Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 303: Nguy hiểm trong đêm




Dịch: mafia777
***
Mùa hè là ẩm ướt, bất kể là mồ hôi, hay là nước mưa.
Đùng đoàng...!
Một tiếng sấm lớn, dường như phát nổ ngay trên đỉnh đầu.
Lại một tia chớp bổ xuống, tựa như rạch ngang bầu trời, mở màn cho trận mưa lớn rơi xuống.
Ào ào...!
Những hạt mưa liên tiếp rơi xuống, chạm vào mái nhà, chạm vào cành cây, vang lên tiếng lộp bộp.
Cuồng phong ra sức tàn phá từng ngọn cây cọng cỏ trên Thiên Đài Sơn, cây lớn bị thổi nghiêng trái lắc phải, cỏ cây bị ép đến không ngóc đầu lên nổi, phát ra tiếng vang ầm ĩ, đủ để khiến người ta khó có thể ngủ được.
"Oa! Nguy hiểm thật, may mà Nguyên Mẫu Đơn nói cho ta biết con đường tắt, nếu không thì kiểu gì cũng ướt như chuột lột."
Bọn Hàn Nghệ vừa mới bước chân tới cửa, phía sau những hạt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống ầm ầm như súng máy, rớt lộp bộp ngay sau lưng hắn.
Hàn Nghệ đứng trước cửa viện, nhìn một mảnh nước trôi mênh mang phía xa, trong lòng chỉ cảm thấy hoài niệm. Bởi vì đây nhìn cái này có chút giống sương mù khói đặc, tầm nhìn cũng bị hạn chế giống vậy, duy chỉ khác một điểm, đó chính là không cần đeo khẩu trang, có thể hít thở nhiệt tình.
"Hàn đại ca, Tiểu Dã, hai người nói sẽ mưa bao lâu đây?!"
Hùng Đệ ngồi trên ngạnh cửa, hai tay chống cằm nhìn màn mưa lớn trước mặt, vẻ mặt khó chịu.
Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo, huynh hỏi vậy làm gì?"
Hùng Đệ chu mỏ nói: "Lúc nãy ta vẫn ăn chưa no."
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Đệ ngoài ăn ra, còn có thể nhớ được cái gì?"
Hùng Đệ rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ngủ và diễn tiểu phẩm."
"Ặc!"
Chợt nghe trên lầu có người hô: "Tiểu Béo, Tiểu Dã, mọi người về rồi à?"
Là tiếng của Mộng Đình.
Hùng Đệ lập tức nói: "Mộng Đình muội muội, chúng ta ở trước cửa, có chuyện gì không?"
Mộng Đình trả lời: "Kinh tế nửa giờ, mọi người đến không?"
Hùng đệ lập tức vui vẻ, nhảy lên, hét lớn: "Đến ngay đây, đến ngay đây." Nói xong lại quay sang Tiểu Dã và Hàn Nghệ nói: "Tiểu Dã, Hàn đại ca, Hoa Tử, đi, đi nào, kinh tế nửa giờ đi."
Tiểu Dã cũng đứng dậy.
Hàn Nghệ thì không nhúc nhích, nói: "Các đệ đi trước đi, ta ở đây thêm lát nữa."
"Dạ."
Hùng Đệ và Tiểu Dã, Hoa Tử hứng trí bừng bừng vòng theo hành lang đi vào trong lầu các.
Một mình Hàn Nghệ ngồi trên ngạnh cửa, nhìn màn mưa tầm tã. Đây thật ra cũng là một cảnh đẹp, thật ra cũng không có nghĩ đến những chuyện phiền lòng, mà là nghĩ đến Tiêu Vô Y, khóe miệng bỗng nở một nụ cười hạnh phúc.
Kiểu cảm giác hạnh phúc nhớ nhung này, ở kiếp trước chưa từng xuất hiện.
Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Nghệ hồi thần lại, cười cười, nói: "Tiểu Béo nói không sai, đời người chỉ là ăn uống ỉa đái, trước tiên đi ngủ một giấc đã." Thế là hắn đứng dậy, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị quay về, đột nhiên đứng im, xoay người lại, nhìn con suối trước cửa, chỉ thấy khe suối trong suốt đến đáy kia giờ đã biến thành một màu vàng nhạt.
