Thành Phố Vô Tận

Chương 53:




Mấy ngày liên tục đều ở trong phòng thí nghiệm quay những cảnh phim còn lại, chờ sau khi quay xong tất cả những cảnh ở đây, đoàn làm phim mới tập thể di đời đến địa diểm cảnh phim khác.
Phải quay tiếp theo, mới là cảnh quan trọng đầu tiên trong cả bộ, cũng là cao trào đầu tiên trong diễn biến phim: cảnh hôn.
Buổi tối sau khi trở về khách sạn, Cao Tân gọi hai vị diễn viên chính vào phòng, biểu tình bình tĩnh giảng phim cho hai người –
“Bác sĩ Kha Ân ngủ trong phòng thí nghiệm, bởi vì quá mức nhớ mong Tiểu Thất mơ thấy buổi hoàng hôn cùng Tiểu Thất chạy trốn đến thành phố bên cạnh. Hai người khi xuống xe đã mệt đến kiệt sức, Tiểu Thất bởi vì nhìn thấy mặt trời lặn mà trở nên phấn chấn mỉm cười, Kha Ân mơ thấy mình không nhịn được hôn Tiểu Thất, mà Tiểu Thất cũng ôm hắn đáp trả.”
“Thời điểm tỉnh mộng, Kha Ân thân ở phòng thí nghiệm mà người hắn yêu đã rời đi vĩnh viễn. Hình ảnh trong mộng cực kỳ ấm áp, hoàng hôn, thảm cỏ, cùng người yêu ôm nhau, khắo nơi đều tràn đầy hương vị hạnh phúc. Mà khi tỉnh mộng, lại là phòng thí nghiệm lạnh lẽo không một bóng người. Phần phòng thí nghiệm chúng ta đã quay xong, cần quay tiếp theo chính là giấc mơ xen kẽ trong đó.”
“Cảnh phim này, vì thể hiện sự đối lập mãnh liệt giữa giấc mơ và hiên thực, nhơ đó đạt được hiệu quả ngược tâm.” Cao Tân đặt lại kịch bản lên bàn, ngẩng đầu nhìn hai người nói, “Cảnh hôn ở đoạn này là mấu chốt cả bộ điện ảnh, cho nên, tôi hy vọng các cậu có thể tự mình ra trận. Không diễn giả, cũng không cần đóng thế, hai người các cậu, tự mình hôn môi, hiểu không?”
Từ Thiếu Khiêm không nói gì, An Nham cũng xấu hổ trầm mặc.
Cao Tân dương dương mi, nói: “Đương nhiên, đối tượng là nam nhân, hôn môi có thể sẽ khiến các cậu cảm thấy không được tự nhiên, bất quá, làm một diễn viên, nếu cậu đã nhận nhân vật này, cũng nên nghiêm túc để bản thân hoà vào nhân vật. Cảnh hôn mà thôi, các cậu cũng không phải người mới, hẳn là không thành ván đề chứ?”
Từ Thiếu Khiêm biểu tình bình tĩnh nói: “Tôi không thành vấn đề.”
Ánh mắt đạo diễn nhìn về phía An Nham, An Nham dần phải cố gắng nói, “Tôi, tôi cũng không thành vấn đề.”
Đúng vậy, cảnh hôn mà thôi, đối với một diễn viên mà nói, kỳ thật cũng không khó…
Thấy hai người đều không đưa ra dị nghị, Cao Tân liền thu hồi kịch bản, nói: “Vậy đi, các cậu trở về chuẩn bị một chút, ngày mai chính thức quay, đừng NG quá nhiều lần.”
Hai người rời khỏi phòng đạo diễn Cao, An Nham đi đến cửa phòng mình, vừa lấy thẻ phòng từ trong túi áo ra định mở cửa phòng, tay đột nhiên bị một lực lớn giữ chặt, Từ Thiếu Khiêm lạnh mặt kéo An Nham vào phòng mình, sậo một tiếng đóng cửa phòng lại,
Hai tay bị bắt chéo cố định ngược trên đỉnh đầu, bị Từ Thiếu Khiêm dùng lực lớn ấn lên tường. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của hắn, An Nham không khỏi khẩn trương vùng vẫy một cái, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu Khiêm, cậu làm gì thế?”
Từ Thiếu Khiêm ghé sát lại, dùng tay phải nắm cằm An Nham, nâng lên, để ánh mắt mình và An Nham thẳng tắp giao nhau.
