Thành Phố Vô Tận

Chương 11:




Gần như là ngay khi biết tin tức, Từ Thiếu Khiêm liền vội vàng chạy tới An gia.
Tin tức là do người đại diện Chu Mộc gửi tới, chỉ đơn giản một đại chỉ trong web kèm theo năm chữ “An Nham xảy ra chuyện”.
Đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói, năm chữ này đủ để cho hắn lập tức chuyển sự chú ý. Lúc ấy hắn đang lái xe đi về Từ gia, thấy tin nhắn này lập tức khẩn cấp thắng xe đỗ lại ven đường, mở ra đại chỉ trang web vội vã nhìn lướt qua, nhướng mày, không chút do dự trực tiếp quay đầu xe.
Lấy tốc độ nhanh nhất lái xe tới An gia, theo tiếng chuông cửa vang lên, người mở cửa chính là An Lạc, nhìn thấy Từ Thiếu Khiêm liền mời hắn vào nhà, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Ánh mắt Từ Thiếu Khiêm đảo qua trong nhà, không tìm thấy thân ảnh của An Nham, không khỏi cau mày nói: “An Nham đâu rồi?”
“Cậu tới tìm nó?” An Lạc nói, “Nó đang trong thư phòng bị ông nội mắng.”
“Tôi đi xem một chút.” Từ Thiếu Khiêm bước nhanh tới trước thư phòng, đưa tay gõ cửa.
Cảnh tượng trong phòng khiến trái tim Từ Thiếu Khiêm một trận đau nhói ——
An Nham đang quỳ trên mặt đất, sống lưng cứng ngắc thẳng tắp, hai chân một mực quỳ đang không ngừng phát run, bàn tay nắm lại thật chặt, có lẽ do nắm quá chặt, đến mạch máu trên mu bàn tay cũng hằn lên rõ ràng. Nửa bên mặt hắn toàn bộ sưng đỏ lên, bên trên còn có một hàng dấu tay chói mắt, có thể thấy được lực độ người kia đánh hắn lớn như thế nào.
Thân thể An Nham vốn là bị thương, giờ lại phải quỳ như vậy, chẳng khác gì trên tuyết thêm sương!
(*) Trên tuyết thêm sương (Hán Việt: tuyết thượng gia sương): hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)
Từ Thiếu Khiêm cố nén đau lòng, tận lực bình tĩnh nói: “Ông nội, đây là đang làm cái gì?”
An Quang Diệu còn tưởng rằng gõ cửa chính là An Lạc, không nghĩ tới người tiến vào là Từ Thiếu Khiêm, không khỏi trầm mặc một chút, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Thiếu Khiêm, sao lại là cháu?”
“Tối hôm qua chúng cháu có bữa liên hoan của đoàn làm phim, di động của An Nham vừa đúng để quên chỗ cháu, cháu thuận đường tới đưa cho cậu ấy.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, “Sao vậy? An Nham lại làm sai chuyện gì chọc ông tức giận?”
An Quang Diệu mặc dù bị thằng cháu kém cỏi này làm giận gần chết, nhưng Từ Thiếu Khiêm dù sao cũng là người ngoài, An gia cùng Từ gia lại là thế giao, cho dù có tức giận nữa, nhưng An Nham cũng đã là người lớn, ở trước mặt người ngoài phạt hắn tự nhiên không quá thích hợp.
An Quang Diệu nhíu mày một cái, nhìn An Nham nói: “Được rồi, đứng lên đi.”
An Nham cuối cùng được giải thoát, xoa xoa hai chân cơ hồ đã mất đi tri giác, miễn cưỡng đứng lên. Từ Thiếu Khiêm thấy hai chân hắn phát run, lập tức tiến lên đỡ hắn, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Ừm...” An Nham cho dù da mặt có dày nữa lúc này cũng có chút ngượng ngùng sờ sờ chop mũi.
An Quang Diệu ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn nói: “An Nham, nếu như sau này mày vẫn không biết nặng nhẹ gây chuyện thị phi khắp nơi, mày liền hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí cho tao, trở về ngoan ngoãn học anh mày quản lý khách sạn!”
