Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 222: Nghệ thuật dâng trào




Dịch: mafia777
Sau khi nghe Hàn Nghệ nói vậy, mọi người mới kịp thời phản ứng lại.
Bọn họ vốn chính là tới để xem 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, nhưng bởi vì vở kịch mới này quá xuất sắc, khiến cho họ quên mất 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 kia. Vừa rồi khi tiểu phẩm kết thúc, họ đều cảm thấy vô cùng hụt hẫng, chưa có đã ghiền.
Cũng may còn có 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, hiện giờ mọi người lại tiếp tục chờ mong, dù sao tới đây hôm nay đều là người yêu thích kịch nói, họ đều là fan trung thành của 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》đó.
Hàn Nghệ nói xong liền đi xuống, bởi vì hắn biết nếu còn ở trên đó, nhất định sẽ bị hỏi tới hỏi lui. Mà hắn thì cũng không có ý định trả lời những câu hỏi đó.
"Tiểu Béo, đệ quả thực rất đáng yêu, ta bây giờ vừa thấy đệ là đã muốn cười rồi."
"Ha ha, vậy sao, làm gì có, đây đều là do Hàn đại ca dạy tốt thôi."
"Tiểu Béo, lại đây, bước hai bước thử xem."
"Ha ha...!"
Hàn Nghệ vừa mới tới hậu đài, liền nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên trong.
"Oa! Náo nhiệt vậy sao!"
"(Hàn đại ca) Tiểu Nghệ ca."
Mọi người xung quanh nhìn thấy Hàn Nghệ tới, liền đứng thẳng người lên.
"Hàn đại ca, đệ diễn thế nào?"
Hùng Đệ lắc lắc cái thân thịt mỡ, ánh mắt đầy mong chờ hỏi.
"Rất tốt!"
Hàn Nghệ cũng không tiếc lời khen ngợi Tiểu Béo, một tay vỗ vỗ vai nó, cười ha hả nói: "Tiểu Béo, đệ quả thực là nghệ sĩ hài bẩm sinh. Đệ cứ chờ xem, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, đệ sẽ trở thành đại nhân vật không thể thiếu được ở Trường An."
Hùng Đệ nghe thấy lời khen ngợi của Hàn Nghệ, trong lòng vui mừng, nói: "Đệ không nghĩ tới trở thành nhân vật lớn gì, chỉ cần mọi người vui là đệ vui rồi."
Nếu như nói lúc ban đầu, nó chỉ là rảnh rỗi nên muốn tìm cho mình việc gì đó làm, thì bây giờ nó đã bắt đầu thích làm tiểu phẩm rồi, bởi vì tiếng cười của mọi người đã khiến cho nó thỏa mãn tất cả những gì trước đây chưa có. Cuối cùng nó cũng đã bước ra được khỏi cuộc sống u mê, không mục tiêu, tìm được con đường thuộc về mình rồi.
Hàn Nghệ mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên quay sang nói với Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du đứng bên cạnh: "Hoa Tử, biểu hiện của ngươi cũng tương đối hoàn mỹ, đặc biệt là vừa rồi gặp phải tình huống bất ngờ, ngươi xử lý rất tốt. Khó mà tưởng tượng được ngươi là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, rất tốt, rất tốt. Ngoài ra còn có Du Du, cũng nằm ngoài dự tính của ta. Cô cũng rất tuyệt, ba người các ngươi quả thực là sự tổ hợp hoàn mỹ nhất, tiếp tục cố gắng."
"Cảm ơn Tiểu Nghệ ca khen."
Hai người cũng vui mừng khôn xiết, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã theo đó mà tan biến.
Hai người họ vốn đều chỉ là ti tiện. Đặc biệt là Từ Du Du, chỉ là một nữ tì mà thôi. Hơn nữa dung mạo lại không xinh, nhưng bù lại lại có xuất thân từ trong thế giới ca kỹ, khó tránh khỏi có cảm giác tự ti. Tuy nhiên, bây giờ ả cũng đã đầy tự tin rồi, tương lai cũng đã đầy mong chờ rồi.
Hàn Nghệ bỗng nhiên lại bước tới bên Tiểu Dã cười ha hả nói: "Tiểu Dã, thế nào? Có muốn lên biểu diễn không?"
Tiểu Dã liền lắc đầu nói: "Ta không diễn."
