Thanh Mai

Chương 5:




Cuối hè, rất nhiều người lục tục tới cửa cầu hôn A Hỉ. Vương Tiến chỉ có A Hỉ là nữ nhi, lại là tài nữ, bởi vậy coi nàng như ngọc quý trên tay. Hắn không giống các bậc cha mẹ có quyền quyết định nhân duyên cho con gái giống như ở thời đại này, mà khi gặp được người mình ưng ý liền hỏi ý kiến A Hỉ trước. Vì thế tôi thường cùng A Hỉ núp ở sau màn che nhìn người đến cầu hôn.
A Hỉ đối với Trương Giới Thụ vẫn còn ảo tưởng nhưng không cự tuyệt cha mẹ vì nàng mà tìm kiếm đối tượng. Trong tư tưởng của nàng, môn đăng hộ đối đã là quan niệm ăn sâu vào tâm. Trương Giới Thụ tuy đối với nàng có lực hấp dẫn, nhưng mà nhà Trương gia quá nghèo.
Tôi không thể nói nàng ấy nghĩ như vậy là đúng hay sai, dù sao thời đại này mọi người nghĩ vậy nhưng lại hành động khác, tôi cũng đã quen.
Tôi đối với hôn sự của A Hỉ kỳ vọng rất cao, A Hỉ lập gia đình, tôi nhất định là nha hoàn hồi môn của nàng. Rời khỏi Vương gia là ý nguyện của tôi, nhưng nếu nàng không gả được cho một người tốt, tôi nghĩ chính là “mới ra hang sói đã vào hang hổ”. Cho nên tôi hết sức giúp đỡ A Hỉ lựa chọn. Lợi dụng A Mộc, tôi dễ dàng hiểu hết phẩm hạnh của mấy công tử.
Người thứ nhất đến cầu thân là công tử Lý Huyền Thừa, hắn thoạt nhìn dáng vẻ bình thường nhưng thật ra mặt người dạ thú, chẳng những thông dâm với nha hoàn mà ngay cả với tiểu thiếp của phụ thân, ngay cả khi đang đi cầu hôn mà hắn cũng còn suy tính định mua thuốc mê để gian dâm với muội muội cùng cha khác mẹ của mình.
Tôi thấy lão gia có chút vừa ý, A Hỉ cũng không thể hiện gì, sợ nàng thật sự gả cho tên khốn đó, tôi liền vụng trộm nói cho A Hỉ: “Tiểu thư, người xem ánh mắt công tử này, lòng tràn đầy ý niệm hạ lưu, người trăm ngàn lần không được chọn hắn.”
A Hỉ không tin, còn trách cứ tôi: “Không được ăn nói linh tinh!”
Tôi muốn nàng tin tưởng, không bắt bẻ mà nói lộ ra: “Thật mà, nữ nhân nhà hắn đều bị hắn cưỡng bức. Ngay cả muội muội của hắn, hắn cũng không buông tha”
A Hỉ biến sắc, lớn tiếng quát tôi: “Thanh Mai, ta vốn nghĩ ngươi trầm tĩnh ít lời, không gây rắc rối, cho nên thân thiết với ngươi. Không thể tưởng tượng được ngươi hôm nay như vậy. Lần này ta tha cho ngươi. Nếu có lần sau nữa, nếu lần sau còn dùng những từ ngữ bẩn thỉu nói xấu người khác, ta sẽ báo với cha, dùng gia pháp trị tội ngươi.”
Nhưng chung thân đại sự không thể xem thường, lời của tôi cũng đối với nàng có chút ảnh hưởng, nàng cuối cùng cự tuyệt Lý công tử. Nhưng sau A Hỉ đối với tôi có chút khinh thường cùng khó chịu. Ý tốt bị hiểu làm làm tôi thấy rất buồn.
Mấy ngày sau, chợt nghe nói Lý tiểu thư bạo bệnh mà chết, nhưng có lời đồn nàng là bị huynh trưởng ô nhục, sau đó căm phẫn mà tự sát. Phong thanh truyền vào tai A Hỉ, nàng so sánh với lời của tôi, bất giác tin vài phần liền đem tôi hỏi kĩ.
“Thanh Mai, ngươi như thế nào nhìn ra Lý công tử mặt người dạ thú?”
Tôi không biết nói dối, lại không có cách giải thích nên đành trả lời: “Tôi không biết, nhìn hắn liền cảm thấy vậy.”
A Hỉ cũng nghe được mẫu thân tôi là hồ tiên nên nàng tin cho là mẫu thân truyền cho tôi pháp lực, cũng không truy vấn nữa. Chỉ là có chút ảo não: “Aizz! Đáng tiếc cho Lý tiểu thư, Thanh Mai, ngươi biết trước sao không báo cho nàng biết?”