“Cảnh hôn ngày mai kia, cậu thực sự không ngại à?” Từ Thiếu Khiêm hạ giọng hỏi.
An Nham cố gắng trấn định nói: “Ơ, nếu đoạ diễn Cao cảm thấy cảnh hôn kia thật quan trọng, tôi chung quy cũng không thể dùng đóng thế mà?”
“Vậy ư?” Từ Thiếu Khiêm biểu tình bình tĩnh nhìn vào mắt An Nham, “ Đàn ông hôn môi với đàn ông, cậu không cảm thấy ghê tởm à?”
“…” An Nham ngẩn người.
“Trước đây không phải vẫn mắng tôi thật ghê tởm à? Hiện giờ cư nhiên có thể thản nhiên nhận diễn cảnh hôn với tôi, An Nham, làm diễn viên, cậu ngược lại thật chuyên nghiệp.”
Từ Thiếu Khiêm lạnh lùng nhìn An Nham, ánh mắt thâm trầm như vậy, Khiến An Nham vô cùng chột dạ, “Tôi, tôi…”
Chưa kịp nói xong, môi đã đột nhiên bị ngăn chặn.
“Ưm…”
An Nham kinh ngạc mở to hai mắt.
Trong nháy mắt ngây người, Từ Thiếu Khiêm mạnh mẽ cạy khớp hàm ra, đầu lưỡi cũng trực tiếp vói vào trong miệng, tựa như trừng phạt, động tác bá đạo đảo qua từng tấc niêm mạc khoang miệng.
“Ưm… Ư… Ưm…”
Nụ hôn nồng nàn như muón cắn nuốt toàn bộ người đối diện, khiến trong đầu An Nham nhất thời trống rỗng.
Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi đầu lưỡi hoàn toàn mất đi tri giác, Từ Thiếu Khiêm mới biểu tình bình tĩnh lui khỏi miệng hắn, dán lên bờ môi bị hôn đến ướt át sưng đỏ của An Nham thấp giọng nói: “Thế nào? Có thấy ghê tởm không?”
“…”
Từ Thiếu Khiêm khẽ cười một cái, thấp giọng nói: “Nếu còn cảm thấy ghê tởm, tôi sẽ… hôn đến khi cậu không còn thấy ghê tởm nữa mới thôi.”
Dứt lời, lại nâng cằm An Nham lên, cúi đầu hôn xuống.
“Ô… Ưm… Ưm…”
Từ Thiếu Khiêm khi còn trẻ từng được Từ Tử Chính đưa đi học võ, thân thủ so với An Nham hoàn toàn không cùng một cấp bậc, dễ dang trấn áp giãy giụa của An Nham.
An Nham giãy không ra, đầu lưỡi bắt đầu liều mạng trốn tránh, lại đều bị Từ Thiếu Khiêm chuẩn xác dây dưa, tựa như thợ săn bắt được con mồi, tuỳ ý mút vào, đùa bỡn. An Nham bị hôn đến đỏ mặt, trong đầu lại mờ mịt không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ư… Ưm…”
Lại là nụ hôn nồng nhiệt dài đến năm phút đồng hồ, Từ Thiếu Khiêm lui ra, An Nham ngay cả tai cũng đỏ lên, trong ánh mắt cũng hiện lên một tầng hơi nước, há miệng liều mạng thở hổn hển.
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Không ghê tởm chứ?”
“…” An Nham đã hoàn toàn không nói được lời nào.
Từ Thiếu Khiêm buông hai tay bị gấp ngược cố định trên đỉnh đầu của An Nham ra, đột nhiên dùng sức ôm eo An Nham, hoàn toàn kéo hắn vào lòng mình, lại cúi đầu hôn hắn.
“Ưm…”
Từ Thiếu Khiêm hôn nhẹ lên khoé miệng An Nham, dán lên môi hắn thấp giọng nói: “Nào, ôm bả vai tôi… Thử đáp lại tôi…”
“Ưm…”
An Nham bị hôn liên tiếp lần thứ n làm cho cơ hồ muốn mất đi lý trí, nghe âm thanh tựa như mê hoặc của Từ Thiếu Khiêm vang lên bên tai, dần dần, hai tay An Nham nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Từ Thiếu Khiêm, đầu lưỡi cũng không trốn tránh và kháng cự nữa, mà là thử đáp lại hắn.
Sau lưng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cứng đờ, nụ hôn càng trở nên điên cuồng.,
An Nham thích ứng với cách thức hôn môi thô bạo lại kịch liệt này, chậm rãi dẹp khúc mắc qua một bên, càng thêm nhiệt tình đáp lại.