Tiểu tử này! Ôi! Hàn Nghệ nhiều lần muốn để Tiểu Dã lên diễn, nhưng thực sự không phải là muốn Tiểu Dã nổi tiếng, chỉ là muốn cậu ta nhân cơ hội này để thay đổi bản thân, vui vẻ hơn chút. Bởi vì Tiểu Dã mặc dù đã ổn hơn trước nhiều rồi, nhưng vẫn còn có chút cô đơn rõ rệt. Nếu không phải Tiểu Béo hầu như lôi cậu ta ra ngoài chơi, cậu ta không xem đám người Đỗ Tổ Hoa là bằng hữu được.
Hàn Nghệ cũng chỉ là cảm thấy có chút không đành lòng. Tuy nhiên, cũng không thể miễn cưỡng Tiểu Dã được, suy nghĩ một hồi liền nói: "Hả? Mộng Nhi và Mộng Đình đâu?"
Mộng Tư liền nói: "Hai người bọn họ vẫn còn đang hóa trang trong nhà. Mộng Nhi tỷ tỷ từ sau khi bị đại ca người cắt tóc, đều không dám ra khỏi cửa."
Hàn Nghệ sách một tiếng nói: "Nha đầu ngốc này, thật đúng là da mặt mỏng quá, cắt tóc như vậy có liên quan gì chứ? Vì nghệ thuật, quần áo cũng đều có thể cởi, huống hồ là tóc."
Hùng Đệ bỗng lên tiếng: "Hàn đại ca, ta không thể nói chúng ta cởi quần áo chứ, vậy ta thì không được đâu. Nói xong, y liền lắc đầu thật mạnh."
Sự tự tin của Tiểu Béo này là từ đâu tới thế, ngươi cởi rồi cũng không thể có người nào muốn xem! Hàn Nghệ ho khan một tiếng.
"Ví dụ, ta đây chỉ là lấy ví dụ mà thôi."
"Ây da! Cái miệng ta hỏng hết rồi!"
"Ây da! Ây da! Đau bụng quá."
"Vừa rồi cười kinh quá, dạ dày ta giống như đang co thắt vậy."
Sau tiểu phẩm, dưới sân khấu này bỗng nhiên là một trận xì xào bàn tán, chuyện gì làm cũng đều không tốt, cho dù là cười vui, nhưng vừa dừng lại, di chứng sau tiếng cười cũng đồng thời bộc phát ra, che miệng được thì che, che bụng được thì che.
Mặc dù có nhiều người không thoải mái, nhưng họ vẫn muốn xem thêm lần nữa. Đối với niềm yêu thích tiểu phẩm này thoáng chốc đã được cân bằng bởi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Con mẹ nó thế này quả thực là quá khôi hài.
"Kẹo hồ lô đây!"
"Kẹo hồ lô đây!"
Bỗng nghe thấy bên cạnh có người kêu lên.
Mọi người đều hướng về phía tiếng gọi, bốn năm thằng nhãi cầm từng xiên lớn từ cửa bên đi ra. Phía trên những que xiên này xiên từng chuỗi quả đỏ mọng, sáng bóng, vô cùng hấp dẫn.
"Hả? Tiểu ca, các ngươi cầm là cái gì thế?"
"À, đây gọi là kẹo hồ lô, là làm bằng sơn tra, hơn nữa vẫn là ông chủ của Phượng Phi Lâu chúng ta đích thân chế biến, bây giờ chỉ có Phượng Phi Lâu chúng ta mới được bán, ăn rất ngon, giá tiền cũng rất rẻ, chỉ cần hai văn tiền một xâu."
"Vậy cho ta một xâu đi."
"Được."
Từ nhỏ Hàn Nghệ đã vì cuộc sống mà cái gì cũng đã từng làm, cũng đã từng làm kẹo hồ lô đi bán. Điều này cũng xem như là ông chủ rồi. Tuy nhiên, nếu nói kẹo hồ lô này kiếm được nhiều tiền không? Điều đó cũng không phải, sở dĩ Hàn Nghệ đưa kẹo hồ lô này bán ở Phượng Phi Lâu còn không phải là vì muốn tạo ra chút độc đáo của mình sao? Người khác có, ta không làm, ta làm cái mà người khác không có. Hắn hy vọng có được là chỉ cần có người vừa nhắc tới kẹo hồ lô này là nhớ tới Phượng Phi Lâu.
Bởi vì sự xuất hiện lần đầu này, hơn nữa màu đỏ tươi đẹp, vô cùng hấp dẫn. Vì vậy cũng đã nhanh chóng được bán hết, rất nhiều người không mua được, rất tiếc. Tuy nhiên, may mà Hàn Nghệ đã chuẩn bị khá là đầy đủ, rất nhanh những người hầu này lại từ phía sau mang lên rất nhiều kẹo hồ lô, và tương tự cũng bị cướp sạch.
Chỉ thấy trên tay mọi người trong rạp đều cầm kẹo hồ lô, chua chua ngọt ngọt, ăn vào rất hay.