“Cháu...” An Nham vừa muốn phản bác, cánh tay đã bị Từ Thiếu Khiêm dùng sức kéo kéo, lại thấy Từ Thiếu Khiêm nháy mắt với mình, An Nham không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, thấp giọng nói, “Vâng, cháu biết rồi...” Trọng âm giọng là ủy khuất nói không nên lời.
Từ Thiếu Khiêm quay đầu lại nhìn về phía An Quang Diệu, lễ phép nói: “Ông nội, cháu còn có chút việc muốn cùng bàn bạc với An Nham, bây giờ có được hay không?”
An Quang Diệu gật đầu một cái, nói: “Đi đi.”
***
Từ Thiếu Khiêm theo An Nham đi lên phòng ngủ trên lầu, sau khi đóng cửa lại, An Nham lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường, chán nản rũ đầu xuống, lấy tay nắm tóc.
Qn Quang Diệu mỗi lần phạt An Nham, người trong An gia đều không dám đi cầu tình, bởi vì mọi người đều biết tính khí lão gia từ này, đi cầu tình ngược lại sẽ khiếm ông cụ càng thêm tức giận. Chỉ có Từ Thiếu Khiêm, bởi vì là người ngoài, lại là đứa cháu Từ Tử Chính yêu thương nhất, An Quang Diệu cũng không khỏi cho vị hậu bối này một chút mặt mũi.
Tựa hồ là bắt đầu từ năm hai trung học, mỗi lần An Quang Diệu trừng phạt An Nham, Từ Thiếu Khiêm cũng đều sẽ chạy tới cứu viện, có mấy lần là vừa lúc đi ngang qua, còn có mấy lần là An Lạc thấy em trai bị đánh nên bất đắc dĩ xin hắn tới giúp một tay.
An Nham cho rằng hôm nay cũng là anh trai nhờ hắn tới, nhất thời cảm thấy người bạn này của anh mình thật sự là rất có nghĩa khí, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Cám ơn, lần này lại nhờ vào cậu tới cứu viện.”
Từ Thiếu Khiêm không trả lời, trầm mặc một lúc lâu, mới ngồi xuống bên cạnh An Nham, nhẹ nhàng đưa ngón tay nâng cằm An Nham, ghé sát lại nhìn kỹ vết sưng đỏ trên mặt hắn, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
An Nham hơi sửng sốt, tư thế... bị hắn nâng cằm lên như vậy...
Đối diện với ánh mắt thâm trầm của hắn, An Nham vội vàng làm bộ thờ ơ cười cười, né tránh tay hắn nói: “Tôi da dày thịt béo, viết thương cỏn con này thì tính gì.”
Từ Thiếu Khiêm nhíu mày một cái: “Chờ một chút.”
Nói xong liền xoay người ra cửa, một lúc lâu sau mới trở lại, trong tay cầm một quả trứng gà luộc đưa tới trước mặt An Nham.
An Nham vội vàng nói: “Tôi không đói bụng.”
Từ Thiếu Khiêm nhìn hắn một cái, đem vỏ trứng bóc ra, ngồi lại xuống bên cạnh hắn, cầm quả trứng gà đã bóc vỏ nhẹ nhàng chườm lên trên mặt hắn, có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải là cho cậu ăn, dùng để tiêu sưng.”
“Tiêu sưng...?” Trứng gà dính vào trên mặt có chút kỳ quái, An Nham muốn tách khỏi, lại bị Từ Thiếu Khiêm dùng sức đè bả vai xuống.
“Đừng lộn xộn.“ Từ Thiếu Khiêm trầm giọng nói, “Biện pháp như thế rất hữu hiệu. Đừng quên ngày mai cậu còn lên chương trình, chẳng lẽ cậu muốn dùng gương mặt này đi đối diện với khán giả?”
“......” An Nham quả nhiên không hề lộn xộn nữa.
Bên trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Động tác của Từ Thiếu Khiêm rất dịu dàng, khoe mắt, gò má, khóe miệng, nửa gương mặt bị sưng đỏ đều được hắn chăm sóc không thiếu một phân, trứng gà ấm áp được hắn cầm trong tay, dính trên da, chậm rãi di chuyển trê mặt, tựa như đang nhẹ nhàng xoa bóp.