Hắn nhìn một lúc, nhíu lông mày lại, cũng không có nghĩ nhiều, dù sao trận mưa lớn này, nước đổi vàng cũng là chuyện rất bình thường.
Đã là đêm rồi, mưa lớn cuối cùng cũng tạnh rồi.
Hàn Nghệ lăn qua lăn lại trên giường mà không ngủ được, trong đầu lặp lại hình ảnh khe suối màu vàng nhạt kia, cùng với hình ảnh lúc xuống núi du ngoạn.
"Không hay!"
Hàn Nghệ đột nhiên ngồi dậy, cầm y phục mặc vào, đốt một cây đuốc lên, đi đến cửa viện, cửa viện vừa mở ra, liền đi về phía khe suối, nhưng mới chỉ đi được một nửa đã cảm thấy chân ngập trong nước, cầm đuốc soi, không khỏi cả kinh, chỉ thấy nước suối chảy siết, hơn nữa đã biến thành màu vàng đậm, bên cạnh khe suối còn có không ít bùn đất.
Hàn Nghệ vội vàng chạy về, ra sức gõ vào mấy cánh cửa liên tiếp, miệng lớn tiếng kêu lên: "Đông Hạo, Tá Vụ, Tiểu Béo, Tiểu Dã."
"Là ai hét lớn đó!"
"Đã là giờ nào rồi hả?"
"Hình như là giọng của Hàn đại ca."
"Hàn đại ca, có chuyện gì vậy?"
Hùng Đệ mình trần, dụi mắt đi ra ngoài.
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Tình hình vô cùng không ổn, ta sợ sẽ có lũ lớn bất ngờ."
"Lũ lớn bất ngờ?"
Mọi người sắc mặt cả kinh.
Hàn Nghệ nói nhanh: "Đông Hạo, Tá Vụ, Tiểu Dã, ba người mau chóng dẫn Tiểu Béo, Mộng Nhi bọn họ tức tốc rời khỏi chỗ này, lên ngọn núi đá thấp ở phía nam lánh tạm, nhớ, không được đứng dưới sườn núi, nhất định phải đứng ở chỗ cao nhất, hiểu chưa?"
"Biết, biết."
Đông Hạo, Tá Vụ sớm đã tỉnh táo lại, liên tục gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Chỗ này giao cho mọi người, ta đi thông báo bệ hạ, mặc y phục xong thì tức tốc rời đi, không cần cầm đồ đi."
Nói xong, hắn liền cầm cây đuốc, tiện tay cầm cái còi chạy ra ngoài.
"Ai?"
Hàn Nghệ vừa mới xông ra ngoài, chợt nghe thấy một tiếng quát ngăn lại, chỉ thấy một đội binh lính tuần tra từ hướng bắc đi đến, người lên tiếng là một tướng quân dáng người khôi ngô.
"Ta là Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ."
Hàn Nghệ vội vàng tự giới thiệu.
"Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ?"
Tướng quân kia sửng sốt, sau đó nói: "Ồ, ta nhớ ra rồi, chính là Phượng Phi Lâu biểu diễn kịch, đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy ra ngoài làm gì?"
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Tướng quân, ta cảm giác nơi này có thể sẽ có lũ lớn bất ngờ."
"Lũ lớn bất ngờ?"
Tướng quân kia sắc mặt cả kinh, nói: "Sao ngươi lại nói vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Lúc nãy có trận mưa lớn lâu như vậy, hiện giờ nước suối đã dâng cao, hơn nữa trong nước suối còn có lẫn không ít bùn đất, ta thấy rất có khả năng có lũ lớn. Tướng quân, ngài tin ta đi, tiếp tục kéo dài, ngộ nhỡ có lũ lớn thì tất cả đều muộn rồi."
Tướng quân kia có vẻ hơi do dự, mưa lớn như vậy, nước suối chắc chắn sẽ dâng cao, có bùn đất cũng là bình thường, việc này không thể chứng minh sẽ xảy ra lũ lớn bất ngờ, lỡ như không có xảy ra?
Tội này ai gánh?