Thấy rõ, loại kẹo hồ lô này rất được mọi người ưa thích.
"Ừ, ừ ừ, loại kẹo hồ lô này quả thực ăn rất ngon."
Sau sân khấu, ba người vừa biểu diễn xong cũng đều ăn kẹo hồ lô, đặc biệt là Hùng Đệ một tay cầm năm xâu, liên tục nhét vào trong miệng.
Hàn Nghệ thấy thế liền thở dài, nói: "Tiểu Béo, bớt ăn đi, đệ mập như vậy rồi, ăn đồ ngọt cũng không nên ăn quá nhiều, cẩn thận bị bệnh tiểu đường đấy."
"Hả, bệnh tiểu đường là bệnh chứ? Là bên trong nước tiểu có đường sao?"
Hùng Đệ ngây người ra nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ vỗ vỗ lên đầu.
"Đệ ăn tiếp đi."
"Ồ."
Hùng Đệ tiếp tục ăn.
Ngoài ra, sự xuất hiện của kẹo hồ lô cũng đã giúp cho mọi người vượt qua khoảng thời gian chờ đợi buồn tẻ.
Hồi lâu sau, cùng với tiếng chiêng trống, mọi người dần yên tĩnh trở lại, biết được vở 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 mong chờ cuối cùng cũng sắp xuất hiện rồi.
Tiếng chiêng vừa dứt, tấm vải đỏ đó từ từ được kéo ra hai bên.
Khi mọi người thấy hai người trên sân khấu lại kinh hoàng, lần lượt dụi mắt, định nhãn nhìn, vừa rồi dám khẳng định mình không nhìn nhầm. Hai người trên sân khấu chính là Mộng Nhi và Mộng Đình, cũng chính là Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh.
Chỉ là hóa trang của hai người đã xảy ra sự biến đổi nghiêng trời lệch đất, trên đầu Hùng Phi không phải là một túm tóc cao cao, mà là tóc tết đuôi sam phía sau gáy, bộ quần áo màu vàng nhạt rất ôm người. Ngươi nói đây là Hồ phục, nhưng kiểu dáng thì lại theo trang phục người Hán. Có thể nói nếu là trang phục người Hán, thì lại có đầy đủ đặc điểm của trang phục người Hồ. Tuy nhiên, nhìn thì giống như người rất cao ngạo, mà lại vô cùng nhẹ nhàng, phóng khoáng.
Còn lời lẽ của Thôi Tinh Tinh cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn là bộ dạng của cô gái nữa, mà với bộ quần áo rộng thùng thình, mái tóc như thác nước đổ thẳng xuống, trang điểm tao nhã, hiện rõ nét trưởng thành, thanh tao thoát tục, uyển chuyển như nàng tiên.
Nếu là ở trong kịch võ hiệp ở hậu thế, kiểu trang điểm này không khó nhận ra, nhưng nếu biết được trang phục trong kịch võ hiệp thời hậu thế, kiểu tóc đều rất khó phù hợp với niên đại, đều là chạy theo hiệu quả hoa mỹ. Ở thời Đường không có ai tết tóc đuôi sam, đều túm lại, búi tóc là đẹp, tóc tai bù xù cũng chỉ thuộc vào hạng ăn mày, lưu manh.
Hàn Nghệ làm như vậy không phải nói không thích kiểu tóc, trang phục của triều Đường, mà muốn thay đổi nó. Đồng thời cũng không phải nói hậu thế nhất định tốt. Điều này mỗi thời mỗi vẻ đẹp riêng, hắn chỉ là thích phong cách tự do, hầu như tóc buộc lại nhìn lâu cũng sẽ có cảm giác vô vị. Hắn mong muốn có thể du nhập thêm một số thứ mới mẻ. Hắn cần chính là một phong cách tự do, cho nên hắn đã mạnh dạn thử thay đổi.
Đương nhiên, hắn cũng không phải là làm cho mù hẳn. Về mặt trang phục nghệ thuật, hắn vẫn có chút trình độ, dù sao thì người dân trong thiên hạ đều không thể làm được, chỉ là đều không tinh mà thôi. Hơn nữa, mẫu thân hắn cũng xem như là một nhà may.
Lo lắng cũng có đấy, hắn cũng sợ mọi người không thể tiếp nhận.
Tuy nhiên, nỗi lo lắng của hắn dường như cũng có chút thừa thãi, hồi lâu sau liền vỗ tay như sấm nổ, không ai cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn thỏa.
Bởi vì về mặt trang phục thời Đường, là thời đại khai sáng, cũng đã tạo ra lịch sử Trung Quốc, một lần cải cách lớn về mặt trang phục.