Rất thoải mái...
An Nham nhắm mắt lại, cong lên khóe miệng mỉm cười, “Thật thần kỳ, tôi còn không biết có biện pháp như thế.”
Hình ảnh An Nham nhắm mắt lại mỉm cười trông không khác gì một con mèo lười biếng đang vùi trong ngực chủ nhân. Nội tâm Từ Thiếu Khiêm mềm nhũn, động tác không khỏi càng thêm mềm nhẹ, “Tôi cũng là học được từ Tứ thúc.”
An Nham hưởng thụ Từ Thiếu Khiêm xoa bóp một lúc, lại tò mò hỏi: “Nguyên lý của biện pháp đó là gì?”
Từ Thiếu Khiêm giải thích: “Thành phần chính trong trứng gà là protein, chất dinh dưỡng có thể được hấp thụ thông qua các lỗ chân lông của da, làm giãn nở mạch máu, thúc đẩy quá trình lưu thông máu trên khuôn mặt, thanh nhiệt tiêu sưng.”
An Nham cười gật đầu: “Ồ, học được rồi, sau này có thể thử một chút.”
Hai người không nói them gì nữa, Từ Thiếu Khiêm tỉ mỉ giúp hắn xoa bóp gò má, cho đến khi trứng gà hoàn toàn lạnh xuống, lúc này mới thu tay về. Ngay sau đó lại vào phòng vệ sinh của phòng ngủ cầm một chiếc khăn lông ra, dùng nước lạnh thấm ướt, rồi trở lại bên mép giường đưa khăn ướt cho An Nham, nói: “Lại dùng khăn lạnh đắp mấy phút.”
“A, cảm ơn.” An Nham gật đầu một cái, cầm lấy khăn bông chườm lên trên mặt.
Lại qua một lúc, Từ Thiếu Khiêm mới thấp giọng nói: “Thật ra thì, bài post trên diễn đàn đó... tôi cũng đã đọc.”
Động tác của An Nham đột nhiên dừng lại một chút, sau đó giả vờ thản nhiên cười cười nói: “Để cậu chê cười rồi, ha ha.. Cái người post bài đó có vẻ như rất hận tôi, nhìn những câu chữ tức gận của người đó, cứ như muốn đào hết mộ phần An gia chúng ta... Cũng không biết là đã đắc tội người như vậy từ khi nào...”
An Nham làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại khiến cho Từ Thiếu Khiêm càng thêm đau lòng.
Hắn biết, thật ra thì An Nham vô cùng khổ sở.
Từ nhỏ đến lớn, An Nham luôn vô tâm vô phế cả ngày tươi cười, tưacgì như cái gì cũng không quan tâm, dù là thời điểm hai lần đúp lớp bị tất cả mọi người cười nhạo, hắn vẫn giữ thần sắc bình tĩnh hớn hở như cũ, còn rất thiếu đánh mà nói: “Liên tục đúp lớp hai lần, tên của tôi liệu có thể được đưa vào lịch sử giảng dạy trung học không nhể?”
Nhưng là lần này không giống vậy, lần này còn dính đến người nhà mà hắn coi trọng nhất, nhất là mẹ hắn. Những giễu cợt mà bài post đó thể hiện với Chu Bích Trân, trực tiếp đâm vào nơi yếu hại sâu nhất dưới đáy lòng hắn —— Không sai, nơi yếu hại dưới đáy lòng An Nham là người nhà của hắn, dù cho người nhà của hắn vẫn cho rằng hắn là kẻ vô dụng nhất An gia, hắn trước sau vẫn yêu thương gia đình mình sâu đậm.