Lưỡi hai người quấn riết lấy nhau, tựa như đói khát lâu ngày gặp được thức ăn đói khát mút lấy đối phương nuốt chửng vào bụng.
Cánh tay Từ Thiếu Khiêm ôm An Nham đột nhiên buộc chặt, bàn tay ôm Từ Thiếu Khiêm của An Nham cũng dùng lực nắm lấy áo sơ mi hắn.
Thân thể hai người gần như không có khe hở dính vào nhau, nụ hôn lửa nóng kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi An Nham thậm chí cảm thấy đầu óc bắt đầu vì thiếu dưỡng khí mà trở thành trạng thái trống rỗng.
Mười phút sau, Từ Thiếu Khiêm rốt cục lui khỏi miệng An Nham, An Nham cũng buông cánh tay ôm bả vai Từ Thiếu Khiêm, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, có chút mất tự nhiên dời ánh mắt.
Hai người đều kịch liệt thở hổn hển, trầm mặc một lát, Từ Thiếu Khiêm mới dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Xem ra, cậu đã vượt qua chướng ngại tâm lý hôn môi với đàn ông, ngày mai cứ như vậy đi, gắng hết sức chỉ một lần là qua.”
Từ Thiếu Khiêm buông An Nham ra, xoay người đi vào phòng tắm, “Tôi đi tắm trước, cậu về sớm nghỉ ngơi đi.”
“…” An Nham sửng sốt một lúc.
Thì ra hắn chỉ đang dùng phương pháp này hỗ trợ tập diễn, tiện thể cho đối phương vượt qua chướng ngại tâm lý mà thôi, không có gì khác. Hắn liên tục hôn ba lượt, thì ra đều là chuẩn bị cho diễn biến phim ngày mai…
Đúng vậy, chính mình từng thẳng mặt nói hắn thật ghê tởm, cũng vẫn cảm thấy hôn môi với đàn ông rất ghê tởm, nhưng mà… Mình trì độn giờ mới phát hiện từ lúc bất tri bất giấc nào đã yêu Từ Thiếu Khiêm, chỉ cần đối phương là Từ Thiếu Khiêm, An Nham có thể thuyết phục bản thân tiếp nhận hết thảy của hắn – bao gồm nhận hắn hôn môi, thậm chí là bị hắn lấy phương thức khuất nhục như vậy ôm.
Nhưng mà vừa rồi, Từ Thiếu Khiêm lại chỉ là vì tập diễn…
An Nham mặc dù có chút trì độn nhưng mà vẫn nhận ra được —— thời điểm bản thân trầm mê, nhập tâm vào nụ hôn kia, Từ Thiếu Khiêm lại vẫn như cũ duy trì bình tĩnh, nhận biết đó khiến đáy lòng An Nham có một sự lạc lõng kỳ quái.
Hắn tình nguyện Từ Thiếu Khiêm biến trở lại bộ dáng điên cuồng lúc trước chứ cũng không muốn thấy Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh hôn hắn như vậy, còn một bên dạy hắn diễn theo kịch bản như thế nào… tựa như giữa bọn họ, không có bất cứ tình cảm gì, chỉ còn lại quan hệ hợp tác quay phim.
Cửa phòng tắm đã đóng lại, An Nham gục đầu xuống, tâm tình xuống dốc trở về phòng, tắm rửa một cái liền sớm đi ngủ, trong lòng rối bời, lại mãi vẫn chưa buồn ngủ. Sau đó thật sự là không ngủ được, dứt khoát lấy kịch bản ra ôn.
An Nham cũng không biết, Từ Thiếu Khiêm cách vách cũng hoàn toàn không buồn ngủ.
Nếu nói, mới đầu hắn còn chỉ là hoài nghi thì ba lần cường hôn liên tục, hắn đã có thể xác nhận.
Trước kia hôn An Nham, An Nham lần nào cũng giương nanh múa vuốt như mèo bị dẫm phải đuôi, không phải tung nắm đấm cũng là chửi ầm lên, lần này…. Khi còn chưa nói rõ điều kiện tiên quyết là tập diễn, bị cường hôn hai lần liên tiếp, hắn cư nhiên không nổi giận, thậm chí bị hôn đến… thẹn thùng đỏ mặt.
Lần thứ ba, bảo hắn đáp lại, hắn cư nhiên cũng thử đáp lại.