Nguyên nhân chính là vì triều Đường vốn rất thoáng, là một đất nước đa nguyên hóa, về mặt trang phục ngoài trang phục Hán ra, còn có Hồ phục, tiếp đến còn có trang phục bên phía Tây Vực. Những văn hóa ngoại lai này ở Trường An đều vô cùng phổ biến, tập trung nhiều nền văn hóa khác nhau, bao gồm cả Hoàng đế, đại thần cũng đều như vậy. Nếu bắt gặp kiểu tóc này mà không chấp nhận được, vậy thì Trường An đều là người Ba Tư, Thổ Phiên, Hồi Hột, dân tộc phương bắc, thậm chí là A Tam bên phía Ấn Độ. Đó không phải đều xem như quái dị vậy. Điều này đối với người dân triều Đường mà nói, đều đã quen rồi.
Tống Nguyên Minh Thanh ở phương diện này không thể so được với triều Đường. Những triều đại này đều vô cùng mâu thuẫn văn hóa.
So với những người Tây Vực đó, Mộng Nhi, Mộng Đình thay đổi quả thực không có đáng gì hết, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy một điểm nhấn trước mắt. Bởi vì sự thay đổi của kiểu tóc, khí chất của con người cũng đều thay đổi. Mộng Đình càng trở lên trưởng thành hơn, còn Mộng Nhi thì càng phóng khoáng, tự nhiên hơn, không còn bị trói buộc trong hình tượng của người đọc sách nữa.
Sự thay đổi về cách trang điểm cũng đã thể hiện họ tự do rồi.
Mà trong đó không ai thích thú hơn Trịnh Thiện Hành. Sự thay đổi về mặt trang phục lần này, dù có chút bất ngờ, vừa nhìn đã thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhìn lâu cảm thấy bên trong có chút đáng chú ý. Đối với những lời hứa đó trước đây của Hàn Nghệ cũng đầy tự tin.
Vừa bắt đầu hồi này, Hùng Phi và Mộng Đình đang quỳ lạy trời đất trở thành phu thê.
Đừng thấy chỉ là nhu tình mật ý đơn giản của hai người, nhưng đây có lẽ là một cao trào rất lớn, là điều mà mọi người chờ đợi đã lâu.
Đặc biết là khi thấy Hùng Phi hôn lên trán Thôi Tinh Tinh.
Cả hội trường bỗng như sôi trào, vỗ tay, ủng hộ.
Dù nói triều Đường thoải mái, nhưng vẫn không có ai dám hôn trước mặt nhiều người như vậy. Hình ảnh này mới có sức công phá.
Hàn Nghệ đứng ở hậu đài nhìn thấy tất cả những điều này, không khỏi chửi thầm, thấy những điều này đều là những loại cầm thú ra vẻ đạo mạo.
Tiếp theo đó lại nói tới Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh ẩn cư ở trong một nông thôn, bắt đầu sống cuộc sống vợ chồng. Lúc ban đầu, vô cùng ngọt ngạo, nhưng những khó khăn trong cuộc sống sau này dẫn tới, chính là cơm áo gạo tiền, từ lãng mạn quay trở về hiện thực. Hàn Nghệ bố trí vở kịch này cũng chính là muốn nhắc nhở mọi người, đừng chỉ có lo chạy theo lãng mạn, tình yêu cũng không thể biến thành cơm được.
Không tiền không ruộng, Hùng Phi lại còn có một thê tử, đương nhiên sẽ phải gánh thêm gánh nặng. Đường lui của y cũng không nhiều, hoặc là làm nô lệ cho người ta, hặc là tự lực cánh sinh. Hùng Phi quả nhiên đã chọn tự lực cánh sinh, cũng chính là buôn bán. Nhưng làm buôn bán cũng phải có tiền vốn.
Mọi người xem cũng thấy cao trào tăng lên, mình cũng đang giúp Hùng Phi nghĩ cách, nhưng không khí trầm mặc đã cho mọi người biết, họ không còn cách nào khác nữa.
Hùng Phi âu sầu ngồi bên cạnh thửa ruộng nhìn mấy người nông phu đang cày cuốc, bỗng thấy vui mừng, liền quay về nói với thê tử, nói muốn nghĩ cách kiếm tiền.
Thôi Tinh Tinh liền hỏi y cách gì.
Hùng Phi nói y muốn tạo ta một loại cày tiên tiến.
Lời này vừa nói ra, cả hội trường bỗng im lặng như tờ, ai nấy đều trợn trừng mắt lên, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Nhưng đúng lúc này, tấm vải đỏ lại hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.