Hàn Nghệ liếc mắt đã nhìn ra trong lòng gã nghĩ gì, vội vàng nói: "Tướng quân, nếu như lũ lớn không xảy ra, nhiều nhất cũng chỉ là một đêm ngủ không ngon, nhưng nếu lũ lớn thật sự xảy ra, lỡ như bệ hạ có bề gì, đây không chỉ là chuyện rơi đầu. Ngài yên tâm, nếu như không có lũ, tội này một mình ta gánh, ngài mau chóng dẫn ta đi đánh thức bệ hạ."
Một người phía sau tướng quân này nói: "Trung Lang Tướng, lời này không thể tin, lỡ như không có lũ, chúng ta sẽ gặp phải tai ương."
Hàn Nghệ cả giận nói: "Lỡ như xảy ra lũ lớn, hậu quả này các người có gánh vác nổi không."
Tướng quân kia liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, thoáng trầm ngâm, đột nhiên cau mày nói: "Mau đi căn dặn, nói tướng sĩ thủ vệ phía trước làm tốt việc chuẩn bị rút lui khỏi đây, ngoài ra, phái người mau chóng đi đánh thức tất cả mọi người trong cung, chuẩn bị rút lui."
"Trung Lang Tướng, đây..."
"Đi nhanh."
"Tuân lệnh."
Tướng quân kia lại nói với Hàn Nghệ: "Ngươi đi theo ta."
Nói xong, gã liền lập tức dẫn Hàn Nghệ chạy về phía nội cung.
Đến trước nội cung của hoàng đế, binh lính thủ vệ trước cửa lập tức chặn trước mặt, giương đao thương lên: "Các ngươi là ai, dám xông vào tẩm cung của bệ hạ."
Tướng quân kia vội vàng nói: "Ta là Trung Lang Tướng Tiết Nhân Quý, có việc gấp cần bẩm báo bệ hạ."
Tiết Nhân Quý?
Hàn Nghệ sắc mặt cả kinh, tuy hắn không học hành nhiều, nhưng cũng đã nghe qua tên của Tiết Nhân Quý, Mẹ nó chứ, ở đây cũng có thể gặp được danh nhân?
Binh lính thủ vệ kia thấy là một Trung Lang Tướng, nói: "Bây giờ bệ hạ đã đi nghỉ, trừ khi là bệ hạ triệu kiến ngươi, nếu không, chúng ta không thể để ngươi vào trong."
Tẩm cung của hoàng đế đâu phải nói vào là có thể vào, nhất định phải có mệnh lệnh của chính hoàng đế mới có thể vào trong, đương nhiên, nói cho cùng vẫn là chức vụ của Tiết Nhân không đủ cao, nếu như Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn gặp Lý Trị, những người này vẫn sẽ đi thông báo, hiển nhiên Trung Lang Tướng trước mặt vẫn không có tư cách này.
Hàn Nghệ không hiểu điều này, vẫn đưa mắt nhìn Tiết Nhân Quý đầy mong đợi.
Tiết Nhân Quý thấy vậy, cũng không nhiều lời, kéo Hàn Nghệ rời đi. Đang lúc Hàn Nghệ chuẩn bị hỏi, gã đột nhiên kéo Hàn Nghệ đi sang một lối đi nhỏ, thấp giọng nói: "Ngươi đi theo ta."
Gã dẫn Hàn Nghệ lén lút đi đến bên tường cung phía nam, sau đó cúi người xuống, nói: "Ngươi đứng trên vai ta, đi đánh thức hoàng thượng."
Hàn Nghệ cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng trên vai gã, bám vào tường cung, dùng sức thổi còi, gào lên: "Hoàng thượng, hoàng thượng, có nguy hiểm, có nguy hiểm."
"Kẻ nào ồn ào đấy!"
Lập tức có ánh lửa chiếu đến, nghe thấy từng trận bước chân chạy về phía bên này.
Nhưng Hàn Nghệ không quan tâm, vẫn hướng vào bên trong lớn tiếng gào thét, dùng hết sức lực bú sữa mà thổi còi.