Đáp lại như vậy, quả thực khiến Từ Thiếu Khiêm gần như muốn điên cuồng. Lúc bắt đầu còn có chút thấp thỏm ngượng ngùng, thử đụng chạm đầu lưỡi hắn, sau đó, chậm rãi trở nên lớn mật và nhiệt tình. Nếu không phải trong đầu luôn có âm thanh nhắc nhở bản thân duy trì bình tĩnh, Từ Thiếu Khiêm suýt chút nữa lại mất khống chế, trực tiếp áp đảo An Nham ăn một lần.
Sau khi chấm dứt bảo hắn về phòng, Từ Thiếu Khiêm vội vàng vào phòng tắm…. Đương nhiên là để tắm nước lạnh.
Làn nước lạnh lẽo đánh vào thân thể, lại vẫn không thể nào tiêu diệt phần nhiệt độ dưới đáy lòng kia.
Chờ đợi lại chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục được đáp lại – Đây là việc khiến người cảm động cỡ nào? An Nham lần đầu tiên đáp lại, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói có bao nhiêu quan trọng quả thực không lời nào có thể diễn tả cho được. Cho dù là dưới tình huống nửa bắt buộc mà đáp lại nhưng ít nhất, An Nham không còn giống như trước kháng cự Từ Thiếu Khiêm tiếp xúc, không còn mắng hắn ghê tởm. An Nham thậm chí… đã dao động.
Tiến bộ lớn như vậy, khiến Từ Thiếu Khiêm hưng phấn dị thường. Ngoài mặt duy trì tư thát bình tĩnh, chỉ là bởi vì, trước khi chưa xác định được tâm ý An Nham, Từ Thiếu Khiêm không muốn lại một lần nữa làm quan hệ của hai người trở nên căng thẳng.
Phần hai Thành Phố Vô Tận còn rất nhiều cảnh cần quay, còn nhìêu thời gian, Từ Thiếu Khiêm đợi nhiều năm như vậy, cũng không nóng lòng chờ thêm mấy tháng nữa.
Từ Thiếu Khiêm vẫn luôn biết, An Nham là gia khoả mạnh miệng mềm lòng, cho dù hắn không chỉ một lần nói lời đả thương người, nhưng mà, yêu hắn nhiều năm như vậy, buông tay triệt để không phải là nói dễ hơn làm ư? Nếu nói, lời mắng ở Paris lần trước đó khiến Từ Thiếu Khiêm nản lòng thoái chí, thì đáp lại hôm nay của An Nham lại khiến cõi lòng đã sớm vắng lặng đột nhiên khôi phục sức sống.
Hoàng hôn ngày kế, dựa theo địa điểm đã hẹn, mọi người trong đoàn làm phim lại đi vùng ngoại ô London, An Nham và Từ Thiếu Khiêm thay đổi trang phục, Cao Tân bảo moi người chuẩn bị một màn kia.,
Thành Phố Vô Tận II, cảnh thứ mười hai, giấc mơ của Kha Ân.
Kha Ân ngủ trong phòng thí nghiệm mơ thấy cảnh tượng rất nhiều năm trước. Trên dường chạy trốn Kha Ân và Tiểu Thất trông thấy trời chiều ngoài cửa sổ, dừng xe lại bên đường, hai người ngồi bên đường tuỳ ý ăn chút thức ăn, khoé miệng Kha Ân dính vụn bánh, Tiểu Thất chủ động đưa tay lau, Kha Ân không nhịn được bắt lại bàn tay Tiểu Thất, cúi người hôn cậu.
Hiện trường quay phim –
Đạo cụ chuẩn bị xong Từ Thiếu Khiêm và An Nham dừng xe ven đường, từ trong xe lấy ra một bọc thức ăn, ngồi dưới đất cùng nhau ăn.
An Nham cười mở ra một bọc bánh quy, cắn một miếng, sau đó dưa cho Từ Thiếu Khiêm: “Cho anh, cái này mùi vị không tệ!”
Từ Thiếu Khiêm nhận lấy, nếm thử một cái, cau mày đưa trả cho hắn, “Quá ngọt.”
“À, quên mất anh không ăn đồ ngọt!” An Nham cầm bánh quy về, quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, “Ê? Kha Ân, miệng anh dính vụn bánh.”
An Nham đưa tay lau khoé miệng hắn, nghiêm túc dùng ngón cái lau sạch qua lại, lúc ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt thâm trầm của Từ Thiếu Khiêm. Đang muốn rút tay về thì đột nhiên bị hắn bắt lại, sau đó cằm bị nâng lên, nụ hôn của Từ Thiếu Khiêm theo đó rơi xuống.