Tôi bình tĩnh kể lại sự thật: “Tôi không gặp được nàng ấy, với lại tôi có nói nàng ấy cũng không tin.” Trên thực tế, tôi không có quan hệ gì với Lý tiểu thư nên tôi từ trước đến nay bỏ qua, tôi chỉ lo cho thân mình thôi.
A Hỉ nghĩ đến mấy ngày nay đối với tôi hiểu lầm liền áy náy cười: “Thanh Mai, đã nhiều ngày ủy khuất ngươi.”
Về sau nàng tin tưởng vào ánh mắt của tôi, tôi nói gì đều nghe.
A Hỉ có mĩ danh, người cầu hôn đến không dứt, các thế gia nhi tử của thành này tôi cơ hồ đều nhìn rồi. Đáng tiếc thay, các công tử này đều là Nhị Thế tổ (Nhị Thế tổ: con trai Tần Thủy Hoàng nối ngôi cha làm mất cơ nghiệp nhà Tần, sau dùng để chỉ đám ăn hại) lớn lên từ phú quý, một đám không phải giá áo túi cơm thì cũng là sắc trung quỷ đói.
Nhìn tới nhìn lui, tôi phát hiện, trừ bỏ gia thế, không một người nào sánh được với Trương Giới Thụ, tướng mạo cùng phẩm hạnh của hắn đều tốt nhất.
Trong lòng tôi không khỏi có ý niệm: Nếu A Hỉ gả cho Trương Giới Thụ, tôi đây có thể thuận lợi thoát khỏi Vương gia. A Hỉ từ trước đến nay không coi tôi là nha hoàn, bằng vào nhân phẩm của Trương Giới Thụ, hắn khẳng định cũng sẽ đối xử với nàng rất tốt. Những người khác trong Trương gia cũng rất nhân hậu, như vậy thì về sau tôi mỗi ngày không cần đề phòng sống.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không tệ, tuy theo A Mộc phân tích, xác xuất thành công chỉ có 10%, tôi vẫn là bừng bừng khí thế thực thi. Tôi phát hiện từ khi tôi quyết định tôn trọng sự tồn tại của gien E, tôi liền thường có những hành vi xúc động
Tôi đi trước nói với A Hỉ: “Tiểu thư, nếu muốn có một phu quân tốt, chính là khách trọ nhà ta Trương Giới Thụ. Những công tử giàu có này không ai so được với hắn.”
A Hỉ trong lòng đương nhiên đồng ý với điểm này, nhưng nàng vẫn có băn khoăn: “Đáng tiếc, Trương gia quá nghèo. Những gia đình nhà cao cửa rộng ta đều từ chối, bên ngoài đều đoán ta sẽ lấy một người quyền quý làm chồng. Cuối cùng ta lại lấy người như vậy, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ nhạo báng.”
Tôi không thể gật bừa: “Đám con cháu những nhà giàu có này lên ngựa xuống xe huênh hoang khắp nơi, nhưng đó là ỷ vào đời trước để lại. Một khi miệng ăn núi lở, chỉ sợ bọn họ ngay cả cơ hội muốn sống đều không có. Mà Trương Giới Thụ đầy bụng học vấn, nếu đi tham gia khoa cử cầu được công danh, có gì là không thể trở thành. Đến lúc đó ai cười nhạo ai còn chưa biết. Còn nữa, Trương Giới Thụ phẩm hạnh đoan chính, không ăn chơi trác táng, tất nhiên sẽ đối với tiểu thư tôn trọng. Tiểu thư có phu quân như vậy sau này còn lo gì”
A Hỉ bị tôi nói tâm động, âm thầm hạ quyết tâm, vừa lo lắng lão gia ngại Trương gia bần cùng, không thể đồng ý.
Tôi tiếp tục khuyên giải: “Tiểu thư đừng lo lắng, mỗi lần có người cầu hôn, lão gia không phải đều cho người tự quyết định sao? Nô tì lén đi nói với Trương Giới Thụ, làm cho hắn tìm bà mối đến cầu hôn. Phụ thân chắc chắn sẽ hỏi chủ ý của người, người chỉ cần đáp ứng một tiếng ‘có thể’.”
A Hỉ không phản đối, ngầm đồng ý tôi thực hiện.
Ngày hôm sau, tôi liền đi Trương gia, cùng mẫu thân Trương Giới Thụ nói chuyện này. Trương mẫu chấn động: “Ai nha, Thanh Mai cô nương không cần nói chuyện cười, chúng tôi người như vậy sao dám vọng tưởng tiểu thư. Con người nếu tham lam chỉ sợ sẽ rước họa vào thân a.”
Tôi khoát tay: “Không có cách, tiểu thư nhà tôi nghe ngôn ngữ cử chỉ của công tử, cho là hắn có tài. Tôi xem thấy tâm tư nàng nên mới vun vào cho các người. Người phái bà mối đi, hai chúng tôi phối hợp, chuyện này có hy vọng thành công. Cho dù có bị cự tuyệt, đối với công tử cũng không tổn thất”
Lão thái thái gật đầu đồng ý: “Ngươi nói thật đúng. Phải làm phiền bà mối họ Hậu đến cầu hôn.”