Hắn từ nhỏ đã không phải học sinh thành tích ưu tú khiến cha mẹ kiêu ngạo, trong những kỳ thi, hắn vĩnh viễn cũng không sánh bằng anh trai An Lạc và em trai An Trạch. Trong gia đình nhiều con cái, các bậc phụ huynh rất thích đặt chúng chung một chỗ mà so sánh, An Nham không ưu tú bằng anh cả, không thông minh bằng em tư, thậm chí còn không nghe lời bằng em ba, cơ hồ từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bị người trong nhà mắng. Hắn mặc dù tính cách bướng bỉnh, nhưng hắn dù sao cũng là con người, hắn cũng có lòng tự ái, là đứa con luôn bị coi là “yếu kém nhất”, chẳng lẽ hắn có thể vui vẻ?
Cho nên từ sau khi tiến vào giới giải trí, hắn mới có thể cố gắng gấp bội, dù chẳng qua là chỉ để lấy được một câu tán thưởng cùng công nhận của người nhà.
Mới đầu khi khởi quay Thành Phố Vô Tận, vì không làm trễ nải tiến độ của đoàn làm phim, hắn thậm chí dù phát sốt rất cao mà vẫn còn cố diễn với Từ Thiếu Khiêm.
Vậy mà những điều này, lại có ai biết?
Người nhà trong An gia không biết, phóng viên và fans trong giới giải trí không biết, thậm chí ngay cả đạo diễn đoàn làm phim cũng không biết.
Cũng chỉ có Từ Thiếu Khiêm, bởi vì chú ý tới An Nham hơn cả, quan tâm nhiều hơn một chút, cho nên mới rõ ràng tỉ mỉ hết thảy về hắn như vậy.
An Nham không ở trước mặt truyền thông nói mình có bao nhiêu cố gắng, lại không biết ra vẻ một chút mỏi mệt trước mặt fan, hắn không thèm kiếm lấy một phân đồng tình. Cho dù kiệt sức đến quầng mắt thâm sì, hắn cũng có thể nhờ thợ trang điểm che giấu rồi rạng rỡ sống động tham gia lễ trao giải, lộ tra nụ cười rực rỡ nhất trước ống kính.
Đúng vậy, hắn luôn thản nhiên tươi cười, cho nên, cũng chưa có ai từng chú ý rằng hắn cũng sẽ bị thương?
Bài post đó, lấy góc độ phiến diện hủy bỏ hết thảy của An Nham, cường ngạnh miêu tả hắn thành hình tượng “con nhà giàu vô dụng”, thậm chí ngay cả Chu Bích Trân luôn khiêm tốn cũng bị kéo xuống nước.
Chu Bích Trân làm Tổng giám đốc tập đoàn giải trí Hoa An, làm người khôn khéo giàu kinh nghiệm, An Nham từ tận đáy lòng bội phục nhất, kính trọng nhất chính là mẹ hắn. Mẹ hắn bị người ta treo ảnh cười nhạo, làm kẻ gây họa, làm “thằng con thừa thãi ăn bám gia đinh” trong miệng mọi người, làm “kẻ không có tiền đồ nhất An gia” trong miệng ông nội... lòng An Nham há lại có thể dễ chịu?
Đây không phải là xé tạoc vết thương sâu nhất trong lòng hắn rồi hung hăng xát muối sao?
Thấy dáng vẻ cúi đầu lặng lẽ của An Nham, Từ Thiếu Khiêm không nhịn được đau lòng một trận, đặt tay lên bả vai hắn, sau đó, tựa như an ủi... nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực.
“Được rồi... đừng suy nghĩ nhiều.” Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng xiết chặt cánh tay ôm vào trong ngực, thấp giọng nói, “Thực lực của cậu như thế nào, tôi từng diễn chung với cậu có quyền lên tiếng nhất. Lần này giành được giải thưởng tân sinh, không phải là chứng minh tốt nhất sao?”
Âm thanh bên tai vô cùng trầm thấp, từng câu từng câu chậm rãi nói ra, tựa như có loại lực lượng kỳ quái khiến người an tâm.
An Nham không nhịn được ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Từ Thiếu Khiêm.
Quen nhau nhiều năm như vậy, An Nham cho tới giờ chưa từng nghĩ tới, Từ Thiếu Khiêm trong giới giải trí được gọi là băng sơn, Từ Thiếu Khiêm luôn lãnh lãnh đạm đạm không nói cười tùy tiện, khi an ủi người khác lại dịu dàng đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.