“Ưm…” An Nham có chút kinh ngạc, sửng sốt một lúc lâu sau đó mới đỏ mặt bắt đầu vụng về đáp lại.
Hai người ôm nhau, hôn đối phương, trời chiều hoàng hôn màu vàng bao phủ lên hai người, ánh lên một vầng ấm áp say lòng người.
Nụ hôn của Thiếu Khiêm… thật là dịu dàng…
Đầu lưỡi chậm rãi quét qua khoang miệng, liếm qua hàm răng, cảm giác được cẩn thận quý trọng đó, khiến An Nham nhất thời có chút mê mang… Được Thiếu Khiêm dịu dàng hôn như vậy, hắn rất thích…. Không nhịn được muốn nhiều hơn một chút, đáp lại cũng không còn khó khăn như vậy nữa.
Có lẽ là vì quá nhập diễn, đáp lại của An Nham cũng dần dần trở nên chủ động và nhiệt ttình, vươn hai tay ôm chặt Từ Thiếu Khiêm, nghiêm túc phối hợp nụ hôn của hắn.
“Hey, Thiếu Khiêm, xem ai đến tham ban này!” Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh của một người đàn ông, Cao Tân quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngón tay đặt lên môi làm động tác đừng lên tiếng.
Hai người đến tham ban lập tức im lặng, quay đầu nhìn về phía phim trường,
Hiện trường quay phim, Từ Thiếu Khiêm và An Nham đang ôm nhau, hôn hết sức nhập tâm.
Hai người nhất thời trợn mắt há mồm.
Kéo dài đến năm phút đồng hồ sau….
Cao Tân rất cục mới mở miệng, cười nói: “Rất tốt, qua!”
An Nham nghe được tiếng đạo diễn, trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, lập tức đẩy Từ Thiếu Khiêm ra, hơi đỏ mặt chạy đến chỗ đạo diễn, lại nhìn thây Trần Thư Kì và Lưu Quốc Nguyên xách một đống quà cáp đến tham ban.
Mặt An Nham càng đỏ hơn, đầu lưỡi cũng bắt đầu xoắn lại, “Thư, Thư Kỳ, Quốc Nguyên, em, hai người sao có thời gian rảnh đến đây?”
Trần Thư Kỳ mỉm cười nói: “Em đến London chơi vài ngày, đúng kịp Quốc Nguyên ở bên này quay phim, bọn em cùng nhau di dạo một chút, nghe nói đoàn làm phim Vô tận cũng đến London, nên tiện thể đến thăm các anh.” thấy Từ Thiếu Khiêm đang đi tới, Trần Thư kỳ lễ phép gật đầu chào hỏi hắn, “Sư huynh.”
“Ừ.” Từ Thiếu Khiêm chào hỏi với Trần thư Kỳ, sau đó thật hữu hảo ôm người bạn cùng lớp trần Quốc Nguyên một cái. Lưu Quốc Nguyên dùng lực vỗ vỗ bả vai Từ Thiếu Khiêm, vui đùa nói: “Ây, cảnh hôn vừa rồi bọn tôi thấy hết rồi, hai cậu thật trâu bò, không hổ là Ảnh đế tiêu chuẩn. Mười phút, trong mười phút a! Cảnh hôn quay tận mười phút, quả thực làm người ta nhìn thôi đã không thể không ca ngợi!”
Từ Thiếu Khiêm biểu tình bình tĩnh nói: “Như thế hậu kỳ biên tập cắt nối sẽ có nhiều thước phim hơn một chút.”
Nói xong quay đầu nhìn về phía An Nham, mỉm cười, “Đúng không An Nham?”
“Khụ khụ khụ, đúng, đúng!” An Nham đang uống nước, nghe xong lời này trực tiếp bị sặc đến ho khan, tai đã đỏ đến sắp nhỏ máu. Lại thấy Trần Thư Kỳ đến tham ban, những lời mình nói đều bị Trần Thư Kỳ nghe được một chữ cũng không lọt, hiện tại cho dù tất cả mọi người không biết quan hệ giữa hắn và Từ Thiếu Khiêm, Trần Thư Kỳ vẫn là nhất thanh nhị sở.
Nghĩ đến đây, An Nham càng vô cùng xấu hổ, lập tức xoay người nhanh như chớp trốn đến phòng hoá trang.
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc! Mấy chương tiếp theo sẽ tương đối ấm áp~~~
Khoảng cách đến hạnh phúc còn một chút xíu nữa thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.