Hôm sau quả nhiên lão gia cùng phu nhân đến thăm tiểu thư, nói với nàng Trương gia cầu thân. Tôi dò xét thấy trong lòng lão gia và phu nhân rất không đồng tình, chỉ hỏi ý tứ của A Hỉ chứ cũng không phải định nghe theo theo ý kiến của nàng. Họ cảm thấy việc này thực vớ vẩn, cũng dám mơ tưởng có thể dành được nụ cười của nữ nhi cơ đấy.
Tôi một lòng thúc đẩy việc này, cực lực ca ngợi mỹ đức của Trương Giới Thụ, càng làm như A Hỉ nói, một phen đối lão gia nói một lần. Nhưng không ngờ khiến cho bọn họ đối với tôi cảnh giác, cho là tôi có nhiều ý niệm cổ quái trong đầu sẽ làm A Hỉ xấu đi.
Phu nhân căm tức liếc tôi một cái, quay đầu hỏi A Hỉ: “Đây là chung thân đại sự của con, nếu như con đồng ý, ta sẽ đáp ứng hôn sự này.”
Tôi biết bà chính là thử A Hỉ, cũng sẽ không thật đáp ứng. Đáng tiếc tôi đến thế giới này mới một năm, chưa học được cách ứng xử với tình huống này như thế nào, chỉ đơn thuần cho là bọn họ sẽ làm theo A Hỉ, chỉ cần A Hỉ kiên trì, bọn họ nhất định thỏa hiệp. Cho nên tôi biết rõ phu nhân tức giận, vẫn ám chỉ A Hỉ nên kiên trì.
A Hỉ cúi đầu lặng yên hồi lâu, nhìn vách tường nói: “Giàu nghèo có số. Giả sử mạng giàu thì có nghèo cũng không kéo dài mãi, mà người không nghèo thì được hưởng vô cùng kỳ tận. Hoặc mạng mỏng phước bạc, mấy vị vương tử lụa là, có kim nào mà thiếu khuyên xâu? Là ở cha mẹ.”
Lão gia nghe vậy không cao hứng nói: “Chẳng lẽ con muốn gả cho Trương gia?”
A Hỉ cúi đầu không đáp, lão gia hỏi lại, A Hỉ vẫn cúi đầu cam chịu.
Lão gia giận tím mặt, nổi giận đùng đùng mắng: “Không biết lo xa, đồ đê tiện, con nghĩ muốn xách túi rách theo kẻ ăn mày làm lão bà sao? Chẳng lẽ không sợ mắc cỡ chết được! “
Phu nhân ở một bên nói tiếp: “Con này, nha đầu này bị váng đầu rồi, nhiều người trong sạch như vậy không lấy lại đi coi trọng loại xin cơm.”
A Hỉ lần đầu tiên bị cha mẹ quở trách, tức giận đến hai má đỏ bừng, hàm chứa nước mắt chạy về khuê phòng. Tôi theo sát phía sau, vừa ra đến cửa liền cảm giác lão gia cùng phu nhân sắp đem tức giận trút lên đầu tôi, thực sự gán cho tôi tội danh làm hư tiểu thư.
Sau đó hôn sự này đương nhiên thất bại, lão gia cùng phu nhân coi tôi là tai họa, cố tình muốn ngăn cách tôi với A Hỉ.
Trước đây, lão gia có một vị bạn cũ là Lâm Viên Ngoại, hắn ngẫu nhiên liếc tôi một cái liền nhớ mãi không quên, từng hướng lão tôi muốn nạp tôi làm thiếp. Lúc trước vì thấy A Hỉ thập phần yêu thích tôi liền không đồng ý. Sau chuyện này, tôi phát hiện lão gia cùng phu nhân nổi lên ý nghĩ này, muốn đem tôi gả bán cho Lâm Viên Ngoại. Nhưng ngại A Hỉ nên vẫn chưa quyết định.
Lâm Viên Ngoại kia đã gần 70, người cổ đại kết hôn sớm, chắt trai hắn đã 3 tuổi. Tôi nghĩ đến khuôn mặt đầy nếp nhăn, còn cả cái đầu toàn ý niệm dơ bẩn, cảm thấy thà chết cũng quyết không gả cho hắn.
Tôi suy nghĩ, phát hiện nếu muốn thay đổi chỉ có thể xin lão gia tiền thưởng trước rồi đem chính mình gả đi hoặc là thất thân. Lúc này ở cổ địa đối với trinh tiết nữ nhân rất coi trọng, nếu tôi không còn nguyên vẹn thì Lâm Viên Ngoại cũng sẽ không muốn tôi.
Tôi dùng A Mộc đánh giá kế hoạch một chút, tỷ lệ thành công là 80%. Tôi quyết định cứ như vậy mà thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.