Cho đến khi một đội vệ binh xông đến, bắt bọn họ lại, đè trên mặt đất, đại đao sáng choang kề trên cổ hai người bọn họ.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe thấy một giọng nói the thé vang lên, lại thấy một tên thái giám béo lùn hấp ta hấp tấp chạy đến.
Dù sao lúc nãy những lời Hàn Nghệ hét cũng hết sức đáng sợ, lại là nửa đêm, người đều sợ muốn chết rồi.
"Khởi bẩm thiếu giám, là hai người này ồn ào ở đây!"
"Trương thiếu giám, là ta, Hàn Nghệ, ta là Hàn Nghệ a!"
Hàn Nghệ thấy thiếu giám này, vội vàng la lớn.
Trương thiếu giám cúi đầu nhìn kỹ, kinh ngạc nói: "Hàn Nghệ, sao lại là ngươi?"
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ hiện giờ đang ở trong cảnh nguy hiểm, mau mau dẫn ta đi gặp bệ hạ."
Hoàng đế gặp nguy hiểm?
Trương thiếu giám giật mình không nhẹ a.
Lời này vừa thốt ra, ai dám không dẫn Hàn Nghệ đi gặp hoàng đế.
Trong tẩm cung.
Chỉ thấy Lý Trị khoác một chiếc áo choàng ngồi trên giường, bên cạnh y còn có một thiếu phụ kiều diễm, phong mãn, chính là Võ Mị Nương, vì vừa mới thức dậy, nàng cũng không có chải tóc trang điểm, khoác áo dài, nhưng trời sinh đã xinh đẹp, cũng không cần phải trang điểm.
"Hàn Nghệ, ngươi điên rồi sao? Đêm hôm khuya khoắt gào loạn ngoài tẩm cung của trẫm, nếu ngươi không cho trẫm một lời giải thích hợp lý, trẫm quyết không tha cho ngươi." Lý Trị lửa giận ngập trời quát Hàn Nghệ. Vừa mới ngủ chưa được bao lâu đã bị người khác đánh thức, cảm giác này là vô cùng thống khổ.
Con em ngươi, ta là tới cứu ngươi a! Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, người muốn trách tội Hàn Nghệ, lúc nào cũng có thể trách tội, nhưng vẫn mong bệ hạ lập tức rời khỏi chỗ này, bởi vì ở đây có nguy cơ xảy ra lũ lớn bất ngờ bất cứ lúc nào."
"Lũ lớn bất ngờ?"
Lý Trị, Võ Mị Nương đều là đại kinh thất sắc.
Qua một lát, Võ Mị Nương đột nhiên nói: "Ngươi dựa vào đâu mà nói sẽ xảy ra lũ lớn?"
Hàn Nghệ nói: "Thảo dân không có cách chứng minh nhất định sẽ xảy ra, nhưng các dị tượng hiện giờ đều biểu thị cực có khả năng xảy ra lũ lớn, khe suối bên ngoài đã sắp bị bùn đất chặn đứng lại rồi, bệ hạ vạn kim long thể, sao có thể chịu được mối nguy này."
Lý Trị ngẩn người, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Võ Mị Nương nhớ tới trận mưa lớn trước đó, đột nhiên nói: "Bệ hạ, thiếp thân nghĩ là Hàn Nghệ nói đúng, bệ hạ không thể mạo hiểm ở đây, chúng ta mau đi thôi."
Hy vọng của nàng ta đều đặt hết trên người Lý Trị, lỡ như Lý Trị có bề gì, nàng ta cũng xong đời rồi.
Người ở bên cạnh đã nói như vậy rồi, Lý Trị đột nhiên cảm thấy hết sức sợ hãi, ngây ngốc ngồi trên giường.
Võ Mị Nương đứng dậy, một tay trực tiếp nắm lấy cánh tay Lý Trị, kéo y dậy, cũng không quan tâm Lý Trị đến giày còn chưa đi xong, liền kéo Lý Trị bước nhanh ra bên ngoài, quyết đoán căn dặn: "Trương thiếu giám, truyền lệnh xuống, tất cả vệ binh lập tức bảo vệ bệ hạ rút lui."
Lúc này vừa mới đến bên ngoài hậu cung, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng ầm ầm từ phía bắc truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.