.
Phong thủy Tống triều cũng giống với ảo cảnh, chỉ là ảo cảnh có một chút sai lầm. Bình thường như tôi vậy mà ở nơi này lại trở thành xinh đẹp bắt mắt.
Tôi cố gắng không gây chú ý, người qua đường lại liên tục đi tới chỗ tôi ngắm nghía khiến tôi thấy thiếu tự nhiên.
Đến thôn mới biết được cha tôi vài năm trước đã mắc bệnh qua đời. Trước khi đến, Computer đã giúp tôi phân tích các khả năng nên tôi cũng không quá kinh hoảng.
Tôi xoay người chuẩn bị rời đi thì một vị phu nhân kéo tôi lại, theo người trong thôn tôi biết được nàng là Đường thẩm của tôi (dì, vợ của chú). Nàng cực lực mời tôi đến nhà nàng, nói trước kia mẹ tôi cùng nàng rất thân thiết.
A Mộc kiểm tra thông qua sóng não cho tôi biết nàng đối với tôi không ác ý, tôi thấy trời cũng sắp tối liền nhận lời mời của thẩm thẩm.
Đường thúc là một tên lưu manh, cả ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, không về nhà. Trong nhà chỉ có thẩm thẩm cùng hai người muội muội.
Thẩm thẩm nói rất nhiều, cả đêm nói liên miên rất nhiều chuyện quá khứ. Tôi chỉ trầm tĩnh lắng nghe, chậm rãi biết thêm về quá khứ của mẹ.
Nghe nói mẹ của tôi quay về thật đột ngột, nhiều lời đồn đại nàng chính là tiên nữ. Nàng lúc đến cũng giống với tôi hiện tại, xinh đẹp động lòng người, trầm tĩnh đoan trang. Gặp được cha thì động lòng yêu thương, hai người sống hạnh phúc với nhau vài năm thì có tôi. Năm tôi hai tuổi thì cha cưới thêm thê tử. Mẹ tôi căm phẫn nên mang theo tôi rời đi.
Khi đó tôi còn chưa biết tình yêu là gì nên cũng không rõ vì sao mẹ lại rời đi mà không lưu lại, chỉ im lặng lắng nghe, lòng không nổi sóng.
Thẩm thẩm đối với tôi tốt lắm, thái độ của nàng đối với em họ làm tôi nghĩ đến khi mẫu thân đối với tôi năm tôi 6 tuổi.
Vì thế mà thôi ở lại thôn, trở thành một cô gái thôn quê.
Mới đầu, mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, qua một lát thấy tôi với người bình thường không khác gì nhau nên lại thân mật. Nhất là những nam nhân kia, khi không có việc gì lại đến nhà, ánh mắt của họ liên tục đuổi theo tôi, nóng rừng rực khiến tôi khó chịu. Nhưng A Mộc kiểm tra cho biết họ không có ác ý nên tôi căn cứ theo nguyên tắc “nhập gia tùy tục”, im lặng nhẫn nại chịu đựng.
Cuộc sống trôi qua yên bình đến khi chú tôi trở về, hắn thấy tôi thì nở một nụ cười quỷ dị. A Mộc dò xét cho tôi biết hắn đối với tôi có ác ý, muốn bán tôi vào kỹ viện lấy tiền cho hắn đánh bạc, mà hắn đang chuẩn bị bán con mình trước.
Đúng lúc này, Vương gia mang theo người nhà trở về tảo mộ, nhân tiện muốn mua vài nha hoàn. Tôi không muốn đi kỹ viện, lại sợ sau khi tôi rời đi thì em họ sẽ bị bán nên liền đi đăng ký. Dù sao đối với tôi thì làm một thôn cô cùng với nha hoàn cũng không khác nhau là mấy.
Tôi trở thành nha hoàn bên cạnh A Hỉ – con gái của Vương gia.
Chú dùng tiền tôi bán mình để đánh bạc, tạm thời sẽ không động tới em họ.
A Hỉ bằng tuổi tôi, cực kì xinh đẹp, ở trước mặt nàng, hào quang của tôi hoàn toàn bị che dấu.
Tôi rất hài lòng với điều này, bình thường là tốt, hơn nữa A Hỉ đối với tôi cũng tốt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.